Quan Vận

Ông cụ Dung muốn đến Bắc Kinh sao?
Quan Doãn hơi giật mình. Chuyện này không giống bình thường. Từ trước đến nay, ông cụ Dung chưa bao giờ thừa nhận ông là người Bắc Kinh, cũng từ chối nói bất cứ chuyện gì liên quan đến Bắc Kinh. Ngay cả Kim Nhất Giai nghi ngờ ông là người của họ Dung ở Bắc Kinh, ông cũng tránh né không đáp. Dường như đối với những chuyện và người liên quan đến Bắc Kinh, ông luôn có tâm lý tránh xa, thậm chí còn không muốn đi đến Bắc Kinh. Sao ông lại đột nhiên muốn đến Bắc Kinh vậy?
- Ông cụ Dung, ông đến Bắc Kinh làm gì?
Quan Doãn không nén nổi phải lên tiếng hỏi.
- Ai cần cậu lo?
Ông cụ Dung trừng mắt nhìn Quan Doãn, lại ha ha cười:
- Nhớ mứt quả ghim xâu ở Bắc Kinh rồi, đi mua hai xâu thôi.
Quan Doãn đành chịu. Trước giờ, đối với câu hỏi của hắn, ông cụ Dung muốn né thì né, muốn gạt thì gạt, bèn cười:
- Cháu chẳng phải đứa trẻ ba tuổi đâu.
- Đừng tưởng rằng cậu trở thành thư ký số một Thành ủy là lớn rồi. Trong mắt tôi, cậu chẳng lớn hơn đứa bé ba tuổi là mấy đâu.
Ông cụ Dung cười ha hả.
- Quan Doãn này, bước đầu tiên của vạn lý trường chinh, cậu mới đi được nửa bước thôi.
- Quan Doãn này…
Kim Nhất Giai nhại lại điệu bộ dạy dỗ Quan Doãn của ông cụ Dung:
- Cậu mới bước được nửa bước trong bước đầu tiên của vạn lý trường chinh, ngàn vạn lần không được kiêu ngạo.
- Phá đám!
Quan Doãn trừng mắt nhìn Kim Nhất Giai, đánh tay lái về phía trái, ô tô liền rẽ vào thị trấn huyện Khổng.
- Nhất Giai, lúc quay về Bắc Kinh em mua hai xâu mứt quả hồ lô đến cho ông cụ Dung, đỡ cho ông phải chạy đến Bắc Kinh một chuyến nữa.
- Không đâu, bác Dung muốn đi Bắc Kinh, em hoan nghênh cả hai tay.
Kim Nhất Giai không phối hợp với Quan Doãn, quay đầu lại nói với ông cụ Dung:
- Bác Dung, cháu đại diện cho người dân Bắc Kinh hoan nghênh bác đến Bắc Kinh.
- Ha ha…
Ông cụ Dung thoải mái cười to.
- Cô bé Giai này, nếu phải nói cháu có thể thay mặt được người dân Bắc Kinh, bác cũng tin được một nửa. Cháu là một cô bé tốt, bác thích cháu.
Quan Doãn lại cả kinh trong lòng, nhớ lại ông cụ Dung tuy bình thường thường hay nói chuyện lịch sử hoặc chuyện xưa. Nhưng những lúc không kể chuyện, thì ông giữ chữ như vàng, chưa bao giờ bình luận về bất kỳ người nào, càng chưa từng nghe nói ông thích ai bao giờ. Cho dù Tiểu Muội hắn và Ôn Lâm quen biết ông đã lâu, cũng chưa từng nghe ông nói thích Tiểu Muội hắn và Ôn Lâm. Ông cụ Dung ngay trước mặt thừa nhận ông thích Kim Nhất Giai, sao lại không khiến trong lòng Quan Doãn phải đoán rốt cuộc ông cụ Dung có ý gì.
Hay là… Quan Doãn nhớ lại những lời bình trước kia của ông cụ Dung về mấy người Hạ Lai, trong lòng càng thêm chắc chắn, e là ông cụ Dung đã nhận định Kim Nhất Giai rồi.
- Cảm ơn bác Dung.
Được ông cụ Dung khen, Kim Nhất Giai như mở cờ trong bụng, vui mừng không kìm được, như bé con được cho kẹo. Cô chẳng những cao hứng, mà còn cố ý liếc mắt với Quan Doãn, ý là bác Dung thích em, anh không phục à?
Quan Doãn lắc đầu cười. Không phải là hắn không phục, mà cảm thấy ông cụ Dung bất thình lình nảy ra ý tưởng đi Bắc Kinh khiến hắn nghĩ mãi không rõ. Nhưng liên tưởng đến trước khi hắn được điều đến Hoàng Lương, ông cụ Dung cũng đã đi Hoàng Lương một chuyến. Chẳng lẽ ông cụ Dung đi Bắc Kinh lần đầu tiên chính là muốn đi trải đường cho hắn?
Nhưng… sao có thể như vậy được? Hắn mới nhận chức thư ký số một Thành ủy không lâu, căn bản không có khả năng lại được điều đến Bắc Kinh. Cứ nghĩ như vậy càng thêm mơ hồ. Đúng rồi, còn có một khả năng nữa, ông cụ Dung về Bắc Kinh là để gặp người thân.
Thôi đi, đừng suy nghĩ lung tung nữa. Nếu ông cụ Dung muốn nói thì chắc chắn sẽ nói. Nếu ông không muốn nói, thì có tìm cách cạy răng ông cũng vô dụng. Nhìn thấy đến ngã tư đường, Quan Doãn cũng không quẹo phải để về nhà, mà lại chạy thẳng về phía Huyện ủy. Về tới huyện rồi thì trước tiên phải đến gặp Lãnh Phong đã.
- Bí thư Tưởng còn lợi hại hơn cháu nghĩ.
Quan Doãn vừa lái xe, vừa chuyển sang đề tài khác. Kỹ thuật lái xe của hắn đã thành thục hơn trước kia rất nhiều. Lần trước từ Hoàng Lương đến thành phố Yến, giờ lại từ Hoàng Lương đến huyện Khổng. Bằng lái xe hắn có được từ lúc học đại học, cuối cùng đã từ lý thuyết đi thẳng đến độ cao thực tế.
Cũng đừng nói là lái xe thành thục, Quan Doãn đúng là yêu cảm giác lái xe.
- Nếu đơn giản, tôi lại cho cậu đến Hoàng Lương sao?
Ông cụ Dung cười ha hả.
- Đi theo người nào thì sẽ có nhiều đường phát triển về sau. Tưởng Tuyết Tùng sau này chắc chắn có nhiều thành tựu lớn. Tiểu Quan, tôi đã thay cậu trải đường xong cả rồi, cậu đừng phụ kỳ vọng của tôi.
Trong lòng Quan Doãn lại giật mình. Chẳng lẽ con đường của hắn ở Hoàng Lương đã được ông cụ Dung sắp xếp từ trước? Mà hắn có thể thuận lợi đảm nhiệm chức thư ký của Tưởng Tuyết Tùng cũng là do ông cụ Dung tác động phía sau?
Sao có thể như vậy được? Ông cụ Dung không quan không tước, nếu ông muốn thúc đẩy một việc thì tất nhiên phải mượn danh nghĩa của một nhân vật quan trọng. Người này tốt cuộc là ai? Đúng rồi, Quan Doãn kinh hãi giật nảy người. Từ Thôi Đồng đến người thần bí sau lưng phá hỏng bố cục của Trịnh Thiên Tắc chẳng lẽ đều có bút tích của ông cụ Dung? Nghĩ đến đây, hắn gần như không nén nổi, muốn hỏi cho rõ ràng.
Không ngờ còn chưa đợi hắn lên tiếng, Kim Nhất Giai lại mở miệng phá rối.
- Tiểu Quan, cậu cũng đừng phụ kỳ vọng của tôi.
Kim Nhất Giai lại nhại giọng của ông cụ Dung, vẻ mặt nghiêm túc, vỗ vỗ vào vai Quan Doãn nói.
Quan Doãn khẽ mỉm cười. Hắn vốn có nhiều chuyện muốn hỏi ông cụ Dung, về thế cục Hoàng Lương, về con đường cuộc đời, về một ít rắc rối trong tình cảm, nhưng lại bị Kim Nhất Giai phá hủy không khí, hắn cũng không có cách nào khác, đành thu hồi ý tưởng, đưa tay búng vào bàn tay nhỏ bé của Kim Nhất Giai.
Kim Nhất Giai trúng chiêu, nhăn mũi với Quan Doãn, lại đưa nắm tay ra, làm vẻ không phục chút nào.
Lúc ô tô chạy vào tòa nhà Huyện ủy, bảo vệ ngăn ô tô Quan Doãn lại. Tuy xe của Kim Nhất Giai là Mercedes Benz, nhưng lại mang biển số Bắc Kinh, không hữu hiệu bằng bảng số Hoàng Lương và thành phố Yến. Kim Nhất Giai quay kính xe xuống, nói với bảo vệ:
- Đồng chí, chúng tôi là người của Thành ủy Hoàng Lương đó…
Người gác cổng không tin. Kim Nhất Giai xinh đẹp, lại còn trẻ như vậy, nhìn không giống người trong quan trường. Anh ta bèn đến cạnh xe, gõ vào cửa kính.
Từ sau khi Lãnh Phong đảm nhiệm chức Bí thư, tác phong công tác trong huyện ủy được chỉnh đốn. Người gác cổng không còn xuề xòa như trước. Người ra vào Huyện ủy nhất định phải được kiểm tra nghiêm ngặt, phòng ngừa những chuyện ngoài ý muốn. Chủ yếu cũng vì hành vi điên cuồng của Vương Xa Quân lần trước khiến cả Huyện ủy khiếp sợ, không thể không tăng cường cảnh giác.
Quan Doãn quay kính xe xuống, thấy người gác cổng là người còn trẻ không quen mặt, hắn cũng không giới thiệu thân phận thư ký số một Thành ủy, khẽ mỉm cười:
- Tôi nguyên là Phó chánh Văn phòng Huyện ủy Quan Doãn…
Quan Doãn? Người gác cổng tên là Ngưu Quốc Đống, mới đến làm chưa lâu. Trước khi anh ta đến thì Quan Doãn đã được điều đến Thành ủy rồi. Đừng nói anh ta biết đến tên Quan Doãn, cả huyện Khổng cũng gần như không ai không biết tên Quan Doãn. Vừa nghe nói người trước mắt chính là kỳ tài trăm năm hiếm có trong truyền thuyết của huyện Khổng, Quan Doãn, anh ta sợ đến ngẩn người, gần như không thể tin vào tai mà mắt mình nữa.
- Anh, anh, anh thật sự là Chủ nhiệm Quan?
Trong Huyện ủy huyện Khổng, khi nhắc đến Quan Doãn vẫn còn gọi là Chủ nhiệm Quan.
- Sao vậy? Tôi không giống sao?
Quan Doãn nói một câu bằng giọng huyện Khổng:
- Tôi chính là người huyện Khổng điển hình, Quan Doãn đây.
Vừa mới dứt lời, từ Huyện ủy có một đám người bước ra. Đội ngũ hùng hậu, quy mô to lớn, khiến người ta nhìn trân trối không nói nên lời. Ngưu Quốc Đống sợ đến mức phải lui về sau mấy bước, suýt chút nữa đã té ngã xuống đất, may mắn có bức tường phía sau cản lại.
Người đi đầu không ai khác hơn là Bí thư Huyện ủy Lãnh Phong. Phía sau Lãnh Phong là Chủ tịch huyện Trần Vũ Tường, phía sau nữa là Phó Chủ tịch thường trực huyện Sư Long Phi. Phía sau Sư Long Phi là mấy lãnh đạo Huyện ủy. Cơ bản là những lãnh đạo Huyện chưa về nhà thì toàn bộ đã xuất hiện.
Bình thường, mọi người xuất động với trận thế quy mô lớn như thế, trừ phi là Tưởng Tuyết Tùng đích thân tới, nhưng bây giờ chỉ vì nghênh đón Quan Doãn.
Cho dù Quan Doãn thân là Thư ký số một Thành ủy, hào quang chói mắt, nhưng trong quan trường, thư ký dù sao cũng chỉ là thư ký, không phải là lãnh đạo thực thụ. Hơn nữa, là thư ký tới đây một mình, dù chỉ một mình Lãnh Phong ra tiếp cũng xem như coi trọng Quan Doãn lắm rồi, có thể giải thích được vì quan hệ cá nhân của ông ta với Quan Doãn. Nhưng Chủ tịch huyện và Phó Chủ tịch Thường trực huyện cùng các vị lãnh đạo quan trọng đều ra nghênh tiếp, khiến cho tất cả mọi người trong Huyện ủy, bao gồm Ngưu Quốc Đống đều khiếp sợ đến há hốc mồm.
Đến khi Lãnh Phong dẫn mọi người đến trước xe Quan Doãn, Quan Doãn và Kim Nhất Giai đã xuống xe. Quan Doãn vội vàng bước về phía trước nhiệt tình bắt tay Lãnh Phong, cung kính nói:
- Khiến Bí thư phải tự mình ra nghênh tiếp, thật áy náy quá.
Lãnh Phong vẫn luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc, nhưng trong ánh mắt lại toát ra niềm vui và sự nhiệt tình không hề giả vờ, ông ta bắt tay Quan Doãn thật chặt:
- Còn khách khí với tôi làm gì. Người một nhà đừng nói những lời như thế.
“Người một nhà đừng nói những lời như thế.” Chỉ cần câu nói này đã biểu lộ được suy nghĩ của Lãnh Phong. Dù cho Quan Doãn cách rất xa ông ta, nhưng ông ta và Quan Doãn trước sau vẫn có liên kết huyết mạch.
Trần Vũ Tường cười ha hả, cũng bước đến bắt tay Quan Doãn:
- Thư ký Quan, hoan nghênh anh về huyện Khổng.
- Chủ tịch huyện Trần. Bí thư Tưởng thỉnh thoảng có nhắc tới anh. Ông ấy gởi gắm nhiều kỳ vọng vào công tác của anh ở huyện Khổng.
Quan Doãn nhắc ngay đến lời bình luận về Trần Vũ Tường của Tưởng Tuyết Tùng, ám chỉ Trần Vũ Tường và hắn đứng cùng chiến tuyến, cũng thể hiện thiện ý khi thấy Trần Vũ Tường ra đón hắn.
Trần Vũ Tường cười ha hả:
- Thật không hổ là thư ký số một Thành ủy, trình độ nói chuyện ngày càng cao.
Sư Long Phi cũng tiến đến bắt tay Quan Doãn, nhưng khác với sự nhiệt tình của Lãnh Phong và Trần Vũ Tường, trong lòng anh ta đủ mọi cảm giác lẫn lộn. Vốn cho rằng Quan Doãn đảm nhiệm chức thư ký số một Thành ủy, ít nhất cũng phải một năm hay nửa năm mới có thể đứng vững, bước từng bước một. Dù cho Tưởng Tuyết Tùng rất yêu thích Quan Doãn, Quan Doãn cũng cần khoảng ba tháng mới có thể phối hợp ăn ý với Tưởng Tuyết Tùng.
Không ngờ, Quan Doãn vừa tới Hoàng Lương đã kết hợp ăn ý với Tưởng Tuyết Tùng, đánh một trận đẹp mắt, khắc phục khó khăn. Nếu phải hình dung một chút thì Quan Doãn trong vòng một tuần đã đứng vững, một tháng tháo gỡ cục diện, hôm nay là được hai tháng, hắn đương nhiên là Thư ký số một Thành ủy hào quang chói mắt nhất trong lịch sử Hoàng Lương.
Năng lực kinh người như thế khiến Sư Long Phi cảm thấy không bằng được, rốt cuộc cũng khiến anh ta chịu lép vế.
Sau đó, Quan Doãn lại giới thiệu Kim Nhất Giai. Đối với huyện Khổng, Kim Nhất Giai là một người nổi tiếng, toàn thể huyện Khổng đều xem Kim Nhất Giai là khách quý.
Khi Quan Doãn chuẩn bị lái xe vào tòa nhà, đột nhiên mới chợt nhớ ra là còn chưa giới thiệu ông cụ Dung. Lại nghĩ, ông cụ Dung ở huyện Khổng lâu như vậy, vẫn chưa từng tới tòa nhà Huyện ủy, cũng chưa từng gặp gỡ Lãnh Phong, hắn bèn mở cửa xe, nói với ông cụ Dung:
- Có muốn lộ mặt một chút không?
Ông cụ Dung xuống xe, không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt thâm trầm nhìn Lãnh Phong.
Vừa đúng lúc Lãnh Phong nhìn lại, bắt gặp ánh mắt của ông cụ Dung. Chỉ liếc mắt một cái đã khiến cho Lãnh Phong như ngừng thở, lập tức sợ hãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui