Quan Vận

Đến thật đúng lúc!
Quan Doãn mừng rỡ, không ngờ Lưu Bảo Gia lại đến đúng lúc như vậy, dù sao cũng là anh em với nhau, tâm ý thật trùng hợp.
Sau khi Liễu Tinh Nhã mang điện thoại đến, Quan Doãn liền gọi điện thoại cho Kim Nhất Giai, rồi lại báo số cho mấy người nữa, trong đó có Lưu Bảo Gia. Sau khi âm thầm thúc đẩy Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực đến Hoàng Lương, hắn vốn nghĩ rằng sớm nhất thì cũng phải ngày mai Lưu Bảo Gia mới đến được Hoàng Lương. Không ngờ, Lưu Bảo Gia lại khởi hành ngay trong đêm.
- Anh Quan, tôi và Tấn Lực vốn dĩ định ngày mai mới đến, nhưng lại nhận được điện thoại của Lãnh Thư, cô ấy nói một mình anh ở Hoàng Lương thế lực mỏng manh. Lại còn nói anh vừa mới đến đã gặp phải phiền phức, tôi và Tấn Lực liền đến ngay.
Hóa ra là Lãnh Thư, nghĩ như vậy, trong lòng Quan Doãn liền cảm thấy ấm áp. Lãnh Thư nhất định là có được tin tức từ chỗ Lãnh Nhạc. Không ngờ Lãnh Thư vẫn luôn nghĩ cho hắn, nhất định phải nói, cô ấy thông báo kịp thời cho Lưu Gia Bảo là một hành động cực kỳ đúng lúc.
- Đến thật đúng lúc!
Quan Doãn cười ha hả,
- Bảo Gia, cậu và Tấn Lực đến thẳng đồn Bát Lý chờ tôi. Phải nhớ, đến rồi thì không được manh động, phải chờ tôi đến rồi hãy nói.
- Được!
Lưu Bảo Gia không nói hai lời, nhanh chóng đồng ý.
- Đến thêm hai người nữa, tôi cũng có ba người rồi.
Quan Doãn nói với Tề Ngang Dương,
- Cộng thêm ba người của anh, tổng cộng sáu người. Anh Tề, cũng đủ để làm dậy sóng rồi chứ!
- Đi, tối hôm nay, một đêm ở Hoàng Lương, sóng gió nổi lên liên tục.

Vẻ mặt Tề Ngang Dương không thể nói rõ là phẫn nộ hay là tràn đầy sức chiến đấu, nhưng sự quan tâm của y đối với Tô Mặc Ngu thật sự là xuất phát từ tấm lòng.
Lúc này đã hơn mười giờ tối, con đường mùa đông, băng tuyết đầy đường, dường như đã không còn bao nhiêu người trên đường nữa. Ngồi trong xe của Tề Ngang Dương, nhắm thẳng hướng đông mà chạy, Quan Doãn cảm xúc phập phồng. Hắn cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý vừa đến Hoàng Lương sẽ vung đao quang kiếm ảnh, nhưng lại không ngờ, người vừa mới đến Hoàng Lương được một ngày, đã có đao kiếm đến bức bách, khiến hắn ngay cả thời gian để hít thở cũng không có.
Bởi vậy cũng chứng minh, hắn đã động phải chỗ đau của một số người, làm cho một số người nóng lòng đẩy hắn vào chỗ chết.
Tuy nhiên, sự tiếp xúc đầu tiên với Hoàng Hán lại nằm ngoài dự kiến của hắn. Không ngờ Hoàng Hán – người đứng đầu của ngũ tướng lại chỉ làm việc ở một mặt nào đó, nhưng thủ pháp làm việc của Phong Huống thật sự khiến người ta không dám hồ đồ nữa.
Đúng vậy, Quan Doãn gần như khẳng định cái đuôi bám theo hắn thật sự là người của Phong Huống. Nếu nói chỉ là theo dõi hắn và tìm thời cơ hạ độc thủ với hắn thì cũng thôi rồi, lại bắt Tô Mặc Ngu, thủ pháp cũng quá bỉ ổi rồi. Có chuyện gì thì cứ nhằm vào hắn là được, ân oán giữa đàn ông với nhau, thì cứ giải quyết theo cách của đàn ông, hà tất cứ phải bắt phụ nữ ra làm cớ để uy hiếp. Điều này khiến Quan Doãn vô cùng không phục cách làm người vô cùng trơ trẽn của Phong Huống.
Mặc dù Phong Huống không hiểu sao lại bắt Tô Mặc Ngu là một người không có liên hệ lắm với Quan Doãn, thậm chí giữa Quan Doãn và Tô Mặc Ngu cũng không thể được tính là bạn bè. Nhưng Tô Mặc Ngu lại là bạn của Tề Ngang Dương, hơn nữa Tô Mặc Ngu bị bắt cũng vì hắn, nên hắn nhất định cũng không tiếc mọi giá mà cứu Tô Mặc Ngu bằng được.
Đối với Hoàng Hán, Quan Doãn cũng coi như có hiểu biết. Dù sao Hoàng Hán cũng là người trong chốn quan trường, có một số tài liệu có thể điều tra ra được. Nhưng đối với Phong Huống, Quan Doãn không thể nói hắn hoàn toàn biết hết, nhưng mấy câu giới thiệu có hạn về Phong Huống, cũng là mấy câu nói bình thường không có gì.
Phong Huống, nam, hiện nay là Tổng giám đốc công ty thương mại xuất nhập khẩu Hoành Vĩ Hoàng Lương. Đối với công ty Thương mại xuất nhập khẩu Hoành Vĩ Hoàng Lương, những tài liệu tỉ mỉ hắn cũng không biết được. Chủ yếu cũng là vì thời gian Quan Doãn đến Thành ủy còn quá ít, còn chưa có thời gian điều tra rõ ràng. Hơn nữa hắn cũng hiểu rõ, cho dù hắn điều tra được rõ ràng cũng rất khó, trở ngại quá lớn.
Nhưng sự hùng hậu về thực lực ở công ty thương mại xuất nhập khẩu Hoành Vĩ, ở Hoàng Lương là đứng số một. Trong nhận thức chung của những người ở đây là, Phong Huống là người giàu nhất Hoàng Lương!
Một công ty chỉ đơn thuần là công ty thương mại xuất nhập khẩu, không ngờ lại là công ty giàu nhất trong thành phố, quả thật khiến người ta không thể ngờ được. Càng không thể ngờ được nữa là, những người trong cuộc dường như không biết được rốt cuộc công ty thương mại xuất nhập khẩu buôn bán cái gì, kinh doanh cái gì. Phong Huống thân là Tổng giám đốc hàng ngày cũng nhàn rỗi nghe nhạc uống trà, lại là người giàu nứt khố đổ vách, khiến nhiều người lúc nào cũng vùi đầu làm việc không phục.
- Tiền của Phong Huống, xuất xứ không rõ ràng.
Đang lúc Quan Doãn đang suy nghĩ, Tề Ngang Dương liền nói:
- Tôi đã từng điều tra việc kinh doanh của Phong Huống, công ty của y là hư vô, cơ bản không hề có mậu dịch xuất nhập khẩu gì cả, bình thường cũng không hề có nghiệp vụ gì. Nhưng hàng tháng lại thu về được một khoản tiền lớn, hoài nghi đầu tiên, không phải rửa tiền đen, thì cũng là mò tiền đen.

Quan Doãn và Tề Ngang Dương ngồi ghế sau của chiếc BMW, phía trước cũng có hai người ngồi, có lẽ là hai vệ sĩ mà Tề Ngang Dương nói. Một người tên là Trần Nam, bảo vệ kiêm lái xe, một người là Trần Kiều, hai người hình như là anh em ruột, khá giống nhau. Bộ mặt lạnh lùng, trầm ổn lãnh đạm, ánh mắt lạnh lẽo, có lẽ là xuất thân từ bộ đội đặc chủng.
Xe của Tề Ngang Dương là một chiếc BMW, chiếc BMW màu đen như dã thú đang tức giận trong đêm, xuyên qua màn đêm đen, giống như một tia điện xẹt ra cắt ngang màn đêm đen đặc, lao thẳng về phía trước.
- Hoàng Lương cũng không tính là một nơi rộng, kinh tế cũng không tính là phát triển, cho dù kiếm tiền đen, cũng có thể kiếm được bao nhiêu?
Quan Doãn hỏi với vẻ không hiểu.
Nếu nói Lãnh Phong xem như là người dẫn đường của Quan Doãn trong chốn quan trường, vậy quen biết Tề Ngang Dương, chính là mở ra một cánh cổng khác cho Quan Doãn. Tề Ngang Dương cũng có thể coi là người dẫn đường cho Quan Doãn trong thương trường, rất nhiều thủ đoạn lừa gạt lẫn nhau trong chốn quan trường, đều do Tề Ngang Dương dạy cho Quan Doãn.
- Buôn bán trong tình huống bình thường, lợi nhuận đều có hạn, phải nộp thuế, phải chi ra một chi phí nhân lực rất lớn..v..v… Cuối cùng lợi nhuận có được còn ít hơn nhiều so với lợi nhuận dự định. Nhưng buôn bán đen thì khác, đừng nói những cái khác, chỉ cần phí bảo vệ, chỉ cần cử ra mấy thuộc hạ, mỗi một doanh nghiệp mỗi tháng cũng phải thu được mấy trăm tệ, mười ngàn doanh nghiệp thì một tháng cũng phải mấy triệu tệ. Quan trọng hơn là, ngoài giá thành nhân lực, dường như không còn chi phí nào khác nữa!
Tề Ngang Dương vỗ vai Quan Doãn:
- Tôi cũng đã so sánh, chi phí trong tập đoàn của tôi, cả người lẫn tài sản, còn không bằng chi phí bảo vệ của đội bảo vệ của Phong Huống…
Quan Doãn hít sâu một hơi, hay lắm, chẳng trách xã hội đen đều là những kẻ liều mạng. Thì ra lợi nhuận lợi kinh người như vậy, không đúng, phải nói là lợi nhuận nâng cao bọn họ lên, phải nói là tiền đen thì chính xác hơn.
- Trong lĩnh vực kinh tế, tôi còn phải học tập anh Tề nhiều.
Quan Doãn khiêm tốn thừa nhận thiếu sót của mình,
- Sau này mong anh Tề đừng giấu tài là được rồi.

- Thủ đoạn mượn lực mượn thế trong chốn quan trường, tôi cũng phải học tập cậu không ít. Quan Doãn, sau này chúng ta bù trừ lẫn nhau, nắm tay cùng tiến bộ.
Trong mắt Tề Ngang Dương lóe lên một tia kiên định.
- Được!
Quan Doãn nắm chặt tay, ngẩng đầu nhìn lên, đồn Bát Lý đã hiện lên từ phía xa rồi, hắn nói:
- Dừng lại trước, chúng ta im lặng qua đó, để tránh rút dây động rừng.
Chiếc BMW lặng yên không một tiếng động dừng lại ven đường, mấy người Quan Doãn bước xuống xe, Lưu Gia Bảo và Lôi Tấn Lực cũng chạy đến.
Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực lái một chiếc xe nhỏ, cũ kỹ giống như sắp bị rời ra vậy. Nhưng càng nát, lại càng không khiến người khác chú ý. Điều khiến Quan Doãn cảm thấy an ủi nữa là, Lưu Bảo Gia và Lôi Tân Lực không biết kiếm đâu ra hai bộ đồ quân đội vừa rách vừa bẩn, còn đội lên một chiếc mũ dày cộp. Cả người bị bao bọc trong lớp trang phục đó, cơ bản không nhìn thấy rõ diện mạo.
- Anh Quan, tôi và Tấn Lực vừa rồi đã đi xung quanh một vòng, có biến.
Thì ra Lưu Bảo Gia và Lôi Tân Lực đã đến trước, dựa vào sự ăn ý nhiều năm giữa y và Quan Doãn, biết đã có chuyện xảy ra, nên mới đi nghiên cứu địa hình trước.
- Đồn Bát Lý là một thôn nhỏ, bên cạnh thôn có một phòng máy bơm nước giếng, phòng đang sáng đèn, trong phòng có giam giữ một người, bên ngoài có hai người đang canh phòng, nhưng thật ra có mười mấy người đang mai phục.
Vốn dĩ Trần Nam và Trần Kiều đều mang giày da sáng bóng, thấy thủ hạ của Quan Doãn ăn mặc rách rưới, trong lòng không khỏi khinh thường. Nhìn bên ngoài để đánh giá người khác cũng là việc thường tình của con người, huống hồ Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực quả thật ăn mặc quá rách rưới, Trần Nam và Trần Kiều liền lấy ánh mắt trên cao nhìn xuống để nhìn Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực.
Cũng đúng, Trần Nam và Trần Kiều xuất thân là bộ đội đặc chủng, tự nhận là người tầng lớp cao, hoàn toàn không hề cho rằng Lưu Gia Bảo và Lôi Tấn Lực xuất thân ở huyện lại có thể đánh đồng cùng bọn họ được. Nhưng Lưu Bảo Gia vừa nói lời đó ra, lập tức khiến Trần Nam và Trần Kiều nhìn nhau. Đặc biệt là Lưu Bảo Gia và Lôi Tân Lực nghiên cứu địa hình bên ngoài bên trong rõ ràng, thăm dò bố trí của đối phương, không khỏi khiến Trần Nam và Trần Kiều kính nể hai người hẳn lên.
Người chưa từng được huấn luyện lại có bản lĩnh này, Trần Nam và Trần Kiều là lần đầu tiên gặp được. Hơn nữa Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực tìm hiểu rõ được bố trí của đối phương lại còn an toàn rút lui, hoàn toàn không hề làm kinh động đối phương. Bản lĩnh này, người bình thường không thể có được.
Thật ra ngay từ đầu Trần Nam và Trần Kiều cũng có chút khinh thường Quan Doãn, cho rằng một thư ký số một của Thành ủy như Quan Doãn, không xứng được xưng là anh em với Tề Ngang Dương. Hơn nữa Quan Doãn cũng vừa mới từ huyện đi lên, có thể có được những kiến thức gì, đáng được Tổng giám đốc Tề coi trọng như vậy sao? Nhưng nhìn thấy người của Quan Doãn có bản lĩnh như thế, cũng không khỏi thay đổi ấn tượng đối với Quan Doãn.
Trần Nam và Trần Kiều cũng không biết là, bản lĩnh âm thầm điều tra trận tuyến của Lưu Bảo Gia, là do Quan Doãn dạy. Quan Doãn là nhân vật linh hồn của ba người Lưu Bảo Gia. Nếu nói Lưu Bảo Gia là một trong ba đại tướng, như vậy hiển nhiên, Quan Doãn chính là đại soái chỉ huy đại tướng. Ngoài bản tính đánh nhau trời sinh, tất cả mọi bản lĩnh về chiến thuật chiến đấu, đều là học được từ Quan Doãn.

Tề Ngang Dương so với Quan Doãn thì biết ân đền oán trả hơn, nhưng luận về bài binh bố trận, vẫn kém hơn Quan Doãn một chút. Y nhìn về bóng đêm tối om om phía xa, nhất thời không có chủ ý, hỏi,
- Cậu Quan, tiếp theo làm sao bây giờ, cậu sắp xếp đi!
Quan Doãn cũng không chối từ, nói:
- Sự tình khẩn cấp, tôi cũng không khách sáo với anh Tề nữa…
Lúc nói, hắn liếc mắt nhìn Trần Nam và Trần Kiều một cái,
- Phải vất vả cho hai vị trước, thay y phục giống như Bảo Gia, Tấn Lực đi.
- Việc này…
Hai người nhất thời khó xử, bình thường đã quen chỉnh tề, bây giờ thay quần áo rách, thật đúng là không chấp nhận được.
Bỗng nhiên, từ xa truyền đến tiếng ô tô gầm rú, một chiếc xe hơi từ xa nhanh chóng tiến gần. Quan Doãn thấy cảnh này, trong lòng lo lắng, quát lạnh một tiếng:
- Nếu muốn giữ mạng sống, lập tức thay quần áo.
Tiếng quát này có trọng lượng, Trần Nam và Trần Kiều cảm thấy căng thẳng, lập tức nói:
- Vâng!
Trong nháy mắt trong đầu Tề Ngang Dương xuất hiện một ý nghĩ khiến chính y cũng thấy ngạc nhiên, Quan Doãn trước mắt y, chỉ huy mạch lạc, dường như nắm chắc được thắng lợi trong tay!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận