Quan Vận

- Tôi còn phải phỉ báng anh ta?
Cư Tiểu Dịch cười nhạt,
- Ba bà vợ sáu đứa con của anh ta là ai, đều đang ở nơi nào, tên gọi là gì, tôi đều biết rõ, tôi có chứng cớ!
Quan Doãn mừng rỡ trong lòng, không nghĩ tới, vô tâm cắm liễu, liễu thành rừng, một Cư Tiểu Dịch không ngờ dẫn ra hai nhân vật lớn quan trọng Hoàng Lương, hành động nhất thời kích động trói Cư Tiểu Dịch của Tề Ngang Dương, trong lúc vô ý vì phá cục của Hoàng Lương, lần nữa xác định
Tề Ngang Dương chớp chớp mắt với Quan Doãn, ý là thế nào, bắt đúng rồi chứ? Phụ nữ ngực to mà không có não người mang hung khí, bất cứ lúc nào có thể khiến đàn ông trúng chiêu.
Ngẫm lại cũng đúng, nếu Bạch Sa và Trịnh Thiên Tắc biết sóng lớn mãnh liệt của Cư Tiểu Dịch không phải hàng thật, là kết quả nhân tạo, là thứ hàng sản phẩm nhái giả mạo, có thể mắc mưu bị lừa hay không? Nếu để cho Bạch Sa và Trịnh Thiên Tắc biết Cư Tiểu Dịch chẳng những ngầm bán đứng bọn họ, còn bán đứng hoàn toàn rõ ràng, có thể nổi trận lôi đình hay không?
Đàn ông luôn cho rằng có thể đùa bỡn phụ nữ theo ý mình, cũng rất ít khi nghĩ đến, kỳ thật nhiều khi phụ nữ lấy trang điểm, phẩu thuật thẩm mỹ ngụy trang chính mình, chẳng lẽ cũng không phải một loại kỹ thuật đùa bỡn đàn ông? Chuyện thế gian đều là thành lập đối lập đấy, đùa bỡn cũng là qua lại.
- Cư Tiểu Dịch, cô đem tên ba bà vợ sáu đứa con của Bạch Sa, địa chỉ viết ra.
Tề Ngang Dương cầm qua giấy và bút, bỏ trước mặt Cư Tiểu Dịch,
- Sau khi viết xong, tôi sẽ đưa cô rời khỏi thành phố Hoàng Lương, cô muốn đi nơi nào cũng được.
- Tôi muốn mang theo tiền của tôi, cũng có thể?
Cư Tiểu Dịch lấy tay chỉ một túi xách ở trong gốc.
Túi xách không lớn, lại nhét thật đầy, Lưu Bảo Gia thấy con mắt Quan Doãn nhìn qua, liền tiến lên một bước kéo túi xách ra. Bên trong chất đầy tất cả đều là tiền, còn có một ít đồ trang sức.
Trịnh Thiên Tắc chỉ có bây nhiêu tiền mặt? Quan Doãn bước đầu đánh giá một chút, nhiều lắm chỉ là bốn mươi năm mươi ngàn.
- Có thể.
Tề Ngang Dương gật đầu,
- Nhưng cô nhất định phải cam đoan cô viết chính xác, nếu không, mặc kệ cô chạy đến đâu, tôi đều sẽ thông báo cho Trịnh Thiên Tắc. Để ông ta bắt cô trở về.
- Được rồi được rồi, tôi đã biết, không cần làm tôi sợ. Tôi nhất định sẽ viết không sai một chữ.
Cư Tiểu Dịch khoát tay áo, làm bộ dạng không sao cả,
- Tôi cùng Bạch Sa đã sớm ân đoạn tình tuyệt. Lại nói theo anh ta hai năm, anh ta cũng không có cho tôi lợi ích gì, thật sự keo kiệt, bán đứng anh ta, tôi vui còn không kịp. Chỉ là tôi còn có một việc muốn xin anh hỗ trợ...
Cư Tiểu Dịch cắn đầu bút, giả vờ đáng thương.
- Nói đi.
Tề Ngang Dương rất độ lượng vung tay lên,
- Tôi không giống Trịnh Thiên Tắc không biết giới hạn, tôi sẽ không làm khó phụ nữ.
- Tôi còn cầm vài cái sổ tiết kiệm của Trịnh Thiên Tắc, anh có thể giúp tôi lấy tiền ra hay không? Mặc dù là lấy tên của tôi mở tài khoản, tôi sợ bị ông ta truy đến. Ông ta là Cục trưởng Công an.
Cư Tiểu Dịch mặc dù có chút ngực to mà không có não, nhưng ở chuyện tiền bạc cũng không ngốc,
- Nếu như có thể giúp tôi điểm này, tôi sẽ nói cho anh biết nhóm một chuỗi con số kia rốt cuộc dùng như thế nào. Chớ xem thường một chuỗi con số kia, là tích góp cả đời của Trịnh Thiên Tắc. Tất cả gia sản của ông ta đều ở trong đó.
Quan Doãn giật mình không nhỏ, một trang giấy nho nhỏ, mặt trên chịu tâm huyết cả đời của Trịnh Thiên Tắc, phân lượng thực sự nặng như vậy? Nếu lời nói Cư Tiểu Dịch là thật, không cần phá huỷ Trịnh Thiên Tắc, chỉ cần đem con số trên trang giấy biến thành của cải thực tế toàn bộ dời đi, Trịnh Thiên Tắc sẽ không chiến mà bại, nhất định sụp đổ.
Ai cũng chịu không được tâm huyết cả đời trong nháy mắt hóa thành hư ảo tai hoạ ngập đầu!
Không nhìn ra, Cư Tiểu Dịch hoá ra thật đúng là một kho báu, cử chỉ kích động của Tề Ngang Dương, thu hoạch lại là niềm vui bất ngờ thật lớn.
- Được, không thành vấn đề, tôi làm người tốt làm đến cùng, nếu cô muốn xuất ngoại, cũng có thể giúp cô sắp xếp.
Tề Ngang Dương cũng biết cơ hội trước mắt không dễ bỏ qua, vốn dĩ anh ta muốn bắt Cư Tiểu Dịch chỉ vì trút giận, thuận tiện còn muốn từ trên người Cư Tiểu Dịch đào móc điểm yếu của Trịnh Thiên Tắc, không nghĩ tới, chẳng những lấy được toàn bộ gia sản của Trịnh Thiên Tắc, không ngờ còn dẫn ra một con cá lớn.
Tuy rằng Trịnh Thiên Tắc là nhân vật đại biểu họ Trịnh, nhưng ông ta dù sao mới là Cục trưởng Công an, cấp bậc không cao, mà Bạch Sa lại là lãnh đạo Thành ủy chân chính, nếu Bạch Sa xuống ngựa, nhất định là động đất của quan trường Hoàng Lương. Tề Ngang Dương tâm tư chấn động, nghĩ đến ý đồ chính trị của anh ta đến Hoàng Lương ngoại trừ đầu tư ra, gần như không kìm nổi cười ha ha rồi.
- Tôi không muốn xuất ngoại, tôi muốn về quê.
Cư Tiểu Dịch vừa nói về nhà liền đỏ mắt,
- Tôi là người Tứ Xuyên, tuy rằng quê ở vùng núi nghèo, tuy rằng tôi ở bên ngoài làm tình nhân người khác vài năm, không mặt mũi về nhà gặp cha mẹ rồi, nhưng tôi vẫn là muốn về nhà...
Lòng người đều có mặt mềm mại, Tề Ngang Dương thở dài một tiếng:
- Được rồi, tôi sắp xếp người lên đường đưa cô về nhà.
- Cảm ơn anh.
Cư Tiểu Dịch từ đáy lòng mà tỏ vẻ cảm tạ, nhưng lại không biết, trong việc sắp xếp cho người đưa cô về nhà của Tề Ngang Dương, che giấu dụng tâm lâu dài muốn nắm giữ địa chỉ quê cô.
- Không khách khí, nhanh chóng viết đi, sau khi viết xong, trước hết suốt đêm đưa cô đi tỉnh thành, từ tỉnh thành lấy tiền, sau đó sáng mai đường vòng đến Nội Mông, không qua Hoàng Lương, tránh bị Trịnh Thiên Tăc chặn lại.
Tề Ngang Dương vừa thấy vẻ mặt háo hức của Trần Nam, biết Trần Nam có chút ý nghĩ với Cư Tiểu Dịch, không khỏi tức giận trong lòng, Trần Nam cái gì cũng tốt, chỉ là quá háo sắc, tật xấu này không thay đổi, không được trọng dụng, liền nói,
- Trần Nam, cậu một mạch hộ tống Cư Tiểu Dịch về Tứ Xuyên.
- Vâng, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.
Trần Nam hưng phấn vô cùng.
- Tuy nhiên, cậu phải chú ý an toàn.
Tề Ngang Dương cố ý nhấn mạnh,
- Cư Tiểu Dịch là nhân chứng quan trọng, không thể có chút sơ xuất. Nếu xuất hiện bất kỳ bất trắc do con người làm ra, cậu cũng không cần trở về gặp tôi.
- Vâng.
Trần Nam lập tức ra một đầu mồ hôi lạnh, anh ta rất rõ ràng, đừng nhìnTề Ngang Dương bình thường hi hi ha ha, cùng Quan Doãn xưng anh gọi em, đối với thủ hạ cũng rất rộng lượng, nhưng lúc thực sự nghiêm khắc, thủ đoạn cũng là nghiêm khắc kinh người.
Quan Doãn thúc giục một câu:
- Được rồi, đừng chậm trễ thời gian nữa, thời gian kéo càng lâu, sau khi Trịnh Thiên Tắc phát hiện, thời gian ông ta dùng để sắp đặt lại càng đầy đủ, độ khó chạy khỏi Hoàng Lương của Cư Tiểu Dịch lại càng lớn.
Cư Tiểu Dịch vừa nghe liền sợ, liên tục không ngừng nói:
- Tôi viết, tôi lập tức viết.
Nói xong, cô vùi đầu quét quét viết lên.
Trong phòng nhất thời lặng im, Quan Doãn cũng thuận thế ngồi xuống, tâm tư chìm nổi không chừng, cho đến hiện tại hắn còn không hiểu rõ lắm Tề Ngang Dương tại sao lâm thời nảy sinh ý tưởng phải trói Cư Tiểu Dịch, lại làm sao biết Cư Tiểu Dịch đang ở nơi nào, những điều này đều không quan trọng, quan trọng là, như thế nào từ chỗ Cư Tiểu Dịch lấy được tin tức đầy đủ cùng với lợi dụng, đồng thời thúc đẩy biến đổi lớn của thế cục Hoàng Lương.
Còn có một vấn đề nhất định phải nhìn thẳng vào là, Tề Ngang Dương ngoài việc đầu tư ở Hoàng Lương, lại mang theo ý đồ chính trị gì đến, ý đồ chính trị của Tề Ngang Dương chính là gián tiếp thể hiện đầy đủ ý đồ chính trị của Tề Toàn, nếu ý đồ chính trị mượn đầu tư để thực hiện ở Hoàng Lương của Tề Ngang Dương cùng bố cục của Tưởng Tuyết Tùng có xung đột, hắn nên đứng ở phía nào?
Có lẽ nghĩ đến quá xa, nhưng tính cách của Quan Doãn chính là phòng ngừa chu đáo, hắn đứng lên, thấy Cư Tiểu Dịch đã viết xong, đem tờ giấy giao cho Tề Ngang Dương, liền đi qua xem xem.
Chữ của Cư Tiểu Dịch xiêu xiêu vẹo vẹo cũng không cần nói, tuy nhiên nội dung viết thật ra rất có trật tự, dựa theo trình tự sắp xếp từ lớn đến nhỏ, chẳng những tên ba bà xã của Bạch Sa, nghề nghiệp, địa chỉ và tuổi đều viết rất rõ ràng, thậm chí ngay cả thời gian kết hôn đều có, hơn nữa tên sáu đứa con, tuổi và trường học cũng đều viết ra, không thể không khiến người ta khâm phục trí nhớ kinh người của cô.
Quan Doãn không tin tưởng lắm hỏi:
- Cô rời khỏi Bạch Sa đã lâu như vậy, làm sao còn nhớ rõ như vậy?
Cư Tiểu Dịch không nghe được hoài nghi của Quan Doãn đối với cô ấy, còn đắc ý nói:
- Anh đã đoán đúng, nếu không phải Trịnh Thiên Tắc thường xuyên nhắc đến chuyện ba bà xã sáu đứa con của Bạch Sa, tôi làm sao nhớ rõ như vậy? Ông ta có một cuốn sách nhỏ, mặt trên ghi không ít chuyện của lãnh đạo ở thành phố, mà ngay cả chuyện của Chủ tịch thành phố và Bí thư Thành ủy cũng có. Trịnh Thiên Tắc là người tài ba mà, Hoàng Lương không có chuyện gì mà ông ta không biết, tuy nhiên chỉ là công phu trên giường kém một chút, có đôi khi mới 36 giây...
Quan Doãn vội xua tay ngăn Cư Tiểu Dịch nói tiếp:
- Ngưng lại, ngưng lại, đừng lạc đề, nói nói con số trên trang giấy là gì đi, một chuỗi con số làm sao lại là toàn bộ thân gia của Trịnh Thiên Tắc rồi?
Cư Tiểu Dịch nghiêng đầu giả vờ đáng yêu, dùng tiếng phổ thông hơi mang giọng Tứ Xuyên nói:
- Tôi kỳ thật cũng không rõ lắm, chỉ là có một lần nghe được ông ta và một người phụ nữ nói chuyện điện thoại, ông ta lấy bút ghi một chuỗi con số, nói ông ta nhất định sẽ ghi tạc trong đầu, bất kể là ai, chỉ cần cầm chuỗi con số này đến đó, là có thể tùy ý chi phối tất cả tài sản của ông ta.
- Con số quan trọng như vậy, ông ta làm sao có thể cho cô biết?
Trịnh Thiên Tắc không phải đồ ngốc, Cư Tiểu Dịch chỉ là một tình nhân của ông ta, ông ta cho dù trong lúc vô ý để cô nghe lén nội dung điện thoại, cũng sẽ không đem con số tiết lộ cho cô, Quan Doãn liền hỏi rất trực tiếp,
- Không phải là cô trí nhớ siêu quần, ông ta nói một lần cô liền nhớ kỹ chứ?
- Đương nhiên không phải, ông ta nhỏ mọn như vậy, sẽ nói cho tôi biết chuyện quan trọng như vậy ư? Lại nói ông ta lúc ấy cũng không có đem con số nói hết, tuy nhiên... ông ta thông minh một đời hồ đồ nhất thời, lúc viết con số, là dùng bút máy viết, phía dưới bàn để lại dấu vết, tôi dùng phấn viết ra... Nếu để cho Trịnh Thiên Tắc biết, ông ta có thể tức chết hay không? Tức chết đáng đời ông ta, ông ta không phải là cảm thấy tôi khờ sao? Tôi là ngốc, nhưng tôi khờ cả đời, cũng phải có một hai lần thông minh.
Cư Tiểu Dịch mở to hai mắt nhìn, dùng sức làm bộ dạng như hung ác,
- Tôi thông minh một lần sẽ phá hủy ông ta cả đời, cũng đáng!
Trong lòng Quan Doãn giật mình một cái, quả nhiên là duy nhất tiểu nhân và phụ nữ khó nuôi dưỡng. Ai coi thường phụ nữ, người đó cuối cùng sẽ một đầu ngã vào trên sóng lớn mãnh liệt của phụ nữ, hơn nữa nói không chừng còn là sản phẩm giả mạo ngụy liệt, một phát ngã này chịu thiệt thòi.
- Con số này Trịnh Thiên Tắc còn không biết đã tiết lộ ra ngoài, các anh lợi dụng cho tốt, nhất định có thể phát tài, tốt nhất vét sạch toàn bộ tài sản của Trịnh Thiên Tắc, khiến ông ta người không có đồng nào, khiến ông ta thân bại danh liệt, khiến ông ta chết không có chỗ chôn!
Cư Tiểu Dịch hung tợn nói,
- Ai bảo ông ta trên giường ngược đãi tôi.
... Ban đêm, Cư Tiểu Dịch dưới sự đồng hành của Trần Nam, lặng yên rời khỏi Hoàng Lương, ngoài mặt chỉ mang đi một phần tiền của Trịnh Thiên Tắc, tính toán đâu ra đấy thì ra là một hai triệu, số lượng thực tế, một kích phản công của cô, vì Trịnh Thiên Tắc mà chôn tai hoạ ngầm trí mạng, mà lúc này Trịnh Thiên Tắc đối với việc Cư Tiểu Dịch trốn đi còn hoàn toàn chưa biết gì cả!
Trịnh Thiên Tắc lúc này, đang gặp phải nguy cơ trọng đại đầu tiên trong đời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui