Quan Vận

Quan Doãn qua hồi kinh hãi, đã tìm được lối ra tốt nhất trong ngõ hẹp.
Vừa rồi hắn hợp tình hợp lý không quan tâm đến sự khiêu khích của Hô Diên Ngạo Bác, vì trong lòng hắn nắm chắc, nếu hắn bỏ chạy lấy người, Hô Diên Ngạo Bác nhiều lắm cũng chỉ có thể tức giận thở hổn hển chứ không thể làm gì được hắn. Cho dù Hô Diên Ngạo Bác về đến Thành ủy nói xấu hắn trước mặt Tưởng Tuyết Tùng cũng là chuyện nhỏ. Nhiều nhất là Tưởng Tuyết Tùng gặp mặt giả vờ phê bình hắn vài câu là xong.
Nhưng nếu Lưu Dương và Hô Diên Ngạo Bác đụng vào nhau, thì làm thế nào cũng không qua được việc này. Thư ký của Chủ tịch thành phố và Chủ tịch thành phố té ngã chổng bốn vó lên trời trước mặt bàn dân thiên hạ, mặt mũi đã ném về nhà bà ngoại rồi. Hơn nữa, Hô Diên Ngạo Bác nhất định sẽ thẹn quá hóa giận, hướng phát triển của sự việc sẽ ngoài tầm khống chế mất.
Nhìn thấy Lưu Dương đang vất vả sẽ phải đụng vào thân hình mập mạp của Hô Diên Ngạo Bác, Quan Doãn gần như không dám nhìn tiếp nữa. Bỗng nhiên, một bóng người bên cạnh bước ra, khẽ đưa tay đã kéo được thân hình Lưu Dương đang xông thẳng tới, thuận thế kéo qua. Lực đánh của Lưu Dương liền giảm đi phân nửa, hướng nhào tới của anh ta cũng chệch sang phía khác, sát bên phải của Hô Diên Ngạo Bác, cuối cùng cũng không đụng vào người Hô Diên Ngạo Bác.
- Ngạo Bác, thanh niên xô xô đẩy đẩy, cãi nhau ầm ĩ cũng là chuyện rất bình thường. Anh cũng đừng lấy làm nặng nề như thế.
Người vừa mới tới hóa giải mối nguy mất mặt trước mọi người cho Hô Diên Ngạo Bác, bắt tay với Hô Diên Ngạo Bác.
- Đến thành phố Yến này lúc nào thế, sao không nói với tôi một tiếng?
Bắt tay thật chặt, bất động thanh sắc đã hóa giải được nguy cơ, còn cho Hô Diên Ngạo Bác một cái thang. Thủ đoạn này thật sự vô cùng cao minh, Quan Doãn không tránh khỏi nhìn lướt qua người mới tới.
Người mới tới khoảng trên dưới năm mươi tuổi, hơi gầy nhưng rắn chắc, khuôn mặt lạnh lùng mà uy nghiêm. Nhìn thấy vẻ lạnh lùng của ông ta, hắn chợt thấy giống Lãnh Phong mấy phần.
Quan Doãn chưa từng gặp qua người này, nhưng là một Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, đại danh và hình ảnh của ông cũng thường xuất hiện trên TV, khiến Quan Doãn vừa nhìn đã nhận ra – đúng là người lần trước Tề Ngang Dương ở Hoàng Lương, trong lúc nói chuyện đã cố ý nhắc tới tên của vị Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Thành ủy thành phố Yến – Vu Phồn Nhiên.
Quan Doãn cũng không biết thân thế Vu Phồn Nhiên, chỉ biết trước khi Vu Phồn Nhiên đến thành phố Yến vẫn luôn làm việc ở Bắc Kinh. Hắn hoàn toàn không biết gì về bối cảnh hay quan điểm của Vu Phồn Nhiên. Nhưng hắn có thể mơ hồ đoán được, quan hệ giữa Vu Phồn Nhiên và Tề Toàn rất thân thiết.
Vừa thấy Vu Phồn Nhiên, gương mặt vốn tràn đầy tức giận và khiếp hãi vẫn chưa hoàn hồn lập tức biến thành khuôn mặt tràn đầy tươi cười, không ngừng bắt chặt tay Vu Phồn Nhiên lay lay:
- Bí thư Vu cũng tới rồi, thật tốt quá!
Ngoài miệng nói tốt, nhưng trong lòng Hô Diên Ngạo Bác chua xót khôn kể. Vừa rồi ông ta đã mất mặt với Quan Doãn, chỉ suýt nữa đã mất hết thể diện, mà Vu Phồn Nhiên vừa lên tiếng đã bảo vệ quan điểm của Quan Doãn, khiến ông ta vô cùng buồn bực. Nhất định phải nể mặt Vu Phồn Nhiên, thì hóa ra hôm nay ông ta nhất định phải thua Quan Doãn. Là nhất định phải chịu thua, đừng mong nghĩ được thế cân bằng.
Tề Ngang Dương vừa mới ra tay đã bôi đen Lưu Dương một phen. Vốn anh tưởng rằng có thể cho Lưu Dương và Hô Diên Ngạo Bác chạm mạnh vào nhau, cũng xả giận được cho Quan Doãn, không ngờ Vu Phồn Phiên lại cứu được một màn. Anh cũng không bước lên phía trước, mà cứ đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt không chút để ý, quan sát Trần Thiên Vũ.
Trần Thiên Vũ cũng đứng yên tại chỗ, dường như chẳng quan tâm gì đến chuyện vừa rồi, chẳng qua trong ánh mắt y toát lên vẻ thất vọng lại không tránh được ánh mắt của Tề Ngang Dương.
Tề Ngang Dương chỉ lo quan sát vẻ mặt của Quan Doãn và Trần Thiên Vũ mà không hề để ý đến Tô Mặc Ngu đứng phía sau y. Còn phía sau Tô Mặc Ngu còn có cả cô gái trang điểm như quỷ đã bị Kim Nhất Lập bỏ rơi.
Nếu Vu Phồn Nhiên đã mở kim khẩu, Hô Diên Ngạo Bác cũng chỉ có thể thấy tốt thì lấy mà thôi, ông ta cũng không để ý đến Lưu Dương đang chật vật, chỉ trừng mắt nhìn Quan Doãn, ánh mắt hơi ngừng lại một tí trên người Tề Ngang Dương, vẫn chưa nhận ra Tề Ngang Dương là ai, bèn phẩy tay áo bỏ đi, dường như lòng tràn đầy căm phẫn với Quan Doãn.
Trò khôi hài do Hô Diên Ngạo Bác chủ động khơi mào, cuối cùng cũng vì Hô Diên Ngạo Bác thảm hại mà kết thúc, đúng là một bức tranh sinh động về việc đem đá tự đập vào chân mình, khiến cho không ít người đánh giá cao Quan Doãn hơn, nhất là Trần Thiên Vũ, lúc nãy chỉ giật mình, giờ đã thành khiếp sợ.
Y không chỉ giật mình vì Quan Doãn dám công khai đối chọi với Hô Diên Ngạo Bác mà còn khiếp sợ vì Vu Phồn Nhiên ra tay kịp thời. Dù từ đầu đến cuối Vu Phồn Nhiên không hề nói với Quan Doãn câu nào, cũng chẳng đưa mắt nhìn Tề Ngang Dương, nhưng hành động của Vu Phồn Nhiên là muốn giải vây cho Quan Doãn hay muốn giảng hòa cho Hô Diên Ngạo Bác vẫn còn là vấn đề đáng để suy nghĩ.
Nghe đồn thế cục trên tỉnh sẽ phải thay đổi, vào tháng 3, sau Đại hội Hội đồng Nhân dân và Mặt trận Tổ quốc, có khả năng bộ máy Ủy viên thường vụ cũng phải điều chỉnh. Trong nháy mắt, Trần Thiên Vũ đã nghĩ được rất nhiều việc. Khi ánh mắt của y dừng lại trên người Quan Doãn, Quan Doãn đã khẽ cười, cùng Tề Ngang Dương bước đi, vừa cười vừa đi vào cửa Hội sở Thế kỷ.
Cũng chẳng khác gì Quan Doãn đã bước vào cửa của một thế giới khác.
Toàn bộ Hội sở Thế Kỷ đều được xây dựng theo phong cách Châu Âu, vừa mới nhìn đã thấy thanh lịch mà sang trọng. Nhưng khi nhìn sâu vào trong sân lại thấy những thiếu nữ mặc quần áo cổ trang thỉnh thoảng đi lại, cũng không biết nên cười hay nên khóc. Thật ra chẳng cần sính ngoại, cũng không phải xây dựng theo phong cách Châu Âu mới lộ được vẻ sang quý, chỉ cần theo dòng chảy cổ xưa của Trung Quốc mà phát huy, thì cũng đã đủ rồi.
Quan Doãn vừa đi vừa nghĩ lại màn khiêu khích vừa rồi của Hô Diên Ngạo Bác. Ngay từ đầu hắn đã suy nghĩ Hô Diên Ngạo Bác không nên ngu ngốc như vậy, sao lại muốn hắn phải xấu mặt với mọi người như vậy? Nhưng đến lúc lại gần Hô Diên Ngạo Bác, nghe thấy miệng Hô Diên Ngạo Bác nồng nặc mùi rượu, hắn mới hiểu được. Người trẻ tuổi say rượu mất lý trí, người già say rượu mất tư cách. Người trong quan trường, khi say rượu đều giống nhau, sẽ rối loạn trình tự.
Bỗng nhiên trong đầu Quan Doãn hiện lên một ý niệm. Nếu Hô Diên Ngạo Bác thích rượu, sau này sao lại không tô son vẽ phấn, khiến ông ta uống một bình lớn? Đang lúc suy nghĩ đến xuất thần, bỗng nhiên cảm giác được chân phải bị người khác giẫm lên, hắn nhìn lại, suýt nữa đã hoảng sợ. Đứng phía sau hắn khoảng hơn một mét là cô gái trang điểm như quỷ.
- Cô là ai?
Quan Doãn vừa mở miệng đã hỏi ngay. Lời vừa ra khỏi miệng mới chợt nhớ cô gái này là đồng bọn của Kim Nhất Lập, không khỏi ngạc nhiên, nói:
- Kim Nhất Lập đi rồi, sao cô còn chưa đi đi?
- Gã đi rồi sao tôi lại phải đi? Với lại tôi cũng không biết gã.
Cô gái trang điểm như quỷ vừa lên tiếng đã nghe được giọng nói tiếng phổ thông đúng chuẩn. Vì trang điểm đậm đen nên không nhìn rõ được mặt cô, nhưng giọng nói của cô lại rất dễ nghe, uyển chuyển mà linh động.
- Tôi chỉ là đi nhờ xe gã thôi.
Lúc này Quan Doãn mới có cơ hội quan sát kỹ cô gái trang điểm như quỷ này, phát hiện bàn tay cô ta cực kỳ hoàn mỹ, thêm vào đó là đôi mắt long lanh vô cùng sinh động. Nếu không vì trang điểm quá đậm làm ánh mắt hơi sâu che dấu dung mạo vốn có, chỉ từ dáng người và ngũ quan mà đoán, cô hẳn là một người đẹp khiến người sáng cả mắt.
Hơn nữa, thân hình của cô cũng không tệ, thon thả nhưng không gầy gò, đôi chân thon nhẹ nhàng, eo nhỏ mông nở, mặc chiếc váy dài màu lam nhạt đắt tiền, phối hợp với chiếc áo màu vàng rất đúng mốt, có thể nói là có vẻ đẹp trời ban.
Quan Doãn đang ngây người thì Tề Ngang Dương quay lại kéo hắn:
- Đi mau đi, bị muộn rồi kìa.
Ánh mắt của anh lướt qua cô gái trang điểm như quỷ kia, vô tư không thèm để ý mà nói:
- Bình thường thôi, trước giờ đối với những người phụ nữ ăn mặc diêm dúa trang điểm lòe loẹt, tôi chằng bao giờ thèm nhìn đến lần thứ hai.
Nghe được mùi hương tự nhiên thơm ngát trên người cô gái trang điểm như quỷ này tỏa ra, trong lòng Quan Doãn cảm giác như có gì đó không đúng lắm. Nghĩ kỹ lại, nếu đã nghĩ không ra, chi bằng cứ đơn giản đi trước là được.
Nhưng Quan Doãn cũng nhận định cô gái trang điểm như quỷ này không hề phóng đãng như vẻ ngoài. Hắn cảm thấy cô dường như muốn che giấu điều gì dưới lớp trang điểm đó, là một người có tấm lòng không màng danh lợi.
Quan Doãn cũng không biết vì sao hắn lại đoán như thế khi chỉ mới gặp cô gái này một lần. Hắn cũng không biết là, về việc nhận xét phụ nữ, Tề Ngang Dương không thể so được với hắn. Tề Ngang Dương không có sự cẩn thận của hắn, cũng không có được sự mẫn cảm và quan sát tinh tế như hắn.
- Cần anh nhìn sao!
Cô gái trang điểm như quỷ cũng liếc Tề Ngang Dương, hai tay bỏ vào túi của chiếc váy, vừa né qua tránh đường, vừa cười khanh khách không ngừng, cũng không biết rốt cuộc cô vui vì chuyện gì.
Tề Ngang Dương không để ý đến cô nữa, cùng Quan Doãn vội vàng rảo bước tiến vào bên trong.
Đại sảnh Hội sở Thế Kỷ được trang hoàng xanh vàng rực rỡ, đèn pha lên treo trên trần nhà trắng tinh, rất xa hoa. Nền nhà đều lát bằng đá cẩm thạch trắng sáng, vô cùng xa hoa, khiến người ta hoa mắt. Quan Doãn tán thưởng, Hội sở Thế Kỷ này tuy nằm ở nơi hẻo lánh, đất hẳn là không đắt, nhưng trang hoàng lại rất xa xỉ, chủ nhân hội sở tuyệt đối là người đại phú đại quý.
Lầu một của đại sảnh là nơi tụ họp với tiệc đứng. Không ít người tụm năm tụm ba, nói nói cười cười, trang phục lộng lẫy, trẻ có già có, nam có nữ có. Lầu hai là nơi gặp gỡ có tính chất riêng biệt. Tề Ngang Dương không nói gì nhiều đã lên lầu hai, vừa đi vừa nói với Quan Doãn:
- Thay anh chăm sóc Tô Mặc Ngu trong chốc lát, anh muốn gặp một người.
Quan Doãn cũng không nói gì. Vừa rồi Tề Ngang Dương bên ngoài uy phong lẫm lẫm, suýt chút nữa đã gặp tai họa kinh hồn. Giờ lại như người rảnh rỗi, muốn đi tán gái. Tán gái thì cứ tán gái đi, còn kéo hắn theo làm lá chắn, rõ ràng muốn cho hắn lôi kéo Tô Mặc Ngu, thật sự là anh em tốt.
Nhưng cũng nghĩ lại, thôi đi, ai bảo hắn và Tề Ngang Dương là sinh tử chi giao làm gì. Vừa rồi ở bên ngoài, dù Tề Ngang Dương có ý mượn hắn làm điểm tựa, nhưng cũng có ý muốn giải vây cho hắn. Hắn yểm trợ cho Tề Ngang Dương, cũng xem như là giúp bạn bè không tiếc mạng sống rồi.
Khi lên lầu rồi mới phát hiện, trên này yên lặng hơn dưới lầu rất nhiều, mỗi một khu đều có hai ba người đang nói chuyện, bày trí như quán cà phê. Quan Doãn mới lên tới, đứng ngây người một chút đã không còn thấy bóng dáng của Tề Ngang Dương.
Vội vã như vậy, anh rốt cuộc đã coi trọng con gái nhà nào rồi? Tô Mặc Ngu quay lại không thấy Tề Ngang Dương, không khỏi oán trách nói:
- Ngang Dương đi đâu rồi? Quan Doãn, có phải anh ấy và em đã thương lượng rồi, cho em bám theo tôi hay không?
- ….
Là người đứng giữa thật khó. Quan Doãn còn chưa kịp trả lời Tô Mặc Ngu, đã phát hiện một bóng người quen thuộc gần đó, nhìn kỹ lại, đúng là Lý Đinh Sơn.
Lại nhìn thấy người ngồi bên cạnh Lý Đnh Sơn, hắn không khỏi chấn động. Lý Dật Phong! Lý Đinh Sơn và Lý Dật Phong sao lại đi cùng nhau?
Đối diện Lý Đinh Sơn và Lý Dật Phong còn có một người nữa, chẳng ai xa lạ, chính là người mà đại danh đỉnh đỉnh đã bao lần truyền đến tai Quan Doãn, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Thư ký Tỉnh ủy, Mộc Quả Pháp!
Đúng là cuộc đời chẳng có nơi nào không thể gặp lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui