Quan Vận

Tình cảm lưu luyến giữa Quan Doãn và Hạ Lai cũng không ít người biết, nhưng thủ đoạn của vợ chồng Hạ Đức Trường sau lưng chèn ép Quan Doãn thì không mấy người biết được. Cũng vì Quan Doãn nhân hậu, không muốn danh dự của vợ chồng Hạ Đức Trường bị quét sạch.
Nhưng sau khi ép đến Hạ Lai phải ra đi, Lý Ngọc Hoan còn không biết hối cải, lại muốn đổi trắng thay đen, vu cho hắn tội trèo cao, còn muốn chèn ép hắn nữa. Chuyện gì còn nhịn được nhưng chuyện này thì không. Những đau đớn khi Quan Doãn phải rời xa Hạ Lai rốt cuộc cũng bùng nổ.
- Nếu dì và Hạ Đức Trường cứ rõ ràng phản đối chuyện cháu và Hạ Lai, chẳng cần màu mè làm gì, cứ nói cho cháu biết, chờ đến khi cháu có cấp bậc hay địa vị gì mới có tư cách cưới con gái của dì, cháu sẽ không oán hận một câu. Cháu sẽ cố gắng phấn đấu, được thì cháu may mắn, không thì cháu bất hạnh, không sao cả. Nhưng không hề như vậy, ngoại trừ lừa gạt thì vẫn là lừa gạt, ngoại trừ thủ đoạn thì vẫn là thủ đoạn. Cháu một mình chịu hết nỗi vắng vẻ ở huyện Khổng suốt một năm, cháu cũng chưa từng nói lời nào tuyệt tình với Hạ Lai, cũng không hề nói bậy nửa lời sau lưng dì và Hạ Đức Trường. Cháu chỉ muốn bằng sự nỗ lực của mình để chứng minh bản thân, muốn ra khỏi huyện Khổng, để làm nên chuyện lớn.
Lý Ngưng Hoan sợ ngây người. Hạ Đức Trường sao có thể lấy thân phận bề trên làm một chuyện như vậy với một kẻ chỉ vào hàng con cháu? Bà quay qua nhìn Lý Ngọc Hoan với ánh mắt không thể tin được.
Kim Nhất Giai cũng bị chấn kinh. Lúc cô biết Quan Doãn, tình hình của Quan Doãn ở huyện Khổng đã được chuyển biến tốt đẹp. Cô không biết được trước kia Quan Doãn bị động ở huyện Khổng thế nào, bây giờ nghe Quan Doãn nói, mới biết được người đàn ông mà cô thương yêu đã có một chặng đường khó khăn thế nào, mới biết được Quan Doãn gần như đã trả giá cả cuộc đời để yêu Hạ Lai.
Tề Ngang Dương cũng ngây ngẩn cả người. Lúc anh quen biết Quan Doãn, Quan Doãn đã là thư lý số một đầy hăm hở, là một trong những nhân vật hào quang chói mắt, được hâm mộ nhất trong Thành ủy Hoàng Lương, không ngờ rằng Quan Doãn đã bị xa lánh ở huyện Khổng hơn một năm, càng không ngờ được, Quan Doãn một mình chống chọi hơn một năm ghẻ lạnh, chẳng trách nào anh luôn cảm thấy Quan Doãn trưởng thành và chín chắn hơn những người cùng tuổi. Hóa ra hắn đã trải qua hơn một năm nhân tình ấm lạnh.
Quan Doãn, anh em tốt. Vậy mới tốt chứ, đáng để Tề Ngang Dương hò hét với Quan Doãn.
Lý Ngọc Hoan bị lời nói của Quan Doãn ép đến không nói được thành lời. Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, mặt bà ta dần đỏ lên, chỉ thì thào trả lời được một câu:
- Cậu nói bậy!
- Sao Hạ Lai lại muốn xuất ngoại? Sao cô ấy lại tình nguyện làm người tha hương đến nước ngoài đầy xa lạ mà không ở lại Bắc Kinh? Đâu phải cô ấy không yêu nước, cũng không phải trong nước chẳng có gì để cô ấy lưu luyến, mà chính là cô ấy không muốn ở cùng với cha mẹ đã làm cô ấy đau thấu tim! Nhưng cha mẹ sinh ra và dưỡng dục cô ấy, nên cô ấy cũng không thể không nhận cha mẹ, vạn bất đắc dĩ, chỉ có đi là tốt nhất. Lý Ngọc Hoan, dì có biết lúc Hạ Lai ra đi đau lòng thế nào không? Dì có biết cô ấy đã rơi bao nhiêu lệ sao lưng dì không? Cô ấy là con gái ruột của dì, là máu thịt của dì, dì có bao giờ thật sự đứng trên lập trường của cô ấy mà suy nghĩ cho cô ấy một lần không? Dì có nghĩ tới cô ấy rõ ràng là một người có máu có thịt, không phải là búp bê mặc cho người khác muốn làm gì thì làm. Cô ấy có người mình yêu và lựa chọn, cô ấy có tư tưởng và cuộc sống riêng của mình, cô ấy có quyền tự do theo đuổi hạnh phúc. Cô ấy yêu cháu không phải lỗi của cô ấy mà cháu yêu cô ấy lại cũng chẳng phải là lỗi của cô ấy, sao cuối cùng chỉ có mình cô ấy phải nếm trái đắng? Chuyện này thật sự không công bằng.
Quan Doãn đau đớn thở dài, lệ nóng tuôn rơi, nỗi niềm trong lòng phát tác đến cảm thiên động địa.
- Khi Hạ Lai buông người nhảy xuống từ lầu ba của Học viện Tiến Thủ, dì đang ở đâu? Lúc Hạ Lai phải cấp cứu ở bệnh viện, đã đến ngưỡng cửa sống chết, dì đến nơi nào? Lúc Hạ Lai mất hết tri giác nằm trong xe, bị người khác đuổi giết, cháu và Nhất Giai liều mình đưa cô ấy đến thành phố Yến, thì dì lại ở đâu? Dì cho rằng cháu vì muốn bám vào Hạ gia nên mới muốn kết hôn với Hạ Lai, cháu vì cứu Hạ Lai mà quên cả sống chết. Ngay cả sống chết còn không màng, thì vinh hoa phú quý có nghĩa gì chứ? Dì quá xem trọng bản thân, cũng quá xem thường cháu rổi. Lý Ngọc Hoan, dì vốn không hề yêu thương Hạ Lai, dì chỉ yêu hư vinh cùng thể diện của dì. Dì chỉ muốn có cái gọi là thân phận và quyền thế. Đáng tiếc, ngay cả con gái mình dì còn không giữ được, thì dù có được toàn bộ thế giới cũng có ích gì?
Mỗi một lời Quan Doãn nói đều như máu, từng từ như mũi tên, như máu lên án, như tên xuyên tim. Lý Ngọc Hoan chẳng những bị vạn mũi tên xuyên tim, còn xấu hổ đến muốn tìm cả ổ kiến mà chui vào, dù thế nào cũng không xuất hiện nữa, chỉ cúi gầm đầu xuống, gần như bại liệt vậy.
- Hay lắm!
Tề Ngang Dương bị Quan Doãn làm cảm động đến rơi nước mắt. Anh lau nước mắt, cười ha hả:
- Ôi mẹ ơi, tôi lại khóc vì một người đàn ông. Quan Doãn, anh không nhìn lầm em, đúng là một người đàn ông thật sự.
- Hay!
Kim Nhất Lập vỗ tay thật lớn:
- Anh Quan, em khâm phục anh. Anh chính là thần tượng của em nửa đời sau đó.
Lý Ngưng Hoan thay đổi sắc mặt, ánh mắt nhìn thật kỹ Quan Doãn tuy anh tuấn nhưng hơi gầy yếu đứng trước mặt, trong lòng đủ loại cảm giác lẫn lộn, vô cùng nặng nề.
Hai mắt Kim Nhất Giai đong đầy nước mắt, trong lòng lại càng xót thương hơn. Hóa ra người đàn ông cô yêu lại nặng tình trọng nghĩa như vậy. Tuy biết Quan Doãn yêu Hạ Lai nhưng cô không hề ghen tuông mà ngược lại, trong lòng lại dấy lên một niềm ngọt ngào. Nam nhi, có dũng khí nói chuyện thiên kim, tình cảm dịu dàng chẳng để ý đến người khác. Quan Doãn dám yêu dám hận, cầm được thì buông được, chính là người đàn ông hoàn mỹ nhất trong suy nghĩ của cô.
Trong tiếng khen ngợi trầm trồ của mọi người, Lý Ngọc Hoan phải chịu đựng nhục nhã, cúi thấp nửa đầu, đột nhiên lấy lại dũng khí, nổi giận phản bác Quan Doãn:
- Giờ cậu muốn cầu hôn Kim gia, còn không phải vì muốn trèo lên cành cao Kim gia sao? Ngoài miệng cậu nói nghe thật hay, bất quá chỉ vì muốn che giấu tâm địa đen tối khi muốn cưới thiên kim nhà thế gia thôi.
Câu phản bác này cũng có sức mạnh đáng kể, có thể thấy được Lý Ngọc Hoan không phải chỉ có đầu không não, Quan Doãn cũng không nén nổi một trận cười lạnh.
- Nếu dì biết cháu và Nhất Giai đã cùng nhau trải qua những chuyện thế nào, chắc dì sẽ biết mình nông cạn biết bao nhiêu. Cháu nói cho dì biết, Lý Ngọc Hoan, khi cháu đã bị thương, còn phải hộ tống Chủ tịch huyện từ huyện Khổng đến Hoàng Lương, khi mưa to tuyết lớn làm tắt đường, Nhất Giai đã giúp cháu mở con đường tuyết, sinh tử gắn bó. Nếu không có sự giúp đỡ của cô ấy, Chủ tịch huyện có lẽ đã phải chết trên đường, còn cháu có lẽ cũng đã chết trong cái lạnh mùa đông khủng khiếp rồi. Lúc cháu nằm viện, vẫn là cô ấy ở bên cạnh cháu, không rời một phút. Nếu không có cô chăm sóc chu đáo, cháu cũng sẽ không bình phục nhanh như vậy. Sau khi Hạ Lai gặp chuyện không may, một đường dạ hành từ Hoàng Lương đến thành phố Yến, cũng vẫn là cô ấy nửa bước không rời, thề sống chết cũng phải theo giúp cháu và Hạ Lai. Chúng cháu đã trải nghiệm thử thách sống chết, đã trải qua mưa sương gió tuyết cùng nhau. Đối với chúng cháu, thân phận hay địa vị gì cũng không so được với những gì đã trải qua. Dì cho rằng, tất cả tình cảm trên thế giới này đều nông cạn như dì sao?
- Cho dù cháu và Nhất Giai yêu nhau như vậy, nhưng khi nghe được tin Hạ Lai bị bệnh, ý niệm đầu tiên trong đầu cháu là sẽ cưới cô ấy làm vợ, không để cô gặp thêm tổn thương nào nữa. Cháu chẳng sợ làm tổn thương Nhất Giai, chỉ không muốn Hạ Lai khổ sở thêm nữa. Cháu thật sự chấp nhận con gái dì, bằng lòng vì cô ấy mà không tiếc trả giá. Nhưng khi hạnh phúc vẫy gọi, cô ấy lại buông bỏ tất cả. Cô ấy dũng cảm trả giá, những cái giá mà dì không thể tưởng tượng nổi. Vì sao cô ấy phải chọn ra đi? Vì cô ấy biết nếu lấy cháu thì sẽ khiến cô ấy vĩnh viễn mắc kẹt giữa gia đình và cháu mà bị tra tấn. Thà đau ngắn còn hơn đau dài, cô ấy không thể chọn lựa cha mẹ, nhưng cô ấy có thể chọn lựa cuộc sống của mình. Cô ấy thà làm một người đơn độc, cũng không muốn nhiều người khổ sở vì cô ấy.
Cuối cùng, Quan Doãn mạnh mẽ nói:
- Hạ Lai dũng cảm và không vụ lợi. Cô ấy hiểu rằng tình yêu cần tấm lòng bao la, cao thượng hơn dì gấp cả trăm lần.
Bốn phía lặng ngắt như tờ, chỉ có từng làn gió mong manh thoảng qua, chỉ có âm thanh xào xạc của rừng trúc và hoa cỏ. Mọi người, bao gồm cả Lý Ngọc Hoan, đều bị tiếng lòng của người đàn ông Quan Doãn cảm động, cũng bị cảm động bởi tinh thần hy sinh không sợ hãi của Hạ Lai. Nếu Quan Doãn không nói ra, không ai biết rốt cuộc giữa Quan Doãn và Hạ Lai rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Giờ chân tướng đã rõ ràng, mọi người mới biết được, Quan Doãn và Hạ Lai yêu nhau đã phải gặp bao nhiêu đau khổ và khó khăn thế nào nhưng cuối cùng cũng thành chuyện buồn, sao không khiến mọi người thương tiếc được?
Thế gia và người bình thường, giống như núi cao và vực sâu, thân phận cách xa, định kiến giai cấp, tranh chấp xuất thân, cũng như chân trời, Quan Doãn và Hạ Lai rốt cuộc cũng không bước qua được, chỉ còn chút nữa lại thất bại trong gang tấc, là may mắn hay là bất hạnh?
Có lẽ Quan Doãn và Hạ Lai không thành mới là may mắn lớn nhất. Hạ Lai trốn tránh tuy là hành động bất đắc dĩ, nhưng lại là sự lựa chọn tốt nhất. Cuộc đời đúng là có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ và đáng tiếc, nhưng nếu kiên trì trong sự bất đắc dĩ đó, mới có thể đạt được sự viên mãn cuối cùng của cuộc đời.
Cuộc sống, chính là quá trình bản thân mình không ngừng sửa chữa những điều bất đắc dĩ đầy tiếc nuối đó.
Trong viện lặng ngắt như tờ, bên trong chính đường cách đó không xa đã vang lên tiếng lách cách, rõ ràng là tiếng chén đĩa khua hay vỡ gì đó. Có tiếng người la to:
- Đức Trường, anh không sao chứ?
Hóa ra Hạ Đức Trường đã ngồi trong chính đường Kim gia. Hiển nhiên, những lời chính nghĩa vừa rồi của Quan Doãn phát ra từ tâm can, chạy đến thẳng tim ông ta, không sót chữ nào, khiến ông ta sau khi hôn mê lại ngã lăn thêm lần nữa, nhận lấy sự tấn công mãnh liệt đầy kinh ngạc.
- Lý Ngọc Hoan, nếu tôi là bà, tôi đã sớm xấu hổ bỏ chạy rồi, còn đứng đó không đi, có phải là nghe mắng chưa đủ phải không?
Tề Ngang Dương châm chọc khiêu khích nói:
- Đi thôi, cười người chớ vội cười lâu.
Tề Ngang Dương vừa lên tiếng, trong đám người vây quanh đó không ít người còn rất trẻ, đều bị lời nói của Quan Doãn gây xúc động, tỏ vẻ khinh miệt Lý Ngọc Hoan, nên bắt đầu ồn ào.
- Đi thôi, cười người chớ vội cười lâu!
- Đi thôi, cười người chớ vội cười lâu!
Có một người bắt đầu, sau đó vài người bắt đầu hô theo, tiếp đó mười mấy người đồng thanh hô lớn, thanh thế rất lớn, mặt ngửa lên trời. Lý Ngọc Hoan da mặt dù dày, nhưng cũng không thể chống đỡ nổi, bèn căm giận vùng chạy đi.
Lý Ngưng Hoan lắc đầu, nghĩ điều gì, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng gọi Lý Ngọc Hoan lại, cũng không bảo ai đưa bà ta đi, không biết là vì thất vọng hay vì bất đắc dĩ. Bà hơi lấy lại bình tĩnh:
- Quan Doãn, cậu tới cầu hôn, tôi cũng không phản đối. Nhưng chuyện lớn trong nhà đều do cha Nhất Giai quyết định. Ông ấy đang ngồi trong chính đường, cậu cứ nói với ông ấy.
Kim Nhất Giai mừng rỡ:
- Mẹ, mẹ đồng ý sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui