Quan Doãn biết rất rõ, mẹ hắn phân biệt định nghĩa quan lớn rất rõ ràng. Trong mắt bà, chỉ có những cán bộ cấp bộ trở lên mới có thể được gọi là quan lớn. Hơn nữa, người đó lại ở Bắc Kinh. Chẳng phải nói người kia phải là nhân vật có cấp bậc cỡ bộ trưởng trở lên sao?
- Gã tên gì?
Nếu như là quan lớn cấp bộ trở lên, dù Quan Doãn không phải quen thuộc lắm, cũng có thể nói được tên và sơ yếu lý lịch. Đang lúc hắn muốn dỏng tai lên nghe cho rõ thì mẹ hắn lại không nói nữa.
- Thôi đi, không nói đến gã nữa, nhắc đến cũng phí công.
Mẹ hắn khoát tay.
- Được rồi, con không hỏi gã là ai nữa. Con chỉ muốn hỏi mẹ một chuyện. Sao từ trước đến giờ mẹ chưa từng về nhà ngoại?
Quan Doãn rất muốn biết rốt cuộc người kia là ai, nhưng vẫn tôn trọng quyết định của mẹ mình, bèn hỏi về thân thế của mẹ trước.
- Chuyện này… tạm thời mẹ cũng không muốn nhắc đến.
Mẹ hắn yếu ớt phất tay.
- Đến khi nào mẹ cảm thấy cần thiết cho con biết, thì sẽ cho con biết.
Quan Doãn biết rằng, chuyện mẹ hắn đã quyết định thì không ai lay chuyển được, bèn không hỏi nữa, lại dời đề tài sang chuyện khác:
- Mẹ và ông cụ Dung sao lại quen biết nhau vậy?
- Chuyện này nói ra rất dài dòng.
Lần này mẹ Quan Doãn không khiến hắn thất vọng nữa, nhắc đến chuyện của bà và ông cụ Dung:
- Mẹ biết ông ấy cũng đã mười bảy năm rồi…
- À, đã lâu vậy sao?
Quan Doãn cũng giật mình, khi nghĩ lại, nhất thời kinh hãi. Tiểu Muội hắn tết này mới được mười bảy tuổi, vậy ông cụ Dung và Tiểu Muội thật sự có quan hệ.
- Tiểu Muội có phải là người thân của ông cụ Dung không?
Vốn tưởng rằng sẽ có đáp án, không ngờ mẹ hắn lại lắc đầu nói:
- Tuy mẹ đã quen biết ông cụ Dung một thời gian dài, nhưng cũng không hiểu ông ấy lắm. Chính vì mấy năm nay ở huyện Khổng ông ấy vẫn luôn giúp đỡ con và Tiểu Muội nên mẹ mới kính ông ấy như bề trên.
- Vậy rốt cuộc là có chuyện gì ạ?
Quan Doãn hơi mơ hồ.
- Mười bảy năm trước, sau khi nhặt được Tiểu Muội con không lâu, lúc mẹ đi thị trấn, đã quen biết Dung lão. Lúc ấy ông bày một quán bán hàng ở đầu đường, chỉ bán một ít tranh chữ thôi. Con cũng biết đó, huyện Khổng nghèo nàn lạc hậu, người biết chữ cũng không nhiều, ai lại mua tranh chữ chứ? Mẹ lúc ấy cảm thấy quá tò mò, liền đến xem thử. Kết quả là vừa nhìn thấy đã chấn động, những tranh chữ mà ông ấy bán đều là trân phẩm cả.
- Tranh chữ của ông ta, mỗi một bức tùy tiện lấy ra đều là vô giá, thậm chí còn có những bức đã thất lạc, chỉ còn trong truyền thuyết. Chỉ dựa vào trình độ thưởng thức và giám định có giới hạn của mẹ, chỉ tính sơ một chút cũng đã đủ khiến ông ấy ăn cả đời. Nhưng sao ông ấy lại muốn bày quầy bán tranh nơi huyện Khổng nghèo nàn lạc hậu này chứ? Chẳng lẽ ông ấy không biết giá trị của những bức tranh chữ này?
Quan Doãn nghe đến mất hồn.
- Mẹ bèn nói cho ông ấy biết, những bức tranh chữ này của anh đều có giá trị vô cùng, bày bán ở huyện Khổng thật là phí của trời. Ông ấy lại lắc đầu nói, vàng bạc có giá nhưng ngọc thì vô giá, có đáng tiền hay không chỉ là ý niệm mà thôi. Ông ấy còn nói, nếu mẹ đồng ý cho ông ấy tiền sinh hoạt ba năm, thì ông ấy tình nguyện giao tất cả tranh chữ cho mẹ.
- Lúc đó mẹ nói sẽ đánh đổi tất cả để lấy tranh chữ của ông ấy, ông lại lắc đầu nói rằng ông ấy chỉ cần sinh hoạt phí ba năm, nhiều hơn một chút cũng không lấy. Mẹ hiểu rõ kỳ nhân dị sĩ không thể miễn cưỡng được, bèn chấp nhận điều kiện của ông, cho ông ấy một khoản tiền. Tiền cũng không nhiều lắm, cố gắng cũng có thể duy trì được cuộc sống của ông ấy ở huyện Khổng được ba năm. Sau đó, mẹ giữ tất cả tranh chữ của ông ấy.
- Từ đó về sau, mẹ và ông cụ Dung rất thân thiết.
Mẹ hắn mỉm cười, nụ cười đầy ý vị, cười thật sự vui vẻ.
- Lúc ấy tuổi cũng còn trẻ, không nhìn thấu được dụng tâm của ông cụ Dung, giờ mới biết được, thật ra ông cụ Dung có dụng tâm lâu dài, chính là nhờ mẹ cất giữ tất cả tranh chữ của ông ấy, sau đó trở thành bạn tri kỷ của ông. Ông cụ Dung là một cao nhân có tuệ nhãn, mọi hành động của ông đều có thâm ý sâu xa, hơn nữa lại có tầm nhìn xa hơn bất kỳ ai khác.
- Còn sau đó?
Quan Doãn cũng là người thông minh sáng láng, chỉ chút đó đã nhận ra, đại khái từ lúc ban đầu ông cụ Dung đã đặc biệt quan tâm đến họ Quan. Hóa ra ông cụ Dung yêu thương hắn, không phải vì một lần hắn và ông bất ngờ gặp gỡ, mọi chuyện đều có nguyên do của nó. Trên đời này không có chuyện vô duyên vô cớ mà hận, cũng không có chuyện vô duyên vô cớ mà yêu.
- Sau đó hả?
Mẹ hắn khoát tay.
- Mười mấy năm nay, ông cụ Dung luôn âm thầm thương yêu Tiểu Muội, chú ý đến sự phát triển của con, ông luôn bỏ ra nhiều tâm huyết với con đường của con và Tiểu Muội. Con không biết, mỗi một bước đi của con đều được ông cụ Dung nhắc nhở. Nhưng ông ấy không cho mẹ nói ra sự thật. Ông ấy nói, đến lúc con cần biết thì tự nhiên sẽ biết được, tất cả không cần phải miễn cưỡng, cứ thuận theo tự nhiên.
Hay cho ông cụ Dung tâm trí tựa như yêu quái. Đã nhiều năm như vậy, ông ấy luôn ở huyện Khổng, còn Quan Doãn lại nghĩ ông đến huyện Khổng chưa được một năm, còn tưởng rằng sau khi hắn tốt nghiệp đại học rồi mới gặp được ông cụ Dung, lúc đó ông cụ Dung mới xuất hiện. Hóa ra, ông cụ Dung đã sống ở huyện Khổng suốt mười bảy năm.
Mười bảy năm, là quãng đường dài bao nhiêu của một đời người. Chẳng lẽ ông cụ Dung ẩn thân ở huyện Khổng mười bảy năm nay, nguyên nhân duy nhất là vì Tiểu Muội và hắn? Nếu như vậy, Tiểu Muội có thể thật sự là đứa con thất lạc của Dung Nhất Thủy. Vì lý do này mà ông ấy ở lại huyện Khổng, một lòng chăm sóc Tiểu Muội.
Vấn đề là, nếu ông cụ Dung thật sự là cầu nối giữa Tiểu Muội và Dung Nhất Thủy, thì vì sao dưới tình hình Dung Nhất Thủy tìm kiếm con gái nhiều năm vẫn không có kết quả, ông ấy lại không nói rõ tình hình cho Dung Nhất Thủy biết? Ông cụ Dung oán hận Dung Nhất Thủy hay còn nguyên nhân nào khác?
Vậy tại sao ông cụ Dung rời Bắc Kinh hơn ba mươi năm, tạm trú ở huyện Khổng hơn mười bảy năm, vẫn tránh né không chịu về Bắc Kinh, sao hôm nay đột nhiên muốn về đó? Ý muốn của ông cụ Dung là gì?
Đương nhiên, Quan Doãn cũng biết, với trí tuệ của hắn, không thể đoán ra được tâm tư của ông cụ Dung. Dù sao, ông cụ Dung đã có kinh nghiệm cuộc sống mấy mươi năm, thì không của cải nào có thể so sánh được. Dựa vào tinh hoa mà ông cụ Dung đã đúc kết được trong hơn nửa thế kỷ, hắn còn xa lắm mới có thể so sánh với ông. Nhưng hắn theo ông cụ Dung đã hơn một năm, ít nhiều cũng biết được tính cách của ông cụ Dung. Ông cụ Dung là một người chu toàn, đi một bước đã xem trước ba bước, làm việc tuyệt đối không tùy tiện, càng không có chuyện nông nỗi. Hành trình của ông lên Bắc Kinh, nhất định đã có dự tính.
Quan Doãn nghĩ lại, hóa ra từ nhỏ đến lớn, hắn luôn lớn lên dưới sự theo dõi của ông cụ Dung, không khỏi kích động trong lòng. Ông cụ Dung không phải thân nhân mà còn hơn cả thân nhân, bỏ hơn tâm huyết nửa đời cho hắn và Tiểu Muội, sao lại không khiến hắn thêm biết ơn ông cụ Dung!
- Thân thế Tiểu Muội, vì sao phải giấu diếm kỹ như vậy chứ?
Quan Doãn hỏi. Hắn nghĩ tới việc mẹ hắn luôn giấu kín như bưng chuyện thân thế Tiểu Muội hắn, thậm chí khi hỏi tới còn có thể tức giận nữa, trong đó tất là có nguyên nhân.
- Có phải Tiểu Muội được ông cụ Dung cố ý mang đến đặt vào nhà họ Quan hay không thì mẹ cũng không rõ, ông cụ Dung chưa bao giờ nói, mẹ cũng không tiện hỏi cho rõ ràng. Nhưng ông cụ Dung vẫn luôn nói, không được tiết lộ thân thế của Tiểu Muội. một khi để lộ thân thế của nó, có thể đưa đến tai họa. Ông ấy nói rất nghiêm túc, mẹ cũng không hề nghi ngờ lời ông ấy, nên luôn ghi nhớ trong lòng. Con trai à, con cũng biết mẹ là người từng trải qua tai nạn, chỉ muốn sống yên ổn thôi…
Quan Doãn cũng hiểu ý mẹ mình. Mẹ sống ở huyện Khổng hai mươi năm, chưa từng về thăm nhà ngoại, thậm chí cũng không muốn nhắc tới, thì bà cũng đã là một người có nghị lực rất lớn. Bà không những không muốn đối mặt với quá khứ, mà cũng không muốn có bất cứ dính líu gì với quá khứ, thầm mong lặng lẽ đi hết cuộc đời.
Nhưng nghe mẹ nói một hồi, hóa ra mẹ hắn tuy quen biết ông cụ Dung gần hai mươi năm, nhưng gần như hoàn toàn không biết gì về lai lịch và thân phận của ông cụ Dung cả. Có muốn cũng vậy thôi, ông cụ Dung trí tuệ cao hơn hẳn, mẹ hắn đúng là không bằng.
- Mẹ, ông ngoại và bà ngoại con còn sống không? Con có cậu hay dì không?
Quan Doãn nghĩ đến hắn thiếu mất phân nửa tình thương của người lớn, cảm thấy nuối tiếc, lại hỏi tiếp.
- Có lẽ sẽ có ngày con biết được, nhưng không phải lúc này, mẹ không muốn nhắc đến.
Mẹ hắn biến sắc nhanh chóng, lắc đầu nói.
Có lẽ chuyện năm đó đã tồn thương mẹ hắn sâu sắc, thôi bỏ đi. Quan Doãn đưa tay ôm vai mẹ hắn:
- Được, không muốn nói thì đừng nói. Chỉ cần con là con ruột của mẹ là được. Ít nhất mẹ có con, có cha, có Tiểu Muội, còn có ông cụ Dung, cuộc sống không thiếu thốn tình thân, vậy là đủ rồi.
Mẹ hắn vui vẻ cười:
- Thằng nhóc, rốt cuộc con cũng trưởng thành, biết đau lòng cho mẹ.
Quan Doãn cười ha ha, cùng mẹ bước dọc theo bờ sông quay về, nói:
- Mẹ, nếu nói vậy, chúng ta chẳng phải là đang ẩn dấu một mỏ vàng lớn sao? Tranh chữ của ông cụ Dung để ở đâu cả rồi? Sao con chưa từng thấy qua vậy?
- Đồ quý tất nhiên phải cất giấu rồi.
Mẹ hắn cười nói:
- Con đừng có để ý đến mấy bức tranh chữ đó. Mẹ biết những bức tranh này rất giá trị, nếu đem bán, mẹ dám nói có thể lấy được vài tỷ tệ. Nhưng những bức tranh chữ này, thứ nhất là rất kén người xem, thứ hai, nó cũng không hẳn là đồ của mẹ, cuối cùng giải quyết thế nào vẫn phải đợi ông cụ Dung quyết định. Đường con đi sau này phải dựa vào bản thân, bước từng bước một, đừng muốn đầu cơ trục lợi.
- Con nào có chứ?
Nói Quan Doãn không hề động tâm với đống tranh chữ đó thì đúng là gạt người. Vào độ tuổi này của Quan Doãn, đột nhiên nghe được trong nhà có gia tài bạc triệu đủ để gia đình sống cuộc sống ấm no phú quý, dù là ai cũng phải động lòng, đều có ý muốn tiêu tiền thoải mái, ăn chơi trác táng. Nhưng đương nhiên, Quan Doãn là một đứa con ngoan, chỉ tưởng tượng một chút, liền đè ý niệm xấu trong đầu xuống.
- Con chỉ muốn hỏi thử, nhất định phải giữ kỹ cho ông cụ Dung, không chừng có một ngày sẽ dùng tới.
Thật ra, ý tưởng thật sự của Quan Doãn chính là nhà họ Quan nho nhỏ bình thường như vậy, cũng không ai biết, dù là mẹ hắn, Tiểu Muội, hay ông cụ Dung, mỗi người đều chính là một mỏ vàng thật lớn. Một khi thời cơ chín muồi, khai mở ra, rốt cuộc sẽ có của cải to lớn đến cỡ nào, sẽ dẫn đến một loạt phản ứng dây chuyền thế nào, không ai dám đoán đâu.
Nghĩ kỹ lại, tim càng đập mạnh hơn. Dù là mẹ hắn, Tiểu Muội, hay ông cụ Dung, dường như chẳng quan hệ gì với nhau cả, nhưng bây giờ lại có cùng một điểm kết nối. Đúng, chính là hắn. So với điểm tựa là thân phận thư ký số một Thành ủy Hoàng Lương, thì điểm tựa này lại càng khiến người kinh hãi hơn.
Về đến nhà, ông cụ Dung đã thức giấc. Thấy Quan Doãn và mẹ hắn, ông liền cười ha hả:
- Bang Phương, có thể cho tôi mượn một bức tranh chữ được không? Lúc tôi đến Bắc Kinh có lúc cần dùng.
Nói xong, ông lại nhìn Quan Doãn:
- Tiểu Quan, đến lúc đó cùng đi với tôi đến Bắc Kinh, tôi giới thiệu một người cho cậu quen. Người này, mẹ cậu cũng quen đấy.
Bang Phương lập tức biến sắc:
- Dung Lão, hay là đừng cho Quan Doãn quen biết gã đi.