Quan Vận

Quan Doãn nhẹ nhàng buông chén rượu trong tay, ánh mắt lạnh nhạt dừng ở trên khuôn mặt phấn chấn mạnh mẽ của Tề Ngang Dương, trong lòng chợt hiện lên một tiếng sấm sét.
Đúng vậy, hắn rất thưởng thức tính cách của Tề Ngang Dương, cũng nguyện ý kết giao với Tề Ngang Dương. Không đề cập tới thân phận và xuất thân của Tề Ngang Dương ngàn vạn lần khiến người khác kinh sợ, riêng tính cách và cách làm người của anh ta, đã khiến Quan Doãn thưởng thức. Tuy nhiên... Quan Doãn lại hiểu rất rõ, hắn kết giao Tề Ngang Dương xem như trèo cao. Nếu Tề Ngang Dương không thể bình đằng nhìn tới hắn, hắn cũng sẽ không muốn thuận thế mà lên.
Quan Doãn không phải là người có tính cách nịnh nọt.
Nhưng nếu giữa Tề Ngang Dương và hắn có tai hoạ ngầm, hắn nhất định phải thấy rõ tình thế giữ vững lập trường, không thể bởi vì ngưỡng mộ cách làm người của Tề Ngang Dương mà bị anh ta đẩy vào cạm bẫy.
- Anh Tề, anh nói vậy nghĩ là thế nào?
Sắc mặt Quan Doãn bình tĩnh, mỉm cười
- Kẻ địch cả đời... Có phải rất khoa trương hay không?
- Không khoa trương, cũng không hề khoa trương chút nào.
Tề Ngang Dương thấy Quan Doãn bị anh ta làm giật mình, còn có thể trấn tĩnh tự nhiên, trong lòng âm thầm khâm phục sự bình tĩnh của Quan Doãn. Người bình thường bị anh ta thình lình xảy ra nói như vậy hẳn phải sợ không ít. Lần trước anh ta dùng phương pháp tương tự đối phó với một công tử của Bí thư Thành ủy, kết quả đối phương kinh hoàng lúng túng, nói mấy câu liền đồng ý kết giao, từ nay về sau ở trước mặt anh ta chấp nhận sự bài bố của anh ta.
Một trong những thủ đoạn quen dùng Tề Ngang Dương chính là nói thẳng, trước tiên đột phá phòng tuyến tâm lý đối phương, nắm giữ điểm mấu chốt và chỗ thiếu sót trong tính cách đối phương, sau đó nắm chặt quyền chủ động. Anh ta rất thưởng thức Quan Doãn, cũng nguyện ý kết giao với Quan Doãn. Nhưng nguyên tắc của anh ta chính là, mặc kệ anh chủ động kết giao hoặc là bị động kết giao với bằng hữu, cuối cùng phải để anh ta sử dụng mới được.
Có thể nói, hiện tại giữa anh ta và Quan Doãn, đang bắt đầu bước vào giai đoạn thăm dò. Trên vấn đề ảnh hưởng tới việc ai làm chủ ai, vẫn không thể nhượng bộ, Tề Ngang Dương cũng cười nhạt:
- Kẻ địch trên phương diện chính trị không có khả năng là kẻ địch cả đời. Khi lập trường biến đổi, có thể bắt tay giảng hòa. Nhưng kẻ địch trên tình trường, khẳng định chính là cả đời địch nhân rồi. Nếu có một người cướp đi người yêu của cậu, cậu có thể ghi hận anh ta cả đời hay không?
Tề Ngang Dương từng bước ép sát, chính là muốn đột phá phòng tuyến tâm lý của Quan Doãn, khiến anh ta ở trước mặt Quan Doãn vào trước thế là chủ.
Trong nháy mắt Quan Doãn đoán được cái gì. Hắn bưng chén rượu lên nói:
- Anh Tề muốn nghe nói thật hay là nói dối?
Tề Ngang Dương không chút để ý chạm cốc với Quan Doãn:
- Kết giao quý ở chỗ thổ lộ tình cảm, đương nhiên là nói thật.
- Nói thật chính là tôi sẽ không ghi hận người cướp đi người yêu của tôi. Cho nên giả thiết anh ta trở thành kẻ địch cả đời không được thành lập.
Quan Doãn cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
- Hả? Đại lượng như vậy sao?
Tề Ngang Dương cảm thấy hơi thất vọng. Anh ta không nắm được điều gì uy hiếp Quan Doãn, cũng có nghĩa là anh ta không nắm được quyền chủ động trong tay.
- Cũng không được tính là độ lượng.
Quan Doãn chú ý thấy rõ ràng lời nói của hắn mới rồi đã khiến Tô Mặc Ngu hứng thú. Thấy Tô Mặc Ngu nghiêng tai lắng nghe, trong lòng hắn âm thầm cười, tiếp tục nói.
- Đã là của mình, người khác không thể cướp đi được. Đã bị cướp đi, chứng tỏ vốn không thuộc về mình. Cho nên nếu như có người ở bên cạnh tôi, cướp đi người yêu của tôi, tôi cũng sẽ không hận anh ta. Chỉ biết tự trách mình không đủ hấp dẫn đối với phụ nữ.
- Phụt...
Tô Mặc Ngu đột nhiên mỉm cười, cười đến sáng lạn mà kiều mỵ.
- Đây vẫn là lần đầu tiên tôi nghe được lý luận như của Thư ký Quan. Tôi vẫn tưởng rằng đàn ông đều là động vật bá đạo mà ích kỷ. Không ngờ, cũng có tình cảm giống như thư ký Quan.
Quan Doãn cũng cười:
- Đừng, giám đốc Tô cũng đừng nói tôi có tình cảm. Tôi thực sự chỉ là có gì nói đấy. Kỳ thật, giám đốc Tề cũng không chắc chắn không phải là người trọng tình cảm. Chẳng qua anh ấy giỏi về che dấu hơn thôi.
- Anh ta à, hừ...
Sóng mắt Tô Mặc Ngu lưu chuyển, trừng mắt lườm Tề Ngang Dương một cái.
- Anh ta mang chủ nghĩa đại nam nhân quá lớn. Ánh sáng trên người nhiều lắm. Mỗi ngày lại càng sáng hơn. Cũng đã quên hỉ nộ ái ố rồi.
Tề Ngang Dương cảm thấy bất đắc dĩ. Anh ta khơi mào chủ đề này rõ ràng là muốn nắm giữ quyền chủ động. Không ngờ bị Quan Doãn khéo léo đưa đẩy, lại khiến Tô Mặc Ngu tham gia vào, khiến sách lược của anh ta bị thất bại còn không nói, lại từ chủ động biến thành bị động. Rốt cuộc là Quan Doãn đủ thông minh, hay là hắn vô ý? Suy nghĩ một chút, thôi đi, vẫn làm rõ trước, mọi chuyện nói sau, đỡ phải lại nói tới nói lui. Nếu chẳng may mình bị kéo vào, sẽ không có lợi.
- Được rồi được rồi, không nói đến tôi nữa. Nói một chút về chuyện Kim Nhất Giai đi.
Tề Ngang Dương nói trắng ra.
- Quan Doãn, tôi ăn ngay nói thật. Phó bí thư Tỉnh Ủy Tề Toàn là cha của tôi. Điều này cũng không phải là bí mật gì. Khẳng định cậu cũng biết. Tuy nhiên quan hệ giữa cha tôi và chú Kim Toàn Đạo của nhà họ kim ở Bắc Kinh cũng không tệ. Chắc cậu không biết. Kim Toàn Đạo là cha của Kim Nhất Giai.
Thì ra cha Kim Nhất Giai tên là Kim Toàn Đạo. Đây là lần đầu tiên Quan Doãn nghe nói đến tên Kim Toàn Đạo. Hắn nghe Tề Ngang Dương nhắc tới nhà họ Kim ở Bắc Kinh và Kim Nhất Giai, suy nghĩ trong đầu hắn liền càng lúc càng rõ ràng. Hơn nữa, vừa nãy Tề Ngang Dương đã ám chỉ để lộ ra, liên tưởng đến việc đính hôn như lời Kim Nhất Giai đã nói, nếu hắn lại không rõ là xảy ra chuyện gì, vậy thì hắn quá ngu ngốc rồi.
- Nói như vậy, người mà Nhất Giai phải đính hôn, chính là anh?
Đúng là vừa rồi Quan Doãn đã nói, sẽ không ghi hận với người cướp đi người yêu của hắn, nhưng đột nhiên phát hiện Tề Ngang Dương ngồi ở trước mắt chính là người đang muốn đính hôn với Kim Nhất Giai, trong nháy mắt trong lòng vẫn dâng lên địch ý. Trong lòng mỗi một người đàn ông đều có điểm mấu chốt không thể chạm đến. Nếu nói Hạ Lai là người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời hắn, vậy Kim Nhất Giai tuyệt đối có thể nói người phụ nữ hắn yêu nhất.
Tề Ngang Dương cảm nhận được Quan Doãn đột nhiên biểu lộ ra địch ý, không khỏi cười ha hả. Có địch ý là được rồi, không có địch ý mới không phải nam nhân. Anh ta thò tay vỗ vai Quan Doãn:
- Đúng vậy, chính là tôi. Tôi chính là tình địch muốn cướp người yêu của cậu.
Sắc mặt Quan Doãn lại thay đổi, lập tức lại khôi phục dang vẻ như lúc ban đầu, thản nhiên nói:
- Anh Tề, anh không phải là tình địch của tôi.
- Vì sao lại không phải?
Tề Ngang Dương rất nguyện ý thấy Quan Doãn thất thố. Quan Doãn vừa thất thố, anh ta có thể nắm chặt để uy hiếp Quan Doãn, khiến Quan Doãn vì trở thành người anh ta có thể sử dụng được.
- Kim Nhất Giai thích cậu như vậy, cuối cùng lại không thể không gả cho tôi, cả đời buồn bực không vui ở bên cạnh tôi. Cậu không đau lòng, cậu cũng không buồn bực sao?
Quan Doãn càng hiểu được dụng ý của Tề Ngang Dương, ngược lại tâm tình càng trở lên bình lặng. Hắn không để Tề Ngang Dương khơi gợi được cảm xúc tiêu cực trong lòng, hắn cười nói:
- Tôi tin tưởng Nhất Giai sẽ không gả cho anh.
- Cậu khẳng định Kim Nhất Giai có tình cảm đối với cậu như vậy sao?
Tề Ngang Dương lại hỏi.
Quan Doãn vẫn không nói gì, Tô Mặc Ngu liền châm chọc khiêu khích một câu:
- Hạ Lai là người bạn gái, là mối tình đầu của anh. Vậy Kim Nhất Giai được tính cái gì? Có phải đàn ông vĩnh viễn vẫn cảm thấy không đủ khi chỉ có một nữ nhân bên cạnh hay không? Thư ký Quan, tôi muốn hỏi anh. Cuối cùng anh yêu Hạ Lai hay Kim Nhất Giai hơn? Nếu Kim Nhất Giai vì anh mà đào hôn, anh thật sự sẽ cưới cô ấy chứ?
Nếu thực sự hỏi Quan Doãn về vấn đề này, Quan Doãn nhất thời khó có thể trả lời, Tề Ngang Dương liền giải vây cho hắn:
- Mặc Ngu đừng phá rối nữa. Tôi và Quan Doãn đang nói chính sự.
- Chẳng lẽ chuyện em nói không phải là chính sự sao?
Tô Mặc Ngu đứng lên.
- Đàn ông toàn đạo đức giả! Tôi không nghe hai người giao dịch thấp hèn nữa, ra ngoài hít thở không khí.
Tô Mặc Ngu đi, Tề Ngang Dương cười lắc đầu, không nói gì. Anh ta không ra mặt ngăn lại, Quan Doãn càng không nói gì.
Trong phòng chỉ còn lại có Quan Doãn và Tề Ngang Dương. Không khí liền trở nên thâm thúy. Tề Ngang Dương vẫn không chịu buông tay quyền chủ động trong lần đầu tiên giao tế giữa anh ta và Quan Doãn, lại lặp lại nói:
- Cậu khẳng định Kim Nhất Giai có tình cảm đối với cậu?
Quan Doãn đến tận đây đã hoàn toàn vì muốn thăm dò tâm tư của Tề Ngang Dương, biết Tề Ngang Dương muốn trong ấn tượng ban đầu có thể giữ vai trò chủ đạo trước mặt hắn, cũng có thể lý giải được. Đàn ông đều muốn nắm giữ tiết tấu cục diện trong tay. Nhưng hắn lại không thể mặc kệ Tề Ngang Dương từng bước bức tiến tới mà không trả đòn. Huống chi hiện tại hắn cũng phát giác được điểm yếu của Tề Ngang Dương từ trên người Tô Mặc Ngu. Đã đến không thể không mang lễ. Hắn liền vô cùng quả quyết nói:
- Tôi chẳng những khẳng định tình cảm của Nhất Giai đối với tôi. Cho dù cô ấy có phải đào hôn cũng sẽ không đính hôn với anh. Anh muốn kết hôn với cô ấy, đời này sợ là cũng không có cơ hội! Hơn nữa tôi còn chắc chắn một điều. Anh Tề, Nhất Giai và anh không có tình cảm. Không phải anh cũng không có hứng thú với cô ấy sao? Tô Mặc Ngu chính là tấm mộc khiến anh muốn thoái thoác việc đính hôn.
Một câu nói nói ra, khiến Tề Ngang Dương ngây ngẩn cả người. Chiếc đũa giơ ở giữa không trung không có hạ xuống. Giơ một lát, anh ta mới bắt đầu lấy một miếng cá mềm bỏ vào trong miệng, chậm rãi thưởng thức một lát, mới buông chiếc đũa bất đắc dĩ mỉm cười:
- Được rồi, tôi thừa nhận tất cả đều bị cậu nhìn thấy. Nào, Quan Doãn, chúng ta dừng so chiêu ở đây, bắt tay giảng hòa.
- Ha ha.
Tề Ngang Dương để lộ ra một phương diện đáng yêu khiến tâm tình Quan Doãn cũng tốt hơn. Hắn nhận định Tề Ngang Dương chơi được, hắn cầm thật chặt tay Tề Ngang Dương.
- Anh Tề, đơn giản vấn đề phức tạp là một trong những bản lĩnh mà người trong quan trường cần phải có. Cách làm của anh cũng không gì đáng trách. Tôi hoàn toàn có thể lý giải được.
- Đương nhiên cậu có thể lý giải. Tôi và cậu chỉ đánh ngang tay. Hơn nữa tôi vốn có tâm tính vô tâm, trên thực tế đã xem như thua. Hiện tại, cậu có thể cao hứng. Trong lần đầu tiên so chiêu với Tề Ngang Dương, cậu đã thắng một ván nhỏ.
Tuy rằng Tề Ngang Dương nói trắng ra, nhưng lời nói được phát ra lại là lời chân tình.
- Anh Tề, từ khi bắt đầu gặp mặt, tôi chưa từng nghĩ anh là đối thủ, cũng không muốn so chiêu với anh. Giữa bằng hữu với nhau, chủ yếu chính là khiêm nhượng, ai khống chế được ai cũng không quan trọng, quan trọng là... chỉ cần mục tiêu giống nhau, giành được thắng lợi cuối cùng, anh xung phong ở trước, tôi phất cờ hò reo thì có gì phải ngại?
Quan Doãn nói cũng rất chân thành.
- Nói rất hay, lại làm một ly.
Tề Ngang Dương cũng cảm động trước thành ý của Quan Doãn.
- Tôi kết giao làm bằng hữu với cậu.
Giữa người và người quan trọng nhất chính là duyên phận. Đương nhiên, thân phận và địa vị cũng quan trọng. Sự cảm thông phải dựa trên nhu cầu ngang hàng. Quan Doãn và Tề Ngang Dương lại bắt tay. Cái bắt tay lúc này, biểu thị cho tình hữu nghị chân chính giữa hắn và Tề Ngang Dương được bắt đầu.
- Tôi muốn thoái thác hôn ước với Kim Nhất Giai, còn phải nhờ cậu phối hợp mới thành. Nếu chỉ trông vào một mình Mặc Ngu ra mặt, hỏa hầu còn kém vài phần.
Tề Ngang Dương không còn thừa nước đục thả câu nữa, nói ra kế hoạch của anh ta.
- Ba tôi không thích Mặc Ngu. Nếu tôi đưa Mặc Ngu làm tấm mộc, sợ là không qua được cửa của ba tôi. Tôi cũng rất ghét chuyện ép duyên, nhưng vô dụng. Ba tôi là người rất cố chấp. Hơn nữa, cậu cũng biết, trong vòng luẩn quẩn, loại hôn nhân chính trị không có cơ sở tình yêu này chỗ nào cũng có...
Quan Doãn gật đầu:
- Muốn tôi phối hợp thế nào?
- Trước tiên tôi hỏi cậu một câu thật lòng, cậu nhất định phải nói thật.
Tề Ngang Dương nhìn thẳng hai mắt Quan Doãn.
- Cuối cùng cậu có muốn cưới Kim Nhất Giai không? Nếu muốn, tôi sẽ giúp cậu một tay, giúp cậu trở thành rể hiền của nhà họ Kim đứng đầu Bắc Kinh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui