- Quan Doãn, về huyện Khổng rồi sao?
Tề Ngang Dương hỏi.
Tạm biệt Tề Ngang Dương đã được hơn một tháng nhưng vẫn thường xuyên trò chuyện.
Sau khi rời khỏi Hoàng Lương, Tề Ngang Dương luôn bận rộn, qua lại không ngớt giữa thành phố Yến và Bắc Kinh, nghe nói còn ra nước ngoài một chuyến, cũng không gác lại kế hoạch đầu tư lớn vào Hoàng Lương, trái lại, anh ta còn thương lượng thêm với Quan Doãn nhiều chi tiết. Có thể khẳng định, Tề Ngang Dương đầu tư vào Hoàng Lương, không ai hiểu được cặn kẽ như Quan Doãn.
Tô Mặc Ngu sau khi về thành phố Yến, nghỉ ngơi vài ngày đã ổn. Thật ra cô cũng có gọi một cuộc điện thoại cho Quan Doãn, nói cảm ơn hắn, từ đó đến nay cũng không liên lạc nữa. Nghe Tề Ngang Dương nói, Tô Mặc Ngu gặp cha mẹ anh cũng như trước đây, thái độ của Tề Toàn với Tô Mặc Ngu rất thản nhiên. Hơn nữa, việc đính hôn với nhà họ Kim bị hoãn đến năm sau, Tô Mặc Ngu đã quay về phía nam rồi.
- Đã về rồi, hôm nay mới về tới.
Nghe được giọng nói của Tề Ngang Dương, Quan Doãn bỗng nhiên nhớ đến thời gian kề vai chiến đấu ở Hoàng Lương, không khỏi thấy ấm áp trong lòng.
- Anh Tề, năm mới vui vẻ.
- Năm mới vui vẻ!
Tề Ngang Dương cười ha hả. Miệng lưỡi anh không trơn tru như Quan Doãn, nói chuyện cũng thẳng thắn hơn.
- Không tốt lắm, đừng nói lời khách sáo nữa. Anh gọi điện thoại để cho biết trước, có thể cha anh sẽ gọi điện thoại cho em. Em phải chú ý một chút, đừng sơ hở. Cha anh đã biết chuyện ở Hoàng Lương, hoài nghi anh với em có chuyện mờ ám trong vụ án Phong Huống. Ha ha…
- Nào có âm mưu gì đâu? Vụ án Phong Huống chẳng phải đã kết án, sự thật rõ ràng, chứng cứ vô cùng xác thực, chính là Phong Huống bị Trịnh Hàn báo thù, hiện giờ chỉ còn đợi bắt hung thủ giết Trịnh Hàn nữa thôi.
Quan Doãn cười nói. Hắn vừa nói chuyện, vừa cách xa mọi người ra, không muốn cho Kim Nhất Giai nghe được.
- Nói thì nói vậy, nhưng cha anh chẳng biết nghe được tin tức ở đâu, giờ lại nghi ngờ anh bắn chết Phong Huống đấy. Em nói anh có ngu như vậy không?
Tề Ngang Dương nhỏ giọng nói liên tục:
- Không ai muốn động đến mạng người, phải không?
- Vốn đâu phải anh nổ súng!
Quan Doãn suy nghĩ một chút.
- Cũng có thể hiểu được Bí thư Tề rất quan tâm đến anh, có thể vì ông cảm thấy bình thường anh làm việc khá lỗ mãng.
- Nói bậy bạ, anh làm việc rất chu toàn, sao lại lỗ mãng được?
Tề Ngang Dương cười ha hả, lại nhỏ giọng nói:
- Nói thật, cẩn thận một chút, đừng để cha anh chụp mũ. Anh ngắt máy đây.
Quan Doãn lắc đầu cười. Hắn còn cho rằng Tề Ngang Dương là người có tính không sợ trời không sợ đất, nào ngờ cũng có người khiến anh sợ. Nghe giọng điệu của anh, hoàn toàn sợ như chuột gặp mèo vậy.
Quan Doãn tưởng rằng Tề Ngang Dương nói Tề Toàn sẽ gọi điện thoại nhưng chẳng biết ngày mai hay lúc nào nữa, bèn cất điện thoại vào túi, ngẩng đầu lên nhìn dây pháo hoa Kim Nhất Giai và Ôn Lâm vừa thả. Pháo hoa tuy đẹp, nhưng chỉ nở rộ trong nháy mắt, như ngàn hoa tung bay trong đêm đông, gió càng thổi, hoa càng rơi…. Đột nhiên điện thoại lại reo vang.
Trong thời khắc pháo hoa rực rỡ nhất, bên bờ sông vô danh, Quan Doãn nhận được điện thoại của nhân vật số ba Tỉnh ủy, Phó Bí thư Tỉnh ủy Tề Toàn đích thân gọi điện thoại đến. Cũng là cú điện thoại khiến cuộc đời hắn có thay đổi lớn. Nhưng lúc này, hắn còn chưa ý thức được cú điện thoại này có ảnh hưởng sâu xa với hắn như thế nào.
Quan Doãn bị hình ảnh đẹp đẽ của Kim Nhất Giai và Ôn Lâm mê hoặc. Mắt hắn dừng trên bóng dáng thướt tha mềm mại của hai người. Ôn Lâm tròn trịa mà vui vẻ mười phần, mặt tròn, má lúm đồng tiền, khuôn mặt có vài phần mũm mỉm như trẻ con bị gió lạnh thổi vào ửng đỏ, khiến người ta muốn nựng nịu một phen. Còn Kim Nhất Giai hơi gầy hơn Ôn Lâm, khuôn mặt tuy hao gầy, nhưng không giống vẻ gầy gò của Hạ Lai, vì phần hông tròn trịa của cô. Nói đến cũng thật kỳ diệu, chỉ khác biệt vài phần, cả người đã sinh động hơn rất nhiều.
Khi đang say mê, thì chấn động của điện thoại truyền vào tay. Quan Doãn cúi đầu nhìn xuống, thấy một dạy số lạ ở tỉnh, nhất thời quên mất lời dặn của Tề Ngang Dương, bèn nghe điện thoại:
- A lô…
Rất nhiều sự kiện lịch sử trọng đại hay bước ngoặt của cuộc đời, khi bản thân đương sự bước vào, không hề ý thức được chuyện này sẽ ảnh hưởng lớn đến mình như thế nào. Cũng thế, rất nhiều việc lớn từ việc nhỏ mà ra. Có lẽ, việc nhỏ có thể nhỏ đến như là một cú điện thoại.
- Cậu là Quan Doãn à?
Từ điện thoại truyền đến một giọng nói ôn hòa nhã nhặn, tốc độ giọng nói rất thong thả, tiếng phổ thông đúng chuẩn, giọng mũi hơi nặng:
- Tôi là cha của Tề Ngang Dương, Tề Toàn.
Tề Toàn? Trong nháy mắt đầu óc Quan Doãn trống rỗng, vừa rồi quả là sơ suất, trong lòng còn chưa nghĩ là Tề Toàn, trái lại còn bị sắc đẹp của Ôn Lâm và Kim Nhất Giai làm phân tâm. Nghe cú điện thoại này, lập tức như bị sét đánh.
Có bao nhiêu người muốn trò chuyện với Tề Toàn mà không được, lại có bao nhiêu người chịu bị đánh vỡ đầu để biết số điện thoại của Tề Toàn, Quan Doãn tự biết cấp bậc của hắn và Tề Toàn cách biệt quá xa, gần như là một người trên trời, một người dưới đất, căn bản không có khả năng trò chuyện trực tiếp với nhau. Không ngờ, trong phút chốc hắn lơ đãng, Tề Toàn lại đích thân gọi điện thoại đến.
- Xin chào bí thư Tề, cháu là Quan Doãn.
Quan Doãn hơi khẩn trương, không nói nên lời. Cũng may hắn đã cố gắng bình tĩnh lại, hít sâu mấy hơi, mới có thể nói thêm:
- Bí thư Tề, năm mới vui vẻ.
- Năm mới vui vẻ.
Giọng nói của Tề Toàn còn mang theo ý cười.
- Gọi là chú Tề được rồi. Chú đã nghe Tề Ngang Dương nói về cháu. Chú đã nói với Tề Ngang Dương, bảo Quan Doãn lúc tết đến nhà chơi, nhưng nó lại nói cháu hay xấu hổ, muốn chú lên tiếng thì cháu mới hết xấu hổ mà đến.
Quan Doãn lại thêm một lần ngưng thở nữa. Hắn nghe được ngụ ý của Tề Toàn. Đường đường là Phó Bí thư Tỉnh ủy lại mời hắn đến nhà làm khách. Chuyện này… nói từ đâu đây… Chuyện này đúng là may mắn xiết bao.
Nhưng cũng làm kinh người nhường nào!
Quan Doãn ngơ ngẩn một lát mới tỉnh táo lại, vội vàng nói:
- Bí thư Tề, chú Tề, Tết này cháu nhất định sẽ đến nhà thăm.
- Xem đó, Ngang Dương lại nói lung tung nữa. Cháu là một chàng thanh niên sảng khoái nha. Đến đi, chú Tề hoan nghênh cháu.
Tề Toàn cười ha hả:
- Cứ như thế đi, cho chú gởi lời hỏi thăm cha mẹ cháu.
Điện thoại đã ngắt, Quan Doãn nắm điện thoại vẫn còn run nhè nhẹ. Tất cả như nằm mơ. Đột ngột quá, Phó Bí thư Tỉnh ủy cao cao tại thượng sao lại có thể đích thân gọi điện thoại mời hắn đến nhà làm khách. Tin rằng Tưởng Tuyết Tùng cũng không thể nhận được đãi ngộ như vậy. Đột ngột, quá đột ngột, bất ngờ, rất bất ngờ.
Lúc này Kim Nhất Giai và Ôn Lâm lại thả một chùm pháo hoa to. Pháo hoa như mộng, ánh sáng trên bầu trời đêm, trong khoảnh khắc pháo hoa nở rộ rực rỡ, dung nhan thanh xuân của Kim Nhất Giai và Ôn Lâm cũng xinh đẹp như pháo hoa. Quan Doãn đột nhiên nắm chặt điện thoại trong tay, tâm trạng kích động cũng đã dần dần bình ổn. Hắn biết, Tề Ngang Dương trước đây đã nhắc nhở, lại thêm phân tích của mình, Tề Toàn không tiếc nhân nhượng, người có địa vị cao lại phải nhường bước, chủ động gọi điện thoại cho người có địa vị thấp như hắn để mời hắn đến nhà Phó Bí thư Tỉnh ủy làm khách, tuyệt đối có liên quan đến vụ án Phong Huống bị giết.
Xuất phát từ góc độ bảo vệ Tề Ngang Dương, Tề Toàn muốn hiểu rõ sự thật vụ án Phong Huống bị giết, muốn biết rốt cuộc Tề Ngang Dương có bắn Phong Huống một phát trí mạng không.
Quan Doãn hít sâu một hơi không khí trong lành. Bóng đêm lạnh băng, gió lạnh như dao cắt. Sự kích động ban đầu trong lòng hắn cũng đã qua đi, trong lòng lại càng tỉnh táo hiểu rõ, hành trình lên tỉnh của hắn sẽ không hề dễ chịu.
- Quan Doãn, anh chạy đi đâu vậy?
Kim Nhất Giai đang rất hào hứng, phát hiện Quan Doãn cả nửa ngày chỉ gọi điện thoại. Cô liền vui vẻ chạy đến trước mặt Quan Doãn, không kìm lòng được, ôm lấy cánh tay của hắn:
- Rất thú vị, rất có ý nghĩa, vui hơn Tết trong thành phố nhiều.
- Qua tết lại đến chơi nữa?
Quan Doãn chân tình đùa cô.
Quả nhiên Kim Nhất Giai liền nhăn mũi lại:
- Đáng ghét, anh không biết nói thì im miệng đi. Anh đã biết rõ em không thể ở huyện Khổng quá hai ngày, cố ý chọc giận em hả? Anh không thể để em vui vẻ một chút phải không? Cứ nói chuyện không vui, em ghét anh chết đi được.
- Nếu anh nói, đến Tết anh sẽ đi Bắc Kinh, đến lúc đó không chừng có thể gặp em thì sao?
Quan Doãn đã quyết định, nếu hắn và nhà họ Tề gắn bó keo sơn, thì cứ đơn giản làm mối quan hệ gần gũi hơn. Nếu quả thật có thể nhờ Tề Ngang Dương mà lọt vào mắt Tề Toàn, con đường tương lai của hắn sẽ mở rộng hơn mấy lần.
Còn nữa, Tết này ông cụ Dung cũng muốn đến Bắc Kinh, hắn lo ông ấy phải đi một mình.
- Thật sao?
Kim Nhất Giai vui ra mặt, suýt chút nữa đã vươn hai tay ôm lấy Quan Doãn, mới đưa ra một nửa lại nhớ có Ôn Lâm ở đây, đỏ hết cả mặt, thu tay về:
- Nói thì giữ lời, nếu không đi là chó con. Ngoéo tay nào!
Lại một đóa pháo hoa sáng bừng không trung, chiếu sáng bầu trời, chiếu rõ Kim Nhất Giai tươi cười. Một đám thanh niên thiếu nữ tinh thần hào hứng bồng bột, ở huyện Khổng nhỏ bé chẳng danh tiếng gì này, đã trải qua một cái tết đáng nhớ nhất trong cuộc đời. Có lẽ trong tương lai sẽ không còn có được sự vui sướng và hồn nhiên như hôm nay, nhưng dù thời gian trôi mau, cũng còn lâu mới có thể làm mai một tâm hồn luôn hướng về cái đẹp như họ.
Bóng đêm dần sâu, tiệc hết người tan, Quan Doãn lái xe đưa Kim Nhất Giai về nhà khách. Ở nhà họ Quan không được, Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực lại leo lên xe Lý Lý mà đi rồi, ông cụ Dung tiếp tục ở lại, trên xe Quan Doãn cũng chỉ còn hắn và hai mỹ nữ.
Không bao lâu đã đến nhà khác Phi Mã. Lãnh Phong đã sớm đánh tiếng sắp xếp phòng ốc xong xuôi. Sau khi Kim Nhất Giai ở lại, Quan Doãn lại đưa Ôn Lâm về nhà. Lúc đến, cô và Kim Nhất Giai cùng ngồi phía sau, lúc về, cô ngồi ở ghế lái phụ.
Vừa ra khỏi nhà khách, cô đã ôm chầm lấy cánh tay Quan Doãn, mặt đỏ đến mang tai, nhưng vẫn lấy hết dũng khí nói:
- Nhất Giai vẫn chưa thất thân, anh là người con trai tốt.
- Anh đương nhiên là đàn ông tốt rồi.
Quan Doãn việc nhân đức chẳng nhường ai, ba hoa:
- Đối với người đàn ông tốt này, em có ý kiến gì không?
- Em vẫn còn chìa khóa nhà cũ…
Ôn Lâm cắn môi cười khanh khách, trong nụ cười có ba phần khiêu khích, bốn phần ngượng ngùng.
- Nhà cũ không có người ở, lạnh lẽo lắm, em biết làm ấm giường sao?
- Biết.
Ôn Lâm vẫn cười.
- Em đã lén để đống củi trong nhà cũ.
Lúc đêm khuya, trong nhà cũ đã lâu không người ở bỗng nhiên vang lên tiếng chẻ củi đốt lửa, không bao lâu trong nhà đã ấm áp như tiết xuân. Chiếc ra giường đỏ phủ kín giường gạch, một đôi nam nữ ngồi đối diện nhau, chiếc giường được sưởi ấm áp thoải mái, còn căn phòng đã sớm được sắp xếp lại hoàn toàn mới như phòng cưới, thậm chí trên tường còn có một chữ hỷ thật to.
- Hoa kính chưa từng gặp được người có duyên, cửa bồng lai hôm nay vì anh mà mở…
Hai má Ôn Lâm ửng đỏ. Cô cởi áo, để lộ nội y bên trong, đưa mắt liếc nhìn Quan Doãn:
- Anh cởi giúp em đi.