Quan Vận

Hoàng hôn, gió lạnh bốn bề thổi vào người, Quan Doãn khoác thêm áo. Từ cửa Thành ủy bước ra, thân phận của hắn liền từ Thư ký Bí thư Thành ủy trở thành thanh niên ba tốt Quan Doãn.
Đi giữa đám người tan tầm, lại bị gió lạnh thổi vào, Quan Doãn mới có cảm giác về với thực tại. Một ngày làm việc ở Thành ủy khiến đầu óc hắn quay cuồng, xem quá nhiều tài liệu, nghe được quá nhiều điều cơ mật, khiến hắn khó có thể tiêu hóa được trong thời gian ngắn. Dù hắn có trí nhớ kinh người, năng lực học tập siêu quần, nhưng trong vòng một ngày lại miễn cưỡng ép quá nhiều thứ vào đầu, dù là ai cũng cần phải có một quá trình tiếp nhận.
Chỉ qua một đêm đã có quá nhiều biến cố. Dù đã xảy ra một ngày, nhưng hồi tưởng lại, mọi chuyện vẫn mồn một trước mắt, nhiệt huyết sôi trào.
Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực hôm nay không đến báo danh ở Thành ủy. Lệnh điều động của Thành ủy cũng đã phát đến huyện Khổng, huyện Khổng cũng đã chính thức trả lời với Thành ủy là đồng ý với sự điều động của Thành ủy. Nhưng Quan Doãn quyết định rằng để Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực trì hoãn thêm mấy ngày nữa mới đến trình diện, đợi tình hình Phong Huống tử vong, Trịnh Hàn mất tích êm xuống thì mới có thể xuất tiếp quân cờ này.
Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực hiện giờ là nhân viên không ai quản lý trong huyện Khổng, lại chưa chính thức báo danh với Thành ủy, có thể quang minh chính đại làm việc mờ ám. Cơ hội như thế mà không lợi dụng thì không phải là Quan Doãn rồi, vừa đúng lúc Quan Doãn cần họ làm vài việc lớn.
Vừa ra khỏi cửa Thành ủy, Quan Doãn đã để ý xem phía sau có cái đuôi nào không. Cũng tốt, phía sau rất sạch sẽ, không có người theo dõi, tin rằng Trịnh Thiên Tắc và Hoàng Hán tạm thời chẳng quan tâm đối phó hắn, chỉ lo giải quyết hậu quả chuyện Phong Huống và Trịnh Hàn cũng đủ khiến Trịnh Thiên Tắc và Hoàng Hán bận thêm mấy ngày rồi.
Nhưng dưới tay Trịnh Thiên Tắc còn có Ngũ hổ tướng. Đạt Giang Hữu và Phong Huống đã chết, vậy ngoại trừ Hoàng Hán, còn có người xếp thứ ba Triệu Bưu và người xếp thứ tư Hồng Nhan Hinh. Nếu không, dựa vào thế lực khổng lồ của Trịnh Thiên Tắc ở Hoàng Lương, dù có rối ren, cũng có thể rút ra lực lượng đủ để đối phó với đợt công kích lần thứ hai của hắn.
Cũng tin rằng thua liên tiếp khiến Trịnh Thiên Tắc không dám hành động thiếu suy nghĩ. Triệu Bưu và Hồng Nhan Hinh chưa nhận được mệnh lệnh của Trịnh Thiên Tắc, cũng sẽ không tự chủ trương đối phó với hắn.
Theo những tư liệu mà Quan Doãn tìm hiểu về Triệu Bưu và Hồng Nhan Hinh cho thấy, tuy Triệu Bưu và Hồng Nhan Hinh xếp hạng trên Giang Đạt Hữu, nhưng lại khác hẳn với đám Ngũ hổ tướng còn lại. Không như Hoàng Hán và Giang Đạt Hữu là nhân vật phái thực quyền, cũng không bằng Phong Huống là nhân vật phái thực lực, cũng không có danh tiếng gì mấy. Chỉ những người trong nội bộ mới biết sự tồn tại của họ. Đối với người dân Hoàng Lương, Triệu Bưu và Hồng Nhan Hinh còn xa mới bằng được Hoàng Hán và Phong Huống. Rất nhiều người cũng không biết họ là ai.
Nhưng ít xuất hiện không có nghĩa là hai người chẳng quan trọng gì với Trịnh Thiên Tắc, ngược lại, tầm quan trọng của chúng trong Ngũ hổ tướng là không thể thay thế. Triệu Bưu là Tổng Giám đốc công ty xây dựng Thịnh Nhân. Quy mô Công ty xây dựng Thịnh Nhân nghe có vẻ không nhỏ, thật ra là một công ty có đội ngũ thi công mấy mươi người, còn Tổng Giám đốc Triệu Bưu chính là một chủ thầu.
Theo ánh mắt Trịnh Thiên Tắc, lấy một chủ thầu làm một trong Ngũ hổ trướng, chẳng phải là Trịnh Thiên Tắc bị mù, mà vì Triệu Bưu ngụy trang rất giỏi. Thân phận thật sự mà gã che giấu dưới lớp vỏ bọc chủ thầu chính là lão Đại của thị trường xây dựng Hoàng Lương. Nói chính xác là lão Đại của cả việc xây dựng và mua bán vật liệu xây dựng ở Hoàng Lương. Năng lực của gã rất lớn, nói ra sợ không ai tin.
Nhưng Quan Doãn thì tin. Sau khi đã từng chứng kiến Hoàng Hán trấn tĩnh cùng Phong Huống điên cuồng, hắn tin rằng dưới tay tướng mạnh như Trịnh Thiên Tắc sẽ không có binh hèn. Dù Trịnh Thiên Tắc là người xấu, hận gã đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng chưa bao hắn dám coi khinh Trịnh Thiên Tắc. Cho nên sau khi hắn nghe được năng lượng của Triệu Bưu, hắn cũng không có chút hoài nghi nào về bản lĩnh một tay che hết thị trường xây dựng Hoàng Lương.
Nếu như Triệu Bưu kỳ lạ ở chỗ gã khiêm tốn và biết ngụy trang, còn Hồng Nhan Hinh khác thường ở chỗ cô là phụ nữ.

Đúng vậy, là người phụ nữ duy nhất trong Ngũ hổ tướng, hơn nữa, nghe nói lại là một người phụ nữ xinh đẹp. Nhưng dù cô có xinh đẹp thế nào cũng không thể xem như khác thường. Có ba điểm khiến Hồng Nhan Hinh khác người, thứ nhất cô là người phụ nữ duy nhất trong Ngũ hổ tướng, hơn nữa lại là phụ nữ xinh đẹp, cũng không phải là tình nhân của Trịnh Thiên Tắc.
Bình thường, phụ nữ ở cùng một chỗ với tham quan đều là tình nhân của tham quan, nhưng Hồng Nhan Hinh lại khăng khăng giữ vững trong sạch với Trịnh Thiên Tắc. Nghe nói chẳng phải Trịnh Thiên Tắc không ham mê nhan sắc của Hồng Nhan Hinh, mà là Hồng Nhan Hinh không chịu có quan hệ nam nữ với Trịnh Thiên Tắc. Trịnh Thiên Tắc dùng hết mọi cách vẫn không thực hiện được, cuối cùng đành phải thôi, trở thành người phụ nữ duy nhất trong đời Trịnh Thiên Tắc muốn chiếm lấy mà không được.
Hồng Nhan Hinh có thể khiến cho Trịnh Thiên Tắc muốn không được đành buông tay, lại có thể trở thành một trong Ngũ hổ tướng, như vậy, chắc chắn ả chẳng những có bản lĩnh được Trịnh Thiên Tắc xem trọng, mà còn khiến Trịnh Thiên Tắc không rời khỏi tay ả.
Hai là Hồng Nhan Hinh không phải tên thật. Ả không phải người Hoàng Lương. Tên thật ả là gì, ả từ đâu tới, không ai biết được. Nghe đồn ả đến Hoàng Lương khi mới 23 tuổi, lẻ loi một mình. Ba năm sau ả quen biết Hoàng Hán, được Hoàng Hán tiến dẫn cho Trịnh Thiên Tắc, thêm một năm nữa thì trở thành một trong Ngũ hổ tướng. Lúc ấy các thế lực trong tay Trịnh Thiên Tắc chấn động không nhỏ, có rất nhiều người không phục việc Hồng Nhan Hinh lên quá nhanh.
Nhưng Trịnh Thiên Tắc phớt lờ cả, vẫn xếp hạng thứ tư cho nàng trong Ngũ hổ trướng. Trong một thời gian rất dài, không ít người khó hiểu, rốt cuộc Hồng Nhan Hinh có bản lĩnh gì lại khiến Trịnh Thiên Tắc ưu đãi như vậy. Chẳng lẽ tất cả chỉ vì ả xinh đẹp?
Sau lại biết rằng Hồng Nhan Hinh cơ bản là không cho Trịnh Thiên Tắc chạm vào người, thì thủ hạ của Trịnh Thiên Tắc lại càng không hiểu, một người phụ nữ không có thực quyền, không có thực lực, lại không thể làm ấm giường, sao lại có tư cách đứng thứ tư trong Ngũ hổ tướng chứ?
Ba là Hồng Nhan Hinh sau khi nổi tiếng trong Ngũ hổ tướng, vẫn không cho thấy được tầm quan trọng của ả, cũng không có tiếng tăm gì cho thấy được sự tồn tại của ả trong Ngũ hổ tướng, thường xuyên khiến người ta quên đi sự hiện hữu của ả. Nhưng ả vẫn được xếp hạng trong Ngũ hổ tướng, không có người nào có thể thay thế được. Càng khiến người ta ngạc nhiên hơn là bốn người khác trong Ngũ hổ tướng đều rất kính trọng Hồng Nhan Hinh, quý mến ả như một người em gái.
Hồng Nhan Hinh không phải là tình nhân của Trịnh Thiên Tắc, lại được Trịnh Thiên Tắc trọng dụng, còn được bốn người kia kính trọng. Rốt cuộc ả có bản lĩnh gì hơn người?
Dù trong tay Tề Ngang Dương đã có những tài liệu chi tiết về Ngũ hổ trướng, cũng không biết anh phải vận dụng bao nhiêu mối quan hệ, hao tốn bao nhiêu tinh lực mới có được tài liệu chi tiết cụ thể đến như vậy, nhưng tầm quan trọng của Hồng Nhan Hinh trong vòng thế lực của Trịnh Thiên Tắc cũng chỉ biết được rất ít. Nói cách khác, Tề Ngang Dương gần như nhờ hết đến các mối quan hệ mới tìm hiểu chi tiết được Trịnh Thiên Tắc, nhưng Hồng Nhan Hinh thì vẫn tồn tại một cách mơ hồ.
Quan Doãn vừa đi vừa ngẫm nghĩ đến tài liệu Tề Ngang Dương muốn hắn xem tối qua, ngẩng đầu lên đã thấy khách sạn Sơn Hải Thiên trong tầm mắt rồi. Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực đã ra đón. Hai người một trái một phải vây Quan Doãn vào giữa như bảo vệ. Lưu Bao Gia khẽ nói:
- Anh Quan, trên đường đi có phát hiện gì không?
Quan Doãn vừa ra khỏi cửa chính Thành ủy, Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực liền theo sát bảo vệ. Thứ nhất là bảo vệ Quan Doãn, thứ hai là nhân đó quan sát xem có người muốn làm hại Quan Doãn không, nếu có thì phải theo sát đối phương.

Quan Doãn khẽ gật đầu, hỏi:
- Có chuyện gì xảy ra?
Lưu Bảo Gia vừa nhìn quanh vừa nói:
- Tổng giám đốc Tề đã bắt được Cư Tiểu Dịch.
- Ai?
Quan Doãn ngẩn người. Hắn không biết Cư Tiểu Dịch là ai cả.
Tề Ngang Dương lớn gan hơn Quan Doãn, ra tay độc ác hơn Quan Doãn, Quan Doãn xem như cũng đã được lãnh giáo. Trịnh Thiên Tắc trong lúc vô ý đã trói Tô Mặc Ngu lại, đủ để chọc giận Tề Ngang Dương, khiến anh quyết định không đi đâu cả, phải ở lại Hoàng Lương đấu đá với Trịnh Thiên Tắc.
- Tình nhân của Trịnh Thiên Tắc.
Trên mặt Lưu Bảo Gia hiện lên một nụ cười cổ quái.
- Cái gì?
Quan Doãn suýt chút nữa choáng váng.
- Ai bắt đến đây?

- Trần Nam và…em.
Lưu Bảo Gia ngượng ngùng gãi đầu.
- Tổng giám đốc Tề bảo em đi bắt người, em chẳng lẽ không đi, hơn nữa, bắt người tình của Trịnh Thiên Tắc cũng xem như báo được thù.
- Thật sự là càn quấy.
Quan Doãn dở khóc dở cười.
- Hoàn toàn chuốc thêm phiền. Ngang Dương nghĩ gì vậy? Bắt người là phạm pháp đó.
Trong lúc nói chuyện, Quan Doãn đã đi đến phòng Tề Ngang Dương, đẩy cửa bước vào, nghĩ rằng sẽ nhìn thấy tình cảnh một cô gái ngồi trên ghế khóc sướt mướt, không ngờ tình hình lại khiến hắn chấn động. Trong phòng đúng là có một người phụ nữ, mà lại là một người phụ nữ ba phần mị hoặc, bảy phần xinh đẹp ngồi trên giường cắn hạt dưa.
Tề Ngang Dương ngồi đối diện cô ta, một tay bưng đĩa hạt dưa, một tay đang bưng thức uống, bộ dáng cười mị mị như đang ngồi với bạn gái mình vậy, không khỏi khiến Quan Doãn mở rộng tầm mắt.
Thấy Quan Doãn bước vào, Tề Ngang Dương cười ha hả:
- Đến đây, cậu Quan, anh giới thiệu cho cậu biết một chút, Cư Tiểu Dịch.
Cư Tiểu Dịch nhảy từ trên giường xuống. Cô ta chỉ mặc áo ngủ, lộ ra hai cánh tay và cặp đùi như tuyết trắng, chủ động bắt tay Quan Doãn:
- Quan Doãn phải không? Tôi là Cư Tiểu Dịch, là tình nhân của Trịnh Thiên Tắc.
- Cư Tiểu Dịch… Xin chào.
Quan Doãn đưa tay bắt tay Cư Tiểu Dịch, trong lòng lặng đi, không nói được gì. Tình nhân Cư Tiểu Dịch của Trịnh Thiên Tắc bị Tề Ngang Dương bắt giữ, mà Cư Tiểu Dịch lại thoải mái như làm khách vậy, không khóc, không làm om sòm còn chưa nói, lại còn ăn uống, hồn nhiên như chẳng biết gì, đúng là trường hợp ngoài dự đoán của mọi người.

Bắt tay Cư Tiểu Dịch xong, Quan Doãn vội vã kéo Tề Ngang Dương ra ngoài hỏi:
- Sao lại bắt Cư Tiểu Dịch?
- Sao chứ? Cư Tiểu Dịch cũng khá phối hợp mà? Cô gái như thế này thật hiếm thấy. Anh nghĩ phải dùng cực hình tra khảo cô ấy mới chịu nói, nào ngờ chỉ mới bắt đến, mới hỏi một câu, cô ấy liền khai tất. Thật phục Trịnh Thiên Tắc, ở đâu tìm được một ả tình nhân ngực to não nhỏ thế này.
Tề Ngang Dương cười ha ha không ngừng.
- Cậu đoán thế nào? Cư Tiểu Dịch nói cô ta đang chuẩn bị ôm tiền của Trịnh Thiên Tắc chạy trốn, kết quả là bị bắt đi. Cô ta đưa ra điều kiện trao đổi là giúp cô ta đi khỏi Hoàng Lương, cô ta sẽ giao tài khoản của Trịnh Thiên Tắc cho mình.
- Có tin được không?
Quan Doãn hơi nghi ngờ, niềm vui bất ngờ trong thiên hạ nện vào đầu, rất không chân thực.
- Có phải đây là kế phản gián của Trịnh Thiên Tắc không? Hay là Cư Tiểu Dịch cố ý nói dối chúng ta?
- Không đâu. Dựa vào chỉ số thông minh của Cư Tiểu Dịch thì cho dù Trịnh Thiên Tắc muốn dùng kế phản gián cũng không dùng được trên người cô ta đâu.
Tề Ngang Dương tràn đầy tin tưởng, đưa tay lấy một tờ giấy cho Quan Doãn xem.
- Cậu xem đi, đây là cái gì?
Một trang giấy mỏng manh, nhẹ như lông hồng, trên mặt chỉ có một dãy số, nhưng nếu Quan Doãn biết rằng dãy số này đại diện cho cái gì, hắn sẽ rất quý trọng mảnh giấy trong tay.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận