Ông cụ Dung từng hình dung Hạ Lai tình thâm không thọ, kỳ thật đoạn văn đầy đủ nên là —— quá trí tuệ tất tổn thương, tình thâm không thọ, quá mạnh thì nhục, người khiêm tốn, ấm áp, mềm mại như ngọc —— trong nháy mắt nhìn thấy Tề Toàn, trong đầu Quan Doãn liền lập tức hiện ra tám chữ có thể chuẩn xác hình dung Tề Toàn.
... Người khiêm tốn, ấm áp, mềm mại như ngọc!
Không sai, ở trước mắt hắn thản nhiên mà đứng là Phó bí thư tỉnh ủy Tề Toàn một trong ba người cực kỳ có thực quyền cả tỉnh yến, một thân ăn mặc trang phục ở nhà, khoảng 50 tuổi, khuôn mặt không mập không gầy, không dài, chính là mặt chữ điền điển hình, cũng là khuôn mặt luôn luôn bị cho rằng cực kỳ có tướng làm quan.
Quan Doãn không chỉ một lần ở trên TV thấy qua Tề Toàn, đối với diện mạo Tề Toàn tự nhiên nhớ kỹ trong lòng, nhưng người lãnh đạo trên tin tức và người lãnh đạo trong hiện thực, bởi vì lấy cảnh và đẹp hóa, thường thường sẽ có khuyếch đại và sai lệch, tuy nhiên khi nhìn thấy Tề Toàn, trong lòng của hắn hiện lên ý niệm lại là, nếu phải lấy diện mạo lãnh đạo chủ chốt tỉnh yến mà lập bảng xếp hạng, Tề Toàn là hoàn toàn xứng đáng người số 1.
- Chào bí thư Tề, chúc mừng năm mới.
Quan Doãn không nghĩ tới chính là Tề Toàn tự mình mở cửa, hắn rất có cảm giác thụ sủng nhược kinh, với thân phận của Tề Toàn, trong nhà tất có bảo mẫu và nhân viên công tác, người có thể kinh động ông tự mình ra mặt mở cửa, toàn bộ tỉnh yến chỉ có một hai người mà thôi.
- Tiểu Quan đến rồi à.
Tề Toàn không đợi Tề Ngang Dương giới thiệu, giơ tay bắt tay Quan Doãn,
- Chúc mừng năm mới, hoan nghênh.
Tin tưởng với cấp bậc của Tề Toàn, muốn xem tư liệu của Quan Doãn, chỉ là chuyện một câu nói, Quan Doãn nếu là thư ký số 1 Thành ủy, tư liệu chi tiết sơ yếu lý lịch cá nhân và ảnh chụp cùng với thành viên gia đình vv của hắn, tất nhiên sẽ có hồ sơ chuẩn bị.
Tề Toàn liếc mắt một cái nhận ra hắn không chút nào là lạ.
Nhà ở của Tề gia không nhỏ. Riêng là phòng khách là hơn 30 mét vuông, với cấp bậc của Tề Toàn hiển nhiên phòng ở to bao nhiêu đều gánh vác nổi, Quan Doãn vừa vào cửa liền gặp được một người đi tới, tuổi chừng 50, một thân áo lông đơn giản, quần phối hợp, sắc mặt hồng nhuận, tóc đen, mặt mũi hiền lành, không cần đoán, bà chính là Điền Viện phu nhân của Tề Toàn, mẹ của Tề Ngang Dương.
- Tiểu Quan đúng không? Hoan nghênh.
Điền Viện cười nhẹ nhàng gật đầu với Quan Doãn một cái,
- Luôn nghe Ngang Dương nhắc tới cháu, nói cháu là bạn tốt nhất của nó. Bác cũng rất hiếu kỳ, xem ánh mắt Ngang Dương rốt cuộc thế nào. Lần này vừa gặp, quả thật không tệ.
- Chào bác gái.
Quan Doãn hơi hơi cúi đầu, trong nháy mắt Điền Viện nói chuyện với hắn hắn sinh ra một ảo giác, dường như Điền Viện trước mắt trước kia từng gặp qua, cảm giác đã từng quen biết khiến hắn rất nghi hoặc, bác Điền đường đường phu nhân Phó bí thư tỉnh ủy, hắn làm sao có thể gặp qua?
Hơn nữa hắn lại là lần đầu tiên tới Tề gia.
Tề Ngang Dương ở một bên cười ha hả:
- Mẹ, mẹ vẫn chưa yên tâm về con? Mẹ cũng biết ánh mắt của con rất khó tính, anh em cũng vậy, bạn gái cũng vậy, muốn để con nói một chữ tốt, khó vô cùng.
- Đi đi đi, bớt lắm mồm.
Điền Viện cười trách cứ Tề Ngang Dương, lại nói với Quan Doãn.
- Tiểu Quan, đừng khách khí, coi như nhà mình
Quan Doãn sau khi ngồi xuống, Tề Ngang Dương tự mình bưng trà đi lên, hắn vội hai tay tiếp được. Cười nói:
- Anh Tề tự mình dâng trà, không dám nhận.
- Đừng khách sáo, nói với cậu xem như nhà mình, cậu trước nói chuyện với cha tôi một lúc, tôi đi gọi điện thoại.
Lúc nói chuyện, Tề Ngang Dương lặng lẽ nhìn Quan Doãn một cái, sau đó xoay người đi.
Trong phòng khách, nhất thời cũng chỉ còn lại có Tề Toàn và Quan Doãn.
Tề Toàn ngồi ngay ngắn ở giữa sô pha, một bên cầm lấy điều khiển từ xa đổi đài, một bên hỏi Quan Doãn:
- Từ huyện Khổng tới? Một mình cậu?
- Tôi từ huyện Khổng trực tiếp lái xe tới, một mình.
Quan Doãn cung kính trả lời, hắn đang âm thầm nghiền ngẫm tâm tư Tề Toàn, rồi tới trình tự của Tề Toàn, mọi cử động thâm ý sâu sắc, hơn nữa Lãnh Phong cũng cố ý nhấn mạnh qua Tề Toàn làm người chú ý chi tiết, hắn không thể ở trên chi tiết thất lễ.
Lúc Tề Toàn bất động thanh sắc đã bị Quan Doãn âm thầm đánh giá một lần.
Lúc trước, Tề Toàn cũng xem qua tư liệu chi tiết của Quan Doãn, đối với diện mạo và từng trải của Quan Doãn đã có hiểu biết, vốn tưởng rằng Quan Doãn có thể được Tề Ngang Dương yêu thích, là vì Quan Doãn biết ăn nói cố ý lấy lòng Tề Ngang Dương, chỉ vừa thấy mặt hắn liền thay đổi cách nghĩ, Quan Doãn người thanh niên này, trầm ổn, bình tĩnh, không phải người nói bốc nói phét.
Lại thấy Quan Doãn ngồi thẳng, sắc mặt bình thản, tuy rằng cung kính, nhưng không có thái độ cúi đầu khom lưng lấy lòng, trong lòng Tề Toàn càng đối với Quan Doãn thêm vài phần yêu thích, người trẻ tuổi có thể ngồi được vững đi được thẳng, đồng thời ở trước mặt ông duy trì trấn tĩnh, không dễ dàng.
Lại liên tưởng đến những gì đã làm của Quan Doãn ở huyện Khổng, cùng với hành động vĩ đại của hắn và Lãnh Phong, Lý Dật Phong liên kết lật đổ Lý Vĩnh Xương, còn có tác dụng mấu chốt của hắn vừa vào Hoàng Lương liền khuấy đảo thế cục Hoàng Lương, lại so sánh khen ngợi của Tề Ngang Dương đối với Quan Doãn, trong lòng Tề Toàn càng có tính toán, Quan Doãn này, quả nhiên nổi danh không phải hư.
Tề Toàn lấy tay chỉ chén trà:
- Lại đây, nếm thử phượng hoàng đơn tung mới đến.
Quan Doãn vội hai tay nâng lên chén trà, nhấp nhẹ một miếng, không khỏi khen:
- Trà ngon, hoa lan hương khí nồng đậm, tư vị nồng thuần tươi mát, nuốt xuống lại có vị ngọt, nhất định là trà tốt ba không hái.
TBa không hái vừa xuất khẩu, khuôn mặt Tề Toàn có chút động:
- Cậu cũng biết ba không hái của phượng hoàng đơn tung?
- Biết một chút.
Quan Doãn khẽ gật đầu, không phải là giọng điệu khoe khoang, cũng không phải thấp mõm, mà là giống như bình thường nói chuyện phiếm,
- Quy định ba không hái của Phượng hoàng đơn tung, khi có ánh nắng mãnh liệt không hái, ngày mưa không hái, trà có sương không hái, bình thường là sau giờ ngọ mới hái, đêm đó gia công, sau đó trong đêm chế trà...
Vẻ mặt Tề Toàn ngạc nhiên:
- Rất giỏi, với tuổi của cậu có thể có nghiên cứu như vậy đối với trà, hiếm thấy.
Khi ông ta và không ít người đàm luận trà đạo, tự xưng là người đối với trà đạo rất có nghiên cứu, mười phần nói không được ba không hái của đơn tung trà. Không nghĩ tới, Quan Doãn mới bây lớn, liền am hiểu sâu về trà đạo rồi?
Người trẻ tuổi có thể tĩnh tâm nghiên cứu trà đạo, cực ít, thưởng thức trà cần tĩnh tâm, mà người trẻ tuổi thường thường đều là phập phồng không yên... Thật sự là một người trẻ tuổi hiếm thấy.
Quan Doãn khiêm tốn nói:
- Bí thư Tề quá khen, đối với trà tôi chưa thể nói là có nghiên cứu, chỉ là từ nhỏ ba mẹ đều thích uống trà, thấy nhiều nghe nhiều, nhớ kỹ một ít mà thôi.
- Cậu có thể nhớ liền chứng minh cậu có tâm.
Tề Toàn gật đầu,
- Tôi cũng ở trong nhà nói đến trà đạo và thư pháp không ít, Ngang Dương đều không nhớ được, ha hả, nó chính là tính cách cẩu thả.
Quan Doãn thầm nhủ may mắn, thói quen thích uống trà của hắn chịu ảnh hưởng sâu đậm của mẹ. Từ nhỏ mẹ liền trà không rời tay. Ba đối với trà chưa nói tới có nhiều yêu thích, nhưng từ từ dưới sự lôi kéo của mẹ, cũng đã yêu uống trà. Dần dà, một nhà bốn người Quan gia, gần như mỗi người đều yêu trà, mà ngay cả Tiểu Muội khi đàm luận trà đạo, cũng có thể đạo lý rõ ràng nói cả buổi sáng.
Ba uống trà là căn cứ vào yêu cầu giải khát cơ bản. Nhưng dưới lời nói và việc làm đều mẫu mực của mẹ, ông coi như là nửa tinh thông trà đạo trong cao thủ trà. Mẹ yêu trà như mạng, đối với các loại lá trà khắp nơi, tập tính và đặc sắc thuộc như lòng bàn tay. Cũng chính là dưới sự tiêm nhiễm của mẹ, Quan Doãn mới luyện ra một đôi tuệ nhãn nhận biết trà.
Có thể thấy được, gia giáo đối với ảnh hưởng cả đời người quả thật có tác dụng khai sáng rất quan trọng.
Đương nhiên. Sau khi quen biết ông cụ Dung, Quan Doãn phát hiện ông cụ Dung cũng là cao thủ uống trà. Chẳng qua so với khi mẹ uống trà tinh xảo và chú ý, ông cụ Dung uống trà từ trước đến nay chính là dùng một lon trà lớn, nuốt chửng, nhưng ở chung lâu Quan Doãn mới phát hiện, đừng nhìn ông cụ Dung uống trà không chú ý, trên thực tế ông rất kỹ tính, đối với trà nhận biết cũng rất độc đáo, trà đạo của ông so với trà đạo của mẹ giải thích sâu mà cao minh.
- Hứng thú và sở thích của mỗi người không giống nhau, tính cách của Ngang Dương, thích hợp làm chuyện lớn hơn.
Quan Doãn nhẹ nhàng và khéo léo mà không để lại dấu vết khiêm tốn chính mình lại nịnh hót Tề Ngang Dương, khẽ mỉm cười,
- Tôi chính là từ chỗ nhỏ mà suy nghĩ, cái nhìn đại cục không đủ, Ngang Dương là mạnh như thác đổ, không câu nệ tiểu tiết.
- Ha hả.
Tề Toàn cười ha hả, đối với lời bình của Quan Doãn về Tề Ngang Dương từ chối cho ý kiến, tuy nhiên trong ánh mắt toát ra vui sướng hiển nhiên là chấp nhận, ông đứng lên, đi ra ban công,
- Tiểu quan cậu không cần rất khiêm tốn. Cậu có ưu điểm thấy mầm biết cây, cũng có tiềm chất nhìn xa trông rộng, không cần tự coi nhẹ mình nha. Đi, đến trên ban công phơi nắng phơi nắng.
Ban công Tề gia vô cùng rộng lớn, một nửa trồng hoa cỏ, một nửa khác có ghế mây, bàn mây và dụng cụ trà, lúc này là giữa trưa, ánh mặt trời vừa đủ, tận tình chiếu khắp ngõ ngách ban công, làm cho lòng người sinh ra cảm giác yên lặng và ấm áp.
Trừ điều đó ra, sự riêng tư của ban công tính ra cũng tốt lắm, Quan Doãn chỉ biết, Tề Toàn cùng với hắn nói tới vấn đề mấu chốt rồi. Tuy nhiên Quan Doãn không hiểu chính là, vì sao Tề Toàn không cùng hắn ở thư phòng nói chuyện, muốn đến ban công.
Sau khi ngồi xuống, Tề Toàn khẽ lắc đầu nói:
- Ngang Dương đứa nhỏ này, từ nhỏ khiến cho người ta lo lắng...
Bởi vì có Tề Ngang Dương nhắc nhở trước, Quan Doãn đã sớm có chuẩn bị tâm lý, cho nên không cảm thấy lời nói của Tề Toàn đột ngột mà khó có thể lý giải, ngược lại, hắn rất chờ mong Tề Toàn nói tiếp.
- Nó lần trước đi Hoàng Lương, quấy rầy cậu không ít?
Tề Toàn dường như là không chút để ý hỏi một câu, bỗng nhiên lại cười đầy thâm ý rồi,
- Tôi cũng không vòng vo nữa, tiểu Quan, với quan hệ của cậu và Ngang Dương, với tính tình của nó, nó khẳng định sớm cùng cậu nói qua, biết tôi muốn hỏi cậu vấn đề gì, cậu liền trực tiếp nói cho tôi biết, đồn Bát Lý... Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Lúc nói câu đầu tiên, Tề Toàn vẫn là gió xuân quất vào mặt, lúc nói xong câu cuối cùng, sắc mặt của ông đã bình tĩnh như nước, tuy nhiên không phải nước bình thường, mà là nước biển sâu không lường được.
Bình tĩnh như nước cũng chia sâu cạn, có người là nước trong hồ nước, liếc mắt một cái có thể thấy được đáy, có người là nước sông, đục ngầu mà chảy, không biết sâu cạn, còn có người là nước biển, ở mặt ngoài gió êm sóng lặng, mạch nước ngầm âm thầm, hơn nữa sâu không lường được.
Trong lòng Quan Doãn cả kinh, cảm nhận được sát chiêu bên trong bất động thanh sắc của Tề Toàn, thình lình nói thẳng, chính là muốn vừa cử động đột phá phòng tuyến tâm lý của hắn, khiến hắn nói ra chi tiết tình hình lúc đó. Lợi hại, quả nhiên lợi hại. Hắn hiểu rõ trong lòng, câu trả lời của hắn đúng ý của Tề Toàn hay không, sẽ quyết định vị trí hắn ở trong suy nghĩ của Tề Toàn.
Nếu một lời nói vô tình khiến Tề Toàn đối với hắn sinh ra phản cảm, như vậy cố gắng trước đây chẳng những nước chảy về biển đông, hơn nữa còn sẽ làm Tề Toàn đối với hắn hoàn toàn thất vọng và kéo vào trong sổ đen. Nhưng nếu lời của hắn rất được lòng Tề Toàn, liền sẽ khiến hình tượng hắn ở trong suy nghĩ của Tề Toàn, tốt lại thêm tốt.
Một câu lưỡng trọng thiên... Quan Doãn ngừng lại hô hấp rồi.