Ai cũng nghĩ tình hình đến nông nỗi này, đương nhiên Trịnh Hàn nổ súng đe dọa thư ký số một của Thành ủy, lại có Tề Ngang Dương bên cạnh, đạn lạc làm bị thương Ti Hữu Lập đã kết thúc mọi việc. Ti Hữu Lập có lẽ là không sống nổi. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, Trịnh Hàn sẽ trải qua nửa đời sau trong trại giam.
Nhưng Trịnh Hàn lại không nghĩ như vậy. Tuy y bị một cú đánh làm khó chịu, tuy đầu đau đớn không thôi, nhưng đầu óc lại tỉnh táo hơn bao giờ hết, trong nháy mắt đã nghĩ được mọi chuyện sẽ dẫn tới hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Nếu mọi chuyện cứ tiếp tục như thế, kết quả tốt nhất của y là ngồi tù cả đời, còn kết quả xấu nhất chính là bị người khác giết người bịt miệng trong tù.
Bị ai giết? Trịnh Thiên Tắc!
Y nắm giữ được nhiều bí mật của Trịnh Thiên Tắc, ngồi ở vị trí Chi đội trưởng thì còn có giá trị lợi dụng, nhưng một khi ngồi tù, thì y lập tức trở thành rác rưởi trong mắt Trịnh Thiên Tắc. Thứ rác rưởi không có giá trị lại biết nhiều chuyện có thể khiến cuộc sống Trịnh Thiên Tắc khó an nhàn, gã có thể sống bình yên trong tù nốt quãng đường còn lại sao?
Không có khả năng.
Thứ rác rưởi chết đi mới có thể khiến người ta yên tâm, nhất là thứ rác rưởi không khiến ai thương nhớ.
So với phải chết thê thảm trong tù, chi bằng buông tay đánh cuộc. Trước sau gì cũng chết, dù sao chuyện xảy ra trong phòng, trừ mấy vị anh em ở đây, thì không còn ai biết nữa. Trong nháy mắt Trịnh Hàn đã có quyết định, phải đánh cuộc một lần cuối cùng. Nếu thành công, nói không chừng còn có đường sống, nếu thua thì cùng lắm cũng chỉ là chết.
Trịnh Hàn dự định, y phải giết Quách Vĩ Toàn đang đứng gần y nhất, sau đó mới giá họa cho Quan Doãn. Đương nhiên Quan Doãn cuối cùng cũng đừng mong sống sót ra ngoài. Có một mạng của Ti Hữu Lập, lại có một mạng của Quách Vĩ Toàn, bất kể phải tạo dựng hiện trường giả thế nào, đổi trắng thay đen ra sao, dù sao người chết cũng không nói được, sẽ tạo ra chuyện Ti Hữu Lập và Quách Vĩ Toàn tranh chấp, nhất thời nảy ra ý định đâm chết Quách Vĩ Toàn, sau đó Quan Doãn đoạt lấy súng, bắn một phát khiến Ti Hữu Lập cũng chết.
Cuối cùng, trong lúc kháng cự kịch liệt, Quan Doãn bị giết chết tại chỗ, sau đó kết thúc vụ án.
Phải nói là âm mưu của Trịnh Hàn cũng có hơi hướng của Trịnh Thiên Tắc, cũng vì gã chịu ảnh hưởng của Trịnh Thiên Tắc rất sâu. Nhưng y nhìn thấy kế hoạch của mình như áo tiên không thấy đường may, lại quên mất một người ngáng đường: Tề Ngang Dương.
Tề Ngang Dương là ai Trịnh Hàn không biết mà cũng không thèm biết. Y không biết Tề Ngang Dương, chắc chắn Tề Ngang Dương cũng chẳng phải nhân vật gì. Trong mắt y, chỉ cần giải quyết Quan Doãn và Quách Vĩ Toàn, trong phòng này, y muốn nói gì thì chính là cái đó. Lời của y chính là pháp luật, chính là kết luận.
Trịnh Hàn nghĩ là làm, bèn rút dao mang theo mình ra, muốn tiên hạ thủ vi cường. Y vừa ra tay, Quan Doãn đã kinh hãi, không ngờ Trịnh Hàn còn muốn cố chống cự, lại còn muốn hại Quách Vĩ Toàn, muốn xuất thủ giúp đỡ cũng không còn kịp nữa.
Nhìn thấy Trịnh Hàn sắp đạt thành ý nguyện, đột nhiên một tiếng súng nặng nề lại vang lên. “Đoàng” một tiếng, con dao trong tay Trịnh Hàn rơi xuống đất, y kêu lên thảm thiết, tay trái ôm lấy tay phải đầm đìa máu, lại một lần nữa ngồi xổm xuống đất.
Trong tay Tề Ngang Dương cầm súng lục, họng súng còn bốc lên một làn khói trắng toát, vẻ mặt gã kinh ngạc:
- Lần đầu tiên nổ súng đã bắn rất chính xác, ngay cả tôi còn phải khâm phục mình nữa.
Không chỉ mỗi mình Tề Ngang Dương khâm phục mình, mà Quan Doãn cũng khâm phục gã không thôi. Vừa rồi bị Quách Vĩ Toàn một gậy đánh hạ, Trịnh Hàn dùng tay che đầu ngồi lết xuống đất, khẩu súng rơi đi đâu cũng không ai chú ý tới, đã bị Tề Ngang Dương lặng lẽ nhặt lấy. Chỉ dựa vào điều này, Quanh Doãn đã kết luận, Tề Ngang Dương rất giỏi nắm lấy điểm mấu chốt của vấn đề. Nắm được mấu chốt, mọi việc sẽ được giải quyết. Quả là một nhân vật lợi hại.
Tề Ngang Dương một phát súng đã bắn trúng Trịnh Hàn, khiến Quách Vĩ Toàn đang trong cơn sợ hãi cũng tỉnh táo lại, nhận ra rằng vừa rồi Trịnh Hàn muốn lấy mạng anh ta, không khỏi thẹn quá hóa giận, giơ cao gậy sắt đang cầm trong tay lên, hung hăng đánh cho Trịnh Hàn một gậy.
Tay Trịnh Hàn đã trúng đạn, sao còn có sức chống trả chứ? Y bị Quách Vĩ Toàn đập trúng, kêu lên một tiếng khàn khàn, suýt nữa đã hôn mê. Nhưng quả là đầu y quá cứng, chỉ sửng sốt lắc lư một chút cũng không ngã xuống.
Quách Vĩ Toàn còn muốn đánh nữa, Quan Doãn ngăn lại:
- Trưởng ban thư ký, gọi điện thoại mời Cục trưởng Quách và Cục trưởng Thôi tới đây đi. Chuyện hôm nay phải tính toán kỹ lưỡng mới được.
Quách Vĩ Toàn hơi tỉnh lại, biết có tiếp tục đánh nữa cũng không giải quyết được gì, nếu chẳng may đánh chết người, còn phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, bèn ném gậy đi. Thấy giọng điệu Quan Doãn không giống lúc trước, rốt cuộc thư ký số một Thành ủy vừa mới mở miệng đã nhắc đến đại danh của hai vị phó và trưởng của Cục Công an thành phố, cũng đầy đủ khí thế.
- Được, vậy tôi đi gọi điện thoại.
Tình thế lúc này cũng không nghĩ được bất kỳ ý tưởng nào khác, nhất định phải mời hai vị Phó và trưởng Cục Công an thành phố mới có thể áp chế được chuyện này. Tay Quách Vĩ Toàn lấy điện thoại ra vẫn còn run nhè nhẹ, vừa mới bấm được một số chợt nghe ngoài cửa vang đến những bước chân rầm rập đều đặn, âm thanh như sấm dậy, như quân dội duyệt binh, thanh thế kinh người.
Quách Vĩ Toàn cả kinh, cũng không gọi điện thoại nữa.
Cửa phòng vốn đóng chặt, bị người đẩy ra. Không phải đẩy ra đột ngột, mà chậm rãi đẩy ra, động tác cũng có khí thế bức bách lòng người. Cửa vừa mở ra, đầu tiên có hai nhóm cảnh sát có vũ trang bước vào phòng, xếp thành hai đội, bày thế giáp công, bao vây Quan Doãn, Tề Ngang Dương và Quách Vĩ Toàn vào giữa. Mỗi cảnh sát đều to cao cường tráng, vẻ mặt trang nghiêm, không nói một lời.
Sau khi dừng lại, họ cũng không để ý đến Trịnh Hàn đang ngồi lết trên mặt đất, máu chảy như rót nước, cũng không cấp cứu Ti Hữu Lập đang hấp hối, thậm chí cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn Quan Doãn, xem như bên cạnh không có ai, xếp hàng xong cứ lẳng lặng đứng chờ.
Hiển nhiên là đang đợi một nhân vật quan trọng xuất hiện.
Là ai xuất trướng mà phô trương như vậy?
Quan Doãn và Tề Ngang Dương đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên vẻ ngạc nhiên. Không phải khiếp sợ thanh thế mà người sắp tới phô trương ra, mà khiếp sợ thủ đoạn cao minh của người ấy, có thể huấn luyện được tố chất của cảnh sát vũ trang như thế, thực không đơn giản.
Vừa đúng lúc có một cơn gió lùa qua, cửa chính mở rộng. Gió thổi qua, mười mấy người trong phòng lặng ngắt như tờ, lại thêm vết máu trên mặt đất và hiệu ứng của ngọn đèn mờ ảo, tạo nên không khí âm trầm đáng sợ. Đột nhiên ngọn đèn tối sầm lại, một người đàn ông có thân hình cao to lực lưỡng bước vào phòng.
Người vừa mới tới cao không dưới 1,8 m, lưng rộng eo thon, lại đứng nơi cánh cửa nhỏ hẹp, giống như lấp kín tường, đã đóng cửa lại thật chặt vậy, bất cứ kẻ nào cũng không thể qua lọt.
Quan Doãn không biết người mới đến là ai, nhưng Quách Vĩ Toàn lại biết được, trong lòng đột nhiên trầm xuống. Hay thật? Đại tướng đắc lực nhất, kẻ đứng đầu trong Ngũ hổ tướng dưới trướng Trịnh Thiên Tắc, Phó Cục trưởng phân cục Đơn Thủy, Hoàng Hán đích thân xuất mã. Chuyện lớn thật rồi.
Người Hoàng Hán cao lớn, khí thế hung tợn. Vừa bước vào cửa đã nhìn bốn phía, giọng nói trầm ổn, có nội lực, ra lệnh:
- Người bị thương thì đưa đến bệnh viện, đám người còn lại thì khống chế hết, phong tỏa hiện trường, cấm bất cứ kẻ nào xâm nhập, đồng thời phong tỏa tin tức, tránh khiến cho xã hội khủng hoảng.
- Vâng!
Mỗi một tuyên bố của Hoàng Hán là một lệnh chí mạng, có một người đáp lời, sau đó lập tức thi hành, thi hành chặt chẽ, oai phong của cảnh sát khiến cho người ta mở mang tầm nhìn. Quan Doãn thầm rùng mình. Tuy giờ hắn cũng không biết người đến là ai, nhưng cũng mơ hồ đoán được lai lịch của đối phương không nhỏ, hơn nữa còn chẳng phải kẻ thiện lương gì.
- Cục trưởng Hoàng.
Quách Vĩ Toàn bước lên một bước:
- Tôi muốn gọi điện thoại cho Cục trưởng Quách và Cục trưởng Thôi, không ngờ anh lại tới trước.
Tiếng tăm lừng lẫy trong khu Đơn Thủy, Hoàng Hán là Phó Cục trưởng phân cục Đơn Thủy. Gã đích thân tới hiện trường là trong vòng quyền hạn của gã, không ai có thể bắt gã tránh ra được.
- Trưởng ban thư ký Quách, ở đây đã xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt Hoàng Hán bình tĩnh, lướt mắt qua Quan Doãn và Tề Ngang Dương, cũng không có ấn tượng gì, liền hỏi lại:
- Vụ án quan trọng, hy vọng Trưởng ban thư ký chịu vất vả một chuyến, đi với tôi vào Cục.
Khi nói chuyện, Hoàng Hán đưa tay chỉ Quan Doãn:
- Anh là ai?
Khí thế của gã thật mạnh mẽ, ngón tay chỉ thẳng vào mặt Quan Doãn, thái độ cực kỳ ra vẻ trên cao nhìn xuống. Quách Vĩ Toàn hoảng sợ, định đưa tay kéo tay Hoàng Hán xuống. Nhưng anh ta chưa ra tay thì Tề Ngang Dương đã động thủ.
Sau khi Tề Ngang Dương và Quan Doãn sóng vai chiến đấu, giờ y đã nhìn Quan Doãn như anh em, không để cho bất cứ kẻ nào bất kính với Quan Doãn. Tuy bên người có vô số bạn bè, nhưng không có người nào giống Quan Doãn, có thể cùng y cùng chung hoạn nạn, gắn bó sinh tử.
Tề Ngang Dương vừa động thủ, tay khoác lên cánh tay Hoàng Hán, cánh tay Hoàng Hán đã thấp xuống, cổ tay lật lại, phản chế Tề Ngang Dương. Chiêu thức vừa nhanh vừa chính xác. Tề Ngang Dương thấy động tác của Hoàng Hán chính xác mà lực đạo vừa đủ, biết là người giỏi võ, nên lùi lại phía sau một bước, tránh cho Hoàng Hán bắt lấy.
Nhưng Hoàng Hán lại không chịu bỏ qua cho Tề Ngang Dương, bèn bước về phía trước một bước, tay phải bắt lấy tay Tề Ngang Dương, thuận thế kéo tới, có thể thấy được Tề Ngang Dương đã bị gã bắt lấy.
Võ nghệ của Hoàng Hán được luyện thành khi còn ở ở bộ đội đặc chủng, còn lâu Tề Ngang Dương mới có thể sánh được với khả năng quyền cước của gã. Tề Ngang Dương không phải là đối thủ của gã. Nhưng đừng quên, còn có Quan Doãn.
Quan Doãn không để cho Tề Ngang Dương chịu thiệt, duỗi tay trái ra, trước mặt Hoàng Hán nhoáng lên một cái, ra vẻ muốn chộp lấy hai mắt Hoàng Hán. Hoàng Hán giận dữ trong lòng, thật là chiêu thức nham hiểm, sao lại muốn ra tay hủy mắt người khác, dưới cơn thịnh nộ, bèn dùng tay trái thi triển cầm nã thủ, tìm cách bắt lại Quan Doãn, muốn tay phải giữ lấy Tề Ngang Dương, tay trái nắm lấy Quan Doãn, có thể chế phục cả hai người.
Nhưng Hoàng Hán quá xem thường rồi. Tuy Quan Doãn không thể so với Tề Ngang Dương, nhưng Tề Ngang Dương ăn to nói lớn, ra tay đúng là thực chiêu. Quan Doãn lần đầu tiên động thủ, hơn phân nửa là hư chiêu. Hắn dùng tay trái nhoáng trước mắt Hoàng Hán là giả, tay phải mới dùng chiêu thật.
Tay phải giấu kín, sau khi đánh tay trái ra, lại dùng tay phải đấm một quyền trúng vào tay Hoàng Hán.
Hoàng Hán ra đời đã nhiều năm, rất ít khi lỡ tay, nhất là từ sau khi được đứng đầu Ngũ hổ tướng, cứ ra tay là trúng, không ngờ hôm nay vừa ra tay đã ngã lộn nhào. Tuy Quan Doãn đánh không nặng lắm, chỉ giống như đẩy gã một phen, nhưng gã vẫn khẽ biến sắc.
- Bắt!
Hoàng Hán lùi về sau một bước, lạnh lùng quát lên.
- Dừng tay!
Quách Vĩ Toàn giận không nén nổi, bèn bước về phía trước một bước, đưa hai tay ra ngăn lại trước mặt Quan Doãn:
- Cục trưởng Hoàng, anh biết anh ta là ai không?
- Hắn là ai?
Hoàng Hán đột nhiên cảm thấy dường như có chỗ không ổn, một loại cảm giác bức bách toát ra từ hai người trẻ tuổi đứng kia, khiến gã gần như không đứng thẳng được.
- Anh ta là Quan Doãn, thư ký Quan Doãn của Bí thư Tưởng.
Quách Vĩ Toàn gần như reo hò lên. Hoàng Hán là một gã lòng lang dạ sói. Anh ta hiểu rõ, ngàn vạn lần không thể cho gã và Quan Doãn xảy ra xung đột.
Hoàng Hán cả kinh. Đúng là không giống bình thường. Thủ hạ của gã luôn truy tìm tung tích Quan Doãn, không ngờ Quan Doãn mà gã luôn mưu tính sau lưng, trong tình huống hoàn toàn không hề chuẩn bị tâm lý, lại gặp Quan Doãn nơi ngõ hẹp!