Lãnh đạo có liên quan trong Tỉnh ủy, Quan Doãn chưa tận mắt thấy được mấy người, nhưng cũng đã nhìn thấy toàn bộ lãnh đạo Tỉnh ủy trên báo chí hay TV. Làm thư ký số một Thành ủy, nếu không quen thuộc được tên và chức vụ của các lãnh đạo chủ chốt Tỉnh ủy, nếu vừa nhìn mà không nhận ra vị nào là lãnh đạo Tỉnh ủy, chính là trăm ngàn lần không làm tròn bổn phận, không đủ tư cách làm thư ký số một Thành ủy.
Lúc ở huyện, thời khắc nào cũng phải chú ý đến lãnh đạo Thành ủy, còn ở thành phố, ánh mắt sẽ hướng tới trước, lúc nào cũng phải chú ý đến lãnh đạo Tỉnh ủy. Người trong quan trường, ánh mắt phải luôn hướng về phía trước, hai tay ở giữa, hai chân thực địa mới là một người trong quan trường thật sự.
Ánh mắt hướng về phía trước nghĩa là luôn lưu ý nhất cử nhất động của lãnh đạo cấp trên, phải có tầm nhìn phòng bị chu toàn, phải lĩnh hội được ý nghĩ của lãnh đạo trước. Hai tay ở giữa, là tuy ánh mắt hướng về phía trước, nhưng vẫn phải là người giỏi giang trong công tác, nói chuyện bằng thực lực. Hai chân thực địa tức là phải làm đến nơi đến chốn, đi sâu vào quần chúng, liên hệ chặt chẽ với quần chúng.
Quan Doãn đã sớm được ông cụ Dung dạy hợp nhất ba điều thành một, cũng đã có hai chân thực địa, hai tay ở giữa, còn ánh mắt thì luôn hướng về phía trước, cho nên, hắn có thể từ một cự ly rất xa, đã có thể nhìn qua mà nhận ra được Mộc Quả Pháp, huống chi tên tuổi của Mộc Quả Pháp đã nhiều lần truyền đến tai hắn, hắn có muốn không lưu ý cũng không được.
Dáng vóc Mộc Quả Pháp cũng khá trẻ, mặt đúng hình chữ quốc, mày rậm, mắt không to, nhưng rất có thần. Tai và vành tai rất lớn. Đúng là chỉ nhìn tướng mạo cũng thấy là phúc tướng.
Dù Quan Doãn đứng cách Mộc Quả Pháp hơi xa, nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng nhất cử nhất động của Mộc Quả Pháp. Khác với thế ngồi tùy ý của Lý Đinh Sơn và thần thái câu nệ của Lý Dật Phong, Mộc Quả Pháp ngồi rất thản nhiên nhưng lại có quan uy mười phần, khiến cho người ta có được cảm giác bất động như núi, trầm ổn mà mạnh mẽ. Tuy trên mặt ông ta vẫn tươi cười, nhưng trong nụ cười đó lại lộ ra vẻ nghiêm nghị và uy phong, khiến Quan Doãn lần đầu tiên thể nghiệm được áp lực cực lớn do sự uy nghiêm mang đến.
Đúng vậy, dù hắn không ngồi đối diện với Mộc Quả Pháp, nhưng lần đầu tiên trong đời lại cảm nhận được áp lực lớn lao. Loại áp lực này hắn không nhận được từ người Tưởng Tuyết Tùng, thậm chí ngay cả dưới uy thế bức người của Hồ Tuấn Nghị cũng vậy, không hề khiến lòng Quan Doãn phải nổi sóng. Nhưng hiện giờ, dù cách xa Mộc Quả Pháp đến mấy mét, cho dù Mộc Quả Pháp không cố ý để lộ uy thế ra ngoài, nhưng vẫn có sức mạnh vô hình, nháy mắt đã tấn công vào ngực Quan Doãn, nhất thời khiến hắn gần như không thể thở nổi.
Nhớ lại lúc ở Tề gia, Tề Toàn bình dị gần gũi, hắn gần như không cảm thấy được uy nghiêm của Phó Bí thư Tỉnh ủy. Đương nhiên, Quan Doãn cũng biết, người trong quan trường có đến mấy gương mặt. Trong nhà là hình tượng người cha, Tề Toàn không hề biểu lộ quan uy. Không phải ông không có quan uy, mà ngược lại, ông càng hòa ái dễ gần càng chứng tỏ ông đã dày công tôi luyện, đạt đến cảnh giới cao trong quan trường, có thể thu vào hay lộ ra quan uy một cách tự nhiên
Trong hội sở, là nơi tụ hội có tư cách cá nhân như vậy, Mộc Quả Pháp lại đối mặt với Lý Đinh Sơn và Lý Dật Phong. Vì sao Lý Dật Phong và Lý Đinh Sơn quen biết thì không nói tới, Lý Dật Phong và Mộc Quả Pháp có quan hệ gì cũng không cần quan tâm, nhưng quan uy vẫn cứ phóng ra ngoài, cố nhiên khiến Quan Doãn cả kinh. Lại nghĩ thêm nữa, mới thấy Mộc Quả Pháp đã cố tạo ra khí thế khinh người quá mức rồi. Là trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, hẳn nên có khí chất bình tĩnh thong dong, chứ không phải người đi gây sự.
So với Tề Toàn, Mộc Quả Pháp vẫn không thể sánh được về việc thu thả tự nhiên.
Quan Doãn khẽ lắc đầu, xoay người rời đi. Mặc kệ Lý Dật Phong, Lý Đinh Sơn và Mộc Quả Pháp gặp gỡ có tính chất gì, hay thương lượng đại sự gì, cũng không liên quan đến hắn. Không ngờ mới vừa cất bước, đã thấy Lý Dật Phong đưa mắt lơ đãng nhìn về phía hắn. Tiếp đó, Lý Dật Phong như vui mừng bất ngờ, đứng lên, kêu hắn:
- Quan Doãn, sao trùng hợp vậy?
Quan Doãn cũng không muốn làm quen với Lý Đinh Sơn và Mộc Quả Pháp, cảm giác không hề vừa mắt hay hợp duyên, nhưng bị Lý Dật Phong gọi lại, cũng đành phải lộ diện. Hắn quay lại nói với Tô Mặc Ngu:
- Chờ em một chút.
Tô Mặc Ngu gật đầu nói:
- Chị qua phòng kế bên chờ em.
Cô xoay người đi sang phòng bên cạnh, bóng dáng xinh đẹp thướt tha lướt đi, dưới ánh đèn thật mê ly nhưng một cơn ảo mộng đẹp đẽ. Phía sau cô cũng có một bóng người màu lam di chuyển, rõ ràng vẫn là cô gái trang điểm như quỷ đang nhắm mắt theo đuôi.
Quan Doãn không đếm xỉa đến cô gái trang điểm như quỷ cuối cùng có tâm tư gì. Hắn bước vài bước tới nơi đám người Lý Dật Phong đang ngồi. Lý Dật Phong đã đứng lên, Lý Đinh Sơn và Mộc Quả Pháp vẫn ngồi yên, nhưng ánh mắt quan sát của hai người họ đã đặt trên người hắn.
Lý Dật Phong ngạc nhiên mừng rỡ:
- Không ngờ cậu lại ở đây. Quan Doãn, cậu đi cùng ai đến đây vậy?
Câu hỏi này thật có trình độ, ngụ ý chính là lấy thân phận của Quan Doãn, nếu không ai đưa hắn tới, thì hắn không đủ tư cách vào Hội sở Thế kỷ. Quan Doãn cũng chú ý đến thái độ của Lý Đinh Sơn và Mộc Quả Pháp đang ra vẻ như không trông thấy hắn, liền khẽ mỉm cười nói:
- Tề Ngang Dương.
Hắn vừa dứt lời, Lý Đinh Sơn và Mộc Quả Pháp đưa mắt nhìn nhau, nhất thời thay đổi sắc mặt.
Lý Dật Phong cũng nao nao. Ông ta vốn chỉ thuận miệng mà hỏi, cũng đã biết chắc là nhân vật có vai vế đưa Quan Doãn vào, nhưng không ngờ lại là đệ nhất công tử tỉnh Yến Tề Ngang Dương.
Thanh danh Tề Ngang Dương trong tỉnh rất vang dội, tuyệt đối là nhân vật vừa mới gặp đã được vô số người ngưỡng mộ. Không chỉ vì Tề Ngang Dương có người cha làm Phó Bí thư Tỉnh ủy, mà còn vì tài hoa và năng lực của bản thân Tề Ngang Dương. Tập đoàn Yên Sơn dưới tay của anh, trong toàn tỉnh Yến cũng là công ty lớn hàng đầu, có vị trí hết sức quan trọng trong giới công thương ở tỉnh Yến.
Quan Doãn có quan hệ mật thiết với Tề Ngang Dương từ lúc nào? Lý Dật Phong trong lòng hiểu rõ, Tề Ngang Dương là người mắt đặt cao hơn đỉnh đầu, sẽ không dễ dàng kết giao. Quan Doãn có thể lọt vào mắt Tề Ngang Dương, phải chăng đã chứng minh là Quan Doãn đã được Tề Toàn vừa mắt?
Rất được, thật sự là rất được. Một bước rồi một bước, từ thông tín viên của Chủ tịch huyện đến thư ký số một Thành ủy, giờ lại kết giao thành công với đệ nhất công tử tỉnh Yến. Quan Doãn quả nhiên là nhân vật.
- Trưởng ban thư ký Mộc, tổng biên Lý, tôi xin giới thiệu một chút. Vị này chính là Quan Doãn, thư ký số một Thành ủy Hoàng Lương.
Lý Dật Phong vội nhiệt tình giới thiệu Quan Doãn, thái độ rất mực thân thiết, dường như có quan hệ gần gũi với Quan Doãn vậy, nụ cười trên mặt cũng có vẻ nịnh nọt:
- Quan Doãn, vị này chính là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Thư ký Tỉnh ủy Mộc Quả Pháp, còn vị này chính là tổng biên Văn phòng phóng viên Báo Thanh Niên Quốc gia thường trú tại tỉnh Yến, Lý Đinh Sơn.
Khi nghe Quan Doãn đến đây cùng Tề Ngang Dương, khuôn mặt Lý Đinh Sơn và Mộc Quả Pháp cũng chỉ khẽ động, nhưng khi nghe nói hắn chính là Quan Doãn, thư ký tổng biên Thành ủy Hoàng Lương thì hai người đồng thời biến sắc. Mộc Quả Pháp rất khéo, dù có kinh hãi cũng không hề đứng lên, chỉ khẽ gật đầu với Quan Doãn, còn Lý Đinh Sơn thì đứng lên, đưa tay bắt tay Quan Doãn.
- Thư ký Quan, hạnh ngộ, hạnh ngộ.
Bàn tay to lớn mạnh mẽ của Lý Đinh Sơn nhiệt tình mà cũng đầy khách sáo bắt lấy tay Quan Doãn, nói:
- Đã sớm nghe Bí thư Tưởng và Hạ Lai nhắc đến anh rồi.
Không ngờ Quan Doãn không hề có chút hứng thú với Lý Đinh Sơn mà y lại vô cùng nhiệt tình, Quan Doãn cũng bắt tay y cười:
- Tồng biên Lý, hạnh ngộ.
Mộc Quả Pháp vẫn chưa đứng dậy, đưa tay bắt tay Quan Doãn:
- Thư ký Quan tuổi trẻ tài cao, là thư ký tổng biên Thành ủy trẻ tuổi nhất tỉnh Yến. Lần trước trong cuộc họp ở văn phòng Tỉnh ủy, tôi còn cố ý nhắc đến cậu. Cậu đảm nhiệm thư ký tổng biên Thành ủy đã là phá vỡ nhưng quy tắc thông thường, là hưởng ứng, chứng thực cụ thể đề nghị trẻ hóa đội ngũ cán bộ của Ban tổ chức cán bộ Trung ương. Tôi đang định đề nghị với Thành ủy Hoàng Lương, mang chuyện của cậu báo cáo lên Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy xem như thành quả quan trọng trong việc trẻ hóa đội ngũ cán bộ, để báo cáo lên Ban tổ chức cán bộ Trung ương….
Chuyện này… Trong nháy mắt, đầu óc Quan Doãn trống rỗng. Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy cực có lai lịch trong truyền thuyết, Mộc Quả Pháp, luôn trầm ổn, luôn sắc sảo, sao vừa nhìn thấy hắn đã tuôn ra một đống từ ngữ kinh người, nhất thời khiến Quan Doãn không thể hiểu được rốt cuộc Mộc Quả Pháp có ý gì.
Được rồi, xem như Mộc Quả Pháp thật sự có ý đó, thật muốn mang chuyện của hắn lên Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy để báo cáo lên Ban tổ chức cán bộ Trung ương. Vấn đề là không cần phải nhắc đến vào lúc này. Điều làm cho Quan Doãn khó hiểu hơn là, Mộc Quả Pháp chỉ là một Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, chỉ có quyền đề nghị chứ không có quyền quyết định. Chuyện đề cử và quyền quyết định đều nằm trong tay Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, sao ông ta lại vượt mặt mà đề xuất như vậy?
Mộc Quả Pháp quả không phải là người bình thường. Chỉ vừa nhìn thấy mặt, câu nói đầu tiên đã khiến Quan Doãn mơ hồ.
Hơi sững sờ, Quan Doãn thản nhiên mà cung kính cười:
- Cảm ơn Trưởng ban thư ký đã yêu quý, tôi nhất định tuân theo quyết định của Thành ủy.
Câu trả lời của Quan Doãn cũng rất khéo léo. Hắn nhấn mạnh là sẽ tuân theo quyết định của Thành ủy, cũng không phải là không nhìn đến quyền uy của Tỉnh ủy, mà đang ám chỉ chuyện của hắn có phải báo cáo hay không, tất cả đều do Tưởng Tuyết Tùng quyết định.
Trong mắt Mộc Quả Pháp đã hiện lên vẻ kinh ngạc, thầm nghĩ Quan Doãn quả nhiên danh bất hư truyền, nói năng cẩn thận, không vì thí nghiệm nho nhỏ của ông ta mà biến động. Quả là một người trẻ tuổi trầm ổn hiếm thấy.
Tâm tư Lý Đinh Sơn khác xa Mộc Quả Pháp. Âm thầm tán thưởng câu trả lời bình tĩnh và thong dong của Quan Doãn, lại so Quan Doãn với Hạ Tưởng, thấy Quan Doãn chín chắn điềm đạm hơn một ít. Vừa nghĩ đến Hạ Tưởng, trong lòng Lý Đinh Sơn lại phát ra tình cảm ấm áp. Y sẽ lập tức thành lập Công ty văn hóa Báo Thanh niên quốc gia, Hạ Tưởng tốt nghiệp đại học xong sẽ đến giúp y. Hy vọng Hạ Tưởng cũng như Quan Doãn, có thể nhanh chóng trưởng thành, trở thành nhân tài của công ty.
Lại nghĩ đến việc Mộc Quả Pháp đề nghị y tạm thời đi giữ chức Bí thư Huyện ủy, trong lòng không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ. Y không còn lòng dạ nào cho con đường làm quan, cơ hội cứ để cho người khác thì tốt. Nghe Lý Dật Phong đề cử người khác, cũng hay, so với quyền lực của Bí thư Huyện ủy, thành lập một công ty, lăn lộn trong sóng gió thương trường mới xứng với tâm ý của y.
Hàn huyên thêm vài câu, Quan Doãn biết không thể ở lâu được, chào hỏi thế cũng được rồi, ở lâu sẽ cản trở người khác nói chuyện, bèn cáo từ. Lý Dật Phong đưa hắn ra, nói:
- Ngõa Nhi còn nhắc đến cậu, cậu không tới thăm nó rồi.
Quan Doãn cũng bất đắc dĩ cười:
- Công việc thật sự quá nhiều. Xin lỗi Ngõa Nhi giúp tôi, đến mùa xuân hơi rỗi một tí, tôi nhất định lên tỉnh thăm cô bé. Cũng mong cô học tốt, thi đậu vào trường đại học có danh tiếng.
Lý Dật Phong cười ha hả, vỗ vỗ vai Quan Doãn, nói đầy thắm thía:
- Đường đi của cậu, sau này mỗi bước phải chắc chắn một bước, không thể có sơ xuất, đừng giống như tôi, chậm trễ ít nhất cũng hai năm.
Tạm biệt Lý Dật Phong, Quan Doãn trong lòng lại thấy nặng nề khó hiểu. Thật ra chuyện đập nước sông Lưu Sa cũng không thể cứ đổ hết lên đầu Lý Dật Phong, chẳng qua cuối cùng phải có người gánh tiếng xấu cho người khác. Lý Dật Phong bất quá là vừa khéo mà gặp lúc thôi.
Đang định bước đi vào phòng của Tô mặc Ngu bên cạnh, chợt nghe xa xa truyền đến tiếng hét giận dữ của Trần Thiên Vũ:
- Tề Ngang Dương, cậu ngang quá!
Tề Ngang Dương lại sao thế?