Quan Vận

Trong suốt một ngày, Tưởng Tuyết Tùng cứ gọi điện thoại, còn Quan Doãn thì đọc những tư liệu liên quan, làm quen với tình hình Hoàng Lương, ngăn cản rất nhiều cán bộ lớn nhỏ muốn đến báo cáo công tác với Bí thư. Đồng thời hắn cũng tiếp đãi mấy cán bộ trung tầng muốn đặc biệt đến làm quen với hắn.
Những cán bộ báo cáo công tác toàn bộ đều được từ chối khéo, còn những cán bộ trung tầng đến làm quen tìm mối quan hệ tốt, không phải ai Quan Doãn cũng từ chối. Ơn nghĩa nho nhỏ còn nhận, lễ to quá thì xin miễn, vừa không ra vẻ quá mức thanh cao, từ chối từ ngàn dặm, lại không thể quá mức nguyên tắc, đưa cái gì đến miệng cũng từ chối. Nếu khác biệt quá thì rất khó để dung nhập vào nội bộ. Nếu nhận hết cả thì đúng là tham lam quá độ, rất dễ bị những người có ý đồ lôi kéo.
Từ chối một phần nhưng cũng nhận một phần, vừa hòa đồng, vừa tránh né, khiến người ta có thể lôi kéo, nhưng cũng có chiều sâu.
Trong thời gian một ngày, Quan Doãn thu được không dưới ba cái điện thoại di động, vài thẻ ngân hàng… Giá của điện thoại di động có lẽ hắn biết rõ, nhưng trong thẻ ngân hàng có bao nhiêu tiền thì hắn không dám khẳng định. Nhưng nghĩ tới giá trị bản thân, cũng có thể đoán được là không nhiều lắm, cũng không ít lắm. Vừa lúc đang thiếu tiền, có chút quà nhỏ này tới, hắn cũng không khách khí, liền thu nhận rất thông thạo.
Để cho người tặng quà biết thư ký Quan cũng không phải là người tệ, chẳng phải là người không biết điều lạnh như băng, nhưng không phải là loại lòng tham không đáy, rất có ý tứ, rất đáng giá.
Tạo được hình tượng tốt đẹp trong đối ngoại không phải là thu hoạch lớn nhất trong ngày đầu tiên đi làm của Quan Doãn. Thu hoạch lớn nhất của hắn chính là thay đổi toàn bộ nhận thức trước đây về Tưởng Tuyết Tùng.
Nếu như trước kia, Quan Doãn cho rằng Tưởng Tuyết Tùng có lẽ chỉ sẽ làm đến Phó Chủ tịch tỉnh là cùng, nhưng giờ hắn lại kiên định cho rằng, có lẽ một ngày kia, Tưởng Tuyết Tùng sẽ trở thành một nhân vận được muôn người quan tâm.
Sắp tan tầm, một ngày làm việc đã đi qua rồi. Trịnh Thiên Tắc đi xử lý cái chết của Trịnh Hàn, cái chết của Phong Huống cũng đã bị phong tỏa tin tức, tình hình không có gì tiến triển, tạm thời có được một khoảng thời gian yên tĩnh ngắn ngủi.
Quan Doãn dọn dẹp các thứ đợi Tưởng Tuyết Tùng tan ca. Gọi điện thoại xong, dường như Tưởng Tuyết Tùng hơi trầm tư. Yên lặng một lúc, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Tiếng gõ cửa rất khẽ, có lực, trầm ổn, tiết tấu cũng thong thả, vừa nghe cũng biết được là nhân vật có quyền thế, mười phần tự tin. Vừa mở cửa ra, quả nhiên thấy Thôi Đồng.
Thôi Đồng không bước vào cửa mà hỏi:
- Thư ký Quan, Bí thư Tưởng có đó không?
Nếu là người khác, thì Quan Doãn sẽ cản lại, bước vào thông báo trước, hoặc trực tiếp từ chối, nhưng Thôi Đồng thì khác, hơn nữa, trong nháy mắt hắn cũng đoán được Thôi Đồng muốn nói việc gì với Bí thư Tưởng, bèn nói:
- Dạ có, Bí thư Thôi vào đi.
Thôi Đồng khẽ gật đầu, bước tới đẩy cửa ra:
- Bí thư Tưởng, hôm nay tổ chuyên án tổ chức hội nghị lần đầu. Hội nghị xong, nghe hai đồng chí Trần Tư Thanh và Thôi Hướng báo cáo công tác về vấn đề chứng nhận điều tra trước đây, bước đầu nhận định, công tác của tổ điều tra thật sự hữu hiệu.
Khi Thôi Đồng báo cáo công tác với Tưởng Tuyết Tùng cũng không đóng cửa, giọng nói truyền ra ngoài rất rõ ràng. Quan Doãn hiểu, Thôi Đồng cố ý cho hắn biết tiến triển công tác của tổ chuyên án sau khi thành lập.
Sau khi tổ chuyên án được thành lập, càng ngày càng ra tay nặng hơn, lấy được sự tiến triển có tính mấu chốt. Trong Học viện Tiến Thủ có người chứng thực, sau khi Trịnh Lệnh Đông ra lệnh cho người khác bắt giữ Hạ Lai, đã xô thẳng xuống lầu, lại giải quyết như trượt chân té ngã, yêu cầu mọi người giữ bí mật, nếu ai dám lộ ra sẽ giết hết cả nhà.
Cũng không biết Thôi Đồng làm thế nào đột phá lệnh phong tỏa Học viện Tiến Thủ của Trịnh Lệnh Đông, lại có người cung cấp chứng cứ. Như vậy, Trịnh Lệnh Đông còn gì để nói? Tin rằng chuyện Trịnh Lệnh Đông tâm phục khẩu phục nhận tội chỉ là vấn đề thời gian.
Đương nhiên, tổ chuyên án thành lập trong ngày hôm ấy đã có bước đột phá mạnh mẽ, không loại trừ chuyện Trịnh Thiên Tắc bị Phong Huống và Trịnh Hàn đều mất mạng khiến tình hình trở thành hết đường xoay xở, còn một điều nữa là Thôi Đồng vừa ra tay đã có tiến triển vì Thôi Đồng có tay trong trong Học viện Tiến Thủ.
Nếu vậy, trận chiến Học viện Tiến Thủ thắng lợi toàn diện, sắp tới trong lòng Quan Doãn đã được vui vẻ.
Tưởng Tuyết Tùng nghe vật rất mừng rỡ:
- Khi nào thì có thể bắt đầu tiến thêm một bước hành động nữa?
Tiến thêm một bước hành động có nghĩa là một khi chứng cứ đã xác thực rồi, Trịnh Lệnh Đông nhận tội thì có thể xem như đây là nguyên do niêm phong Học viện Tiến Thủ, từ đó làm tan rã môi trường đào tạo nhân tài lớn nhất Hoàng Lương của họ Trịnh.
- Nếu như tiến triển thuận lợi thì trong vòng một tuần có thể chính thức tiến vào trình tự tư pháp.
Thôi Đồng cũng không lạc quan mù quáng, không phải không có chút lo lắng nào, nói:
- Chỉ sợ đêm dài lắm mộng, cho dù là Trịnh Lệnh Đông cung khai, nếu gã nhận hết tội trạng về mình, cuối cùng nhiều lắm cũng chỉ có thể khởi tố gã tội cố ý giết người.
Thôi Đồng chưa nói tiếp câu sau, nhưng Quan Doãn cũng hiểu rõ, nếu khởi tố Trịnh Lệnh Đông theo trình tự về tội cố ý giết người, cố nhiên lấy lại công bằng cho Hạ Lai, nhưng vốn không thể động được tới Học viện Tiến Thủ. Nếu chuyện nhảy lầu ầm ĩ huyên náo như vậy cuối cùng chỉ có Trịnh Lệnh Đông đền tội là xong, thắng thì có thắng, nhưng đúng là thắng thảm.
Tin rằng Hạ Lai cũng vậy, Tưởng Tuyết Tùng cũng thế, không chỉ muốn mỗi mình Trịnh Lệnh Đông nhận tội, mà phải vạch tội được Học viện Tiến Thủ, phải nhổ cả gốc của học viện này.
Quan Doãn bước vào rót nước, nhẹ nhàng đặt ly nước lên bàn, đến lúc hắn xoay người bước ra, Tưởng Tuyết Tùng gọi hắn:
- Quan Doãn, cậu cũng nói ý kiến của mình đi.
Tưởng Tuyết Tùng gọi Quan Doãn lại, không phải vì Quan Doãn có tầm quan trọng không thể thay thế, cũng không phải vì lời nói của hắn rất có giá trị, mà vì lòng Tưởng Tuyết Tùng hiểu rất rõ. Ba năm nay, hễ là chuyện dính đến lợi ích của họ Trịnh hoặc họ Vương, Thôi Đồng luôn giữ lập trường trung lập, tuyệt đối không thiên vị nửa phần. Nhưng chuyện Học viện Tiến Thủ thì thái độ của Thôi Đồng rất khác thường. Anh ta dứt khoát đứng về phía ông ta, chẳng những việc nhân đức không nhường ai, đảm nhiệm tổ trưởng tổ chuyên án, còn trong vòng một ngày đã tạo được sự đột phá, ông ta sao lại có thể không rõ thái độ của Thôi Đồng có liên quan đến Quan Doãn chứ?
Rốt cuộc Thôi Đồng có chiếu cố đặc biệt gì cho Quan Doãn, Tưởng Tuyết Tùng thật sự không nắm rõ, nhưng biết rõ tình hình hay không cũng không quan trọng, quan trọng là ông ta biết được, chỉ cần có Quan Doãn ràng buộc thì Thôi Đồng sẽ làm hết khả năng, vậy là đủ rồi.
Quan Doãn đứng lại, khẽ xoay người, khiêm tốn nói:
- Trịnh Lệnh Đông là kẻ đầu sỏ gây chuyện là sự thật, nhưng chuyện ở Học viện Tiến Thủ không chỉ đơn giản là Hạ Lai bị buộc phải nhảy lầu thôi. Chân tướng thật sự sau lưng việc ép buộc Hạ Lai nhảy lầu, rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến Trịnh Lệnh Đông điên cuồng, không tiếc giết người bịt miệng kia, lại đem Hạ Lai đến Học viện Tiến Thủ? Tôi nghĩ, nếu không chịu điều tra tới cùng, giới truyền thông cũng không chấp nhận đâu.
Lời nói của Quan Doãn rất hợp ý Tưởng Tuyết Tùng, chỉ là Tưởng Tuyết Tùng không tiện lên tiếng nói với Thôi Đồng thôi. Ông ta không khỏi âm thầm gật đầu. Quan Doãn thật khá, quả nhiên hiều thấu, đoán được suy nghĩ của ông.
Thôi Đồng nói:
- Ý kiến cá nhân tôi là vụ án phải được đẩy mạnh từng bước một.
Lời nói của Thôi Đồng rất rõ ràng, có ý dè dặt rất rõ, dường như có ý không muốn đào sâu chuyện của Trịnh Lệnh Đông. Là lãnh đạo trực tiếp của tổ chuyên án, quyền lực trong tay Thôi Đồng rất lớn, anh ta lại là nhân vật số ba của Thành ủy, rốt cuộc Học viện Tiến Thủ có kết quả thế nào, ý kiến của anh ta có tác dụng quyết định mà ngay cả tưởng Tuyết Tùng cũng không nên trực tiếp nhúng tay vào.
Nghĩ đến những cú điện thoại mấu chốt của Tưởng Tuyết Tùng, trong lòng Quan Doãn lại càng có được kết luận. Tưởng Tuyết Tùng chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội Học viện Tiến Thủ này. Dã tâm của ông ta to lớn, e là Thôi Đồng cũng không thể nghĩ đến được. Tưởng Tuyết Tùng không chỉ muốn Học viện Tiến Thủ sụp đổ, mà ông ta còn muốn một mẻ lưới bắt hết nhà họ Trịnh, còn muốn kéo Hô Diên Ngạo Bác ngã ngựa.
Tính cách Tưởng Tuyết Tùng là trong bông có kim, nhưng thủ đoạn của ông ta lại là Hóa cốt miên chưởng. Một chưởng mềm nhũn được tung ra, nhìn như vô lực, nhưng bên trong lại ẩn chứa sức mạnh liên tu bất tận. Bị chưởng này đánh trúng, bên ngoài nhìn như bình yên vô sự, nhưng thật ra đã bị nội thương
Giờ Tưởng Tuyết Tùng đã quyết định, hơn nữa thời cơ đã đến, ông ta tuyệt đối không thể ngồi yên xem chuyện Học viện Tiến Thủ để giải quyết đến Trịnh Lệnh Đông mà thôi. Thôi Đồng bảo thủ có lẽ vì không muốn đánh vỡ thế cân bằng của ba họ lớn, hay là còn có ẩn tình khác không hiểu hết, nhưng Quan Doãn biết rõ, nếu mọi chuyện bị Tưởng Tuyết Tùng tiếp tục thúc đẩy, thì gió lốc trên quan trường Hoàng Lương… Thôi Đồng nên kiên định đứng chung một chỗ với Tưởng Tuyết Tùng mới an toàn.
Tưởng Tuyết Tùng không nói lời nào, chỉ nhìn Quan Doãn. Hiển nhiên, thái độ của ông ta là muốn Quan Doãn làm cầu nối với Thôi Đồng.
Quan Doãn nhất định phải lên tiếng:
- Khi ở thành phố Yến lần trước, Hạ Lai vừa mới tỉnh lại, tình hình của cô ấy không tốt nên không tiện lấy những tư liệu cô có về Học viện Tiến Thủ. Nhưng tôi tin rằng trong tay cô ấy có những tư liệu của Học viện Tiến Thủ không thể đưa ra ánh sáng, nếu không Trịnh Lệnh Đông cũng không muốn làm hại cô ấy. Đợi một thời gian nữa, khi cô ấy khỏe lại, tôi đến thủ đô, xem có thể lấy được hay không…
Thôi Đồng có lẽ đợi Quan Doãn nói chuyện này. Quan Doãn vừa dứt lời, anh ta bèn nói ngay:
- Nếu Hạ Lai đã nắm giữ tư liệu của Học viện Tiến Thủ trong tay, chỉ cần giao cho tổ chuyên án, tổ chuyên án nhất định sẽ tiếp tục điều tra đến cùng.
Sắc mặt Tưởng Tuyết Tùng không thay đổi, nhưng trong mắt toát ra ý cười rất rõ. Quan Doãn này quả thật không tệ, có tầm nhìn hơn Sư Phi Long, hơn nữa cách nói chuyện hay làm việc cũng rất già dặn. Ngẫm lại, điều Quan Doãn đến bên người, cho dù phải nhượng bộ bổ nhiệm Lãnh Phong và sự điều động của Lãnh Nhạc không nhỏ, nhưng giờ xem ra, chỉ vì Quan Doãn đến đây mà thái độ của Thôi Đồng đã thay đổi lớn như thế, riêng điều này cũng đủ chứng minh ánh mắt ông ta chính xác.
Càng không cần phải nói. Quan Doãn làm thư ký, chẳng những xứng chức mà còn tuyệt đối có thể dùng từ ưu tú để hình dung.
Quan Doãn đứng giữa Tưởng Tuyết Tùng và Thôi Đông, kính cẩn mà khiêm tốn. Bề ngoài, hắn vừa vào đến Thành ủy liền được Tưởng Tuyết Tùng xem trọng, và Thôi Đồng cũng vậy. Thật ra trong lòng hắn hiểu rõ, là cầu nối Tưởng Tuyết Tùng và Thôi Đồng, hắn nhất định phải truyền đạt được ý đồ của Tưởng Tuyết Tùng, nói những lời Tưởng Tuyết Tùng cảm thấy khó nói một cách rõ ràng chính xác cho Thôi Đồng, không thể có chút sai lầm. Một khi nói sai thì có thể tạo ra tình thế không thể xoay chuyển.
Hơn nữa, Quan Doãn còn mơ hồ cảm thấy, về kết cục của Học viện Tiến Thủ, ý kiến của Thôi Đồng và Tưởng Tuyết Tùng có thể không thống nhất, càng làm hắn lo lắng hơn là nếu Thôi Đồng cản trở Tưởng Tuyết Tùng kéo Hô Diên Ngạo Bác ngã ngựa, nếu Thôi Đồng bị lửa cháy lan đến, đến lúc đó hắn phải đi đường nào, phải đứng về phía ai?
Sau khi xong việc, Quan Doãn xuống lầu lại nhận được điện thoại của Tề Ngang Dương:
- Quan Doãn, lập tức tới khách sạn ngay, tình hình biến động rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui