Quan Vận

Kim Nhất Lập bị Dung Thiên Hành tát hai cái, nửa bên mặt đã sưng đỏ lên, rất khó coi. Y cười ha hả, muốn làm ra bộ dạng khinh miệt, nhưng không ngờ vừa nhếch miệng đã động đến vết thương, đau hết cả miệng.
- Ha ha, anh Quan, quan hệ của anh với Tề Ngang Dương không tồi, em không nói xấu sau lưng anh ta đâu.
Đừng nhìn thấy Kim Nhất Lập ở cửa Hội sở Thế Kỷ giống như một nghệ sĩ trẻ, nhưng giờ tóc tai bù xù, hình tượng bị hủy, trái lại có vẻ bình thường hơn rất nhiều, không xấu như vậy.
- Em biết người chị em thích là anh, em cũng ủng hộ anh làm anh rể em. Nhưng xuất thân của anh hơi kém một tí. Nếu anh cũng là con cháu quý tộc, thì hôn sự này sẽ thành. Hiện giờ… Tuy anh đã là thư ký số một Thành ủy Hoàng Lương, nhưng danh tiếng của một thư ký số một Thành ủy, lại không dùng được ở Bắc Kinh.
Kim Nhất Lập vừa lắc đầu, vừa bất đắc dĩ thở dài. Qua hai lần tiếp xúc, hơn nữa, Kim Nhất Giai đã nhiều lần rỉ tai cậu ta, hình tượng của Quan Doãn trong lòng cậu ta đã to lớ hơn. Tuy cậu ta cũng có thiên kiến giai cấp nhất định, nhưng chỉ cần hợp ý thì không còn so đo nhiều nữa. Nhưng với chuyện tình yêu của Quan Doãn và Kim Nhất Giai, cậu ta cũng không nhìn thấy một triển vọng tốt đẹp. Kim gia mặc dù đang được xem như một trong mấy nhà thế gia có công khai quốc, nhưng xuất thân của Quan Doãn kém quá xa Kim Nhất Giai.
Muốn cho toàn bộ nhà họ Kim bỏ đi định kiến giai cấp mà chấp nhận hôn sự của Quan Doãn và Kim Nhất Giai, thật khó như lên trời, trừ phi… trừ phi cấp bậc hiện tại của Quan Doãn là cấp Cục trưởng có thực quyền.
Quan Doãn hiện tại mới chỉ là phó phòng, ở điểm mấu chốt đã cách Kim Nhất Giai quá xa. Kim Toàn Đạo đã từng phát ngôn, nếu có người không xuất thân từ nhà thế gia muốn kết hôn với Kim Nhất Giai, chỉ cần là cán bộ cấp Cục trưởng có thực quyền, hai mươi sáu tuổi, có thể suy xét.
Hai mươi sáu tuổi cấp Cục trưởng đã là ngàn dặm khó tìm, ngoại trừ con cháu quý tộc, ai có thể được ngồi vào ngai vàng cấp Cục trưởng vào lúc hai mươi sáu tuổi? Được rồi, cho dù là dân chúng bình thường có thể cãi mệnh trời, thuận buồm xuôi gió cũng có thể lên tới cấp Cục vào lúc hai mươi sáu tuổi, yêu cầu chính thức như vậy, cũng chỉ là một cánh cửa hẹp.
Hai mươi sáu tuổi làm cán bộ cấp Cục trưởng, đừng nói tìm toàn Bắc Kinh chưa được mấy người, e là tìm trong cả nước cũng hiếm hoi.
Nếu lùi thêm mười ngàn bước nữa, coi như cũng có một nhân tài cãi lại ý trời có thực. Xuất thân dân đen, mới hai mươi sáu tuổi đã là cán bộ cấp Cục trưởng, nhưng Bí thư Thành Đoàn lại không được xem như là có thực quyền. Phải là nhân vật chủ yếu của các ban ngành quan trọng mới có thể phù hợp với tiêu chuẩn của Kim Toàn Đạo, ví như Cục trưởng Cục Công an thành phố, Bí thư Quận ủy, hay Chủ tịch Quận vân vân…
Kim Nhất Lập chỉ biết, nói tiêu chuẩn này cho những người xuất thân bình thường đang ôm hy vọng cưới được Kim Nhất Giai, cũng không bằng cho họ chìm vào một giấc mộng đẹp hư ảo. Ai xuất thân từ dân đen có thể lên làm Cục trưởng Cục Công an thành phố, Cục trưởng Cục Công thương, hay một trong tám ngành lớn vào lúc hai mươi sáu tuổi? Ai xuất thân từ dân đen có thể làm Bí thư Quận ủy hay Chủ tịch huyện vào lúc hai mươi sáu tuổi?
Cho nên nói, tiêu chuẩn chọn rể của Kim gia không phải là Long Môn, mà là Nam Thiên Môn, người bình thường sao có thể bay được vào Nam Thiên Môn? Tốt nhất là cứ tỉnh lại đi, không rễ không cành mà muốn hai mươi sáu tuổi trở thành cán bộ cấp Cục trưởng có thực quyền? Khả năng này còn không được thực tế bằng đi mua vé số nữa. Kim Nhất Lập nhịn nửa ngày mới nuốt hết những lời muốn nói ra trở vào. Cậu ta không đành lòng đả kích lòng tự tin của Quan Doãn.
Cũng vì vừa rồi Quan Doãn ra mặt giải vây cho cậu ta, khiến cậu ta vô cùng cảm kích. Nếu là trước kia, cậu ta sẽ không chút lưu tình mà nói rõ chân tướng cho Quan Doãn biết rồi. Tuy ngón út của cậu ta còn hơi đau, nhưng nợ nần cậu ta tính cả cho Tề Ngang Dương, không hề oán giận gì Quan Doãn. Vừa rồi, Quan Doãn đã khống chế Dung Thiên Ngàn, khiến cậu ta đã đánh lại được Dung Thiên Ngàn hai cái, thật sự cũng hết giận rồi.
Quan Doãn thà rằng mạo hiểm đắc tội với người nhà họ Dung cũng phải giúp cậu ta. Anh em tốt!
Kim Nhất Lập ngồi trong xe Quan Doãn, nói chuyện với hắn. Cậu ta cho rằng lời nói của cậu ta sẽ làm Quan Doãn xúc động, không ngờ Quan Doãn chỉ lắc đầu nói:
- Anh cũng đã sớm đoán được rồi. Vì anh mà Hạ Lai đã xuất ngoại. Nếu lại vì anh mà khiến cho quan hệ giữa Nhất Giai và người trong nhà không thoải mái, anh sẽ biến thành tội nhân. Anh chọn cách thích hợp nhất, chia tay với Nhất Giai.
- Á, không thể được. Anh đề nghị chia tay, chị em chắc phải đau khổ đến chết mất, không được đâu. Anh Quan, chuyện này anh phải nghe lời em khuyên, cứ từ từ, phải bàn bạc kỹ lưỡng, không thể tuyệt tình như vậy.
Kim Nhất Lập lại sốt ruột:
- Đã nhiều năm rồi, chưa thấy chị em sốt cả ruột gan vì người nào cả. Anh không biết là anh làm khổ chị ấy thế nào đâu. Trước kia chị ấy là một cô gái rất kiên cường, lại lợi hại, có năng lực. Trong đám con cháu quý tộc ở Bắc Kinh, có ai mà không sợ chị ấy. Em từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy chị ấy khóc, nhưng từ lúc quen biết anh, ôi, đừng nói nữa, không biết chị ấy đã khóc bao nhiêu lần. Em cũng biết chị ấy khổ tâm, có lực cản của gia đình, lại còn Hạ Lai, chị ấy bị kẹp ở giữa, hai bên đều khinh bỉ. Nhưng càng như vậy, anh càng phải ủng hộ chị ấy. Anh muốn rút lui, một mình chị ấy sao cố gắng được?
Quan Doãn nhất thời xúc động, không ngờ nhìn thoáng qua, Kim Nhất Lập là một cậu trai bất cần đời, nhưng lại có thể nói ra những lời hợp lý như vậy. Hắn nắm thật chặt tay Kim Nhất lập:
- Anh em tốt. Tôi sẽ nhớ kỹ những gì cậu nói. Nhất Giai có người em tốt như cậu là phúc đức của cô ấy.
- Đúng là phúc đức, là phúc đức.
Kim Nhất Lập cười ha ha, sờ sờ ót:
- Phía sau này có ba cục u, đếu là do chị ấy đánh. Chị ấy có phúc, còn em đúng là gặp xui xẻo.
Quan Doãn dở khóc dở cười, không ngờ Kim Nhất Giai luôn dịu dàng như nước trước mặt hắn như vậy, bỗng nhiên lại nghĩ đến Dung Thiên Hành và cô gái áo lam, hỏi:
- Dung Thiên Hành là gì của Dung Nhất Thủy? Cô gái áo lam kia là ai?
- Dung Thiên Hành là cháu trai của Dung Nhất Thủy, xem như là dòng dõi Dung gia chính tông.
Kim Nhất Lập mở to hai mắt nhìn Quan Doãn, tựa như chuyện Quan Doãn không biết Dung Thiên Hành rất khó hiểu.
- Cô gái kia tên là Lý Mộng Hàm, là con gái nhà họ Lý, là cô gái mà Dung Thiên Hành vẫn đang theo đuổi, nhưng gã vẫn chưa đạt được mục đích.
Quan Doãn cũng nhận ra khi Kim Nhất Lập nhắc tới Lý Mộng Hàm thì có vẻ rất mất tự nhiên, không khỏi cười:
- Có phải cậu cũng đang theo đuổi Lý Mộng Hàm không? Ngày hôm qua, ở Hội sở Thế Kỷ, cô ấy nói là đi nhờ xe, cũng là cậu kéo cô ấy đi sao?
- Đương nhiên là em kéo cô ấy đi đấy. Nhưng tính tình cô ấy rất tùy ý, muốn thế nào thì cứ làm thế ấy.
Kim Nhất Lập cười mờ ám một trận.
- Em thích cô ấy, cũng đang theo đuổi, nhưng cũng chưa theo được. Anh Quan, chỉ em một chút đi. Chị em tính cách lợi hại như vậy cũng bị anh thu phục. Một cô gái hoang dã như Lý Mộng Hàm, đối với anh mà nói, chắc chắn dễ như trở bàn tay thôi.
Quả nhiên, lúc Lý Mộng Hàm ở Hội sở Thế Kỷ nói chỉ đi nhờ xe chứ không biết Kim Nhất Lập là nói dối. Cô ấy ở lại sau, Quan Doãn đã hoài nghi cô ấy còn có ý khác, không ngờ hắn lại đoán đúng. Còn Kim Nhất Lập không ngờ lại luôn cho rằng Lý Mộng Hàm là một cô gái ngây thơ, tự nhiên, thích cuộc sống đơn giản, thái độ hoang dã, nhưng cậu ta đã bị Lý Mộng Hàm lừa gạt không ít.
Quan Doãn cũng chẳng muốn truyền thụ bí kíp tán gái gì gì đó cho Kim Nhất Lập, hơn nữa hắn cũng cố không hỏi những câu có liên quan đến Dung gia, ví như Dung Nhất Thủy có anh chị em gì không, Lý Mộng Hàm là con gái người nào trong Lý gia, có liên quan gì đến Lý Ngọc Hoan, Lý Ngưng Hoan… thì điện thoại đã vang lên. Hắn nhìn điện thoại, thấy Tề Ngang Dương gọi đến.
Vừa thấy tên Tề Ngang Dương, sắc mặt Kim Nhất Lập đã thay đổi, lạnh lùng nói:
- Anh Quan, em dẫn đường, anh cứ chạy theo em là được.
Xem ra kế sách của Tề Ngang Dương có hiệu quả rồi, thành kiến của Kim Nhất Lập với Tề Ngang Dương rất sâu sắc.
Quan Doãn lắc đầu cười, nghe điện thoại của Tề Ngang Dương.
- Em đi đâu vậy, em Quan, anh chờ em lâu rồi, mau đến đi, anh đang ở Kim Sinh Lệ Thủy chờ em.
Âm thanh của Tề Ngang Dương lộ ra vẻ khá lo lắng.
- Mấy người ở Kim gia, bà con thân thiết gì cũng kéo đến xem mặt anh, phiền chết được. Đáng ghét hơn là Tô Mặc Ngu cũng tới nữa, anh muốn chết sớm cho rồi.
- Được, em lập tức đến ngay, có chút chuyện nhỏ bất ngờ xảy ra. Nhưng cũng có thể tính là chuyện tốt, em đang ở cùng với Kim Nhất Lập.
- Kim Nhất Lập? Thằng nhóc ngu ngốc đó có phải nói bậy bạ gì anh không? Mau dẫn nó đến đây, giờ đúng là lúc cần nó đó. Ha ha ha…
Tề Ngang Dương cất tiếng cười to:
- Em cũng tới nhanh đi, Kim Nhất Giai nhà em trang điểm rất đẹp. Anh hơi hối hận rồi, giờ anh phát hiện, cô ấy cũng rất khá. Hai anh em mình ánh mắt không khác nhau lắm, rốt cuộc đúng là anh em.
Đặt điện thoại xuống, Quan Doãn lắc đầu cười. Thật ra tính cách tùy tiện của Tề Ngang Dương đúng là không hợp với Kim Nhất Giai. Đừng thấy Kim Nhất Giai bề ngoài kiên cường, thật ra nội tâm của cô lại là một cô gái mẫn cảm, tinh tế. Cô cần một người đàn ông tỉ mỉ và kiên nhẫn để che chở cho tình yêu của cô.
Hiển nhiên Tề Ngang Dương không phù hợp với tuýp người như cô, mà là hắn mới đúng.
Kim Nhất Lập đi trước dẫn đường, đi thẳng một mạch đến Kim Sinh Lệ Thủy. Kim Sinh Lệ Thủy là một trang viên nghỉ mát được Kim gia dùng để chiêu đãi khách quý, nằm ở ngoại ô phía Tây Bắc Kinh, gần Hương Sơn. Vị trí tuy hơi hẻo lánh nhưng lại hơn ở chỗ cảnh đẹp và yên tĩnh. Hiện giờ Bắc Kinh còn chưa bị kẹt xe, xe chạy bon bon, xe tư nhân còn chưa bị đầy nghẹt bốn phía, trừ khi đèn xanh đèn đỏ, không cần phải lo chuyện kẹt xe. Hơn nửa tiếng sau, Quan Doãn đã tới Kim Sinh Lệ Thủy.
Kim Sinh Lệ Thủy tọa lạc dưới chân núi, xây dựng theo phong cách cổ kính, nhìn từ xa như khu cố cung. Vì vậy có thể thấy được sở thích của chủ nhân Kim gia. Mái cong như trong cung, các lồng đèn đỏ lớn treo hai bên cửa, trong khu vực quản lý có nhiều bóng đèn thắp sáng như lễ hội. Hai bên cửa chính còn có một con sư tử lớn. Chợt nhìn, nếu bốn chữ Kim Sinh Lệ Thủy đổi thành phủ vương hầu thì cũng không quá đáng, gần như khiến người ta ngỡ là quay về thời cổ đại.
Quả nhiên Bắc Kinh là nơi dưới chân thiên tử, quả thật là muôn hình vạn trạng. Nhìn về nơi xa, Hương Sơn vẫn nguy nga như cũ, tuy Quan Doãn không hiểu phong thủy, nhưng đặt mình vào đó lại có thể cảm nhận được đại khí vô biên. Hắn biết được, lúc trước khi định đô là Bắc Kinh, tuyệt đối phải có cao nhân hướng dẫn. Đúng là vương khí thật sự tồn tại.
Kim gia chọn nơi này để xây dựng một trang viên biệt thự, còn đặt tên là Kim Sinh Lệ Thủy, chắc chắn cũng đã nghiên cứu cẩn thận, không cần phải nói, khẳng định là phía sau có cao nhân chỉ bảo.
Nhưng lần này Quan Doãn đến Kim gia, trong lòng cũng rất lo lắng. Tề Ngang Dương đến đây đính hôn, hắn tới làm gì? Chẳng lẽ cũng đến cầu thân? Cũng được, cầu thân thì cầu thân, sợ cái gì? Nếu Hạ Lai đã vì yêu mà có thể dũng cảm hy sinh tất cả, hắn cũng chẳng sợ việc phải tranh giành một phen, cũng muốn phá vỡ định kiến giai cấp, dũng cảm quát to ý kiến bản thân với tất cả nhà thế gia một cách kiên định rằng, hắn muốn cưới Kim Nhất Giai làm vợ.
Hơn nữa, còn phải là… không tiếc bất cứ giá nào!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui