Quan Vận

Cùng lúc Tề Ngang Dương đẩy ra cửa phòng Điểm Tướng Đài, trong phòng 218 nhà khách Hoàng Lương, Hô Diên Ngạo Bác và Trịnh Thiên Tắc cũng đang điểm tướng.
Nhà khách Hoàng Lương cách Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố 1 km về phía nam, tọa lạc tại đoạn đường phồn hoa, lúc trước là nơi chiêu đãi của Ủy ban nhân dân thành phố, sau đó sau khi bị Vương Thừa Phong nhận thầu, đổi tên là nhà khách Hoàng Lương, chủ yếu tiếp nhận hoạt động tiếp đãi của Ủy ban nhân dân thành phố.
Vương Thừa Phong là em họ của Vương Hướng Đông Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố.
Trước kia nơi tiếp đãi Ủy ban nhân dân thành phố nửa chết nửa sống sau khi đổi tên là nhà khách Hoàng Lương, dưới hoạt động của Vương Thừa Phong, đạt được phát triển tăng mạnh bất ngờ, trong vòng vài năm ngắn ngủi liền trở thành một trong nhà khách hiệu quả và lợi ích tốt nhất thành phố Hoàng Lương.
Người trong giới đều hiểu rõ, bản nhân Vương Thừa Phong cũng không có tài năng hơn người, khách sạn Hoàng Lương ở trong tay ông ta có biến hóa long trời lở đất, không phải ông ta có bản lĩnh, mà là ông ta theo gió đông của Vương Hướng Đông. Không ít người đều nói, Vương Thừa Phong có một người anh tốt Vương Hướng Đông.
Cũng có người nói, cái tên Vương Thừa Phong đặt thật hay, Thừa Phong có ý nghĩa dựa thế mượn lực, sẽ có lúc theo gió vượt sóng, trực tiếp treo buồm ra biển cả, tên hay, nhất định thuận buồm xuôi gió.
Bất kể là loại nào, dù sao nhà khách Hoàng Lương dưới sự kinh doanh của Vương Thừa Phong rất được lòng của Hô Diên Ngạo Bác, bình thường Hô Diên Ngạo Bác chỉ cần không trở về nhà, nhất định ở nhà khách Hoàng Lương qua đêm, nhà khách Hoàng Lương chính là hành cung của Hô Diên Ngạo Bác.
Nhà Khách Hoàng Lương vốn chỉ có một tòa lầu chính, không lâu sau khi Hô Diên Ngạo Bác nhậm chức, Vương Thừa Phong xây dựng rầm rộ, lại dựng lên một tòa lầu nhỏ tầm thường. Lầu nhỏ không cao, tổng cộng năm tầng, ở trong một mảnh đất trống mọc đầy cây cỏ ở phía sau nhà khách Hoàng Lương, toàn bộ sơn thành màu xám, khiêm tốn mà trầm mặc, không mở cửa bán, chỉ phục vụ lãnh đạo Thành ủy.
được mệnh danh là tòa lầu số 2 thần bí nhất Hoàng Lương.
Phòng 218 ở tầng 2 lầu số 2, là phòng chuyên dụng của Hô Diên Ngạo Bác, đối với bên ngoài là phòng không tồn tại, nếu như từ cầu thang bình thường đến lầu hai, sẽ phát hiện số phòng đến 217 là hết. Chỉ có rất ít người biết, từ lầu 2 đến lầu 3, lại từ phòng 317 lầu 3 đi vào, trong phòng có lầu thang, sau khi từ lầu thang xuống dưới, chính là phòng 218.
Phòng bí mật như thế, ngoại trừ Hô Diên Ngạo Bác ra, không có mấy người biết, có thể vinh dự ở phòng 218 được Hô Diên Ngạo Bác tiếp kiến, nhất định là tâm phúc của Hô Diên Ngạo Bác. Hơn nữa cũng là một loại vinh quang. Nghe đồn toàn bộ Hoàng Lương đi vào phòng 218, tổng cộng không đến mười người.
Lúc Trịnh Thiên Tắc vội vàng chạy tới phòng 218. Trong phòng chỉ có một mình Hô Diên Ngạo Bác.
Không giống Hô Diên Ngạo Bác bình thường ung dung mười phần tự tin, trước sau nắm vững mọi thứ trong tay chính là, Chủ tịch thành phố Hô Diên trước mắt Trịnh Thiên Tắc, khuôn mặt u sầu, mặt hướng cửa sổ mà đứng, trong phòng sương khói lượn lờ, trên bàn một đống tàn thuốc.
Xảy ra chuyện lớn gì, khiến cho Chủ tịch thành phố Hô Diên cho tới bây giờ đều là hô mưa gọi gió khó xử như vậy?
- Chủ tịch thành phố Hô Diên...
Trịnh Thiên Tắc đến phía trước cửa sổ, mở cửa sổ,
- Không khí không lưu thông, tính nguy hại của khói thuốc đặc biệt lớn.
- Hút thuốc mấy chục năm rồi, muốn cai thật đúng là cai không được nữa.
Hô Diên Ngạo Bác ném tàn thuốc, đón không khí mát mẻ hít sâu một cái, nói,
- Đã xảy ra chuyện. Xảy ra chuyện lớn, Thiên Tắc.
Đã là lần thứ hai Trịnh Thiên Tắc nghe Hô Diên Ngạo Bác nói xảy ra chuyện lớn, trong lòng ông ta không khỏi căng thẳng:
- Có Chủ tịch thành phố Hô Diên ở đây, Hoàng Lương có thể xảy ra chuyện lớn gì? Bánh lái của Hoàng Lương, nằm giữ ở trong tay Chủ tịch thành phố Hô Diên.
- Chiếc thuyền Hoàng Lương này, rõ là do Thành ủy Hoàng Lương cầm lái, trên thực tế hướng gió vẫn nắm trong tay Tỉnh ủy.
Sắc mặt Hô Diên Ngạo Bác vẫn trang nghiêm như cũ
- Vừa mới nhận được tin tức, Ủy ban Kỷ luật tỉnh và sở Công an tỉnh có một tổ liên hợp điều tra tiến vào Hoàng Lương đã hơn nửa tháng.
- Hả?
Kinh ngạc này của Trịnh Thiên Tắc là không như bình thường, đặt mông ngồi lên giường,
- Tổ Liên hợp điều tra không thông qua Thành ủy liền tiến vào chiếm giữ Hoàng Lương rồi, không hợp quy tắc nha...
Vừa nói xong ông ta lại tự biết nói lỡ rồi, không khỏi ngây dại một chút, phía sau lưng nháy mắt liền toát ra mồ hôi lạnh.
Tổ liên hợp điều tra Ủy ban Kỷ luật tỉnh và sở Công an tỉnh tiến vào chiếm giữ Hoàng Lương, nhất định phải thông qua Thành ủy Hoàng Lương, không thông qua Thành ủy Hoàng Lương, đừng nói tổ điều tra không thể khai triển công việc, chính là vấn đề chỗ ở cũng không giải quyết được, nhưng Hô Diên Ngạo Bác thân là nhân vật số hai Thành ủy, tổ điều tra tiến vào chiếm giữ nửa tháng mới biết được tin tức, bởi vậy liền chứng minh một điều, chuyện tổ điều tra tiến vào chiếm giữ Hoàng Lương chỉ có một người biết...
Tưởng Tuyết Tùng!
Hay cho một Tưởng Tuyết Tùng, thật sự là thâm hiểm, ở ngoài mặt nhẹ nhàng, sau lưng lại trực tiếp một dao đâm xuống, thật ác độc, đây hoàn toàn là khẩu Phật tâm xà phiên bản Lý Lâm Phủ hiện đại.
Thử nghĩ, chỉ có một mình Bí thư Thành ủy biết tổ điều tra ở thành phố Hoàng Lương hoạt động nửa tháng có thừa, lực lượng khắp nơi hoàn toàn không biết gì cả còn chưa tính, mà ngay cả đường đường Chủ tịch thành phố cũng bị mù tịt, chiêu này của Tưởng Tuyết Tùng chẳng cao minh, cũng được bảo hiểm, như vậy, người tổ điều tra phải điều tra rốt cuộc là ai?
Chẳng lẽ chính là điều tra Hô Diên Ngạo Bác? Nghĩ như vậy, Trịnh Thiên Tắc gần như phải mồ hôi ướt đẫm rồi, lại nghĩ, lại bác bỏ ý nghĩ của chính mình, không có khả năng, người đứng sau Hô Diên Ngạo Bác ở tỉnh cứng rắn, mạnh mẽ, ba năm qua cùng Tưởng Tuyết Tùng ở Hoàng Lương đấu đá kinh khủng cũng không bị Tỉnh ủy điều chỉnh, lại luôn luôn chiếm thượng phong, không chỉ là Hô Diên Ngạo Bác thủ đoạn cao siêu, cũng là lực ủng hộ của ông ta ở Tỉnh ủy khá lớn, nếu không một nhân vật số 2 làm sao có thể cùng nhân vật số 1 vật lộn lâu như vậy?
Nếu thật sự là điều tra Hô Diên Ngạo Bác, sự tình liền thật sự lớn quá rồi, chứng minh hậu trường của Hô Diên Ngạo Bác ở Tỉnh ủy phải buông tay, Tỉnh ủy thành lập tổ liên hợp điều tra điều tra nhân vật số một chính phủ, nhất định phải có nhân vật số 1 và số 2 Tỉnh ủy gật đầu mới được, cho dù không mời dự họp hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, ít nhất cũng phải nhân vật số 1, số 2 Tỉnh ủy cùng với Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh ba mặt toàn bộ đồng ý mới ra tay.
Sự tình lớn như vậy, Hô Diên Ngạo Bác trước đó lại không hề nghe được một chút tin đồn, không ổn, chuyện lớn không ổn, nhân vật chính trị trước khi mất đi sinh mạng chính trị, đều là trước bắt đầu từ mất đi quyền được biết sự việc.
Trịnh Thiên Tắc đoán bậy một mạch, ngơ ngác ngồi ở trên giường, sau một lúc lâu không nói được một lời. Tình thế biến hóa cực nhanh, khiến ông ta nghẹn họng nhìn trân trối, nếu Hô Diên Ngạo Bác thất thế, chỗ dựa lớn nhất của ông ta ở Hoàng Lương bị ngã, ông ta liền mất đi trụ cột dựa thế mượn lực, muốn lại mây mưa thất thường ở Hoàng Lương sẽ phải nghĩ kĩ, điểm quan trọng nhất là, Hoàng Hán lại không hề giống như trước kia khiến ông ta trăm phần trăm yên tâm, dưới sự cao thấp tấn công như vậy, ông ta thật sự thành hai mặt đều có địch rồi.
Không, lại liên tưởng đến Quách Hiểu Húc xác định rõ lập trường, Thôi Hướng trên vấn đề học viện Tiến Thủ đã cùng ông ta đối lập, ông ta không phải hai mặt có địch, mà là thành cái đích cho mọi người chỉ trích! Nhân vật từng một tay che trời Hoàng Lương, trong nháy mắt xuống dốc không phanh, đưa mắt nhìn bốn phía, thần hồn nát thần tính trông gà hoá cuốc, Trịnh Thiên Tắc trong lúc đó nảy sinh cảm giác bi thương.
- Thiên Tắc, đừng bi quan.
Hô Diên Ngạo Bác thấy Trịnh Thiên Tắc hồn bay phách lạc ngồi ở trên giường ngẩn người, ngược lại lại thoải mái mà mỉm cười,
- Cậu cũng đừng quá lo lắng, tổ liên hợp điều tra tiến vào chiếm giữ Hoàng Lương, tuy rằng giấu diếm được tôi, tuy nhiên không phải điều tra tôi, cũng không phải điều tra cậu, mà là đang điều tra Lãnh Nhạc Trưởng ban thư ký Thành ủy!
- À?
Trịnh Thiên Tắc bỗng chốc vừa sợ đến nhảy dựng lên,
Sao lại là điều tra Lãnh Nhạc? Không phải nói Lãnh Nhạc ở Bắc Kinh có người đứng sau, ông ta bước tiếp theo không phải phải điều về Bắc Kinh? Lãnh Nhạc ở Hoàng Lương luôn luôn khiêm tốn, trên người ông ta giống như không có việc gì mà...
- Cũng không có việc gì, cậu nói không tính, tôi nói cũng không tính, ở tỉnh định đoạt. Tại sao phải điều tra Lãnh Nhạc, tôi cũng không rõ ràng lắm.
Hô Diên Ngạo Bác đóng cửa sổ, mùa đông phương bắc, ấm lạnh lưỡng trọng thiên, ngoài cửa sổ trời đông giá rét, bên trong xuân ý hoà thuận vui vẻ, mở cửa sổ trong chốc lát, nhiệt độ phòng liền kịch liệt giảm xuống, nhưng là cũng có lợi, gió lạnh sẽ cho người tỉnh táo.
Trịnh Thiên Tắc lo nghĩ, bỗng nhiên ý thức được cái gì:
- Chủ tịch thành phố Hô Diên lại từ đâu biết được tin tức?
- Chuyện này, còn phải cảm ơn đồng chí Bạch Sa.
Hô Diên Ngạo Bác nói,
- Bạn học của Bạch Sa là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, lúc Bạch Sa và anh ta trò chuyện, anh ta trong lúc vô ý nói lộ ra một câu, Bạch Sa tính mẫn cảm chính trị cao, liền hỏi tới, rốt cục vẫn để anh ta hỏi được một chút tintức. Tôi liền khẩn trương gọi cho tỉnh, tỉnh không thể giấu diếm nữa, liền đơn giản giải thích với tôi vài câu...
Thì ra là thế, Trịnh Thiên Tắc thở phào một cái, Hô Diên Ngạo Bác không có mất thế là tốt rồi, không cần biết tổ điều tra đang điều tra ai, chỉ cần không phải điều tra Hô Diên Ngạo Bác và ông ta là tốt rồi, nhưng vấn đề là... Chủ tịch thành phố Hô Diên sao lại hai lần cường điệu là có chuyện lớn xảy ra, Trịnh Thiên Tắc còn nói:
- Nếu là điều tra Lãnh Nhạc, thì không phải là chuyện lớn gì.
- Điều tra Lãnh Nhạc quả thật không phải chuyện lớn, nhưng sự tình giấu diếm được mọi người, chỉ có một mình Tưởng Tuyết Tùng biết, là chuyện lớn không ngờ tới.
Hô Diên Ngạo Bác nhíu mày, tóc trên đỉnh đầu hơi trọc dường như lại lưa thưa thêm vài phần,
- Nếu có lần đầu tiên có thể giấu diếm mọi người điều tra Lãnh Nhạc, như vậy lần sau mặc kệ lại điều tra ai, cũng sẽ xuất hiện tình hình giống lúc này đây ngoại trừ Tưởng Tuyết Tùng ra ai cũng không biết, Thiên Tắc, đổi cách nghĩ một chút, lỗ hổng này vừa mở, chẳng khác gì là Tưởng Tuyết Tùng tay cầm một cây Thượng Phương bảo kiếm, chúng ta đều phải luôn luôn đề phòng bị ông ta sau lưng đâm một nhát ngã ngựa.
Trong lòng Trịnh Thiên Tắc một trận kinh hoảng, quả thật, đổi vị trí suy nghĩ một chút, nếu lúc này đây điều tra không phải Lãnh Nhạc mà là ông ta, ông ta chẳng phải là đến lúc gần chết mới biết là ai ở sau lưng bắn lén? Hơn nữa từ việc tổ điều tra giấu diếm được Hô Diên Ngạo Bác cũng có thể thấy được sự thay đổi hướng gió của Tỉnh ủy, dường như lực ủng hộ của người đứng sau Hô Diên Ngạo Bác không lớn bằng trước kia, từ góc độ này mà nói, thật đúng là chuyện lớn vô cùng
- Thiên Tắc, tổ điều tra sự tình vì chúng ta vang lên cảnh báo, nhắc nhở chúng ta, về sau phải thay đổi suy nghĩ rồi.
Hô Diên Ngạo Bác dường như hạ nhiều quyết tâm,
- Bước tiếp theo, mau chóng san bằng chuyện học viện Tiến Thủ, tập trung tinh lực làm tốt bài văn khu kinh tế mới.
Trịnh Thiên Tắc hiểu, Hô Diên Ngạo Bác là muốn thí xe giữ tướng rồi, nếu như nói chuyện học viện Tiến Thủ là đấu ngầm, như vậy đọ sức khu kinh tế mới chính là tranh chấp trực diện, từ đấu ngầm chuyển tới tranh chấp trực diện, nói như vậy, Chủ tịch thành phố Hô Diên muốn chuyển biến suy nghĩ, muốn ở trên vấn đề khu kinh tế mới, thách thức Tưởng Tuyết Tùng?
Vấn đề là, Chủ tịch thành phố Hô Diên muốn ở trên vấn đề học viện Tiến Thủ, bắt ông ta làm ra nhượng bộ lớn bao nhiêu? Nếu động đến nền móng của ông ta, ông ta tuyệt đối sẽ không đồng ý, ông ta cũng có giới hạn.
Trịnh Thiên Tắc còn chưa biết là, nền móng của ông ta, hoặc là nói tất cả bộ phận thành viên nồng cốt của ông ta, lúc này ở Điểm Tướng Đài của khách sạn Triệu Vương, ở trước mặt Quan Doãn và Tề Ngang Dương, đã không có bất luận thần bí gì đáng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui