Người ngoài có lẽ không biết trong lời nói của Quan Doãn hàm chứa đao quang kiếm ảnh đến nhường nào. Bạch Sa chẳng những có tật giật mình mà tim y còn như bị một thanh kiếm sắc đâm xuyên qua. Rốt cuộc y không thể đứng thẳng không được nữa, thân mình hơi đảo một cái, ghé mông xuống ghế.
Sắc mặt tái nhợt rồi mồ hôi lạnh túa ra, Bạch Sa gần như không thể tin vào tai mình nữa. Y biết, câu nói vừa rồi của Quan Doãn không phải là thuận miệng nói ra, mà thật sự là có ý tứ. Không thể nghi ngờ, trong câu nói đùa của hắn lại lấy phụ nữ làm ví dụ, đặc biệt là Cư Tiểu Dịch.
Sao có thể như thế? Sao chuyện của Cư Tiểu Dịch lại bị Quan Doãn biết được? Chuyện đến quá đột ngột khiến đầu óc của Bạch Sa trong nháy mắt bị ngưng trệ, không suy nghĩ được gì.
Nếu trên người Bạch Sa chỉ có mỗi việc của Cư Tiểu Dịch thì cũng thôi, nhưng việc y có ba người vợ, sáu đứa con lại là một tai họa ngầm trí mạng. Nói cách khác, nếu Quan Doãn biết rằng y hai tay dâng Cư Tiểu Dịch cho Trịnh Thiên Tắc thì chẳng phải là chuyện y có ba người vợ cũng có thể bị Quan Doãn biết luôn rồi sao?
Phiền toái lớn rồi!
Bạch Sa trước hết tuôn mồ hôi đến lưng ướt đẫm, nghĩ tới hậu quả nghiêm trọng, lại đổ cả mồ hôi đầu, sao y còn có tâm tư để ngồi uống rượu nữa chứ, bèn đứng lên bước đi:
- Các vị, tôi có chuyện phải đi trước đây.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Chủ nhiệm Bạch sao thế, nói đi là đi? Quan Doãn chẳng lẽ là hổ sao? Hắn vừa lộ mặt, Chủ nhiệm Bạch đã nhượng bộ lui binh. Không đến mức đó chứ? Ngay cả Tưởng Tuyết Tùng có tới, cũng phải khách sáo với Chủ nhiệm Bạch vài phần. Quan Doãn chỉ là một thư ký nho nhỏ, hắn có tư cách gì khiến đường đường là một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật vừa thấy mặt hắn đã chạy trối chết?
Thật sự xem mình là một nhân vật, ở Hoàng Lương này, hắn đến đâu thì quan văn hạ kiệu, quan võ xuống ngựa sao? Lưu Dương trợn mắt nhìn Quan Doãn, thấy Quan Doãn vừa xuất hiện đã phá rối cuộc tụ hội mà bất bình giận dữ.
Quan Doãn cũng không ngăn cản Bạch Sa, ngược lại còn khách khí chắp tay:
- Chủ nhiệm Bạch đi thong thả, tôi còn có việc không tiễn được. Xin Chủ nhiệm Bạch yên tâm, vấn đề thức ăn rất dễ giải quyết, không có chuyện gì lớn cả, đừng để trong lòng.
Bạch Sa gần như nói năng lộn xộn:
- Đâu có, đâu có, thức ăn đều nhường anh, đều nhường anh…
Y vừa nói vừa gần như cướp lấy đường mà chạy, ngay cả chào hỏi mọi người cũng chẳng quan tâm, tách ra khỏi đám người rồi vội vã đi mất. Vương Hướng Đông và Lưu Dương muốn đứng lên tiễn cũng đã chậm một bước.
Bạch Sa đi rồi, trong những người đang ngồi, Vương Hướng Đông có cấp bậc cao nhất. Vốn lúc Quan Doãn đi vào, y còn bất động thanh sắc lặng lẽ ngồi đó, dáng bộ yên tĩnh như núi, rất điềm đạm. Nhưng không ngờ Bạch Sa vừa đi khỏi, y rốt cuộc cũng không ngồi yên, đứng dậy, đi tới trước mặt Quan Doãn hỏi:
- Thư ký Quan, hai món ăn chỉ là việc nhỏ, không cần phải so đo. Chọn ngày không bằng đúng dịp, nếu đã gặp nhau, sao không ngồi cùng bàn. Sao hả? Còn có người bạn của anh nữa, cũng mời ngồi chung đi.
Vẫn là Vương Hướng Đông hay chuyện, bước đến xin cùng ngồi với Quan Doãn, vốn nghĩ rằng Quan Doãn sẽ từ chối, không ngờ Quan Doãn lại cười ha hả, quay đầu lại hỏi Tề Ngang Dương:
- Ý của tổng giám đốc Tề…
- Khách tùy chủ thôi, cậu tính đi.
Tề Ngang Dương sao có thể không biết Quan Doãn muốn mượn đề tài để nói chuyện của mình. Anh cũng gần gũi và tiếp xúc với người trong quan trường Hoàng Lương một phen, cũng khá hiểu rõ.
- Vậy cảm ơn Trưởng ban thư ký.
Quan Doãn ra vẻ vui cười hớn hở. Vừa rồi chỉ một câu đã dọa được Bạch Sa bỏ đi. Khi Vương Hướng Đông mời hắn ngồi gần với vị trí chủ tọa, hắn lại nhường xuống, mời Tề Ngang Dương ngồi:
- Tổng giám đốc Tề, mời ngồi ở đây.
Hành động này lập tức khiến mọi người đang ngồi giật mình kinh hãi. Người khiến thư ký Thành ủy Quan Doãn nhường nhịn, chắc chắn phải có lai lịch rất lớn. Tất cả mọi người đều nhìn Quan Doãn, mong Quan Doãn giới thiệu người đó là ai.
Quan Doãn cũng không giới thiệu, cố ý không nói đến, lại hỏi Vương Hướng Đông:
- Trưởng ban thư ký Vương, mấy vị này đều là…
Vương Hướng Đông cười ha hả, vỗ trán, nói:
- Xem đó, tôi đã quên cả giới thiệu cho thư ký Quan rồi, thật thất lễ, thất lễ. Nào, để tôi giới thiệu.
Giọng nói của y khá lớn, trong âm điệu lại có vẻ hào sảng, đưa tay chỉ Lưu Dương:
- Thư ký Lưu chắc khỏi cần giới thiệu, anh chắc chắn là biết rồi, giới thiệu vô trọng điểm đi. Người đẹp được ưu tiên. Cô gái xinh đẹp này tên là Hồng Nhan Hinh.
Hồng Nhan Hinh? Quan Doãn không khỏi giật cả mình. Lại là Hồng Nhan Hinh. Hắn và Tề Ngang Dương vừa nghiên cứu lai lịch của Hồng Nhan Hinh, không ngờ nháy mắt đã gặp mặt, không khỏi khiến hắn kinh ngạc vì sự trùng hợp này.
Quan Doãn vờ như không biết Hồng Nhan Hinh là ai. Hơn nữa Vương Hướng Đông chỉ giới thiệu tên, không giới thiệu lai lịch, hắn liền khẽ gật đầu với Hồng Nhan Hinh:
- Mắt xanh khó gặp, hồng nhan khó tìm. Tên Hồng Nhan Hinh thật hay, hồng nhan tri kỷ, hương thơm như lan. Tôi quen biết không ít phụ nữ, ngay cả tên các cô ấy cũng không thơm bằng cô.
Thật ra cho tới giờ Quan Doãn cũng chỉ là một thằng nhóc trung thực, chưa bao giờ chủ động theo đuổi con gái, cũng không dùng lời ngon tiếng ngọt mà dụ dỗ họ, chỉ ngẫu nhiên toát ra ưu điểm của người đàn ông là kiên nhẫn và cẩn thận. Hôm nay gặp mặt phụ nữ lại buông lời ca ngợi, đối với hắn đúng là chuyện trước nay chưa từng có. Hắn không khen dung nhan đối phương xinh đẹp, mà là khen tên của cô ta.
Ban đầu Hồng Nhan Hinh hơi kinh ngạc, nhưng sau đó nét mặt cô nở rộ như hoa lan, rực rỡ như sao sớm, chỉ cần cười một tiếng mà đã thiên kiều bá mị, khẽ hé đôi môi đỏ mộng, nói thánh thót:
- Thư ký Quan không hổ danh là tài tử đại học Bắc Kinh. Tên của tôi có trăm ngàn người biết, nhưng người đầu tiên nói ra được ý nghĩa của nó chỉ có một người. Duyên phận, thật sự là duyên phận.
Khi nói chuyện, Hồng Nhan Hinh vươn tay, vui cười hớn hở bắt tay Quan Doãn.
Quan Doãn đưa tay nắm chặt. Bàn tay nõn nà nóng ấm, trong lòng bàn tay hơi rịn mồ hôi. Nói chung, phụ nữ mà bàn tay trong nóng ngoài lạnh là người lạnh lùng, còn người ngoài nóng trong lạnh, bàn tay lại có mồ hôi… trong lòng hắn suy nghĩ. Đừng thấy Hồng Nhan Hinh nói cười nhẹ nhàng, cô ta cũng là một người ngoài nóng trong lạnh.
Người phụ nữ trong nóng ngoài lạnh tuy rằng không dễ tiếp xúc, nhưng một khi lấy được lòng tin của cô thì cô sẽ quý mến anh cả đời. Còn người phụ nữ ngoài nóng trong lạnh, ngoài mặt nhiệt tình, trong lòng lại bình tĩnh kinh người, nội tâm của cô ta lớn đến nỗi không ai phá được phòng tuyến tâm lý của cô.
Quan Doãn cười ha ha:
- Ừ, đúng là duyên phận. Có thể quen biết nhau đã là duyên phận, nhưng ngoại trừ duyên phận ra tôi còn muốn nói là… hạnh ngộ.
Đúng là hạnh ngộ. Là người phụ nữ duy nhất trong Ngũ hổ tướng của Trịnh Thiên Tắc, cũng là người thần bí nhất, nhưng lại đột xuất xuất hiện trước mặt Quan Doãn. Quan Doãn chỉ có thể dùng từ niềm vui bất ngờ để diễn tả tâm trạng của mình.
Hồng Nhan Hinh cũng tích cực đáp lời Quan Doãn:
- Có thể quen biết được thư ký Quan là vinh hạnh của tôi.
Nếu như lần đầu gặp mặt Hồng Nhan Hinh, Quan Doãn hoàn toàn không hề chuẩn bị tâm lý, nhưng người tiếp theo được Vương Hướng Đông giới thiệu lại như sấm nổ bên tai, khiến ban đầu hắn vô cùng khiếp sợ, nhưng sau đó lại được vui mừng bao phủ.
Đúng vậy, niềm vui bất ngờ. Trong lúc này, toàn bộ Ngũ hổ tướng đều bày cả trước mắt hắn từng người một. Nếu tính cả những tin tức mà Cư Tiểu Dịch cung cấp, Quan Doãn phát hiện toàn bộ chi tiết và gia sản của đối thủ lớn nhất Hoàng Lương của hắn, Trịnh Thiên Tắc, không còn gì là bí mật với hắn nữa.
- Thư ký Quan, vị này chính là Tổng Giám đốc Công ty xây dựng hữu hạn Thịnh Nhân, Triệu Bưu.
Vương Hướng Đông lại giới thiệu cho Quan Doãn một người diện mạo quê mùa nhất bọn.
Triệu Bưu cung kính đứng dậy, hai tay kính cẩn đưa danh thiếp lên:
- Thư ký Quan, kẻ hèn Triệu Bưu, xin chiếu cố thêm.
Xếp hàng thứ tư trong Ngũ hổ tướng, thực lực không hiện thanh danh, không dấu tích - Triệu Bưu? Quan Doãn đưa tay phải ra, nhận lấy danh thiếp của Triệu Bưu, không cần dùng cả hai tay, cho thấy hắn không tôn trọng Triệu Bưu lắm, chỉ dùng hai ngón tay nắm hờ hững, thái độ ôn hòa, không xa không gần, dường như không hề để Triệu Bưu trong lòng.
Thật ra trong lòng Quan Doãn đang biển cuộn sóng gầm, đang nổi cơn cuồng phong dậy đất.
Từ lần đầu tiên gặp mặt Giang Đạt Hữu đến lần đầu gặp mặt Hoàng Hán và Phong Huống, giờ đến lúc bắt tay Hồng Nhan Hinh, tình cờ gặp gỡ Triệu Bưu… Ngũ hổ tướng thanh danh hiển hách dưới tay Trịnh Thiên Tắc không còn người nào thần bí nữa, tất cả đều đã xuất hiện trước mặt Quan Doãn.
- Chào giám đốc Triệu.
Quan Doãn thản nhiên cầm lấy danh thiếp của Triệu Bưu, thái độ khá lãnh đạm, so với thái độ đầy thiện ý vừa rồi với Hồng Nhan Hinh như hai người khác nhau. Hắn phải tạo ra một con người giả dối, khác hẳn với hắn, ra vẻ hắn là một người thích đàn bà.
Người khác càng cho hắn là nông nổi, thì càng có lợi, chờ hắn đứng vững rồi thì sẽ bất ngờ tập kích.
Sách lược của Quan Doãn đã nhận được hiệu quả mong muốn. Ánh mắt của Hồng Nhan Hinh hơi lộ vẻ trào phúng, còn Triệu Bưu tuy vẫn khiêm nhường mỉm cười, nhưng dưới nụ cười đó vẫn là một tia khinh miệt không dễ gì phát giác.
Sau khi giới thiệu theo thứ tự cho Quan Doãn, Quan Doãn dường như đã quên béng Tề Ngang Dương, liền ngồi xuống ngay. Tề Ngang Dương cũng thản nhiên ngồi cạnh Quan Doãn. Hai người ngồi xuống, Vương Hướng Đông hơi biến sắc, lập tức cười ha hả nói:
- Ngồi, ngồi cả đi. Thư ký Quan đến, cuộc tụ hội của chúng ta hôm nay càng thêm thú vị, nào, tôi đề nghị mọi người cùng nâng ly, xem như vì thư ký Quan tẩy trần.
- Cảm ơn Trưởng ban thư ký Vương.
Quan Doãn ngồi yên không nhúc nhích, mấy người kia cũng không đứng dậy được.
Ngay cả Vương Hướng Đông cũng hơi tức giận. Quan Doãn này quá lên mặt rồi. Một thư ký muốn lấy sĩ diện trước mặt Trưởng ban thư ký, đúng là không biết lượng sức. Nhưng Quan Doãn không đứng lên, y cũng không nói gì được, đành phải vờ cười ha ha, nói:
- Tôi đại diện người dân Hoàng Lương hoan nghênh thư ký Quan đến Hoàng Lương.
Câu nói này thật cao ngạo. Một người bình thường không thể dám tự xưng là đại diện cho người dân Hoàng Lương mà Vương Hướng Đông lại dám. Y là người đại diện họ Vương. Họ Vương là thế gia vọng tộc nhất nhì ở Hoàng Lương này. Có lẽ ngay cả Thôi Đồng và Trịnh Thiên Tắc cũng không dám xưng là đại diện người dân Hoàng Lương, nhưng y lại dám.
Quan Doãn không biết có phải không nghe được ám chỉ bóng gió của Vương Hướng Đông không, mấy người đang ngồi đều nâng chén lên, nhưng hắn lại không nâng chén, thái độ kiêu ngạo vô cùng. Thái độ kiêu ngạo ngông cuồng của hắn khiến Lưu Dương hận không thể vung tay đánh Quan Doãn một tát, hung hăng giáo huấn cho tên không biết trời cao đất dày này một trận.
Quan Doãn dường như không hề để ý đến Lưu Dương, hoặc như vừa mới chợt nhớ ra, đột nhiên đứng lên:
- Thật ngại quá, tôi đã quên giới thiệu tổng giám đốc Tề rồi.
Hắn đưa tay chỉ tề Ngang Dương:
- Tổng Giám đốc tập đoàn Yến Sơn, Tề Ngang Dương.
Lúc Quan Doãn đưa tay chỉ Tề Ngang Dương, những người ngồi đó, bao gồm Vương Hướng Đông cũng không để ý đến, chỉ nghĩ vừa rồi Quan Doãn không giới thiệu Tề Ngang Dương, có lẽ Tề Ngang Dương cũng chẳng phải nhân vật quan trọng gì. Nhưng lúc họ nghe được tên tập đoàn Yến Sơn, sắc mặt cũng thay đổi, hơn nữa nghe được ba chữ Tề Ngang Dương, bốn người Vương Hướng Đông, Lưu Dương, Hồng Nhan Hinh và Triệu Bưu đều thất sắc sợ hãi.
Bốn người gần như đứng dậy cùng lúc, không người nào mà không hiện vẻ kính nể trên mặt, nhìn Tề Ngang Dương với ánh mắt ngưỡng mộ.