Quan Vận

Ở khúc quanh cầu thang cách đó không xa, có một cô gái mặc váy dài đang định xuống lầu nhưng mép váy lại bị người ta níu giữ. Cô gái mặc váy dài vẻ mặt rất tức giận, quay đầu lại trừng mắt nhìn gã, mà người này cứ cợt nhả cười xem thường.
Phía sau người này có một người nữa, chính là Trần Thiên Vũ đang nổi trận lôi đình.
Còn người bất cần, cứ đứng làm việc đáng xấu hổ là níu lấy mép váy người khác đúng là Tề Ngang Dương.
Tư thế của Tề Ngang Dương rất quái dị. Anh khom người, níu lấy mép váy dài của cô gái, chéo áo của anh thì bị Trần Thiên Vũ giữ lấy, muốn đi thì không xong, muốn bỏ lại luyến tiếc. Hơn nữa, rất hiển nhiên, Trần Thiên Vũ đứng phía sau ra sức kéo y, khiến Tề Ngang Dương lỡ phóng lao phải theo lao.
Tề Ngang Dương ngước lên nhìn thấy Quan Doãn, bèn kêu to:
- Em Quan, cứu anh.
Quan Doãn thật không biết làm sao. Đường đường là đệ nhất công tử tỉnh Yến, sao có thể làm ra chuyện phá hỏng hình tượng như thế? Níu lấy mép váy của người khác, đã đến giới hạn cuối cùng của phong lưu, gần như hạ lưu rồi. Nhưng không còn cách nào, hắn không thể thấy chết mà không cứu, liền sải vài bước chân, tiến đến giúp đỡ.
Bước đến, vừa nhìn thấy, Quan Doãn không khỏi sợ ngây người.
Cô gái bị Tề Ngang Dương giữ lấy mép váy khoảng mười sáu mười bảy tuổi, cũng đã trổ mã rất xinh đẹp, đang đứng thẳng người, dưới chiếc váy dài màu vàng nhạt buông xuống, dáng người gần như hoàn mỹ. Bộ ngực ngạo nghễ cao ngất khinh người, phần eo duyên dáng nhỏ nhắn, còn mông lại nở nang. Tuy cô mặc váy dài nên không thấy được hai chân, nhưng không thể nghi ngờ, đôi chân chắc chắn thẳng tắp xinh đẹp tuyệt trần, đang được che dấu dưới chiếc váy dài đó là một cặp đùi rất đẹp
Cô gái ngước khuôn mặt trong sáng lên trời, không có chút phấn son. Khuôn mặt thon dài đẹp theo kiểu cổ điển, da trắng nõn nà, dịu dàng như ngọc. Đôi mắt long lanh sáng như làn thu thủy, không vương chút bụi trần. Vầng trán rộng, thuần khiết như trời xanh. Cái mũi vừa vặn làm đẹp thêm ngũ quan.
Quan Doãn đã từng gặp qua vô số mỹ nhân, dù là Hạ Lai tinh thuần, Ôn Lâm hoàn hảo hay Kim Nhất Giai ngạo nghễ, hoặc Ngõa Nhi hồn nhiên… cũng không ai khiến hắn có cảm giác kinh diễm như cô gái mặc váy dài này. Không phải các cô kia không xinh đẹp bằng cô, nhưng cô gái váy dài này lại gần như một thiên sứ, vẻ mặt khá u oán và ánh mắt đau thương, khiến người ta phải đau lòng.
Trong nháy mắt, Quan Doãn nhớ đến bài thơ trong Kinh Thi: Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương, sở vị y nhân, tại thủy nhất phương. Trong thoáng chốc, cô bé tay cầm váy áo này cũng tại thủy nhất phương. Nét cười duyên dáng, như đã vượt qua bao nhiêu tang thương và thê lương của trần thế, đập vào mắt người khác, khiến người ta khó dùng lời để chuyển tải được tình cảm.
Đúng vậy, một cô gái mười sáu mười bảy tuổi bình thường như Tiểu Muội hay Ngõa Nhi, cho dù có dáng người xinh đẹp được như cô gái váy dài này đã vô cùng kinh người. Nhưng dù sao, tuổi còn nhỏ, lại có thể khiến Quan Doãn nảy sinh cảm giác suy nghĩ xa xôi khôn cùng và lại cảm nhận được tình cảm rất nặng nề, đúng là trước nay mới là lần đầu tiên.
- Em Quan, đừng suy nghĩ nữa, giúp anh ngăn cô ấy lại.
Tề Ngang Dương thấy Quan Doãn nhất thời thất thần, không khỏi vội vàng kêu lớn lên:
- Ngàn vạn lần đừng để cô ấy chạy đó. Phật năm trăm lần ngoái đầu nhìn lại mới có được một lần cô ấy đi sát bên người như thế. Anh đợi cô ấy, đã sớm trông đợi cô ấy mòn mỏi mấy ngàn năm.
Hóa ra, khi tán gái, Tề Ngang Dương cũng có lúc linh hoạt khôi hài. Quan Doãn bị anh chọc cười, chân hắn xê dịch đến trước mặt cô gái, khẽ mỉm cười nói:

- Xin cho hỏi quý danh của em là gì?
Lời vừa ra khỏi miệng, Quan Doãn đã tự giật mình. Đi theo Tề Ngang Dương, hắn cũng đã học được cách nói năng ngọt ngào rồi.
- Ai là em anh? Tự mình đa tình, tránh ra!
Cô gái váy dài không hề vờ vịt, hét lên với Quan Doãn. Chẳng qua cô gái đã được dạy dỗ nghiêm khắc nên không mắng chửi người được, cũng không hung ác được. Tuy rằng đã trừng mắt, nhưng không hề có lực sát thương.
- Chó ngoan không cản đường, cản đường là đồ ngốc.
Quan Doãn bị mắng nhưng không tức giận, ngược lại hai tay còn đặt trước ngực, mỉm cười nói:
- Bình thường, đồ ngốc là để nói con người, còn chó ngoan là để chỉ chó. Em rốt cuộc muốn mắng anh là chó hay là đồ ngốc?
- …
Cô gái váy dài nhất thời sợ ngây người, không ngờ rằng người thanh niên trước mặt cô lại bắt bẻ từng chữ một. Cô còn cho rằng đối phương là người xấu, có lẽ sẽ động tay động chân, nhưng bỗng chốc bị hỏi vặn như vậy, ngơ ngẩn một lúc rồi bật cười nói:
- Được rồi, thật ra tôi muốn mắng anh là đồ ngốc.
Cô gái cười, ánh mắt u oán cũng bị nụ cười xua tan đi, như trời quang ngày tuyết rơi, ánh mặt trời hiện ra, rạng rỡ khiến người ta chói mắt.
Quan Doãn cũng cười, đưa mắt ra phía sau vai cô gái ấy, thấy Tề Ngang Dương và Trần Thiên Vũ còn đang tranh chấp không ngừng, tranh luận đến muốn chết đi được. Tề Ngang Dương và Trần Thiên Vũ nói chuyện lớn hơn bình thường, lại còn khoa tay múa chân không ngừng, dáng vẻ rất khoa trương.
- Dù sao hiện tại em cũng không đi được. Phía trước có tên ngốc cản đường, phía sau có tên ngốc nắm mép váy, không bằng cứ tâm sự trước đi?
Quan Doãn khẽ tựa vào tay vịn, bày ra dáng bộ muốn nói chuyện, khóe miệng tươi cười, ba phần chân thành, ba phần nghiền ngẫm, cộng thêm bốn phần bất cần đời.
- Ở nhà không xong, đi ra đường thì gặp đồ ngốc. Tán gẫu thì tán gẫu, đừng để bị tôi hỏi đến á khẩu không trả lời được là tốt rồi.
Cô gái váy dài thản nhiên ngồi xuống, dù sao bậc thang cũng có trải thảm.

- Nghe anh nói cũng thú vị hơn Tề Ngang Dương, tôi cũng không thường trò chuyện, nhàm chán mới tán gẫu. Anh trước đi, tán gẫu chuyện gì?
Cô gái tuy mặc váy dài, bên trong có mặt váy lót, ngồi xuống cũng không có gì thất thố, nhưng lúc nhấc chân vẫn bị Quan Doãn thấy được phong cảnh bên trong, dù chỉ nhìn thoáng qua, nhưng Quan Doãn vẫn thấy được đôi đùi đẹp mê người.
- Vậy nói…
Quan Doãn vốn có ý muốn giữ lấy cô gái váy dài, đợi sau khi Tề Ngang Dương và Trần Thiên Vũ phân thắng bại rồi thì đến nhận lấy. Nhưng đột nhiên tâm tư vừa chuyển, ngược lại còn có hứng thú tán gẫu, bèn nói:
- Vậy tâm sự chuyện sao em còn trẻ như vậy mà mắt lại luôn luôn u oán…
- Ồ, ánh mắt của anh thật tốt.
Cô gái váy dài nhất thời ngạc nhiên, trong mắt toát ra vẻ kinh ngạc.
- Tôi luôn luôn xuân tiếc thu sầu, không hiểu sao cứ luôn thương cảm, có thể là cảm xúc bẩm sinh. Nhưng rất nhiều người quen biết tôi thật lâu mới nhận ra được, còn anh thật lợi hại, vừa gặp đã nhận ra ngay.
Đối phó với một cô gái mười sáu mười bảy tuổi, Quan Doãn cực kỳ có kinh nghiệm. Tiểu Muội từ nhỏ đến lớn, cảm xúc biến hóa thế nào hắn rõ như lòng bàn tay. Cũng chính vì vậy mà Ngõa Nhi vừa gặp đã vô cùng tin cậy hắn, xem hắn như là anh trai vậy.
- Em còn nhỏ lắm, chưa biết mùi vị của đau buồn, không có việc gì làm, chỉ có chút tình cảm đã văn thơ lai láng.
Quan Doãn chỉ ngay ra bản chất xuân tiếc thu sầu của cô gái.
- Nếu em phải bôn ba vất vả vì cuộc sống, thì không còn lòng dạ nào để nghĩ đến chuyện xuân tiếc thu sầu nữa đâu. Người có thể viết được câu thơ “Xuân hoa thu nguyệt hà thời liễu” đều là những người đã trải qua thăng trầm cuộc sống mà cảm thán. Vì nguyên do đó, chuyện cần thiết là em phải thấy được cuộc sống có ý nghĩa, thì sẽ không đau buồn vì xuân tàn thu tận gì nữa đâu.
Cô gái váy dài thoáng suy nghĩ một chút, rồi gật đầu, ánh mắt sáng lên, nhìn Quan Doãn đầy khâm phục:
- Không nhìn ra, anh quả thật cũng có chút bản lĩnh thật sự, không phải những kẻ mặt hoa da phấn ăn nói ngọt ngào lại xấu xa.
Quan Doãn cười ha hả:

- Anh vốn là người tốt, luôn lương thiện, cho đến giờ chưa từng làm gì hư hỏng cả.
- Khoác lác.
Cô gái váy dài cười một tiếng.
- Chỉ bằng tiếng gọi “em ơi” lúc nãy của anh, tôi đã biết trước đây anh trêu chọc không ít con gái. Nhưng cũng phải nói lại, bộ dáng cợt nhả vừa rồi của anh không đáng ghét, mà ngược lại còn có ba phần thú vị. Đúng rồi, anh tên gì?
- Quan Doãn.
Quan Doãn nói tên thật, hỏi:
- Còn em?
- Tên tôi là…
Cô gái váy dài giả vờ suy nghĩ, bỗng nhiên cười giảo hoạt:
- Thật ngại quá, tôi quên mất, chờ tôi nhớ ra, nhất định sẽ nói cho anh biết, được không?
Cô mở to hai mắt nghịch ngợm nhìn Quan Doãn, kéo mạnh mép váy. Chẳng biết từ lúc nào, Tề Ngang Dương và Trần Thiên Vũ lo tranh chấp đã buông lỏng mép váy. Quan Doãn không nhận thấy nhưng cô đã phát hiện ra, đứng dậy bỏ chạy.
- Cảm ơn anh đã nói chuyện phiếm với tôi. Tôi sẽ nhớ kỹ anh, đồ ngốc Quan Doãn.
Thật sự là một cô gái giảo hoạt, đa biến. Nhìn bóng lưng cô gái chạy xuống lầu, Quan Doãn nhất thời im lặng. Hắn chẳng những bị gọi là đồ ngốc mà còn bị một cô bé đùa cợt, tội gì mà lại bị như vậy chứ?
Nhìn lại cũng thấy tranh chấp giữa Tề Ngang Dương và Trần Thiên Vũ đã hạ màn. Cô gái váy dài vừa chạy đi thì Trần Thiên Vũ cũng buông chéo áo Tề Ngang Dương ra, còn rất lịch sự dùng tay chỉnh sửa quần áo Tề Ngang Dương lại cho ngay ngắn, lại vỗ vỗ vào vai Tề Ngang Dương:
- Ngang Dương, chân trời nơi nào lại không có vô số cỏ thơm, hà tất phải mang họa đến cho em họ tôi. Em họ nhà người khác nhiều không đếm xuể, cậu cứ tùy tiện trêu đùa.
- Em họ nhà người khác tôi luôn thấy chướng mắt, chỉ coi trọng em họ cậu thôi. Dù thế nào đi nữa, Thiên Vũ, cứ nói một câu thẳng thắn vậy đó.
Tề Ngang Dương chẳng màng đến nhiệt tình vờ vịt của Trần Thiên Vũ, đẩy tay y ra, nói:
- Tôi đợi cô ấy năm năm, đến lúc cô ấy tốt nghiệp đại học sẽ cưới ngay, sau đó tôi gọi cậu một tiếng anh, có được không?
Trần Thiên Vũ dở khóc dở cười. Đã gặp nhiều người xấu, nhưng chưa thấy ai lại xấu xa như vậy. Ánh mắt y chợt nhìn thấy Quan Doãn, lập tức nảy ra một ý, nói:

- Không phải tôi muốn ngăn cản cậu, là em họ tôi tuổi còn nhỏ, mà nó cũng đã có ý trung nhân…
- Là ai?
Tề Ngang Dương sôi sục ý chí chiến đấu:
- Tôi tìm gã quyết đấu.
- Quan Doãn.
Trần Thiên Vũ cười đầy thâm ý, đưa tay chỉ Quan Doãn:
- Vừa rồi Quan Doãn và em họ tán gẫu rất hợp ý. Tôi hiểu nó rõ lắm, chắc chắn là nó vừa gặp đã yêu Quan Doãn rồi.
Tề Ngang Duơng nghe thấy, xoay người về phía Quan Doãn:
- Em Quan, em cũng xem trọng cô ấy sao? Ngàn chọn vạn tuyển anh mới chọn được một cô gái mà em cũng muốn giành với anh, thật là không có nghĩa khí.
Quan Doãn cười ha hả:
- Mới mười sáu mười bảy tuổi anh cũng xuống tay, em thì không giàu lòng thương người như vậy.
Muốn châm ngòi ly gián hắn và Tề Ngang Dương, thủ pháp của Trần Thiên Vũ còn hơi non nớt một tí. Đương nhiên Quan Doãn cũng biết rõ, Trần Thiên Vũ vì muốn hóa giải thế công của Tề Ngang Dương, chứ không phải y thật sự vô kế khả thi.
Nhưng chuyện khiến Trần Thiên Vũ thất vọng là dường như Tề Ngang Dương nhất định theo đến tận cùng không buông, đã xoay người xuống lầu đuổi theo. Tình thế cấp bách, Trần Thiên Vũ muốn ra tay ngăn Tề Ngang Dương lại, đột nhiên từ phía sau truyền đến một giọng nói nặng nề:
- Ngang Dương, cậu đứng lại.
Giọng nói này như gió lạnh thổi qua mặt đất đang có tuyết đọng, khiến bông tuyết bay tán loạn, thêm vài phần lạnh lẽo và hiu quạnh. Tiếng nói vừa dứt, một bóng người từ trên lầu thong thả bước xuống. Dường như mỗi bước chân của ông ta đều có đính đồng. Cụp cụp cụp, tiếng bước chân đều đặn khiến tim người dường như đập nhanh hơn.
Khi người này đến bên cạnh Trần Thiên Vũ, đứng khoanh tay, tướng tá uy nghi, bảy tám phần giống Trần Thiên Vũ, mặc chữ điền, mày rậm, mắt một mí, không giận mà vẫn uy nghiêm.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận