Quan Vận

Ông cụ Dung lại khoát tay áo:
- Bang Phương, trong lòng cô không cần luôn không bỏ xuống được chuyện kia, đã nhiều năm như vậy rồi, sớm nên mây trôi nước chảy rồi.
Tiểu Muội đã dậy rồi, đang bận làm điểm tâm, khi cô xoay người eo nhỏ duyên dáng xương hông còn non, thân mình đã có vẻ đẹp của thiếu nữ, đúng là cô gái trưởng thành rồi. Mà Quan Thành Nhân vẫn chưa rời giường, hẳn là vì tối hôm qua uống quá nhiều.
Quan Doãn biết rằng, tửu lượng ba không tốt, tối hôm qua vui vẻ uống nhiều mấy chén, ngủ thêm một lát cũng là bình thường, bận rộn một năm rồi, để ông nghỉ ngơi nhiều một chút cũng tốt.
Ông cụ Dung nói có lý, nhưng cụ thể trên người mỗi người, muốn mây trôi nước chảy cũng không dễ dàng như vậy, hơn nữa chuyện trong lòng mỗi người để ý không hề giống nhau, cho nên Quan Doãn hiểu tâm tư của mẹ.
- Tôi chính là không bỏ xuống được
Bang Phương sắc mặt ảm đạm,
- Nếu Dung lão cảm thấy cần thiết để Quan Doãn và ông ta quen biết, tôi cũng không ngăn cản, tuy nhiên ông đừng nói cho ông ta tôi ở nơi nào, cũng đừng nói Quan Doãn là con tôi.
Ông cụ Dung khẽ lắc đầu, dường như là không có thể hiểu được cách nghĩ của Mẫu Bang Phương:
- Ông ta nợ cô ân tình lớn...
Không đợi ông cụ Dung nói, Mẫu Bang Phương đã cắt đứt lời của ông:
- Tôi không cần ông ta trả, lại càng không cần ông ta trả trên người Quan Doãn.
- Được rồi, tôi tôn trọng ý kiến của cô.
Ông cụ Dung lại ha hả mà cười,
- Đợi khi nào cô nghĩ thông suốt, tôi đề nghị cô đi Bắc Kinh một chuyến, cùng ông ta giáp mặt đem chuyện trước kia nói rõ ràng. Cả đời người, không thể luôn mang theo khúc mắc mà sống.
- Ông cụ Dung, bác còn nói mẹ của cháu, bác thì sao?
Quan Doãn cười ha hả,
- Tận phụ cuồng danh ba mươi năm, rời khỏi Bắc Kinh ba mươi năm cũng không về Bắc kinh một lần, khúc mắc của bác cũng không giải được nha.
- Bác không phải là khúc mắc được không?
Ông cụ Dung giơ tay đánh đầu Quan Doãn một cái,
- Bác là đang đợi thời cơ, thời cơ chưa tới. Gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, khi thời cơ chín muồi, làm ít công to.
- Được, được, lời bác nói đều có đạo lý.
Quan Doãn nhận thua, lại lặng lẽ cười, đem ông cụ Dung kéo qua một bên,
- Quyền xử trí cuối cùng bức tranh chữ của bác, thuộc về ai?
- Đương nhiên là về...
Ông cụ Dung nhìn liếc mắt bà Quan một cái, bỗng nhiên lại giảo hoạt mà cười,
- Tiểu Quan, con đừng nghĩ bán tranh chữ, nếu cầm bán, bao con mười đời đều ăn không hết, nhưng thực sự đem bán, con có lẽ cả đời là kẻ vô tích sự, làm một máy tạo phân.
- ...
Bị ông cụ Dung hình dung thành máy tạo phân tồi tệ, Quan Doãn thiếu chút nữa không cười nổi. Nhưng hắn vẫn là nhịn được, nói.
- Con chính là muốn hỏi rõ ràng, để ngừa về sau nếu chẳng may cần dùng tiền, có thể thuận tay lấy ra một hai bức đổi tiền.
- Con nhớ kỹ, sau này một phần tranh chữ có thể bán đi, một phần dùng để tặng, phải xài cho đúng tác dụng. Có những bức tranh chữ này, con đường làm quan về sau của con sẽ đi được ổn định một chút. Ít nhất không cần nghĩ một vài đường ngang ngõ tắt đi tham ô nhận hối lộ rồi.
Ông cụ Dung lời nói thành khẩn, tình ý sâu xa dạy bảo Quan Doãn .
- Vâng, liền theo chỉ thị tinh thần của ông cụ Dung xử lý.
Quan Doãn nửa thật nửa đùa nói một câu, hắn hiểu được ông cụ Dung yêu thương hắn, kỳ thật lúc hắn mới vào quan trường liền vì chính mình định ra nguyên tắc, lễ nghĩa bánh ích đi bánh quy lại, có thể nhận. Tiền tham ô nhận hối lộ, không thể lấy
Không bao lâu, Quan Thành Nhân cũng đã tỉnh, Tiểu Muội vừa lúc đã làm xong điểm tâm, một nhà bốn miệng lại thêm một ông cụ Dung, năm người vây ngồi cùng một chỗ, vui vẻ hòa thuận ăn bữa điểm tâm.
Sau khi ăn xong, Kim Nhất Giai gọi điện thoại tới, bảo Quan Doãn đi đón cô, cô muốn ở huyện Khổng đi một vòng, thị sát một chút tiến triển công trình. Tiểu Muội nghỉ lễ, cũng muốn đi theo, vừa lúc Quan Doãn có chuyện nói với Tiểu Muội, liền mang theo cô.
Ông cụ Dung an tâm ở lại Quan gia, cùng Quan Thành Nhân uống trà chơi cờ, vui đến quên cả trời đất.
Khởi động ô tô, ra khỏi Chức Trung, một đường hướng bắc thẳng tiến về thị trấn, Tiểu Muội ngồi ở vị trí kế bên tài xế, vẻ mặt thản nhiên có mấy phần ưu sầu. Quan Doãn nhìn ra Tiểu Muội có tâm sự, dùng tay sờ khuôn mặt của cô:
- Làm sao vậy bé con, chỗ nào không vui hả?
- Anh, em...
Tiểu Muội bỗng nhiên đỏ mắt,
- Em rốt cuộc có phải người thân của bác Dung hay không?
- Tại sao lại nghĩ việc này rồi?
Quan Doãn đưa một bàn tay sờ sờ đầu Tiểu Muội, tóc Tiểu Muội mềm mại mà không có một sợi khô vàng, so sánh với cô bé khác, cô quả thật xinh đẹp trời sinh,
- Em hỏi anh, kỳ thật anh cũng không biết, em cũng đừng suy nghĩ nhiều, đời người có rất nhiều chuyện chúng ta không thể lựa chọn, tỷ như thân thế, nhưng ít ra con đường cuộc sống còn có thể nắm trong tay mình. Mặc kệ bác Dung có liên hệ máu mủ với em hay không, yêu thương và quan tâm của bác ấy đối với em, đều giống người thân. Sau này em phải kính bác thương bác như bác ruột!
- Em biết, em cũng rất tôn kính bác Dung, nhưng không biết vì sao, em luôn lo lắng cho mình thực sự là người một nhà của bác Dung.
Tiểu muội bắt được tay Quan Doãn,
- Anh, bác Dung tốt như vậy, có nhà không về, nếu em là người thân của bác, như vậy chính là cha mẹ ruột của em làm hại bác Dung có nhà khó về?
Thật sự là một cô bé tinh tế, trong lòng Quan Doãn cảm thán, Tiểu Muội từ nhỏ đáy lòng thiện lương, đừng nói không dám giết gà, mà ngay cả sâu cũng sẽ không bóp chết, thấy động vật nhỏ sắp chết lạnh chết đói, cô luôn cẩn thận chăm sóc, phải cứu sống cho được. Nếu cứu trị không được, cô còn rơi một chút nước mắt thông cảm, sau đó mai táng.
Lúc nhỏ trong nhà nuôi một con chó trắng, sau lại bệnh chết, các bạn hàng xóm đều nói lột da ăn thịt mới không lãng phí, Tiểu Muội không đồng ý, muốn chôn. Mẹ và Quan Doãn cũng đồng ý mai táng, cuối cùng trong tiếng tiếc hận của hàng xóm, tiểu bạch nhập thổ vi an.
Tiểu Muội tốt đẹp không chỉ có thể hiện trên sự tao nhã hiền lành lương thiện của cô, còn ở sự thận trọng và mọi chuyện vì người khác suy nghĩ của cô, khi mới sáu bảy tuổi cô biết làm rất nhiều việc nhà, người còn chưa cao bằng cái bàn thăng lại vì mẹ rửa rau vì cha đưa trà, có khi một viên kẹo không nỡ ăn, còn biết vụng trộm đặt ở phía dưới gối Quan Doãn.
Cũng chính vì vậy, nếu như nói trên thế giới người phụ nữ Quan Doãn yêu nhất là ai, hắn nhất định sẽ nói là mẹ, nếu lại hỏi người phụ nữ thứ hai hắn yêu là ai, hắn không chút do dự sẽ nói là Tiểu Muội, bất kể là Ôn Lâm hay là Kim Nhất Giai, đều phải xếp sau Tiểu Muội.
- Cô bé ngốc, không nên suy nghĩ bậy bạ, việc này không phải chuyện em nên quan tâm, không có chút nào quan hệ với em. Nếu em cả chuyện bác Dung và cha mẹ ruột của em từng có quan hệ cũng quan tâm, như vậy chuyện em phải quan tâm nhiều lắm.
Quan Doãn cười cười, an ủi cô nói,
- Em còn phải quan tâm mẹ vì sao chưa bao giờ nhắc chuyện nhà ông ngoại bà ngoại, còn phải quan tâm anh rốt cuộc sẽ lấy ai làm chị dâu của em, em còn nhỏ không quan tâm học tập của em, quan tâm lung tung chuyện của người lớn làm cái gì?
- Đúng đấy, anh, anh rốt cuộc muốn cưới ai vào nhà?
Tiểu Muội rốt cuộc là tâm tư trẻ con, bị Quan Doãn dụ dỗ, liền không thèm nghĩ nữa rồi, nhấp nháy mắt hỏi,
- Đầu tiên là chị Lâm, sau đó là chị Hạ, hiện tại lại là chị Nhất Giai, anh, anh cũng thật đào hoa.
Quan Doãn bị Tiểu Muội trêu chọc, sắc mặt không thay đổi, cười ha hả:
- Cũng không phải anh đào hoa, mà là anh của em ưu tú, rất được hoan nghênh, em nói có đúng hay không?
- Đúng.
Vẻ mặt Tiểu Muội kiêu ngạo,
- Một nhà có cô gái nhiều nhà theo đuổi, cũng thế, một người đàn ông ưu tú, chắc chắn sẽ có rất nhiều phụ nữ thích, anh của em là đệ nhất thiên hạ. Tuy nhiên rốt cuộc muốn cưới ai, anh, muốn nghe cái nhìn của em hay không?
- Muốn, đương nhiên muốn.
Quan Doãn vội vàng gật đầu, Tiểu Muội tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng có kiến thức, hắn thật đúng là muốn nghe ý kiến của cô.
- Cưới chị Nhất Giai.
Tiểu Muội không chút do dự nói.
- Vì sao?
Quan Doãn khó hiểu,
- Có hai lần Kim Nhất Giai hỏi thân thế của em, còn chọc giận em mất hứng, em ngay từ đầu không phải thích Hạ Lai hơn sao?
- Không tại sao, chính là cảm giác chị Nhất Giai đối với anh rất tốt, cũng xứng với anh hơn.
Tiểu Muội hai mắt mê ly nói,
- Một cô gái thích một chàng trai, không ở chỗ cô chờ bao lâu, mà ở chỗ cô vì ở cùng một chỗ với anh ta đồng ý trả giá, đây là thể hiện cô yêu anh ta. Chị Nhất Giai đưa anh đi Hoàng Lương, dọc đường gian khổ đi cùng anh, chị còn vì anh muốn đào hôn, tình yêu của chị đối với anh, nhiệt liệt mà tràn trề.
- Tiểu Muội, em còn nhỏ làm sao hiểu nhiều như vậy về tình yêu, cẩn thận yêu sớm.
Quan Doãn nói.
- Em sẽ không, anh yên tâm đi, em một lòng phải thi đại học Bắc Kinh, sẽ không yêu sớm, chỉ biết học tập.
Tiểu Muội bĩu môi,
- Ai nha, em vẫn chưa nói xong, anh đừng ngắt lời.
- Được, em nói, em nói tiếp.
- Lúc anh cần nhất, chị Nhất Giai vẫn ở bên cạnh anh, tuy rằng chị Hạ Lai xảy ra sự cố, không phải chị không muốn cùng anh, mà là chị không thể, nhưng bất kể là có nguyên nhân khách quan hay không, cũng nói rõ một điểm, trên duyên phận yêu đương cùng anh, không bằng chị Nhất Giai. Đây là biểu hiện của duyên phận tình yêu. Còn một điều, chị Nhất Giai có đầu óc kinh tế, có trí tuệ chính trị, sự trợ giúp của chị trên sự nghiệp của anh có thể lớn hơn so với Hạ Lai. Một người chị hoàn mỹ như vậy, luôn yêu anh thắm thiết, anh không cưới chị, còn muốn cưới ai?
- ...
Quan Doãn hết chỗ nói rồi, phân tích này của Tiểu Muội, nhịp nhàng ăn khớp, gần như không thể bắt bẻ, cô mới bây lớn, làm sao lại có thể phân tích mọi mặt vấn đề, không khỏi lắc đầu cười,
- Tiểu Muội, em nói có quá thực tế hay không? Đều có mùi vị kết hôn chính trị rồi.
- Sau tình yêu, thực tế một chút có cái gì không tốt? Hạ Lai lãng mạn chung quy không sánh bằng Kim Nhất Giai kết hợp hoàn mỹ giữa lãng mạn và thực tế, lại nói hoàng đế cổ đại còn cầu thân, liên hôn cũng không chắc không có hạnh phúc, không cần vừa nghe liên hôn chính trị liền giữ thái độ phủ định...
Tiểu Muội hót như khướu, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, vô cùng tự tin nói.
- Hay, nói rất hay.
Quan Doãn cười ha ha,
- Tiểu Muội trưởng thành rồi, những lời cao kiến này, làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.
- Hừ, xem anh về sau còn dám coi khinh em không.
Tiểu Muội vui vẻ cười, cười, quốc sắc thiên hương.
Tới nhà khách Phi Mã, đón Kim Nhất Giai. Kim Nhất Giai thấy Tiểu Muội, hết sức vui mừng, liền hỏi tới Ôn Lâm, Quan Doãn không khỏi trên mặt phát sốt, lung tung bịa một lý do lừa bịp, cũng may, Kim Nhất Giai không thận trọng mà mẫn cảm bằng Hạ Lai, không hỏi nhiều.
Một hàng ba người tới trước núi Bình Khâu.
Tới chân núi, ba người Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực và Lý Lý đã chờ lâu. Vừa thấy Quan Doãn đi vào, Lưu Bảo Gia lập tức đi đến gần, nhỏ giọng nói:
- Anh Quan, Trịnh Lệnh Đông người này thật không thông minh, lén về Hoàng lương rồi.
- Thật ư?
Quan Doãn giật mình không nhỏ,
- Anh ta ngu hả, không sợ bị Trịnh Thiên Tắc bắt?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui