Quan Vận

Trong con mắt của Hạ Đức Trường, thân phận của Quan Doãn, trải qua ba giai đoạn.
Giai đoạn thứ nhất là thưở Quan Doãn và Hạ Lai yêu nhau, trong lòng Hạ Đức Trường luôn cho rằng Quan Doãn mượn cớ cưới Hạ Lai để lưu lại Bắc Kinh, một thanh niên nông dân lại muốn trèo lên cành cây cao.
Giai đoạn thứ hai là sau khi Quan Doãn bước vào Hoàng Lương đảm nhiệm thư ký số một Thành ủy, nhanh chóng tạo ra một chỗ đứng, trở thành điểm tựa của thế cục Hoàng Lương, Hạ Đức Trường hai mắt tỏa sáng, lúc này mới phát hiện Quan Doãn hoá ra thật đúng là một thiên tài hiếm thấy trong chốn quan trường, vậy sao trước kia mắt ông như bị mù, chỉ biết chèn ép hắn mà không biết để tâm đến việc đào tạo?
Giai đoạn thứ ba, là sau khi Hạ Đức Trường phát hiện Dung Tiểu Muội, giống như rẽ mây nhìn thấy mặt trời, trước mắt rộng mở thông suốt, trong mắt ông Quan Doãn là tên tiều tử nghèo và là một thiên tài đổi thân lột xác biến hóa nhanh chóng trong giới quan lại, trở thành một mỏ vàng to lớn, bên trong mỏ vàng ấy lại ẩn chứa vô số của cải, chỉ cần khai thác một cách hợp lý, nhất định được lợi cả đời.
Nhưng hiện tại, khi ông nghe được Quan Doãn lặng lẽ trở thành thượng khách của Tề Toàn, còn được Tề Toàn mời lại dùng cơm, trong lòng của ông hết sức ngạc nhiên. Với cấp bậc của ông, muốn đích thân đến nhà Tề Toàn chúc tết còn không được, còn Quan Doãn chẳng những có thể đến nhà chúc tết, còn được mời lại dùng cơm, mối quan hệ cá nhân này, tuyệt đối không giống bình thường, nếu hắn ở Tỉnh ủy có thể cùng Tề Toàn duy trì mối quan hệ chặt chẽ, sao hắn lại có thể bước lên một cách gian nan như vậy?
Lúc này lại nhìn thấy Quan Doãn đứng ở cửa thản nhiên, Hạ Đức Trường từ trước đến giờ vẫn có một cái nhìn khinh khi với Quan Doãn, đột nhiên từ sâu trong nội tâm bỗng nảy ra một nỗi kính sợ, đúng vậy, đường đường là Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, lại kính sợ một gã chỉ là thư ký số một Thành ủy cấp phòng, quả là truyện nghìn lẻ một đêm, nhưng đây là thực tế của cuộc sống. Ngược lại mấy tháng trước, ông không nghĩ truyện ly kì lại rơi đúng trên người mình, nếu là người khác nói, ông cũng sẽ cười nhạo người đó bất tài. Nhưng hiện tại ông chẳng những không cười nhạo cho sự bất lực của mình, mà ngược lại còn cảm thấy may mắn ít nhất ông còn quen biết Quan Doãn và còn có cơ hội ở gặp mặt Quan Doãn.
Một người trẻ tuổi không có gốc rễ, bước đầu đã định hình cho mình một chỗ đứng, làm mưa làm gió, sau đó cũng vì là người tài cáng được Tưởng Tuyết Tùng để tâm do đó một bước lên mây, có được thành tựu như ngày hôm nay, hắn cứ thế mà bước tới, hắn chưa từng mượn qua sự hỗ trợ của bất cứ thế lực thế gia nào, hơn nữa, hắn tuy vẫn chưa chính thức lọt vào tầm mắt của thế gia, nhưng cũng đủ khả năng tự mình đâm chồi nảy lộc, chỉ dựa vào thực lực bản thân đã tạo lập được chỗ đứng như vậy nếu có bàn tay của thế gia nào nâng đỡ, hắn nhất định sẽ có một địa vị rất cao?
Chưa nghĩ đã sợ, huống hồ Hạ Đức Trường càng nghĩ càng sợ mình trước mặt của Quan Doãn không còn thế lực như xưa, trước mặt Quan Doãn tươi cười đón chào:
- Tiểu Quan đã đến đây mau vào đi.
- Ai tới vậy?
Lý Ngọc Hoan la lên, bà từ trong phòng ngủ đi ra, trên đầu vẫn còn quấn tóc, mang đôi dép lê, vẻ mặt kiêu ngạo nói:
- Tiểu Quan, người nào là tiểu Quan?
- Quan Doãn, nhanh đi rót trà cho Quan Doãn.
Hạ Đức Trường thấy vẻ mặt Lý Ngọc Hoan, nóng lòng muốn cho cô một nắm đấm, làm mất đi vẻ kiêu căng trên khuôn mặt căng tròn của bà, không chỉ xóa hết vẻ kiêu căng trên khuôn mặt béo núc, tiêu diệt vẻ kiêu căng của một trong những ngũ đại thế gia, nhưng so với nhà Dung, căn bản không đáng nhắc tới.
- Quan Doãn đến rồi?
Lý Ngọc Hoan cười lớn
- Hoan nghênh đại thư ký, thật đáng tiếc, cậu đã tới chậm một bước, Hạ Lai đi rồi, cậu không gặp được nó. Tôi nói cậu quả là người đã đến chậm rồi, muốn đuổi kịp Hạ Lai, tốt nhất là chuyện tình của cậu và Kim Nhất Giai nên dừng lại, có phải hay không? Cậu cũng đừng quá cầu toàn, Quan Doãn, tôi cho cậu biết, tôi đã nói với mẹ Nhất Giai rồi, bà sẽ không đồng ý chuyện tình của cậu và Nhất Giai, cậu nên bỏ suy nghĩ đó đi.
Lời nói của Lý Ngọc Hoan như tiếng súng nổ liên hồi, gầm thét càn quét Quan Doãn.
- Ngọc Hoan.
Hạ Đức Trường đang muốn nỗ lực giữ quan hệ tốt đẹp với Quan Doãn, bị lời nói của một phụ nữ đã có chồng như Lý Ngọc Hoan đả kích đến tán loạn, nếu Quan Doãn gặp phải người nhỏ hơn, những lời này quá đụng chạm, thẹn quá thành giận, hắn không nói gì liền đứng sang một bên.
- Hạ Đức Trường, ông chính là kẻ ty tiện chuyên nịnh hót.
Lý Ngọc Hoan cũng giận nói một câu:
- Ông có ý định xu nịnh nhà họ Dung không được rồi. Nói xong, bà từ trong phòng đưa ra một bộ quần áo và một phong thư, nhét vào tay Quan Doãn, đưa tay chỉ ra cửa chính.
- Quan Doãn, từ nay về sau Hạ gia và cậu không còn có dính liếu gì nhau, không cho phép cậu bước vào cửa của nhà họ Hạ.
Quan Doãn đón nhận bộ quần áo, trịnh trọng khom người trước Hạ Đức Trường và Lý Ngọc Hoan, mặc kệ hắn và Hạ Lai cuối cùng kết cục như thế nào, ít nhất giữa hai người đã xảy ra chuyện tình một đêm, cô xem như cũng là tân nương của hắn, cho nên hắn cúi đầu chào cha mẹ cô.
- Cảm ơn trưởng ban Hạ đã dạy cho tôi bài học đầu tiên, cũng cảm ơn cô Lý đã dạy cho tôi bài học thứ hai. Từ nay cửa của nhà họ Hạ, tôi quyết sẽ không dám vào nửa bước
Quan Doãn nói như đinh đóng cột
- Cũng xin cô Lý thu lại lời nói vừa rồi, chuyện của tôi và Nhất Giai không cần đến sự nhọc tâm của cô, được hay không, dì có nói cũng không có ích gì.
Nói vừa xong, Quan Doãn dứt khoát xoay người rời đi, cũng không thèm quay đầu nhìn lên một cái, đã không có Hạ Lai, nhà họ Hạ đối với hắn mà nói, chỉ là một gian phòng vô cùng lạnh lẽo vô hồn, từ nay về sau, nhà họ Hạ đối với hắn mà nói, không còn là nơi mà hắn quyến luyến.
Hạ Đức Trường ngây người tại chỗ, không nói được một lời, Lý Ngọc Hoan từ trước đến giờ chưa bị người nào đứng trước mặt lăng nhục, bỗng dưng hướng về phía Quan Doãn hét to:
- Quan Doãn, cậu đứng lại, cậu đứng lại đó cho tôi.
Trả lời bà ta chỉ là một bóng lưng không hề ngoái đầu lại nhìn.
Tại sao có thể như vậy?
Hạ Đức Trường trong nháy mắt mất hết khí lực, ngồi xuống, nhưng ngược lại ông không ngồi vào ghế salon, mà là ngồi xuống mặt đất, phát ra tiếng bùm vang thật lớn, sau đó ông chỉ thấy trước mắt như tối sầm, ngửa mặt hướng lên trời liền ngã xuống mặt đất.
Trước đây, Hạ Đức Trường từng ở trước mặt Quan Doãn chỉ tay năm ngón, ngược lại hôm nay vì sự dứt khoát rời đi của Quan Doãn mà tức giận đến nỗi ngất tại chỗ.
Trong lòng Quan Doãn giống như đang thiêu đốt, hắn rốt cuộc hiểu rõ Hạ Lai vì sao bỏ hắn mà đi, có một gia đình như vậy, cha mẹ lại như vậy, cô bất kể lựa chọn thế nào cũng đều ở vào thế khó xử, đều là bị áp bứt! Thay vì thấy cảnh như vậy, chi bằng cao chạy xa bay, mắt không thấy tâm không phiền.
Bến bờ đại dương, ngăn trở nghìn trùng, chính là đời này không gặp nhau, tránh cho nhau khó xử
Chỉ là sau một đêm ở Hoàng Lương, Hạ Lai đã nhẫn tâm lặng lẽ ra đi mà không nói lời từ biệt với hắn, cuộc đời xa cách, sự đời lại mênh mông mịt mù.
Tuy nhiên Quan Doãn không những hiểu được vì sao Hạ Lai âm thầm lặng lẽ ra đi, hiện tại còn âm thầm chúc phúc cho Hạ Lai, hy vọng cô ở nước xa xôi nào đó, tất cả đều yên ổn, có cuộc sống bình yên theo cùng năm tháng.
Trong lồng ngực lửa giận như đang thiêu đốt, Quan Doãn cũng không có thời gian xem phong thư của Hạ Lai, từ nhà họ Hạ đi ra, lái xe chạy trên đường như điên, mượn cơ hội trút hết mọi buồn bực trong lòng. Có lẽ vì hắn ở trong dòng xe cộ tả xung hữu đột với tốc độ xe quá nhanh, đã thu hút mấy xe bám gót theo sau, còn có mấy chiếc BMW mở cửa sổ ra hiệu cho Quan Doãn, nhất quyết đua tranh cao thấp.
Quan Doãn mặc kệ đám thanh niên trẻ tuổi tinh lực dồi dào, hắn không hề trút hết sự kích động của tuổi trẻ, hắn không có trả lời bọn họ, không bao lâu đám đua xe mất hết hào hứng với hắn, gào thét mà đi, Quan Doãn cũng không thèm chú ý, chỉ lo tiếp tục chạy như điên trên đường, chỉ hy vọng con đường phía trước không có đoạn kết, cứ chạy mãi chạy mãi cho quên thời gian, không có chú ý tới phía sau, có một chiếc xe thể thao BMW đang bám đuôi theo sát.
Chẳng qua chiếc xe thể thao BMW có kỹ xảo bám gót rất cao minh, chỉ rời sau xe Quan Doãn có vài chiếc, lại cùng hắn ra tín hiệu, không chú ý còn tưởng rằng hắn chính là người cùng đồng hành với bọn chúng.
Đi khoảng hơn nửa canh giờ, sự tức giận trong lòng của Quan Doãn đã giảm đi rất nhiều, ngẩng đầu nhìn lên, hoá ra đã đến khu Tuyên Võ, đi thẳng là đường lớn, quẹo phải là đường nhỏ, hắn liền chuyển hướng về phía đường nhỏ, chuẩn bị tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút.
Đường nhỏ không rộng, khi hai chiếc xe nhường đường còn phải chú ý một chút đến sự qua lại, hai bên đường toàn là cửa hàng lớn nhỏ, rất phồn hoa, hơn nữa lại mang hơi thở của cuộc sống mới, đi khoảng một chút Quan Doãn liền phát hiện bên phải cách đó không xa có một đám người đang vây quanh, dường như đang xảy ra vụ tranh chấp chuyện gì. Nhất thời tò mò, hắn dừng xe sang một bên, định bụng xem đến cuối cùng.
Trong đám người, có ba người đang giằng co tại một chỗ, trong đó có hai người trẻ tuổi, một ông già, hai người trẻ tuổi quần áo chỉnh tề, không phú thì quý, ông lão thì quần áo tả tơi, đẩy chiếc xe ba bánh, trên xe có cải trắng và khoai tây, hẳn là người nông dân bán rau. Bên cạnh chiếc xe ba bánh còn có một con lừa, con lừa dáng vẻ ủ rũ, giống như là đã làm chuyện gì sai.
Hai người trẻ tuổi, khoảng hai mươi tuổi, trong đó có một người thân hình cao lớn, cao 1m8, mặt gầy, mắt nhỏ dài, thái độ kiêu ngạo. Còn một người trẻ tuổi khác thấp hơn nữa đầu so với đối phương, đưa lưng về phía Quan Doãn, Quan Doãn không thấy rõ bộ dạng của y cao thấp thế nào, chỉ nhìn thấy tay y bị quấn băng gạc, mơ hồ cảm giác dường như đã gặp qua y.
Còn lão nông bán rau toàn thân bụi bặm, dùng một dây thừng quấn ngang eo, trên đầu đội mũ, trên mũ có mấy cây cỏ dại, trên gương mặt đầy nếp nhăn nước mắt tuôn dài, trong tay còn nắm chặt mấy đồng nhân dân tệ đã nhàu nhĩ.
Quan Doãn tách đám người đi vào bên trong, đang lúc mọi người mồm năm miệng mười trong tiếng tranh luận nghe xem nguyên nhân xảy ra chuyện, vốn tưởng rằng là hai người trẻ tuổi kết phường ức hiếp lão nông, hóa ra là người cao trẻ tuổi ức hiếp lão nông, người có vóc dáng thấp bé lại bảo vệ lão nông, hai người tranh chấp, không ai chịu nhường ai.
Tỉ mỉ nghe ngóng, Quan Doãn lúc này mới hiểu rõ chân tướng sự việc, lão nông dẫn lừa đi bán rau, khi qua đường, vì nhường cho chiếc ô tô của người thanh niên thấp, nên dừng lại phía bên phải, đúng lúc lại chặn mất đường đi của chiếc xe của người cao hơn, người cao không kiên nhẫn liền liên tục ấn còi, kết quả làm con lừa sợ hãi đã thuận chân đá vào cửa xe.
Người cao ráo trẻ tuổi không cam lòng, xuống xe tìm lão nông nói chuyện phải trái, yêu cầu lão nông bồi thường tiền, lão nông buổi sáng vừa mới bán được có mười mấy tệ tiền rau, người trẻ tuổi mở miệng ra đòi cả ngàn, lão nông làm sao có tiền đưa, khi tranh cãi, con lừa lại sợ hãi, lại bay lên đá thêm một đá vào kiếng chiếu hậu đằng sau, lần này quả là đại họa, người cao ráo trẻ tuổi lúc này nổi giận, yêu cầu lão nông đền cho y 3000, nếu không có tiền, sẽ nhốt con lừa, y còn muốn làm thịt lừa.
Kết quả người có vóc dáng nhỏ nhịn không được, xuống xe tranh cãi với người cao to, hai người càng ngày càng tranh cãi ầm ĩ, dường như là muốn đánh nhau.
Thì ra là thế, trong lòng Quan Doãn có chút đắn đo suy nghĩ, ngẩng đầu, thấy người trẻ tuổi cao ráo đưa tay ra nắm lấy vạt áo của người thấp bé, giận dữ nói:
- Kim Nhất Lập, tôi cuối cùng cảnh cáo anh, anh im đi không? Nếu anh không im mà vẫn tiếp tục nói, đừng trách tôi Dung Thiên Hành sao không khách khí với anh.
Kim Nhất Lập? Dung Thiên Hành? Nhà họ Kim và nhà họ Dung? Quan Doãn lập tức mở to hai mắt nhìn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui