Quan Vận

Quan Doãn tiếp thu được bài giáo huấn lần trước, hôm nay vừa sáng sớm liền đến văn phòng. Sau khi làm xong công việc mà thư ký nên làm, Tưởng Tuyết Tùng mới bước vào văn phòng, anh ta thần thái yên ổn, lúc vào phòng còn mỉm cười với Quan Doãn, sau đó liền đóng cửa phòng lại.
Dựa theo lịch trình công việc, hôm nay Tưởng Tuyết Tùng phải đi thị sát, còn các việc khác thì có thể sắp xếp linh hoạt, không có việc gì quá quan trọng phải giải quyết. Nhưng nói chung Bí thư Thành uỷ cho dù không có sắp xếp gì cũng có một đống việc, luôn có rất nhiều báo cáo công tác bất ngờ đến. Quan Doãn vừa ngồi xuống, còn chưa kịp điều chỉnh suy nghĩ, vừa mới nghĩ về một loạt sự tình xảy ra tối hôm qua thì điện thoại đổ chuông.
Điện thoại thông báo cho hắn biết học viện Tiến Thủ yêu cầu Cục thành phố bắt đám người Lưu Bảo Gia, là do Quách Hiểu Húc gọi tới. Điện thoại của Quách Hiểu Húc rất ngắn gọn:
- Thư ký Quan, Cục thành phố sẽ áp dụng hành động chính thức cho gọi Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực.
Dường như là một thông báo, lại giống như không phải. Dựa vào thân phận Phó cục trưởng thường vụ Cục thành phố của Quách Hiểu Húc, việc Cục thành phố cho gọi Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực không cần thiết phải thông báo cho Quan Doãn, thậm chí ngay cả Tưởng Tuyết Tùng cũng không cần xin chỉ thị, nằm trong trình tự công việc bình thường của Cục thành phố, nhưng Quách Hiểu Húc lại gọi điện thoại đến, mặc dù chỉ là câu nói bình thường nhưng lại có ý nghĩa tượng trưng to lớn.
- Cảm ơn Phó cục trưởng Quách.
Quan Doãn có đi có lại, cảm ơn một cách khách khí, sau đó hỏi một câu:
- Ai phụ trách cụ thể?
- Phó cục trưởng Liễu.
Quách Hiểu Húc vừa nói xong liền ngắt điện thoại, dường như rất không lễ độ, thực ra không phải, tin tức anh ta nên lộ ra thì đã lộ ra, không chút do dự ngắt điện thoại là để ám chỉ Quan Doãn đã đến lúc dứt khoát sử dụng biện pháp tương ứng.
Phó cục trưởng Liễu là Phó cục trưởng Liễu Hạ, do ông ta phụ trách gọi đám người Lưu Bảo Gia, không cần nghĩ cũng biết ông ta là thân tín của Trịnh Thiên Tắc. Quả thực, Liễu Hạ là người thứ hai được Trịnh Thiên Tắc tín nhiệm trong số 5 Phó cục trưởng, chỉ sau Lâm Cửu Thiên.
Mặc dù Liễu Hạ không được Trịnh Thiên Tắc trọng dụng như Lâm Cửu Thiên, nhưng Liễu Hạ lại có một bản lĩnh độc đáo không ai theo kịp đó là thủ đoạn thẩm vấn của ông ta vô cùng cao minh, nói cách khác bản lĩnh đổi trắng thay đen vô cùng âm hiểm vô liêm sỉ, chỉ cần bị ông ta cắn, không phải đen thành trắng mà là một con chó bị ông ta thẩm vấn sẽ tự xưng là mèo.
Liễu Hạ còn có biệt danh người y như tên, nhưng phải đọc ngược lại.
Quan Doãn cũng có chút hiểu biết về Liễu Hạ, sau khi buông điện thoại của Quách Hiểu Húc xuống liền gọi cho Lưu Bảo Gia:
- Bảo Gia, bây giờ đến báo danh với Ban tổ chức cán bộ Thành uỷ.
Nếu Trịnh Thiên Tắc đã muốn cắn lại một miếng, mượn hành động cho gọi Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực để đảo loạn tầm mắt, quấy rầy sự bố trí của Quan Doãn, Quan Doãn không cho Trịnh Thiên Tắc một bất ngờ thì cũng có lỗi với một phen lao tâm khổ tứ của y.
Sau khi nói chuyện với Lưu Bảo Gia, Quan Doãn nghĩ một chút lại gọi điện thoại cho Diệp Lâm.
- Trưởng ban Diệp, tôi là Quan Doãn, Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực một lát nữa sẽ đến báo danh, có để bọn họ trực tiếp tìm cô không?
- Trực tiếp đến văn phòng tìm tôi là được.
Diệp Lâm rất thoải mái nghe điện thoại, dựa vào cấp bậc của cô vốn dĩ không cần hỏi những chuyện nhỏ nhặt thế này, nhưng không những hỏi đến mà còn chủ động ôm lấy chuyện vào người:
- Công hàm thuyên chuyển công tác của Cục thành phố đã được chuyển đi, đợi bọn họ đến Ban tổ chức cán bộ sẽ làm thủ tục. Tôi trực tiếp tiễn bọn họ đến Cục thành phố, đích thân giao cho Thôi Hướng, thế nào, yên tâm rồi chứ?
Giọng điệu trong câu cuối cùng giống như bề trên trân trọng bề dưới làm Quan Doãn thấy vô cùng ấm áp:
- Cảm ơn Trưởng ban Diệp.
- Khách khí cái gì.
Diệp Lâm không lên giọng, vẫn là giọng điệu gần gũi bình dị:
- Đợi đến lúc đón năm mới, Ôn Lâm đến thành phố, cậu và cô ấy cùng đến nhà tôi chơi.
- Có cơ hội nhất định tôi sẽ đến.
Quan Doãn biết rõ việc hắn được Diệp Lâm bảo vệ là do Ôn Lâm mà không biết Diệp Lâm rất có hứng thú với chuyện của hắn cũng là do nguyên nhân chính trị nhất định.
Vừa mới đặt điện thoại của Diệp Lâm xuống, điện thoại của Hạ Đức Trường lại vang lên. Từ sau khi chia tay ở thành phố Yến, Quan Doãn và Hạ Đức Trường cũng không liên lạc gì nhiều, có mấy lần gọi điện cũng chỉ nói vài lời, chỉ nhắc đến tình hình gần đây của Hạ Lai, không hề đề cập đến vấn đề chính trị, giống như cái bắt tay và lời hứa khi ở thành phố Yến chỉ là mây khói, chớp mắt liền quên.
Quan Doãn cũng biết rõ, có lẽ Hạ Đức Trường nhìn ra giữa hắn và ông ta quan niệm chính trị bất hoà, khó mà cùng nhau tiến bước, không thể trở thành liên minh chính trị. Lúc đó mặc dù có ý muốn bắt tay nhưng chỉ xuất phát từ tiền đề Hạ Lai bị thương nặng không chữa, sau khi vết thương của Hạ Lai khỏi hẳn, ý nguyện bắt tay liền nhạt đi rất nhiều.
Có bắt tay về chính trị với Hạ Đức Trường hay không, Quan Doãn không hề để ý, chỉ có điều làm hắn không hiểu đó là Hạ Đức Trường giống như đã quên chuyện Hạ Lai bị hại, từ đầu đến cuối không hề nhúng tay vào thế cục Hoàng Lương, chẳng lẽ đợi kết quả cuối cùng mới ra tay? Không phải chứ, dựa vào tính cách trừng mắt phải đáp lại ngay của Hạ Đức Trường, không nên khoanh tay đứng nhìn, ông ta nên khi mờ khi tỏ gia nhập vào thế cục Hoàng Lương và cố gắng hết sức lật đổ Trịnh Thiên Tắc mới đúng.
Điều làm cho Quan Doãn đành chịu đó là từ lúc chia tay ở thành phố Yến, đừng nói là không thể gặp mặt Hạ Lai, ngay cả một lần nói chuyện điện thoại cũng không có, điều này làm hắn khó tránh khỏi đau lòng, Hạ Lại tuyệt tình như vậy sao?
- Chào Trưởng ban Hạ.
Quan Doãn khách khí chào, không biết tại sao hắn cảm giác khoảng cách giữa hắn và Hạ Đức Trường lại xa vời giống như trước kia:
- Có chỉ thị gì không?
- Quan Doãn…
Thanh âm của Hạ Đức Trường lộ ra ba phần mệt mỏi, bảy phần bất đắc dĩ:
- Hạ Lai sắp ra nước ngoài.
- Cô ấy ra nước ngoài sao?
Quan Doãn nhất thời ngây ngẩn cả người. Lúc học đại học, Hạ Lai lời thề son sắt sẽ không xuất ngoại, sự nghiệp và tình yêu của cô ấy đều ở trong nước, hơn nữa cô ghét nhất là loại có học thức mà lại không chịu cống hiến cho Tổ quốc, sao lại chớp mắt cái, không những lời thề tình yêu tan thành mây khói mà ngay cả nguyên tắc bản thân cũng không kiên trì, nhất thời trong lòng hắn xúc động rất lâu, gịong có chút run run:
- Đi đâu?
- Nước Mỹ.
Hạ Đức Trường thở dài một tiếng:
- Tôi không khuyên được con bé, nó không nói chuyện với tôi. Quan Doãn, tôi có lỗi với cậu và Hạ Lai.
Giọng của Hạ Đức Trường có lẽ có vài phần hối hận, chỉ có điều sự bi thương của ông ta không cảm động được Quan Doãn, trái tim Quan Doãn càng chìm càng sâu, từ lúc hắn quen Hạ Lai, Hạ Lai chưa từng tuyệt tình với hắn như vậy, lần này đến nước Mỹ, trăm núi ngàn sông, dụng ý của Hạ Lai sao hắn lại không hiểu chứ? Chính là muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với hắn!
Vừa vào nước Mỹ sâu tựa như biển, từ nay về sau là người qua đường.
- Khi nào thì đi?
Quan Doãn ôm tia hy vọng cuối cùng, gặp mặt Hạ Lai lần cuối trước khi cô xuất ngoại.
- Sau khi đón Tết xong.
Hạ Đức Trường dường như hơi do dự một chút, mở miệng một cách khó khăn:
- Nó vốn dĩ muốn đi ngay nhưng mẹ nó tức quá mà bệnh, nó tạm thời không đi được. Đợi sau khi đón Tết xong, tôi hy vọng cậu có thể đến Bắc Kinh một chuyến gặp mặt nó.
- Được, cháu nhất định sẽ đi.
Quan Doãn đồng ý, hắn có thể đoán được tâm ý của Hạ Đức Trường, là muốn hắn khuyên nhủ Hạ Lai, chỉ là không biết lời của hắn có tác dụng gì không.
- Cảm ơn cậu, Quan Doãn.
Hạ Đức Trường chân thành nói:
- Hy vọng cậu có thể khuyên Hạ Lai đừng đi. Một mình nó đi nước ngoài, lạ nước lạ cái làm sao mà sống tốt được chứ? Nó từ nhỏ đến lớn chưa từng rời xa bố mẹ…
- Cháu sẽ cố gắng hết sức.
Quan Doãn nhất thời cảm thán, tình thương của Hạ Đức Trường đối với Hạ Lai tuyệt đối lớn hơn tình phụ tử bình thường, cũng vì ông ta quá yêu Hạ Lai nên mới hết sức chèn ép hắn, nhưng bây giờ Hạ Lai muốn xa chạy cao bay, nếu biết có ngày hôm nay thì đã không làm như vậy.
- Nếu có thời gian đến thành phố Yến, cậu đi tìm tổng biên tập của báo Thanh niên trú tại tỉnh Yến là Lý Đinh Sơn,
Hạ Đức Trường lại nói:
- Mặc dù Lý Đinh Sơn không ở chốn quan trường nhưng y và Mộc Quả Pháp là bạn học, hai người có quan hệ vô cùng mật thiết, mối quan hệ này vô vùng bí mật, người bình thường đều không biết. Lý Đinh Sơn rất kiêu ngạo, chuyện gì cũng không nhờ vả Mộc Quả Pháp nhưng Mộc Quả Pháp lại rất quan tâm đến y… Cậu hiểu ý tôi không?

- Cháu hiểu.
Từ trong điện thoại của Tưởng Tuyết Tùng Quan Doãn đã biết lối đi Lý Đinh Sơn này. Mặc dù hắn không coi con đường Lý Đinh Sơn thành chuyện trọng đại, cũng là ghi ở trong lòng, chủ yếu là trong suy nghĩ của hắn, Mộc Quả Pháp thân là Thường uỷ Tỉnh uỷ, Trưởng ban thư ký Tỉnh uỷ, danh tiếng ở Tỉnh uỷ không nặng, mặc dù trẻ tuổi nhưng lại không có nhiều triển vọng.
Quan Doãn hiểu Hạ Đức Trường muốn hắn kết giao với Lý Đinh Sơn, từ đó có thể lọt vào tầm mắt của Mộc Quả Pháp. Mặc dù hắn không để ý đến Mộc Quả Pháp lắm nhưng cũng không tiện làm phật ý tốt của Hạ Đức Trường, liền thuận miệng đồng ý.
Hạ Đức Trường lại nghe ra giọng điệu qua loa của Quan Doãn, y ho khan một tiếng:
- Mộc Quả Pháp không phải là một nhân vật đơn giản, cậu phải để ý đến anh ta nhiều hơn một chút.
Nếu Hạ Đức Trường trịnh trọng đưa chuyện đó ra, Quan Doãn cũng chính thức đáp lại một câu:
- Cháu nhớ rồi…
- Cậu vừa đến Hoàng Lương, Hoàng Lương liền gặp bão táp, Quan Doãn, cậu chắc chắn là một nhân tài bẩm sinh chốn quan trường, lúc trước tôi đã nhìn lầm cậu.
Hạ Đức Trường không phải đang xin lỗi Quan Doãn mà mượn điều này nói về thế cục Hoàng Lương:
- Nghe nói cậu và Tề Ngang Dương quan hệ cũng không tồi phải không?
Tề Ngang Dương đến Hoàng Lương rất ít người biết, có điều Hạ Đức Trường thân là Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ Tỉnh uỷ, biết động hướng của Tề Ngang Dương cũng chẳng có gì lạ. Quan Doãn mỉm cười, hắn là bạn với Tề Ngang Dương, thân phận lập tức nước lên thì thuyền lên, từ đó có thể thấy trọng lượng của Tề Ngang Dương, càng có thể thấy được đầy đủ oai phong.
- Cháu và Tề Ngang Dương mới quen đã thân.
Quan Doãn gật đầu. Hắn dám nói cho dù hai mươi năm trước Tề Ngang Dương đã kết bạn với bao nhiêu người, từ bây giờ trở đi, hắn là người Tề Ngang Dương coi trọng nhất. Hơn nữa hắn có thể khẳng định từ giờ trở đi sẽ không có ai trở thành bạn chí cốt với Tề Ngang Dương như hắn.
- Chuyện tốt, cho tôi gửi lời hỏi thăm đến Tề Ngang Dương nhé.
Giọng của Hạ Đức Trường dường như có thêm vài phần hưng phấn, chỉ nói một câu liền ngắt điện thoại:
- Cậu chú ý an toàn, có điều tin rằng chuyện Hoàng Lương sắp có manh mối rồi.
Hạ Đức Trường nói giống như đã có dự tính trước, chẳng lẽ ông ta luôn âm thầm nhúng tay vào thế cục Hoàng Lương? Đang nghĩ như vậy thì có người đến, Quan Doãn vội vàng đứng lên đón tiếp:
- Chủ tịch Thành phố Hô Diên, mời vào.
Không sai, đúng là Hô Diên Ngạo Bác đích thân tới.
- Thư ký Quan, Bí thư Tưởng có ở đây chứ?
Hô Diên Ngạo Bác vẻ mặt tươi cười:
- Tôi đến báo cáo công việc với Bí thư Tưởng.
- Có đây.
Hô Diên Ngạn Bác đến, Quan Doãn không thể ngăn chặn, trực tiếp dẫn ông ta vào trong, nhẹ nhàng gõ cửa:
- Bí thư Tưởng, Chủ tịch thành phố Hô Diên đến rồi.
Tưởng Tuyết Tùng khẽ gật đầu:
- Đồng chí Ngạo Bác đến rất đúng lúc, tôi đang muốn nói với anh về chuyện liên quan đến tổ điều tra liên hợp của Tỉnh uỷ.
Quan Doãn trong lòng căng thẳng, nếu không ngoài dự đoán của hắn, giao phong chính diện với quy mô lớn nhất giữa nhân vật số 1, số 2 sắp mở màn rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui