Quan Vận

Quan Doãn và Kim Nhất Lập đến, lập tức chấn động Kim Sinh Lệ Thủy.
Chấn động, không phải là bởi vì Quan Doãn đẹp trai gì, lại càng không bởi vì hình tượng Kim Nhất Lập bị đánh đến mặt mũi bầm dập, mà là vì Quan Doãn lái Mercedes Benz bị đụng hỏng đầu.
Quan Doãn cũng không biết rằng, Mercedes-Benz Kim Nhất Giai để cho hắn mặc dù là kiểu cũ, hơn nữa nhìn cũng có chút cũ, giấy phép cũng không phải là đảng trung ương, nội các Chính phủ hoặc là quân ủy dọa người như thế nào, chỉ là giấy phép dân dụng Bắc Kinh bình thường không thể bình thường hơn, nhưng chiếc Mercedes-Benz này lại là Kim Toàn Đạo yêu nhất.
Khi Quan Doãn đem Mercedes-Benz dừng lại, lúc từ trên xe xuống, người nghênh đón ngoài cửa sổ đã giật mình không nhỏ, và lúc thấy rõ người từ trên xe xuống là người trẻ tuổi không quen biết, liền có không ít người đã lên tiếng kinh hô, làm sao xe yêu nhất của Kim lão gia để một người lái? Đợi lúc mọi người phát hiện xe Mercedes Benz Kim lão gia yêu giống như chi bảo đầu bị đụng hư, càng làm cho mấy người lập tức quá sợ hãi.
Ai mà không biết Kim lão gia yêu quý chiếc Mercedes-Benz này tới trình độ có khi sẽ chính mình đánh sáp? Người thanh niên này rốt cuộc là ai, chẳng những lái Mercedes-Benz của Kim lão gia, còn đụng hỏng vật ông cụ âu yếm! Phải biết rằng ông cụ những năm gần đây, không có quá để ý rất ưa thích cái gì đó, ai hủy Mercedes-Benz của ông ta, không phải ở ngày vui mừng cho ông cụ trong lòng ngột ngạt sao?
Ánh mắt của mọi người liền toàn bộ rơi xuống trên mặt Quan Doãn, không ít người không phải không có tiếc hận mà nghĩ, người thanh niên này đáng tiếc, phải xui xẻo. Bất kể hắn là ai, cái này xem như chạm đến vảy ngược của Kim lão gia.
Ngóng ra ngoài cửa, hiển nhiên đều là hậu sinh vãn bối, không có bề trên, sau đó, Kim Nhất Giai và Tề Ngang Dương một trước một sau đi ra.
Kim Nhất Giai trang phục lộng lẫy quả thật chói lọi, một thân lễ phục đỏ thẫm, hết sức xinh đẹp, tóc mây hoa nhan cài kim trâm, trang sức trang nhã, không nhìn kỹ nhận không ra, nhưng Quan Doãn đối với phụ nữ hoá trang cực kỳ mẫn cảm, lại vẫn là liếc mắt một cái nhìn ra. Nhưng cho tới nay không thích phụ nữ hoá trang như hắn, lại đối với đồ trang sức trang nhã của Kim Nhất Giai không hề phản cảm.
Không gí khác, chỉ vì Kim Nhất Giai hóa trang cực kỳ tự nhiên.
Cái gọi là tự nhiên vừa nói, là chỉ Kim Nhất Giai sắc mặt hồng nhuận, không phải dùng mỹ phẩm hiện đại công nghiệp hoá, mà là son, nhìn từ xa trong trắng lộ hồng không giống bình thường. Son ở cận đại gần như không người dùng nữa, nhưng ở cổ đại phụ nữ đều lấy son nhuận mặt, nhìn từ xa như màu đỏ khuôn mặt. phụ nữ cổ đại còn gọi là hồng nhan.
Phía sau Kim Nhất Giai là Tề Ngang Dương.
Bình thường Tề Ngang Dương luôn là một bộ trang phục bình thường, hôm nay cũng giày Tây xuất hiện, hơn nữa tóc còn đánh gel, sáng vài phần, khiến Quan Doãn nhất thời không thích ứng được phong cách quá mức nghiêm chỉnh của Tề Ngang Dương, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Phía sau Tề Ngang Dương, là Tô Mặc Ngu.
Ngẫm lại cũng là buồn cười, Tề Ngang Dương đến Kim gia thương lượng chuyện đính hôn, lại dẫn theo Tô Mặc Ngu, Quan Doãn cũng là đến cho Kim gia thấy thái độ. Hắn muốn lấy Kim Nhất Giai làm vợ, hai nam hai nữ. Sẽ có trò khôi hài như thế nào? Ngày hội này, sẽ có thể náo nhiệt đây.
Tô Mặc Ngu cũng là trang phục lộng lẫy, chẳng qua cô hóa trang khuôn mặt đậm, tuy rằng xinh đẹp, tuy rằng mắt giống như ao thu, lông mày như núi xa, lại ít đi vài phần hơi thở tự nhiên. Quan Doãn không thể nói rõ đối với trang điểm đậm không thích cỡ nào, chỉ là thay Tô Mặc Ngu thấy không đáng. Tề Ngang Dương vẫn không nói ra anh ta thích cô gái nước trong phù dung còn chưa tính, Tô Mặc Ngu một cô gái đặc sắc tinh xảo như vậy, vẫn đi theo Tề Ngang Dương mấy năm, lại còn không đoán được tâm tư Tề Ngang Dương, không khỏi quá ngu ngốc.
Nhớ tới xa cách của hắn và Hạ Lai, thế sự hai bên mờ mịt, Tề Ngang Dương và Tô Mặc Ngu lại không phải là gần nhau trong gang tấc mà xa cách biển trời, ở giữa những suy nghĩ, nhưng chính là khoảng cách của suy nghĩ, sẽ bỏ qua duyên phận cả đời.
Hắn bỏ lỡ Hạ Lai, còn có thể lại bỏ qua Kim Nhất Giai sao?
Kim Nhất Giai vừa thấy Quan Doãn, đầu tiên là vui vẻ, theo sau ánh mắt mới rơi xuống xe Mercedes-Benz bị đụng hỏng đầu, ánh mắt không khỏi buồn bã, dường như sợ Quan Doãn phát hiện cái gì, lại nhanh chóng khôi phục bình thường. Chẳng qua ánh mắt thay đổi của cô chạy không khỏi ánh mắt nhạy cảm của Quan Doãn, Quan Doãn liền trong lòng vừa động, mơ hồ cảm giác khởi đầu chỉ sợ không ổn.
Tuy nhiên mặc kệ, đã đến rồi thì ngồi xuống, bỗng nhiên nhớ tới chuyện Quách Phác, biết này không thể làm làm chi, là vì bản sắc đại trượng phu, cuộc sống chính là một lần mạo hiểm, lấy việc luôn muốn thử thử một lần, thành bại tạm không nói, dũng khí nhất định phải có.
Quan Doãn cũng không có ý thức được —— mà ngay cả ông cụ Dung cũng là thật lâu sau mới phát hiện —— chuyện Quách Phác là đường ranh giới giữa Quan Doãn và ông cụ Dung, có nghĩa Quan Doãn từ trước kia đối với ông cụ Dung không tín nhiệm đến mù quáng đi theo, lại đến hiện tại hắn bắt đầu có ý nuôi dưỡng tính độc lập tự chủ của bản thân, chẳng khác gì là nói, chuyện Quách Phác ngược lại kích phát tinh thần phản nghịch ẩn sâu trong lòng Quan Doãn.
Có lẽ tinh thần phản nghịch của Quan Doãn đến từ hành động vĩ đại vì yêu bỏ trốn năm đó của Mẫu Bang Phương.
- Em Quan, sao cậu giờ mới đến?
Tề Ngang Dương tới trước mặt Quan Doãn trước tiên, cười ha hả, ôm Quan Doãn —— kỳ thật anh ta là cúi người xuống nhỏ giọng nói với Quan Doãn,
- Kim Toàn Đạo ấn tượng đối với tôi bình thường, ngược lại Lý Ngưng Hoan có chút xem trúng tôi, còn nói một câu, mẹ vợ xem con rể, càng xem càng thích. Lát nữa sau khi vào trong, cẩn thận nói chuyện, người Kim gia... Rất bắt bẻ.
Nói vừa xong, anh ta nhường qua một bên, cười ha hả:
- Được rồi, Nhất Giai, người đàn ông của cô, giao cho cô.
Khuôn mặt xinh đẹp của Kim Nhất Giai ửng đỏ, phun Tề Ngang Dương một ngụm:
- Đi sang một bên, nếu không nể mặt Quan Doãn, sớm đánh anh ra ngoài.
- Được, được, cô là bà cô được chưa?
Tề Ngang Dương vừa trợn trắng mắt, có chút bất đắc dĩ nói,
- Nếu không phải vì hạnh phúc của cô và Quan Doãn, tôi đến cũng sẽ không đến Kim gia, cô không thấy lòng tốt thì thôi, còn ngang ngược với tôi? Kim Nhất Giai, cưới vợ cưới hiền, trở về luyện chữ hiền viết như thế nào.
- Phì!
Kim Nhất Giai không giả vờ với Tề Ngang Dương, có lẽ cũng thật sự là không hợp mắt, cô chính là không quen nhìn bộ dáng cợt nhả của Tề Ngang Dương, hơn nữa cô thiếu chút nữa bị bắt cùng Tề Ngang Dương đính hôn, đối với Tề Ngang Dương tự nhiên có địch ý cũng là bình thường.
Tô Mặc Ngu lôi kéo Tề Ngang Dương:
- Anh còn vớ vẫn cái gì, còn ngại chuyện không đủ loạn?
Tề Ngang Dương không hề gì lắc đầu:
- Rối loạn mới tốt, ai bảo nhóm người thế hệ trước ra trò khôi hài đính hôn gì đó, tôi đã nói rồi tôi không thích còn muốn bắt buộc tôi, không phá long trời lở đất không phù hợp tính cách của tôi.
Tô Mặc Ngu không phải không có lo lắng nói:
- Cuối cùng cũng phải tôn trọng ý kiến các trưởng bối mới đúng, cho dù chỉ là qua loa, cũng phải đem chuyện làm viên mãn một ít.
Quan Doãn nghe xong trong lòng lại là một tiếng thở dài, Tô Mặc Ngu thật không hiểu Tề Ngang Dương rồi, khó trách làm một người đàn ông bình thường như Tề Ngang Dương, nhiều năm như vậy chẳng những không đối với cô ấy động tình, cả chạm cũng không có chạm qua cô. Cũng phải, cô chẳng những trên việc hoá trang không hợp thẩm mỹ của Tề Ngang Dương, tính cách cũng là khác biệt quá lớn.
Đến đây, Quan Doãn gần như có thể kết luận, Tô Mặc Ngu và Tề Ngang Dương chung quy khó có thể cùng nhau.
- Thật ngại, xe bị đụng hỏng rồi, đã quên cùng em nói một tiếng.
Quan Doãn đại khái đoán được tầm quan trọng của chiếc Mercedes-Benz này đối với Kim Nhất Giai, biết Kim Nhất Giai không phải cô gái nhỏ nhen, có thể làm cho ánh mắt cô buồn bã, đoán chừng là chuyện chạm đến đại cục,
- Tới vội vàng, cũng đã quên sửa.
- Không sao, không sửa lại tốt. Nếu sửa mà che dấu lại để ba biết, ông mới càng phát hỏa. Thoải mái thừa nhận, có lẽ còn có một cơ hội bù lại.
Kim Nhất Giai miễn cưỡng cười, an ủi Quan Doãn nói,
- Chiếc Mercedes-Benz này là ba yêu nhất, đối với ông có ý nghĩa đặc thù, ông đúng là thiên vị đi một tí, tuy nhiên dù sao chỉ là một chiếc xe hơi, nếu ba thừa nhận anh, một chiếc xe hơi lại bị cho là cái gì.
Quan Doãn trong lúc đó liền phát ra hào tình vạn trượng:
- Anh hôm nay giáp mặt bác Kim cầu hôn, như thế nào?
- A...
Kim Nhất Giai bình thường là một cô gái rất giỏi giang rất kiên cường, vừa nghe Quan Doãn lại muốn trước mặt cầu hôn, hơi đột ngột, không khỏi nhất thời xấu hổ đỏ mặt,
- Có phải quá đường đột hay không, muốn cho ba và mẹ tiếp nhận anh, còn phải có một quá trình. Vừa tới liền cầu hôn, chuyện này... Nếu chẳng may không thành, không phải là không có đường lui? Lại nói, Hạ Lai làm sao bây giờ?
Hoá ra Kim Nhất Giai còn chưa biết chuyện Hạ Lai xuất ngoại, Quan Doãn nắm tay Kim Nhất Giai :
- Không đột ngột, anh nghĩ rồi, tử chiến đến cùng... Hạ Lai xuất ngoại, sợ là không trở về nữa.
- Thật ư?
Kim Nhất Giai vẻ mặt cả kinh, lập tức ảm đạm lắc đầu,
- Thật sự là khổ cô ấy, nếu không phải dượng và dì, hai người vốn là một đôi hạnh phúc. Dì cũng thế, dì so với dượng còn đáng ghét, dì tới nhà của em, nói xấu anh với mẹ nửa ngày...
- Không cùng quân tử tranh giành dài ngắn, chớ cùng tiểu nhân luận thị phi, huống chi là bà ba hoa? Tùy bác ấy.
Quan Doãn tự nhiên cười,
- Không mời anh vào ngồi một chút?
Kim Nhất Giai thấy người đàn ông mình yêu không sợ hãi lại vô tư, lập tức vui vẻ ra mặt:
- Anh là khách quý của em, theo lý nên quét dọn giường chiếu đón chào, mời Quan công tử!
Quan Doãn liền đúng lúc bắt được lỗi trong lời nói của Kim Nhất Giai, cười ha hả:
- Quét dọn giường chiếu đón chào là chỉ đem giường quét sạch sẽ đón khách... Em quét giường làm cái gì?
- Lưu manh, háo sắc!
Kim Nhất Giai mây đỏ đầy mặt, liếc Quan Doãn một cái,
- Anh không thể nghĩ chút chuyện đứng đắn?
- Cầu hôn không phải là vì trở thành rể cưng Kim gia sao, hay là muốn có giường?
Quan Doãn tiếp tục trêu chọc Kim Nhất Giai.
Kim Nhất Giai giơ tay nhéo Quan Doãn một cái:
- Lại nói lung tung, nhéo chết anh!
Quan Doãn bị đau, hướng bên cạnh trốn, không để ý dẫm chân một người, đối phương không chút khách khí đẩy hắn một phen, còn hùng hùng hổ hổ nói:
- Cậu mắt chó đui mù, đi đường không nhìn đường, xem đũng quần hả?
Lời này mắng thật khó nghe, Quan Doãn quay đầu nhìn lại, là một người trẻ tuổi xấp xỉ hắn, mặc tây phục đeo caravat, người năm người sáu, bộ dạng cũng không tệ, trắng trẻo, vừa thấy có vài phần tương tự Vương Xa Quân, chỉ không cao như Vương Xa Quân.
Quan Doãn nhướn mày, đang muốn phát tác, không đợi hắn mở miệng, đã có hai người trước sau thay hắn ra mặt —— chính là Tề Ngang Dương và Kim Nhất Lập.
- Cậu nói đúng, Em Quan đi đường chính là xem đũng quần của tôi rồi, đũng quần của tôi cài chưa xong, làm cậu rớt ra ngoài rồi.
Tề Ngang Dương thình lình chửi một câu, xảo quyệt cay độc khắc nghiệt.
- Lãnh Tử Thiên, thu hồi miệng của cậu, ở Kim gia, thật đúng là không phải mảnh đất cậu làm càn.
Kim Nhất Lập một bước đi ra, khoanh tay ở ngực, khinh miệt nói,
- Chính là cha cậu Lãnh Lâm đến đây, cũng phải nhỏ giọng nói chuyện, cậu lại là cái thá gì?
Lãnh Lâm? Người Lãnh gia? Nếu cùng thế hệ với Lãnh Phong, chẳng lẽ là anh hay em của Lãnh Phong?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui