Quan Vận

Hướng đi của Trịnh Lệnh Đông, Trịnh Thiên Tắc không biết, Hô Diên Ngạo Bác không rõ ràng lắm, nhưng từ đầu đến cuối, nhất cử nhất động của anh ta tất cả đều nắm trong tay Quan Doãn!
Không có gì khác, chỉ vì Quan Doãn có Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực.
Sau khi điều Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực đến cục Công an thành phố, đồng thời khiến đám người học viện Tiến Thủ khiếp sợ, Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực phối hợp điều tra công tác, cục thành phố cuối cùng cho ra kết luận là lúc ấy hai người thuộc loại phòng vệ chính đáng, không chịu bất cứ trách nhiệm liên quan gì.
Nói giỡn, đều là cảnh sát nhân dân cục Công an thành phố rồi, ai còn có thể làm khó Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực chứ? Lại nói Trịnh Thiên Tắc cũng không còn tâm trạng bận tâm những chuyện nhỏ nhặt này rồi, một Trịnh Lệnh Đông đã hoàn toàn khiến ông ta sứt đầu mẻ trán, ông ta làm sao còn có tâm tư lấy Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực khai đao để kiềm chế Quan Doãn?
Thời cơ Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực tiến vào cục thành phố chính là đúng lúc, dưới phương hướng Hô Diên Ngạo Bác thay đổi sách lược co rút lại chiến tuyến, dưới tiền đề lớn thì bố cục vừa loạn bị vây bị động toàn diện của Trịnh Thiên Tắc, hai người bị Thôi Hướng đặc biệt sắp xếp vào đội Cảnh sát Hình sự, thành một gã cảnh sát hình sự.
Bề ngoài Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực còn trong kỳ thực tập, trên thực tế dưới tỉ mỉ sắp xếp của Thôi Hướng, hai người đã chính thức bắt đầu công việc cảnh sát hình sự rồi, đồng thời nhanh chóng trưởng thành.
Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực từ nhỏ liền thích đánh nhau, sau khi được huấn luyện chuyên nghiệp, trình độ lại đột nhiên tăng mạnh, đương nhiên, ngoại trừ trình độ đánh người tiến bộ, trình độ truy lùng và điều tra cũng tăng mạnh.
Vừa lúc, Trịnh Lệnh Đông bỏ chạy để bãn lĩnh của Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực có đất dụng võ.
Trịnh Lệnh Đông trong trò chuyện không gián đoạn với Quan Doãn, mặc dù không có lộ ra chỗ ẩn thân của anh ta, hơn nữa Trịnh Lệnh Đông cũng tin tưởng Quan Doãn không có phương tiện kỹ thuật truy lùng anh ta. Anh ta lại không biết, Quan Doãn dưới sự trợ giúp của Tề Ngang Dương, âm thầm vận dụng phương tiện kỹ thuật của sở An ninh Quốc gia, đã tìm ra vị trí cụ thể của anh ta!
Nhưng Quan Doãn lại không có bắt Trịnh Lệnh Đông, mà là giương cung mà không bắn, cho Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực đích thân đến thành phố Yến xem xét, xác định vài điểm dừng chân của Trịnh Lệnh Đông. Lại để cho Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực cơ bản thăm dò mạng lưới quan hệ ở thành phố Yến và Bắc Kinh của Trịnh Lệnh Đông.
Giương cung mà không bắn, là thượng sách, là vì nắm trong tay chủ động. Giương cung liền bắn, là trung sách, một mũi tên trúng địch, thì cũng bại lộ chính mình. Giương cung bắn không trúng địch, lại bị địch phát hiện mình và phản kích một mũi tên, là hạ sách, có khả năng ngược lại bị một mũi tên địch mà bỏ mình. Quan Doãn sở dĩ đem Trịnh Lệnh Đông nắm lấy trong tay cũng không lộ ra ngoài, cũng là hắn muốn tìm một thời cơ thích hợp lại gây nổ.
Còn một điều, Quan Doãn hận Trịnh Lệnh Đông tận xương, nhưng nếu Trịnh Lệnh Đông không thể không chết, cũng muốn để anh ta chết có ý nghĩa, trước khi chết để anh ta kéo Trịnh Thiên Tắc chôn cùng.
Vốn tưởng rằng Trịnh Lệnh Đông cũng đủ thông minh, sẽ vẫn trốn tiếp, không nghĩ tới qua năm mới, kềm nén không được sốt ruột nhớ nhà, không ngờ vụng trộm chạy về Hoàng Lương, anh ta là muốn tìm cái chết?
- Trịnh Thiên Tắc phát hiện chưa?
Quan Doãn lo lắng hỏi, nếu Trịnh Lệnh Đông rơi vào trong tay Trịnh Thiên Tắc, vụ án học viện Tiến Thủ thực có khả năng thành tử cục.
- Hẳn là chưa.
Lưu Bảo Gia khẳng định nói.
- Gần đây Trịnh Thiên Tắc quả thật không yên lòng, đối với vụ án học viện tiến thủ chú ý không nhiều lắm, ông ta gần đây cùng Hồng Nhan Hinh tiếp xúc chặt chẽ, giống như đang thương lượng đại sự gì, nghe nói có liên quan vấn đề còn sót lại của Phong Huống.
Vấn đề còn sót lại của Phong Huống? Vụ án Phong Huống tạm thời đã kết thúc, vấn đề còn lại của anh ta cũng chỉ có vấn đề tài sản. Làm người giàu nhất Hoàng Lương, Phong Huống vừa chết, tất nhiên sẽ để lại nhiều của cải, tài sản mà người nhà Phong Huống có thể nhận khẳng định có hạn, phần lớn tài sản sẽ rơi vào trong tay Trịnh Thiên Tắc.
Nói như vậy... trừ phi Hồng Nhan Hinh là quản gia của Trịnh Thiên Tắc?
Lại nghĩ, Quan Doãn bỗng nhiên lóe lên một ý tưởng, Cư Tiểu Dịch lưu lại một chuỗi con số công bố đại diện toàn bộ thân gia của Trịnh Thiên Tắc, chẳng lẽ cuối cùng quyền giải thích quả là trong tay Hồng Nhan Hinh? Đúng, thân làm một phụ nữ xinh đẹp, Hồng Nhan Hinh không có trở thành phụ nữ của Trịnh Thiên Tắc rồi lại được Trịnh Thiên Tắc trọng dụng, cô lại không quyền không thế, như vậy liền chỉ có một khả năng —— cô có tài năng trên phương diện kinh tế, thay Trịnh Thiên Tắc xử lý đế quốc kinh tế khổng lồ của họ Trịnh!
Bất kỳ một tập thể thế lực nào đều phải có ích lợi kinh tế làm ràng buộc, không có liên hệ trên lợi ích kinh tế, tất nhiên phải thành tập đoàn ích lợi. Một khi nghĩ thông suốt, trong lòng Quan Doãn sáng tỏ, không khỏi tâm tình thật tốt, đầu tiên là biết trong nhà có dấu tranh chữ vô giá, hiện tại lại phát hiện cửa mạng của Trịnh Thiên Tắc —— mạch máu kinh tế, xem ra, hắn năm sau sắp phát tài lớn rồi.
Sau đó, thì không thể thiếu cùng Hồng Nhan Hinh giao tiếp rồi, Quan Doãn quyết định chủ ý, nhất định phải một ngụm nuốt vào toàn bộ tài sản của Trịnh Thiên Tắc, khiến Trịnh Thiên Tắc trước nhấm nháp một chút thống khổ người không có đồng nào, sau đó lại tặng ông ta một kết cục thân bại danh liệt.
- Tiếp tục theo dõi Trịnh Lệnh Đông, lúc cần thiết, có thể giúp anh ta một chút, phải cam đoan không thể để cho anh ta rơi vào tay Trịnh Thiên Tắc.
Quan Doãn nhỏ giọng dặn dò một câu, thấy Kim Nhất Giai và Tiểu Muội đã đi tới, liền kết thúc đối thoại, nhắc nhở Lưu Bảo Gia,
- Đừng ở trước mặt Nhất Giai và Tiểu Muội nói chuyện này.
- Biết.
Lưu Bảo Gia gật gật đầu, vung tay lên, cùng Lôi Tấn Lực, Lý Lý đi phía trước dẫn đường, lên núi.
Núi Bình Khâu xưa đâu bằng nay, chân núi xây dựng hơn mười tòa nhà lớn nhỏ, giống nhà nông thôn, lại so với nhà nông thôn có điều kiện vệ sinh tốt, thiết bị sinh hoạt đầy đủ hết, hơn nữa mái nhà sơn nhiều loại màu sắc, nhìn xa xa, tô vẽ cho nhà cửa ở trong rừng cây, giống như viên minh châu bảy màu, hết sức đẹp. Mặc dù là mùa đông, nhưng vẫn làm cho người ta có một loại cảm giác cảnh đẹp ý vui.
Cửa núi đã xây xong, vẫn là dùng dòng chữ của ông cụ Dung, cửa núi vẫn là phong cách mộc mạc, rộng mà to lớn, khí tượng đơn giản.
Đường lên núi cũng đã tu chỉnh và mở rộng, theo bậc mà lên, bằng phẳng mà thoải mái, không có leo núi mệt nhọc. Mà ven đường cũng tạo một vài bảng hướng dẫn khéo léo tuyệt vời, thấp thoáng giữa cây cối và núi đá.
Kim Nhất Giai liên tục gật đầu, tán thưởng nói:
- Ôn Lâm rất giỏi, sự khai thác, phát triển của núi Bình Khâu so với tưởng tượng của em còn tốt hơn. Quan Doãn, hay là anh lại gọi điện thoại cho Ôn Lâm, cô ấy đã nói muốn cùng chúng ta lên núi, sao lại đột nhiên không tới?
- Khụ khụ...
Quan Doãn thiếu chút nữa hớp một ngụm gió lạnh, Ôn Lâm không khoẻ, hiện tại không nên làm vận động mạnh, leo núi khẳng định không được, hắn nói
- Một người thân không mấy qua lại của cô ấy đột nhiên đến đây, cô ấy không tiếp cũng không nên, xem buổi tối hẳn là có thời gian ở cùng em.
- Buổi tối?
Kim Nhất Giai khó xử nói,
- Buổi tối em đi rồi.
- Không phải nói ngày mai mới đi?
Quan Doãn hỏi,
- Sao lại về trước, xảy ra chuyện gì?
- Trong nhà điện thoại tới để bảo em trở về, nói là thương lượng một chút chuyện đính hôn năm sau.
Kim Nhất Giai cúi đầu, rầu rĩ không vui chỉ chốc lát, bỗng nhiên ngẩng đầu cười,
- Em làm bộ đáp ứng, tuy nhiên hộ chiếu cái gì cũng chuẩn bị xong rồi, bất cứ lúc nào có thể bỏ trốn mất dạng. Yên tâm đi, trừ phi anh nói tạm biệt trước, nếu không em vĩnh viễn cùng anh... Không gặp không về!
Trong lòng Quan Doãn một trận cảm động, Tiểu Muội nói đúng, tình yêu của Kim Nhất Giai khiến hắn cảm thấy trực tiếp mà chân thật, không giống tình yêu của Hạ Lai, tuy rằng triền miên, lại luôn làm cho người ta cảm thấy mơ hồ mà xa xôi.
Tiểu Muội lại ở một bên vẻ mặt hồ nghi liếc mắt nhìn Quan Doãn một cái, dường như đoán được cái gì, bỗng nhiên liền tự nhiên cười nói, làm cái mặt quỷ với Quan Doãn. Quan Doãn cười ha hả, kéo tay Kim Nhất Giai, đặt ở trong lòng bàn tay, trịnh trọng nói:
- Như lời em nói, không gặp không về.
Tiểu Muội tiến đến bên tai Kim Nhất Giai, nhỏ giọng nói một câu:
- Chị Nhất Giai, về sau em gọi chị chị dâu được không?
Kim Nhất Giai lập tức đỏ mặt:
- Tiểu Muội, đừng phá, cứ kêu chị Giai.
- Trên đường em cùng anh nói, em thích chị làm chị dâu.
Tiểu Muội ôm lấy cánh tay Kim Nhất Giai,
- Nếu anh không cưới chị, em là người đầu tiên không buông tha anh ấy.
Kim Nhất Giai mở cờ trong bụng, chỉ một câu nói làm cho thiện cảm của cô với Tiểu Muội thăng lên đến độ cao người thân, cô giữ chặt tay Tiểu Muội nói:
- Tiểu Muội, sang năm đến Bắc Kinh học đại học, ai dám bắt nạt em, nói với chị một tiếng, bảo đảm khiến người đó hối hận cả đời.
Tiểu Muội nháy mắt với Quan Doãn, ngụ ý chính là, thế nào, thay anh giải vây rồi chứ? Quan Doãn âm thầm hướng Tiểu Muội giơ ngón tay cái lên, khen Tiểu Muội thông minh.
Thị sát xong núi Bình Khâu, Quan Doãn lại cùng Kim Nhất Giai dạo qua một vòng Đông Nam Tây Bắc dọc theo huyện Khổng, mấy hạng mục lớn trên lâm trường và nông trường, toàn bộ đi một lần, tất cả hạng mục đều tiến triển thuận lợi, dưới một tay thúc đẩy của Ôn Lâm, dưới sự ủng hộ mạnh mẽ của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, chờ mùa xuân sang năm, mấy hạng mục lớn sẽ phát ra sức sống trước nay chưa có, trở thành quân đi trước chiến lược nông nghiệp hưng huyện của Lãnh Phong.
Cuối cùng, Quan Doãn còn cùng Kim Nhất Giai xem đập nước sông Lưu Sa.
Mùa đông sông Lưu Sa, kết một tầng băng thật dày, đứng ở phía trước đập nước sông Lưu Sa, bàn tay trắng nõn của Kim Nhất Giai chỉ ra vài chữ to mà Tưởng Tuyết Tùng viết nói:
- Nói đến còn phải cảm ơn đập nước sông Lưu Sa, nếu không phải tình hình nguy hiểm của đập nước sông Lưu Sa, vốn không có hành trình mưa gió từ huyện Khổng đến Hoàng Lương, cũng vốn không có ý hợp tâm đầu giữa chúng ta...
Nếu như là Hạ Lai, lời nói này cho dù mục nát ở trong lòng cô cũng sẽ không nói ra, Quan Doãn xúc động nói:
- Có mất liền tất có được, đập nước sông Lưu Sa tạo nên rất nhiều chuyện, cũng hủy rất nhiều người.
Lý Vĩnh Xương cuối cùng bị tuyên phạt hai mươi năm, cũng gần như về già chết ở nhà giam rồi, Vương Xa Quân châm lửa đốt người lại nhảy xuống sông tự tử, mà Lý Dật Phong cũng bởi vậy xúc động rời chức, sông Lưu Sa, khiến bao nhiêu người nuốt hận, lại khiến bao nhiêu người giận dữ ngút trời.
Nhưng mặc kệ như thế nào, huyện Khổng sau khi thay tẩy, rất nhiều việc bị gác lại đang cần làm, tin tưởng lúc sang năm xuân về hoa nở, chính là ngày vạn vật sống lại. Ngày mai của Huyện Khổng, sẽ tốt hơn!
Quan Doãn tâm tình thật tốt, mặc dù hắn biết, huyện Khổng là đi vào đúng quỹ đạo, nhưng Hoàng Lương vẫn như cũ thế cục chưa mở, hắn hi vọng mỗi nơi hắn đến, đều sẽ lưu lại hạt giống hy vọng gieo cho ngày mai. Làm quan mà tạo phúc một phương, chỉ là quan niệm cơ bản, làm quan mà mở rộng một phương, mới là cảnh giới cao nhất của làm quan.
Quan Doãn cũng không biết rằng, bên bờ sông Lưu Sa, hình thức ban đầu của quan niệm chính trị của hắn giống như một gốc cây non, lặng yên trong lòng mọc rễ nẩy mầm, có lẽ có một ngày sẽ mọc thành một gốc cây đại thụ che trời.
Giữa trưa, Quan Doãn sắp xếp Kim Nhất Giai ở nhà khách Phi Mã ăn cơm. Sau đó, Kim Nhất Giai sẽ về, lần gặp mặt sau giữa Quan Doãn và Kim Nhất Giai, sẽ phải cách năm.
Sau khi ăn xong, xe chuyên dụng đón Kim Nhất Giai tới rồi —— Kim Nhất Giai cố ý để lại Mercedes-Benz cho Quan Doãn, thành phố Yến cho xe đón cô —— Quan Doãn đưa Kim Nhất Giai lên xe, chờ ô tô Kim Nhất Giai vừa đi, di động Quan Doãn không ngờ liền vang lên.
Vừa thấy dãy số Quan Doãn liền lập tức tim đập nhanh hơn, đã hơn hai tháng, hắn rốt cục nhận được điện thoại Hạ Lai chờ mong đã lâu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui