Sau khi Quan Doãn dùng thân phận thư ký số một Thành ủy khiến Trần Quả phải thối lui, tiếng lành của hắn đồn xa trong Thành ủy. Trước kia có rất nhiều lời bình luận ngờ vực vô căn cứ về hắn, ví như sao Tưởng Tuyết Tùng lại có thể trọng dụng một gã trẻ tuổi không rõ lai lịch như vậy, ví như Quan Doãn rốt cuộc có năng lực làm thư ký thứ nhất Thành ủy không,…Quan Doãn được bổ nhiệm, dẫn đến không biết bao nhiêu lời đồn đoán trong Thành ủy nhưng hiện tại, toàn bộ đã biến thành ngọn gió. Quan Doãn có tài trí, có dũng khí, đủ để gánh vác trách nhiệm thư ký thứ nhất Thành ủy.
Lúc tan sở, Quan Doãn nhận được điện thoại của Ôn Lâm. Đã 26 tháng Chạp rồi, Tưởng Tuyết Tùng đã cho Quan Doãn nghỉ ngơi, bất cứ lúc nào Quan Doãn cũng có thể về nhà. Hắn cũng đã dọn dẹp đồ đạc xong – thật ra cũng chẳng có bao nhiêu đồ đạc cả, chỉ là một ít tài liệu và quần áo. Lúc hắn chuẩn bị xuống lầu thì điện thoại reng lên.
Giọng nói của Ôn Lâm xuyên qua khoảng cách vài mươi km, thông qua rung động của điện thoại, vẫn có thể cảm nhận được sự vui vẻ của cô như trước:
- Đại thư ký Quan, rốt cuộc phải trở về nhà rồi. Anh đúng là bận rộn nha, nhậm chức ở Hoàng Lương hơn hai tháng, chưa hề trở về lần nào. Có phải đã quen biết thêm cô em xinh đẹp nào rồi phải không?
- Cô em xinh đẹp thì không có, nhưng có một bà dì xinh đẹp, tên dì ấy là Ôn Lâm.
Quan Doãn cố nín cười. Hắn rất thích nghe giọng nói của Ôn Lâm. Tuy là người huyện Khổng, nhưng cô lại gần như quên mất tiếng huyện Khổng, lại biết tiếng phổ thông vì đã lên phía nam học đại học, lại nói không đúng chuẩn lắm, nên giọng nói của cô hơi đặc biệt.
- Ôn Lâm, em mong anh về đến vậy sao?
- Không có, thật ra là em mong anh từ thành phố quay về, phải mang chút quà cho em. Em không phải mong anh, mà là mong quà của anh. Nghe nói Hoàng Lương có không ít món ăn vặt nổi tiếng. Anh chuẩn bị cho em một ít nha?
Ôn Lâm cười nói.
- ….
Quan Doãn hơi nhức đầu. Hắn cũng xem như là một người đàn ông tỉ mỉ, nhưng khuyết điểm lớn nhất là không thích mua quà. Không phải vì hắn keo kiệt, mà là lười đi dạo phố. Ôn Lâm nhắc đến, thật là làm khó hắn. Hai tay hắn trống trơn, không chuẩn bị gì cả.
- Cái này, cái này… em muốn gì thì anh mang cho em cái đó.
- Không có thành ý. Vừa nghe đã biết anh chưa mua gì hết. Thật đúng là…
Ôn Lâm cười trêu Quan Doãn.
- Quên, em thì tính làm gì, ngay cả ba mẹ anh và Tiểu Muội anh cũng đã quên rồi. Anh làm con, làm anh kiểu gì vậy?
- Anh sai rồi, anh sai rồi, được chưa?
Thư ký số một hào quang chói lóa trong Thành ủy giờ lại lộ ra bộ mặt trẻ con trước mặt Ôn Lâm. Dù sao, năm sau hắn mới được 24 tuổi.
- Em liệt kê danh sách đi, anh đi mua ngay. Dù sao, cũng không cần chen chúc đón xe, có xe đưa rồi.
- Chảnh quá! Trở thành Thư ký số một Thành ủy tốt quá, có xe riêng để ngồi, trước mặt em anh chẳng phải làm bộ như con khỉ nóng nảy…
Tự biết mình lỡ lời, Ôn lâm vội chuyển sang đề tài khác:
- Khụ khụ, nói cho anh biết một tin tốt, sang năm em cũng có xe, chuẩn bị mua một chiếc Audi. Anh thấy sao?
- Chuyện mua xe đợi về hãy nói. Anh muốn biết, anh trước mặt em như con khỉ nóng nảy thế nào?
Quan Doãn bị Ôn Lâm trêu rất vui, bèn cố ý đùa cô.
- Bỏ qua một bên đi, mặc kệ anh.
Ôn Lâm ăn vạ.
- Nói thật, em thật là muốn mua xe. Không có xe không được. Chuyện bây giờ rất nhiều, phải chạy khắp nơi, không có xe thật bất tiện. Dự tính khoảng ba trăm ngàn.
- Quay về rồi mới nói chuyện xe cộ, anh đi mua đồ đã.
Quan Doãn cười ha hả:
- Em còn muốn làm hạng nhất hả?
- Hạng nhất cái gì?
Ôn Lâm không theo kịp ý nghĩ của Quan Doãn. Cô rốt cuộc vẫn là một cô gái, sao hiểu được một khi dục hỏa của đàn ông bị khiêu khích thì rất khó dập tắt. Dù cho Quan Doãn như thế cũng xem như khá kiềm chế rồi.
- Đúng vậy, đúng vậy….
Quan Doãn muốn giải thích vài câu, điện thoại di động đã vang lên. Ôn Lâm đang gọi điện thoại bàn cho hắn. Hắn vừa thấy số ở thủ đô gọi tới, gần như ngưng thở, không ngờ lại là cô ta…
- Anh có điện thoại, không nói nữa.
Trực giác cho Quan Doãn biết, giờ không phải là lúc thích hợp cho cô ta gọi điện thoại tới, nhất định là chuyện lớn.
- Ừ, mai em đi đón anh.
Ôn Lâm ngoan ngoãn cúp điện thoại.
- Không được học hư đó.
Học hư? Sao lại như vậy được? Quan Doãn cười thầm. Hắn không dạy hư người khác là tốt lắm rồi. Thật ra bản tính của hắn thiện lương, nhưng gặp người tốt thì tốt, còn gặp người xấu thì càng tệ hơn. Giờ tình thế Hoàng Lương vì Tết tới mà tạm cân bằng trong một thời gian ngắn, chờ qua năm sau lại bắt đầu một lần nữa, cũng không biết sẽ khói lửa mịt mù tới đâu.
Nói đạo lý với quân tử, dùng lợi nhỏ với tiểu nhân. Dùng lợi ích nhỏ đã có thể làm tan rã quân binh của các đồng chí cán bộ lão thành của Mặt trận Tổ quốc dấy binh hỏi tội, nhưng hiển nhiên là ân nghĩa nhỏ nhoi chẳng thể đánh động được đại kế chính trị của Hô Diên Ngạo Bác. Đương nhiên, Quan Doãn tin rằng, Tưởng Tuyết Tùng cũng sẽ không nói suông với Hô Diên Ngạo Bác, lấy đạo lý biện luận mà có thể phân thắng bại. Đối chọi suốt ba năm, cuối cùng nhất định sẽ trình diễn một hồi quyết chiến oanh oanh liệt liệt.
Đang nghĩ xa xôi, lại nghe chuông điện thoại reo inh ỏi, Quan Doãn vội vàng nghe điện thoại.
- Không muốn nhận điện thoại của em sao?
So với giọng nói đặc biệt của Ôn Lâm, giọng nói của Kim Nhất Giai lại mang chút ý vị của tiếng phổ thông, gọn gàng mà linh hoạt, hé mở chút ý thân tình.
- Chỉ có đàn ông và tiểu nhân là khó nuôi dưỡng thôi. Gần thì coi thường, xa thì oán trách.
Cũng đã một thời gian không nói chuyện với Kim Nhất Giai. Không phải là không muốn, mà cảm thấy Hạ Lai chắn ngang giữa hắn và cô, khiến hắn khó thể lên tiếng, không thể hứa hẹn gì với Kim Nhất Giai được, lại sợ nghe được giọng nói của cô thì trong lòng lại nổi sóng. Quan Doãn biết rằng, hắn càng trốn tránh Kim Nhất Giai, càng chứng tỏ cảm tình của hắn với Kim Nhất Giai càng sâu sắc.
Nghe Kim Nhất Giai sửa loạn xị câu nói của thánh hiền, Quan Doãn cũng cười:
- Nhất Giai, những lời này em nhất định là hình dung chính mình rồi. Đừng quá khiêm nhường, thật ra đức Khổng Tử nói trong đám phụ nữ khó nuôi dưỡng đó không bao gồm em đâu.
- Đáng ghét, đi chết đi.
Kim Nhất Giai liên tục nói lẫy mấy câu.
- Anh không thể nói những lời dễ nghe sao? Thời gian dài như vậy cũng không gọi một cuộc điện thoại. Nếu em bị bệnh chết anh cũng chẳng hay.
- Nói chuyện gì vậy?
Quan Doãn vờ giận.
- Còn nói lung tung nữa, xem anh giải quyết em đó.
- Có bản lĩnh thì anh cứ giải quyết em đi. Dù sao em cũng bị anh làm thương tổn không nhẹ.
Giọng nói của Kim Nhất Giai bỗng nhiên hạ xuống vài phần.
- Quan Doãn, em bị anh hại thê thảm rồi. Giờ em hận anh chết đi được.
Trong miệng phụ nữ, nói ghét là yêu, so với đàn ông luôn rất thẳng thắn trong tình cảm, phụ nữ thường nghĩ một đằng nói một nẻo. Thương hải vô tâm lệ, nhân gian hữu tình thiên, chuyện nam nữ trên đời, luôn giằng co giữa yêu và hận, ân oán không dứt.
Quan Doãn biết mối hận của Kim Nhất Giai là sự áy náy, cũng là bất đắc dĩ. Cô mắc kẹt giữa hắn và Hạ Lai, không muốn yêu nhưng vẫn yêu, không muốn buông tay, nhưng lại không thể nắm níu. Hơn nữa gia đình ép cô đính hôn, cô vốn là một tiểu thư không hề biết sầu lo, vốn không nên phải lựa chọn những khó khăn của cuộc đời như vậy.
- Hận anh thì cứ đánh anh, mắng anh là được rồi.
Quan Doãn còn có thể nói được gì. Hắn không muốn thừa nhận chút nào, rằng kỳ thật hắn cũng không muốn buông tay Kim Nhất Giai. Nếu thật sự Kim Nhất Giai đính hôn với người khác, cho dù là người anh em tốt của hắn là Tề Ngang Dương, hắn cũng sẽ khó chịu trong lòng, hơn nữa, còn không thể chấp nhận được.
- Anh cho rằng em không muốn sao?
Kim Nhất Giai đột nhiên lại cười.
- Giờ anh xuống lầu đi, em sẽ đánh anh ngay, anh có tin không?
- Cái gì? Em đang ở Hoàng Lương sao?
Niềm vui bất ngờ ùa tới người Quan Doãn. Đã bao nhiêu lần hắn mong Kim Nhất Giai từ trên trời giáng xuống, hiện ra trước mặt hắn, nhưng hắn cũng biết đó chỉ là hy vọng xa vời. Hắn cũng không dám nói với Kim Nhất Giai đến thăm hắn. Hắn lại không có thời gian và cơ hội đến thủ đô thăm cô. Chủ yếu là hắn cũng không có lý do gì để đi thăm cô.
Vừa nghe nói Kim Nhất Giai bất ngờ đến Hoàng Lương, Quan Doãn gần như không tin vào tai mình. Sau khi bừng tỉnh, trong lòng hắn lại như có một cú sốc, không thể hiểu được. Sao hắn lại mong gặp Kim Nhất Giai đến thế? Chẳng lẽ những lời thề non hẹn biển của hắn và Hạ Lai sẽ theo gió tan đi mất sao?
Nghĩ như vậy, giọng nói của Kim Nhất Giai lại vang lên bên tai:
- Anh không muốn gặp em thì thôi vậy. Nhất định là em làm anh sợ hãi rồi. Thật xin lỗi Quan Doãn, là em tự mình đa tình, hóa ra anh căn bản không hề yêu thích em.
Quan Doãn vội vàng nói:
- Đợi anh một chút, mười giây nữa anh xuống tới.
Trong mười giây đã tới cửa tòa lầu Thành ủy, căn bản là không có khả năng. Nhưng trong tình yêu nam nữ, đôi khi cần tới lời nói dối có thiện ý. Ngay cửa chính Thành ủy, Kim Nhất Giai mặc áo len trắng, phía dưới mặc quần bò màu lam, duyên dáng yêu kiều như hoa mai trong tuyết. Khuôn mặt xinh đẹp của cô ửng đỏ, tay cầm điện thoại di động, trong mắt lại long lanh một giọt nước mắt, trên mặt lại mỉm cười hạnh phúc.
Cô mím môi đếm bước chân, chăm chú ngóng trông về cửa tòa nhà Thành ủy, nhỏ giọng đếm số:
- Một giây, hai giây… mười giây. Quan Doãn xấu xa, mười giây vẫn chưa xuống tới, đúng là yêu tinh gạt người.
Đợi đến khi cô đếm được ba lần mười giây, bóng dáng Quan Doãn mới xuất hiện. Hắn như một cơn gió lốc cuốn đến trước mặt cô.
Bốn mắt nhìn nhau. Gần hai tháng không gặp, hai người nhất thời không biết nói gì. Không có cảnh tượng ôm nhau nồng nhiệt, cũng không có nước mắt bay tán loạn như mưa. Hai người chỉ nhìn nhau chằm chằm. Quan Doãn đột nhiên lên tiếng:
- Đến rồi.
- Ừ, đến rồi.
Kim Nhất Giai thản nhiên đáp lại một câu. Chuyện cũ như ầm ầm đi qua trí nhớ, như mây khói trôi qua trước mắt, tiêu tan không còn nhìn thấy nữa, chỉ còn cảm giác chân thật ở lại nơi trái tim. Loại cảm giác này, chính là ở cùng một chỗ với hắn tốt biết chừng nào.
- Đi với anh, giúp anh mua chút đặc sản đi.
Quan Doãn muốn nói rất nhiều, nhưng vừa lên tiếng lại là những lời không dịu dàng chút nào, chỉ là nói thực tế thôi:
- Tết anh phải về nhà, cuối cùng cũng phải mua chút quà Tết cho người nhà.
- Ừ, đi.
Trước khi đến, Kim Nhất Giai cảm thấy gặp mặt Quan Doãn sẽ có muôn ngàn lời cần nói. Yêu hắn bao nhiêu cũng hận hắn bấy nhiêu. Hắn đưa cô vào tình yêu không lối thoát. Vì hắn, cô suýt chút nữa phải bỏ nhà ra đi, cô bị dằn vặt nhiều như vậy, chịu đựng áp lực lớn như vậy, không thể để cho hắn thoải mái được. Không ngờ vừa gặp được hắn, tất cả oán hận bay đi đâu mất, không còn tăm hơi, chỉ còn tình ý nồng đậm. Hóa ra chỉ cần ở cùng với hắn, bao nhiêu oan ức cũng đáng giá.
Kim Nhất Giai len lén nhìn Quan Doãn, thấy dáng vẻ yên tâm thoải mái của hắn, đột nhiên thấy hắn mỉm cười, trong lòng lại nghĩ lung tung. Chẳng biết có phải cô quá quan tâm đến hắn không?
Theo Quan Doãn mua bao lớn bao nhỏ đặc sản, lúc quay về, Kim Nhất Giai vô tình khoác tay Quan Doãn, rúc vào người Quan Doãn, cảm nhận được nhiệt độ của cơ thể hắn. Đột nhiên cô cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới.
Đi được một lúc, Kim Nhất Giai mới nghĩ đến một vấn đề. Trời đã tối, cô bèn hỏi:
- Tối em nghỉ ở đâu?
- Nhà anh, trong nhà chỉ có mình anh.
Quan Doãn buột miệng đáp.
- Hả?
Kim Nhất Giai lập tức đỏ mặt.