Quan Vận

- Đây là cái gì?
Quan Doãn nhận trang giấy, số Á Rập trên mặt dường như là tổ hợp không có ý nghĩa, vừa không giống ngày sinh nhật lại không giống số điện thoại di động, càng không phải là tài khoản ngân hàng, hơn nữa trang giấy cũng là từ vở bài tập học sinh tiểu học xé ra một góc, nhìn qua con số chẳng những không có chút ý nghĩa nào, hơn nữa giống như một tấm giấy lộn tùy tiện nhặt ra từ trong thùng rác.
- Số tài khoản của Trịnh Thiên Tắc.
Tề Ngang Dương giơ tay đoạt lấy từ trong tay Quan Doãn, giống bảo bối bỏ vào trong người,
- Trịnh Thiên Tắc toàn bộ gia sản đều ở bên trong đó.
Thấy Tề Ngang Dương yêu như bảo vật trở thành vật phẩm vô cùng quý trọng, Quan Doãn vui tươi hớn hở mà cười:
- Đừng để Cư Tiểu Dịch lừa, anh đều nói cô ngực to mà không có não, nói không chừng chính là Trịnh Thiên Tắc tùy tiện viết vài con số đùa cô chơi, cô liền tưởng thật, sau đó lấy đến cho anh, anh cũng làm bảo vật.
Tề Ngang Dương cười ha hả:
- Nghe cách nói của Cư Tiểu Dịch, cậu sẽ không nói như vậy.
Anh ta khoác vai Quan Doãn,
- Đi, vào nhà nói, bên ngoài lạnh lẽo, đúng rồi, Mặc Ngu gọi điện thoại tới, nói là cảm ơn cậu.
- Cảm ơn tôi cái gì?
Quan Doãn lắc đầu,
- Nói cho cùng vẫn là tôi liên lụy cô ấy.
- Cô ấy không trách cậu, cô ấy cũng nghĩ thông suốt, người đều có mệnh, có lẽ trong đời cô ấy có kiếp nạn này. Cô ấy cảm ơn chính là cậu lúc ấy phấn đấu quên mình cứu cô ấy, nói cậu nói qua một câu làm cho cô ấy cả đời khó quên.
Tề Ngang Dương nhướn mày nháy mắt cười cười,

- Em Quan, tôi phát hiện, cậu thực sự có duyên với phụ nữ, tôi cảm giác cô ấy đối với cậu có cảm tình, nói không chừng cậu cùng cô ấy còn có thể tạo nên một đoạn giai thoại...
- Đừng, nhanh chóng ngừng lại.
Quan Doãn cho Tề Ngang Dương một quyền,
- Chưa thấy qua người như anh, mối tình đầu của mình còn đẩy ra phía ngoài. Phụ nữ không phải quần áo, không thể tùy tiện tặng người, huống chi tôi hiện tại nợ tình một thân, đã đủ phiền toái... Tôi nói câu gì khiến Mặc Ngu nhớ kỹ, tôi không nhớ rõ nói qua cái gì.
- Ai động một ngón tay của Mặc Ngu, tôi cho các người đó gãy một cây xương sườn... chính câu nói này, làm cho cô áy cảm động đến rối tinh rối mù. Có tình đến gieo hạt, vì đất mà quả sống lại, một câu nói liền có tình cảm sâu nặng rồi.
Tề Ngang Dương vỗ vỗ bả vai Quan Doãn, nói lời thành khẩn, tình ý sâu xa,
- Người anh em, cậu ở trước mặt phụ nữ luôn toát ra mặt khí khái đàn ông, đây là bản lĩnh trời sinh, tôi không so được với cậu. Nếu có một ngày tôi gặp người phụ nữ chân chính để cho tôi động lòng, tôi hy vọng cậu có thể giúp tôi dọn sạch chướng ngại trên con đường đi đến hạnh phúc, thu nhận Tô Mặc Ngu.
- Anh...
Quan Doãn dở khóc dở cười,
- Anh còn là đàn ông sao?
- Tôi đương nhiên là đàn ông, Trịnh Thiên Tắc không phải đàn ông.
Tề Ngang Dương cười ha hả, đẩy cửa phòng ra, nói với Cư Tiểu Dịch,
- Tiểu Dịch, nói nói chuyện của cô và Trịnh Thiên Tắc.
Cư Tiểu Dịch mặc một bộ áo ngủ vạt áo chia đôi, cô cố tình bắt chéo chân ngồi ở trên giường, liền trên lộ bộ ngực sữa dưới lộ đùi, chẳng những đẹp đẽ hơn nữa phong trần. Cũng quả thật, ngực của cô to đến thần kỳ, hiển nhiên giống như trong lòng ngực nuôi hai con thỏ trắng bé nhỏ.
Tuy nhiên lại nói, cô trang điểm tuy rằng đậm một chút, nhưng ngũ quan coi như đoan chính, nếu rửa sạch xoá hết, cũng vẫn có thể xem là một cô gái có sắc đẹp bậc trung trở lên, cẩn thận lại nhìn, cô tuổi cũng không lớn, nhiều lắm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, ngoại trừ khuôn mặt hơi mập như trẻ con, các bộ phận thân thể đều có tỉ lệ tương đối hài hòa.

- Cho tôi một điếu thuốc.
Cư Tiểu Dịch giơ tay phải đòi thuốc, Trần Nam liền đúng lúc đưa lên một điếu, còn đốt lửa cho cô, cô hút một hơi, phun ra một vòng khói phun tới trên mặt Trần Nam. Cười khúc khích, lấy tay chỉ Trần Nam nói.
- Người đàn ông này hơi háo sắc, lúc buộc tôi, anh ta thừa cơ ở ngực tôi sờ soạng vài cái. Người đàn ông kia cũng không tệ lắm, không dám nhìn không dám sờ, như một nam sinh
Người đàn ông bị Cư Tiểu Dịch hình dung thành nam sinh dĩ nhiên là Lưu Bảo Gia rồi, Lưu Bảo Gia cười ha hả, gãi gãi đầu, không nói lời nào. Trần Nam bị Cư Tiểu Dịch nói thành sắc lang, cũng không giận, ánh mắt còn không ngừng ở trên ngực Cư Tiểu Dịch quét tới quét lui.
- Đừng nhìn nữa.
Cư Tiểu Dịch liếc Trần Nam một cái,
- Nếu tôi cho anh biết bên trong ngực của tôi trên 50% là bơm thêm vào, chỉ có không đến một nửa là nguyên sinh đấy, anh còn cảm thấy đẹp không? Đàn ông thối, không có người nào tốt, thà rằng phải giả thỏ trắng, không cần nhũ thực của chim bồ câu.
Một câu nghẹn đến khiến Trần Nam nhiều kinh nghiệm cũng lúng túng, không dám nhìn ngọn núi khổng lồ của Cư Tiểu Dịch lần nữa.
- Nói ra không sợ các anh chê cười, đừng nhìn tôi là tình nhân của Trịnh Thiên Tắc, nhưng tôi cũng có tình yêu thực.
Tư thế hút thuốc của Cư Tiểu Dịch rất không lưu loát, lại cố gắng bày làm ra một bộ mặt kinh nghiệm thành thạo,
- Không phải yêu phong trần, giống duyên từ kiếp trước, nhớ năm đó, tôi cũng đã từng là thiếu nữ ngây thơ, cũng đối với nhân sinh tràn đầy hy vọng tốt đẹp...
- Khụ khụ...
Tề Ngang Dương đã cắt đứt cảm thán cuộc sống của Cư Tiểu Dịch,
- Nói gần đây, đừng lạc đề về tình cảm thiếu nữ ôm ấp của cô nữa, tình cảm thiếu nữ ôm ấp là thơ, tuy nhiên không có nhiều thời gian như vậy nghe cô ngâm thơ.
- Đáng ghét.

Cư Tiểu Dịch làm nũng liếc Tề Ngang Dương một cái,
- Ghét nhất bị người khác ngắt lời của tôi, trước kia lúc ở cùng Bạch Sa, anh ta chưa bao giờ ngắt lời tôi.
Tuy rằng một tiếng đáng ghét run run giận khiến Quan Doãn nổi lên một thân da gà, nhưng trong lời nói của Cư Tiểu Dịch để lộ ra sự thật kinh người vẫn khiến hắn chấn động —— Bạch Sa, tại sao lại liên quan tới Bạch Sa, cô không phải tình nhân của Trịnh Thiên Tắc sao? Chẳng lẽ Trịnh Thiên Tắc cũng chơi theo trào lưu mới, cùng Bạch Sa dùng chung một tình nhân?
Tuy rằng cũng từng nghe nói qua có vài quan lớn có chung tình nhân, nhưng khi thực sự phát sinh ở trước mắt, trong lòng Quan Doãn vẫn là liên tục kinh ngạc, điều này... Đây cũng quá trọng khẩu vị, Trịnh Thiên Tắc và Bạch Sa dùng chung một phụ nữ, cũng không có tâm lý và sinh lý gì không khó chịu?
- Bạch Sa thích nhất nét mập trẻ con của tôi, mỗi lần anh ta đều nắn khuôn mặt của tôi, sau đó hôn như không đủ...
Cư Tiểu Dịch thắm thiết vào trong hồi ức,
- Đáng tiếc ngày vui không dài, sau đó Trịnh Thiên Tắc nhìn thấy tôi, liền từ trong tay Bạch Sa đem tôi đoạt đi. Thật giận Bạch Sa không phải là đàn ông, ngay cả phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được, Trịnh Thiên Tắc nói muốn, anh ta không nói hai lời liền đưa qua, anh ta làm tổn thương tôi, còn cười mà qua, nói tôi đi theo Trịnh Thiên Tắc sẽ hạnh phúc hơn, cũng có những ngày sống tốt, phì, đàn ông thối, đàn ông không có một người nào tốt, từ nay về sau, tôi hận đàn ông trong thiên hạ.
Chỉ số thông minh của Cư Tiểu Dịch thật đúng là có chút vấn đề, Quan Doãn nhìn Tề Ngang Dương, Tề Ngang Dương trả về một ánh mắt bất đắc dĩ, ra hiệu hắn an tâm một chút chớ vội, tiếp tục nghe tiếp, hắn đành phải kiên trì chịu đựng tiếp tục nghe.
- Biết tôi vì sao hận đàn ông không?
Hệ thống sưởi của gian phòng rất đủ, bên ngoài trời đông giá rét, bên trong xuân ý hoà thuận vui vẻ, ít nhất cũng có 25 độ, Cư Tiểu Dịch hẳn là mặc áo ngủ bị trói, hơn nữa rất rõ ràng, trong áo ngủ vẫn là trống không, cô cũng không biết là nóng thật hay là thói quen lấy sắc dụ người, cảnh xuân mãnh liệt lộ ra ngoài không nói, dây lưng áo ngủ cũng sắp mở ra, cũng không biết thắt lại, phỏng chừng bên trong cũng chỉ mặc một cái quần lót, cô lại là ngồi ở trên giường, có ý tứ bất cứ lúc nào ngọc thể cũng có thể nằm lê lết.
Cũng may, Quan Doãn và Tề Ngang Dương đều không có hứng thú với Cư Tiểu Dịch, Quan Doãn là chưa bao giờ thích phụ nữ hút thuốc, bất kể là hút thực hay là hút giả, chỉ cần là phụ nữ cầm thuốc trong tay, hắn đều ở trong lòng phán xử tử hình. Mà Tề Ngang Dương lại là không thích phụ nữ quá mức khêu gợi, với anh ta, phụ nữ gợi cảm giống như thuốc phiện bất cứ lúc nào cũng hấp dẫn đàn ông phạm tội, bị đàn ông nuốt mất chỉ là vấn đề thời gian.
- Không biết.
Vấn đề của Cư Tiểu Dịch không ai trả lời, Trần Nam không muốn cô bị lạnh nhạc, liền nói một câu,
- Nói ra nghe thử xem.
- Tôi trước kia có một mối tình đầu thề non hẹn biển, yêu đến chết đi sống lại, đã chuẩn bị kết hôn. Trước khi kết hôn một tháng, tôi đi công tác, chỉ trong một tháng, chờ sau khi tôi trở về, anh ta lại cùng phụ nữ khác kết hôn. Yêu nhau bốn năm không bằng tình yêu cuồng nhiệt một tháng, tôi không phục. Tôi đi tìm phụ nữ kia, muốn biết cô ta tốt hơn tôi chỗ nào, kết quả vừa thấy, bất kể là khuôn mặt hay là dáng người đều không so được với tôi, chỉ có một điểm mạnh hơn tôi, ngực lớn. Hoá ra đàn ông thối đều thích phụ nữ ngực to mà không có não, thật sự là ti tiện, tôi dưới sự giận dữ lấy ra toàn bộ tích góp đi làm giải phẫu nâng ngực, sau đó trở về trước mặt bạn trai cũ của tôi, để anh ta nhìn thấy ngọn núi khổng lồ của tôi, hối hận muốn chết!
Quan Doãn gần như muốn cười văng lên, Cư Tiểu Dịch này quả nhiên là hiếm thấy, đều là cái gì ba xem, phục cô ta rồi, vì phòng ngừa cô ta tiếp tục bậy bạ không dừng, hắn bắt buộc đúng lúc đem đề tài trở về, liền hỏi:
- Cô làm sao biết Bạch Sa, lại thế nào trở thành tình nhân của Bạch Sa?
Cư Tiểu Dịch liếc mắt qua Quan Doãn một cái, khẽ vươn tay:

- Tôi muốn uống nước.
Được, vẫn còn ra giá, Quan Doãn cười, đổ một chén nước đưa tới:
- Hơi nóng, uống chậm một chút, uống nước quá nóng không tốt, dễ hại thực quản tổn thương dạ dày.
Một câu nói khiến Cư Tiểu Dịch nặn ra nước mắt:
- Anh thật sự là một người đàn ông tốt chu đáo, đáng tiếc tôi gặp được anh trễ, nếu không tôi thế nào cũng phải...
- Cô nói Bạch Sa, có phải chủ nhiệm Bạch của Ủy ban Kỷ luật thành phố - Bạch Sa hay không?
Quan Doãn vội ngắt lời không ốm mà rên của cô, tuy rằng hắn thân là thư ký số 1 Thành ủy, trực tiếp hỏi quan hệ mập mờ của Cư Tiểu Dịch và đường đường Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Bạch Sa cũng không phù hợp quy tắc quan trường, nhưng để biết rõ chân tướng, cũng không để ý được nhiều, nếu Bạch Sa thực sự cùng Trịnh Thiên Tắc có chung tình nhân..., chẳng lẽ không phải nói rõ giữa anh ta và Trịnh Thiên Tắc có ích lợi chung không thể cho ai biết?
Liên tưởng đến quan hệ chặt chẽ giữa Bạch Sa và Hô Diên Ngạo Bác, lại nghĩ đến Bạch Sa thân là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố quyền cao chức trọng, lại liên hệ bố cục Tưởng Tuyết Tùng đang ở bố trí nhằm vào Hô Diên Ngạo Bác, nếu như từ một sự kiện bình thường làm điểm vào, cuối cùng kéo Bạch Sa xuống nước, coi như là một thu hoạch lớn ngoài ý muốn.
- Đương nhiên là anh ta, trừ cái lão háo sắc ấy ra, còn có thể là ai?
Cư Tiểu Dịch có lẽ thực sự bị một câu của Quan Doãn cảm động, ẩn tình đưa mắt nhìn Quan Doãn,
- Nói cho anh biết một bí mật, Bạch Sa có ba bà xã sáu đứa con, hơn nữa đều có hộ khẩu và công việc chính thức, anh nói anh ta có phải tham quan hay không? Tôi thật buồn bực, anh ta đến tuổi này rồi, ứng phó xong mấy người phụ nữ, thân thể của anh ta chịu nổi sao?
Câu nói sau, Quan Doãn liền trực tiếp loại bỏ rồi, tin tức Bạch Sa có ba bà xã sáu đứa con, thực sự khiến hắn giật mình không nhỏ, không cần Ủy ban Kỷ luật tỉnh đi điều tra Bạch Sa có hay không có vấn đề kinh tế, chỉ một việc này, một khi công bố, Bạch Sa nhất định thân bại danh liệt!
- Lời không thể nói lung tung.
Quan Doãn mặt nghiêm, cố ý đe dọa Cư Tiểu Dịch,
- Chủ nhiệm Bạch là lãnh đạo Thành ủy, cô phỉ bang anh ta, là phải ngồi tù đấy.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận