Quan Vận

Có lẽ Dung Tương Liên cho rằng tên của ông ta ở Bắc Kinh này không ai không biết, không nơi nào không nghe, nhưng thật đáng tiếc, Quan Doãn đúng là lần đầu tiên nghe được tên của ông ta. Nhưng Quan Doãn vẫn đoán ngay ra được mối liên hệ với Dung Bán Sơn và Dung Nhất Thủy. Nếu tính theo tuổi tác, Dung Bán Sơn lớn nhất, tiếp đó là Dung Nhất Thủy, sau đó mới là Dung Tương Liên.
Như thế, trong ba người Dung gia, Dung Tương Liên là em út.
Về tình hình trong các gia đình thế gia, Quan Doãn cũng biết được khá nhiều, ví như Dung gia và Kim gia, có lẽ cũng vì quan hệ của hắn với Dung gia và Kim gia khá gần gũi, nhưng các thế gia khác như Lý gia, Lãnh gia và Điền gia thì hắn biết rất ít. Nhưng dù sao hắn cũng chỉ biết được bề ngoài của Dung gia và Kim gia, biết được Dung gia có ba người, nhưng chỉ biết được Dung Bán Sơn và Dung Nhất Thủy, đây là lần đầu tiên hắn nghe được tên Dung Tương Liên.
- Xin chào bác Dung.
Quan Doãn dù đoán được Dung Tương Liên là nhân vật quan trọng trong gia đình thế gia Dung gia ở Bắc Kinh, cũng không biểu lộ thái độ kinh ngạc hay hoảng sợ, mà vẫn nói không chút hoang mang.
- Cháu rất chú ý đến thân phận của mình, vẫn tuân thủ nghiêm ngặt nhân luân và bổn phận, nếu có gì sai, kính xin bác Dung chỉ ra chỗ sai.
Chỉ dựa vào danh vọng của Dung gia, trong cả Bắc Kinh này, người có thể thản nhiên đứng nói chuyện trước mặt Dung Tương Liên cũng không được nhiều, đương nhiên, những người còn trẻ, mới hơn hai mươi tuổi như Quan Doãn, dưới uy thế của Dung Tương Liên mà vẫn có thể bình tĩnh như thế, cũng là có một không hai, vì Dung Tương Liên tuy không phải là người chấp chưởng gia đình họ Dung, nhưng cũng là người cầm quyền chưởng quản về kinh tế của Dung gia.
Con người này, một lời có thể khiến người ta lên, cũng có thể khiến người ta xuống. Chỉ một câu nói của Dung Tương Liên đã có thể quyết định quyền sinh tử hơn trăm triệu của rất nhiều gia đình ở Bắc Kinh.
Nói sinh tử thì hơi có chút khoa trương, nhưng quả thật Dung Tương Liên có ảnh hưởng mạnh mẽ đến mạch máu kinh tế ở Bắc Kinh. Có thể hình dung bằng từ hết sức quan trọng. Có lời đồn rằng nền kinh tế Dung gia chỉ cần hắt hơi, thì toàn bộ nền kinh tế Bắc Kinh sẽ cảm mạo, từ đó có thể thấy được sự ảnh hưởng to lớn của Dung Tương Liên. Nhiều người nói, hẳn là để Dung Tương Liên làm Bí thư Thành ủy để Bí thư Thành ủy đương nhiệm đỡ phải chạy đến Dung gia, một là hỏi để tính, hai là để tỏ lòng thành.
Giờ thì buồn cười, một người trẻ tuổi không có chút danh tiếng, đối mặt với Dung Tương Liên cao không thể với tới kia, chẳng những không có chút sợ hãi, mà còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, chỉ trích ngay mặt Dung Tương Liên, không khỏi khiến tất cả mọi người thầm hít một ngụm khí lạnh.
Mặc kệ Quan Doãn là ai, đắc tội với Dung gia, chỉ cần một câu nói của Dung gia, Quan Doãn trong nước dù làm quan hay là thương nhân cũng sẽ không chốn nương thân.
Quan Doãn đứng trước mặt Dung Tương Liên cũng lo lắng mười phần. Không phải hắn biết rõ bản thân lợi hại thế nào, mà vì hắn không biết thực lực Dung Tương Liên to lớn đến cỡ nào. Điều quan trọng nhất, là hắn và ông cụ Dung đã chung sống rất lâu, có ông cụ Dung làm điểm tựa mạnh mẽ, trước mặt ông cụ Dung, Dung Tương Liên cũng chỉ là em thôi.
Đến lúc này, Quan Doãn đã khẳng định ông cụ Dung chính là anh cả nhà họ Dung ở Bắc Kinh rồi.
Dung Tương Liên trầm ổn như núi, tuy trong lòng tức giận, nhưng cũng không lộ rõ ra, chỉ thản nhiên nói:
- Chàng thanh niên này, sau này nói hay làm việc đừng quá theo cảm tính. Cậu còn trẻ, đừng khăng khăng cố chấp, nếu không sẽ té ngã không đứng dậy được. Nói một câu với cậu: thông minh quá khó thành trí tuệ.
- Cám ơn bác Dung đã dạy bảo.
Quan Doãn chân thành nhận lấy sự chỉ bảo của Dung Tương Liên. Dù hắn đã nghe ra trong lời nói của Dung Tương Liên còn có hàm ý khác, có uy thế của kẻ bề trên nhất ngôn cửu đỉnh, nhưng hắn vẫn kiên trì mình không làm gì sai.
- Lúc ấy cháu cũng có tặng cho Dung Thiên Hành một câu: chớ nói dân chúng có thể bắt nạt, mình cũng là dân chúng. Giờ cháu còn có một câu nữa muốn tặng cho bác Dung: làm quan không vinh, mất quan không nhục, đừng nói quan vô dụng, nơi nơi đều nhờ quan. Ăn cơm của dân, mặc quần áo của dân, chớ nói dân chúng có thể bắt nạt, mình cũng là dân chúng.
Người xung quanh nghe Quan Doãn muốn tặng Dung Tương Liên một câu, cũng không kìm nổi phải thay đổi sắc mặt. Ngay cả Kim Nhất Giai cũng tỏ vẻ lo lắng, muốn bước tới ngăn cản Quan Doãn. Dung Tương Liên là ai kia chứ? Ngay cả Kim Toàn Đạo cũng phải nhường ông ta vài phần. Quan Doãn chỉ là một hậu sinh, cũng dám khoe khoang học vấn trước mặt Dung Tương Liên sao? Chẳng những sẽ dễ dàng múa rìu qua mắt thợ, bị người chê cười, mà nếu chẳng may thốt ra lời không hay, còn có thể hoàn toàn đắc tội với Dung Tương Liên nữa.
Khi Quan Doãn nói xong, vẻ mặt của những người xung quanh từ giật mình đã biến thành tuyệt vọng. Nhất là Kim Nhất Giai, mặt cô chẳng khác nào tờ giấy trắng. Xong rồi, lời lẽ của Quan Doãn quá sắc bén, rõ ràng là không nhượng bộ Dung Tương Liên chút nào. Bề ngoài, quan hệ giữa Dung gia và Kim gia không tệ, nhưng thật ra cũng có rất nhiều mâu thuẫn ngầm. Dung Tương Liên hôm nay đồng ý đến đây, bất quá là tiện đường, không ngờ lại bị Quan Doãn đắc tội. Nếu Dung gia thật sự giận dữ, muốn bắt Quan Doãn, Kim gia cũng sẽ không xuất đầu lộ diện, cho dù là muốn bảo vệ Quan Doãn, nhưng tính đến lợi hại trước mắt, e là cũng đành phải buông tay.
Dù là Quan Doãn thật sự là rể hiền của Kim gia, đối mặt với sự giận dữ lôi đình của Dung gia, Kim gia cũng phải trả một cái giá nhất định mới có thể bảo vệ được cho Quan Doãn. Kim Nhất Giai gần như có thể tưởng tượng được cảnh Dung Tương Liên giận dữ đến tím mặt, phất tay bỏ đi. Thậm chí trong nháy mắt cô đã nghĩ đến đối sách, nếu chẳng may thật sự Dung gia muốn làm hại Quan Doãn, cô liều chết cũng phải gả cho Quan Doãn, bất kể thế nào cũng phải để Kim gia ra mặt bảo vệ Quan Doãn.
Mà ngay cả Tề Ngang Dương luôn hi hi ha ha cũng nhất thời khiếp sợ. Sao Quan Doãn luôn hiểu được đại sự, lại hồ đồ đối nghịch với Dung Tương Liên chứ? Thanh niên đánh nhau có lớn thế nào cũng được, nhưng trước mặt bề trên nhất định phải cúi đầu nhận lỗi. Em Quan thông minh một đời lại hồ đồ nhất thời… Nguy rồi, thành chuyện xấu mất, Dung Tương Liên giận dữ, con đường làm quan của Quan Doãn chắc chắn khó giữ được. Trong cả tỉnh Yến, người có thể đứng vững trước áp lực của Dung gia e là chỉ có mỗi mình cha anh. Đến lúc đó nhờ cha ra mặt, không biết có thể khiến Dung gia thu tay lại không.
Nếu Quan Doãn biết được suy nghĩ của Kim Nhất Giai và Tề Ngang Dương nhất định sẽ rất vui mừng. Có một cô gái tốt, có một anh em tốt, đúng là hắn may mắn bằng trời.
Nhưng điều khiến tất cả mọi người khó tin chính là khi nghe xong lời nói của Quan Doãn, Dung Tương Liên lập tức ngơ ngẩn cả người, mở to hai mắt nhìn thẳng vào Quan Doãn, dường như trong lời nói của Quan Doãn có ma lực gì vậy. Sau một lúc, ông ta mới giật mình bừng tỉnh, đột nhiên nắm lấy vai Quan Doãn, hỏi với vẻ không tin:
- Sao cậu biết được câu nói này? Cậu đã nghe ai nói?
Câu này tuy là do Tề Toàn viết chữ lưu niệm tặng cho Quan Doãn, cũng là một câu đối của người xưa. Trước đây, ông cụ Dung đã từng nói qua, nhưng lúc ấy Quan Doãn lại không để ý. Sau khi đến Bắc Kinh, ông cụ Dung có nhắc lại một lần, khiến Quan Doãn mới nhớ lại. Hóa ra, câu đối này chính là câu đối mà ông cụ Dung yêu thích nhất.
Câu nói có thể khiến ông cụ Dung nhớ mãi không quên, nhất định đã từng có ảnh hưởng sâu sắc với ông. Nghĩ đến thân thế của ông cụ Dung, Quan Doãn mới cố ý nói câu này, cũng là muốn thử chút phản ứng của Dung Tương Liên.
Quả nhiên đã bị hắn đoán đúng.
- Cháu nghe một bác Dung khác nói đấy.
Quan Doãn khẽ mỉm cười. Lúc này quyền chủ động đã nắm trong tay, không sợ Dung Tương Liên lại ỷ lớn bắt nạt hắn nữa.
- Là ai, rốt cuộc là ai?
Dung Tương Liên lúc này hoàn toàn đã không còn khí độ bất động như núi vừa rồi, sự vội vàng gấp gáp biểu lộ trong lời nói:
- Quan Doãn, mau nói cho tôi biết.
Chính đường tòa nhà Dung gia cũng treo câu đối này, xem như gia huấn của Dung gia, vẫn luôn ghi khắc trong lòng Dung Tương Liên. Hơn nữa, những chữ trên đó, chính là thủ bút của người chủ gia đình đã mất tích từ lâu: Dung Bán Sơn.
Quan Doãn chưa kịp nói, điện thoại của Dung Tương Liên đã đột nhiên reo lên.
Dựa vào thân phận và cấp bậc của Dung Tương Liên, tất nhiên sẽ không luôn mang điện thoại bên người, chỉ mang theo điện thoại khi có sự kiện quan trọng. Điện thoại vừa reo lên, sắc mặt Dung Tương Liên đã biến đổi, vội buông Quan Doãn ra để nghe tiếp điện thoại.
- Cái gì? Bệnh tình của ông lại trở nên nguy kịch sao?
Giọng nói của Dung Tương Liên chợt vút cao.
- Thật chứ? Anh không nhìn lầm chứ? Đúng là anh cả sao? Được, được, em lập tức tới ngay, không ngừng phút nào đâu.
Nét mặt Dung Tương Liên nửa vui nửa buồn, cũng không biết đang đau khổ hay vui vẻ. Bỗng nhiên ông ta vỗ mạnh vào vai Quan Doãn, nói đầy thâm ý:
- Quan Doãn, sau này gặp lại.
Nói xong, ông ta khẽ gật đầu với Kim Nhất Giai:
- - Tạm biệt mọi người giúp bác.
Ông ta liền vội vàng đi mất.
Mọi người đứng giữa sân ngơ ngác nhìn nhau, đều nhất thời ngạc nhiên, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện trọng đại ngoài ý muốn gì mà khiến một người luôn điềm đạm, vững vàng như núi như Dung Tương Liên lại phải sợ hãi.
Dung Tương Liên đi rồi, Dung Thiên Hành cũng không dám ở lại, cũng vội đi theo. Lãnh Tử Thiên mặt đầy máu cũng được người đỡ đi rồi. Lúc Dung Thiên Hành và Lãnh Tử Thiên sắp đi, còn quăng cho Quan Doãn một ánh mắt hung ác. Hạt giống thù hận đã gieo xuống, cũng chẳng biết lúc nào sẽ ra hoa kết quả.
Quan Doãn đứng gần đó, nghe rõ được nội dung cuộc điện thoại của Dung Tương Liên. Nửa câu đầu thì hắn không biết có ý gì, bệnh tình của ông nguy kịch, nhưng là ông nào thì hắn không đoán được. Nhưng nửa câu sau, nghe Dung Tương Liên gọi là anh cả, hẳn là chỉ ông cụ Dung thôi. Như vậy, ông cụ Dung đã thật sự lộ diện ở Dung gia, hay là đã nhận tổ quy tông rồi?
Nhưng xem chuyện mà Dung Thiên Hành gây ra, Quan Doãn lại cảm giác rằng Dung gia không đủ khí độ. Có lẽ con trai Dung Nhất Thủy còn khá. Nếu Dung Thiên Hành thật sự là anh ruột Tiểu Muội, dù sao Quan Doãn cũng không muốn Tiểu Muội về Dung gia. Mỗi lời nói hay hành động của Dung Thiên Hành đều khiến cho Quan Doãn vô cùng thất vọng. Gia giáo của Dung Tương Liên thật sự thất bại nặng nề.
- Tốt.
Kim Nhất Lập mở miệng đầu tiên khen ngợi Quan Doãn:
- Anh Quan, vậy mới hay chứ.
- Em Quan, không tồi.
Tề Ngang Dương cũng rất vui vì Quan Doãn.
- Rất có nghề, dùng lực đánh Lãnh Tử Thiên, dùng trí cho Dung Tương Liên phải lui, nhất thời sẽ thành giai thoại ở Bắc Kinh…
- Thôi đi, giờ mới đến nơi nào, vạn lý trường chinh còn chưa bước được nửa bước đầu tiên.
Quan Doãn đẩy Tề Ngang Dương một phen, lại lịch sự đưa tay mới Kim Nhất Giai:
- Xin hỏi Kim cô nương, có thể mời tiểu sinh vào cửa không?
Kim Nhất Giai bị Quan Doãn pha trò phải bật cười. Vừa rồi cô cũng vì kinh hãi mà quên phía sau Quan Doãn còn có ông cụ Dung. Ông cụ Dung đã ở Bắc Kinh, có ông ở đây, Dung Tương Liên hẳn cũng không dám làm gì Quan Doãn. Nghĩ đến đây, tâm trạng của cô thật tốt:
- Quan công tử, xin mời.
Quan Doãn cười ha ha, hất mặt lên, tay chắp sau lưng, bước đi như một công tử cổ đại, bước một bước đã qua được cánh cửa Kim gia cao hơn nửa mét, chỉ một bước đã vào cửa lớn Kim gia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui