Đúng, đúng là Vinh Quốc Phủ được dựng lên ở huyện Trực An, nằm phía Bắc thành phố Yến. Bỗng nhiên Quan Doãn nhạy bén nắm được một điểm, trong lúc xây dựng đại quan viên thì Văn Viễn Hòa đang nhậm chức Bí thư Huyện ủy, hay là Kim gia và Văn Viễn Hòa có quan hệ cá nhân?
Vinh Quốc Phủ thuộc huyện Trực An, thành phố Yến dựa theo nguyên bản thiết kế và kiến tạo trong tác phẩm cổ điển nổi tiếng Trung Quốc: Hồng Lâu Mộng, là một khu kiến trúc giả cổ theo phong cách Minh Thanh. “Kim môn ngọc hộ thần tiên phủ, quế điện lan cung phi tử gia.”
Năm 1984, Đài Truyền hình Trung ương có kế hoạch quay bộ phim truyền hình cổ trang “Hồng Lâu Mộng”, cần dựng cảnh nhưng vẫn không tìm được địa điểm lý tưởng, ngẫu nhiên lại có cơ hội đi đến Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Trực An, biết được tình hình, sau khi tiến hành nghiên cứu và phân tích, đã quyết định cho đoàn làm phim xây dựng cảnh quay thật, đạt được sự thỏa thuận nhất trí với CCTV.
Đương nhiên, bình thường huyện Trực An cũng không phải là một huyện nổi tiếng, nên muốn cho CCTV làm nơi quay phim thì cũng khá khó khăn, ngay cả cơ hội tiếp xúc với CCTV còn không có. Nhưng Bí thư Huyện ủy Trực An Văn Viễn Hòa không phải người bình thường, bản thân ông ta là người Bắc Kinh, trước khi đảm nhiệm Bí thư Huyện ủy huyện Trực An đã từng đảm nhiệm chức Thư ký Văn phòng Chính phủ, lai lịch không nhỏ.
Vào đầu những năm 80, có thể có ánh mắt nhìn xa thấy được sức hấp dẫn của huyện Trực An cách Bắc Kinh không xa lắm để khai thác được một món tiền khổng lồ xây dựng nên Vinh Quốc Phủ, sự quả quyết này cũng không tầm thường.
Văn Viễn Hòa rốt cuộc có thể tiến được bao xa, Quan Doãn không phải là cao nhân để có thể biết trước. Nhưng hắn biết rõ, sau khi Văn Viễn Hòa từ huyện Trực An, có thể hình dung bằng cụm từ một bước lên mây. Sau khi làm Bí thư Huyện ủy Trực An, đã lên thẳng Phó Chủ tịch thành phố, Ủy viên thường vụ thành phố tỉnh Mân, giờ đã lên làm Phó Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Mân rồi, không nói đến xuất thân kinh người của anh ta, giờ anh ta chỉ mới bốn mươi bốn tuổi thôi.
Bốn mươi bốn tuổi đã là Bí thư Tỉnh ủy, tiền đồ tuyệt đối rạng rỡ, so với trưởng ban Thư ký Tỉnh ủy tỉnh Yến Mộc Quả Pháp vẫn còn kém ba tuổi.
Quan Doãn cũng không muốn nghĩ nữa, càng nghĩ càng thấy khiếp hãi. Đã được Kim Toàn Đạo gợi ý, từ Vinh Quốc Phủ liên tưởng đến Văn Viễn Hòa, từ Văn Viễn Hòa lại liên tưởng đến Mộc quả Pháp, bỗng nhiên dường như phát hiện được manh mối xuyên suốt trong đầu. Một dấu hiệu tuy chưa ra khỏi cơn mê nhưng đã có thể rẽ mây nhìn thấy mặt trời, mơ hồ xâu chuỗi ba người Mộc Quả Pháp, Lãnh Phong và Văn Viễn Hòa lại cùng một chỗ.
Hẳn là Văn Viễn Hòa và Lãnh Phong gặp nhau trong khi ông ta ở tỉnh Mân, còn lúc Văn Viễn Hòa đảm nhận Bí thư Huyện ủy Trực An, chính là lúc ông ta bắt đầu thiết lập quan hệ với Mộc Quả Pháp. Chẳng trách được có tin đồn chỗ dựa vững chắc của Lãnh Phong ở Tỉnh ủy chính là Mộc Quả Pháp. Điểm kết nối cả Lãnh Phong và Mộc Quả Pháp là Văn Viễn Hòa.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Văn Viễn Hòa chính là núi lớn chắc chắn không đổ của Lãnh Phong sau khi bị Lãnh gia từ bỏ. Chẳng qua thế lực của Lãnh gia dù sao cũng rất lớn, nên Lãnh Phong phải đến ba mươi lăm tuổi mới được ngồi lên ngai vàng Bí thư Huyện ủy, chênh lệch nhiều so với Văn Viễn Hòa và Mộc Quả Pháp.
Kim Sinh Lệ Thủy của Kim gia bắt chước theo Vinh Quốc Phủ, chắc chắn không phải là trùng hợp. Nhân vật chính trị nhất cử nhất động không thể trùng hợp, mà tất cả đều là kết quả của sự suy nghĩ cặn kẽ. Kim Toàn Đạo lại cố ý chỉ ra, e không phải vì khảo nghiệm nhãn lực của hắn, liên tưởng đến quan hệ chặt chẽ của hắn với Lãnh Phong ở huyện Khổng, Quan Doãn lại có cú sốc trong lòng. Vừa rồi là khảo nghiệm học vấn, giờ lại là khảo nghiệm chính trị.
Kim Toàn Đạo thật lợi hại. Trầm ổn, dày dặn, rồi lại bắt bẻ thật tỉ mỉ, lời nói hay cử chỉ đều ám chỉ điều khác, hơi mất tập trung sẽ bị ông đưa lạc lối.
Khi đã nghĩ thông suốt rồi, Quan Doãn suýt chút nữa đã tuôn mồ hôi lạnh lã chã. Cho đến giờ này Kim Toàn Đạo là người sâu xa khó lường nhất trong những người mà hắn đã từng gặp trong quan trường. Không hổ là người đứng đầu Kim gia, già dặn, sâu cay và làm cho người ta khó lòng phòng bị.
-Đúng, chính là Vinh Quốc Phủ.
Kim Toàn Đạo rốt cuộc đã mỉm cười.
-Thật không đơn giản, có thể nhìn ra được xuất xứ của Kim Sinh Lệ Thủy, cậu còn trẻ như vậy đã có nhãn lực thế này, thật không dễ dàng.
Quan Doãn nhận được lời khen của Kim Toàn Đạo nhưng không đắc chí chút nào. Hắn biết Kim Toàn Đại không chỉ khảo nghiệm nhãn lực của hắn, mà là sự nhạy bén chính trị, liền khiêm tốn nói:
-Bác Kim quá khen rồi. Nếu Vinh Quốc Phủ không được xây dựng ở huyện Trực An, gần thành phố Yến, mà trước kia cháu có đi tham quan rồi, thì cháu cũng sẽ không nhận ra. Còn có một nguyên nhân nữa là lúc ở huyện Khổng, Chủ tịch huyện Lãnh không chỉ một lần nhắc qua với cháu năm đó huyện Trực An hợp tác đầu tư với CCTV, dựng nên Vinh Quốc Phủ, là hành động vĩ đại chưa từng có, không có ánh mắt nhìn xa trông rộng thì sẽ không có được quyết định sáng suốt như vậy.
Hắn vừa dứt lời, trong mắt Kim Toàn Đạo đã hiện lên vẻ kinh ngạc, tuy thoáng qua rất nhanh, không dễ phát hiện, nhưng vẫn sớm để Quan Doãn nhìn thấy. Quan Doãn thầm kinh hãi. Quả nhiên, quả nhiên, nếu hắn không cẩn thận, nhạy bén, phát hiện được những vấn đề ẩn sau lời nói của Kim Toàn Đạo, có khảo nghiệm bên trong khảo nghiệm, cửa ải vừa rồi xem như đã thất bại.
Quan Doãn thì đang âm thầm kinh hãi, còn trong lòng Kim Toàn Đạo cũng đang cuồn cuộn cảm xúc. Quả thật, ông cố ý nhắc tới mối liên hệ sâu xa giữa Kim Sinh Lệ Thủy và Vinh Quốc Phủ, không chỉ khảo thí nhãn lực của Quan Doãn, mà còn cả độ mẫn cảm chính trị. Đương nhiên, ông cũng không trông mong gì nhiều vào lời nói của Quan Doãn. Dựa vào tuổi tác và sự từng trải của Quan Doãn, không đủ sức liên tưởng, chắc chắn nghe không hiểu hết ngụ ý của ông, nhưng ông cũng muốn thử một lần, chỉ cần Quan Doãn có thể đáp được là Vinh Quốc Phủ, thì cũng xem như miễn cưỡng qua được cửa ải rồi.
Điều khiến Kim Toàn Đạo chấn động chính là sau đó Quan Doãn lại nhắc tới Lãnh Phong, còn nói Lãnh Phong đã khen ngợi việc hợp tác với CCTV xây dựng nên Vinh Quốc Phủ là hành động vĩ đại để ám chỉ sự tôn sùng của Lãnh Phong đối với Văn Viễn Hòa. Trong lòng ông kinh ngạc không thể hình dung được. Quan Doãn chẳng những có thể có được nhãn lực nhìn mầm biết cây, mà độ nhạy cảm chính trị vô cùng cao, vô cùng hiếm thấy, là người trẻ tuổi thông tuệ nhất mà ông từng gặp qua, có thể thấy được là một thiên tài trong quan trường.
Không sai. Mấy mươi năm nay, lần đầu tiên Kim Toàn Đạo dùng cụm từ “thiên tài quan trường” để hình dung một người. Đó chính là Quan Doãn.
Trong nháy mắt, trong đầu Kim Toàn Đạo thình lình xuất hiện một ý niệm. Nếu Quan Doãn xuất thân nhà thế gia, chẳng cần là một trong năm thế gia lớn, chỉ cần thân thế tốt hơn những người bình thường một chút, hôm nay ông đã có thể chấp thuận lời cầu hôn của Quan Doãn. Nhưng đáng tiếc là Quan Doãn chỉ xuất thân từ nhà bình thường, hơn nữa còn là một chàng trai quê mùa, xuất thân thật sự quá kém.
Cũng nên đưa ra quyết định cuối cùng. Kim Toàn Đại cười ha hả, quăng ra một đề tài:
-Nếu đã nhắc tới Vinh Quốc Phủ, giờ cũng là lễ mừng năm mới, tôi ngẫu hứng ra một câu đối, xem ai có thể đối lại được, đối được sẽ có thưởng.
-Bác Kim có phải chọn văn kén rể không? Nếu cháu và Quan Doãn cùng có đáp án, người nào hay thì sẽ gả Nhất Giai cho người đó sao?
Tề Ngang Dương hôm nay không biết sợ hãi là gì. Cũng khó trách được anh, vì hạnh phúc của Quan Doãn, đương nhiên, giờ anh cũng đang cố gắng theo đuổi hạnh phúc của mình, đã sớm đứng ngồi không yên, muốn đến hỏi cô gái váy lam kia tên gì, bằng bất cứ giá nào.
Kim Toàn Đạo chẳng ừ hử gì cả, chỉ nói:
-Trước giờ đều là tỷ võ chiêu thân, nào có so văn chọn rể? Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị. Nghe cho kỹ trước đây: “Phật vi tâm, đạo vi cốt, nho vi biểu, đại độ khán thế giới.”
-Câu này cháu không trả lời đâu, khó quá. Em Quan, em đối đi.
Tề Ngang Dương chỉ muốn gây rối, không có lòng dạ nào đối trả cả.
-Có người lớn ở đây, em không dám làm xấu đâu.
Quan Doãn cũng nhượng lễ ba phần, muốn mời Kim Toàn Đức và Kim Toàn Kinh đối trước.
Hảo cảm của Kim Toàn Đức và Kim Toàn Kinh đối với Quan Doãn cũng tăng khá nhiều, cũng không chịu đối trước, cũng muốn thử xem Quan Doãn rốt cuộc chỉ là người nói phét hay thật sự có thực học, bèn nói:
-Quan Doãn, cậu đối đi, không nên khách sáo.
Quan Doãn cũng không tiện từ chối, lo lắng nói:
-E là không hay lắm, xin các bác vui lòng chỉ ra chỗ sai. Kỹ tại thủ, năng tại thân, tư tại não, tòng dung quá sinh hoạt.
-Hay!
Quan Doãn vừa dứt lời, Kim Toàn Đức và Kim Toàn Kinh đã khen ngợi không ngớt lời. Vế đối mà hai người chuẩn bị cũng đành nuốt trở vào, hẳn là vế đối của Quan Doãn đã là hay nhất rồi.
Kim Toàn Đạo cũng khẽ gật gù, gật đầu tán thưởng:
-Đúng vậy, quả là đối thật tinh tế.
Sự yêu thích với Quan Doãn trong lòng ông cũng đã tăng lên vài phần. Nhưng mấy mươi năm phân biệt giai cấp, không thể bỏ đi trong chốc lát, nhưng người tài năng tuấn kiệt như Quan Doãn đã lâu chưa từng gặp qua, không khỏi muốn trổ tài, hơi trầm ngâm, lại đọc một câu nữa.
-Tam thiên niên độc sử, bất ngoại công danh lợi lộc.
Quan Doãn từ nhỏ đã ngâm thơ với cha và mẹ, sau khi lớn lên học ngành Trung Văn, sau lại gặp được một nhân vật tầm cỡ giáo sư đại học như ông cụ Dung, có vốn cổ văn thâm hậu, chỉ suy nghĩ một lúc đã đối được.
-Cửu vạn lý ngộ đạo, chung quy thi tửu điền viên.
-Hay quá, đúng là câu đối tuyệt hảo!
Kim Toàn Đạo rốt cuộc không kiêu ngạo nữa, vỗ tay khen hay:
-Uống một ly to đi.
Một người lớn tuổi tự nhận là uyên bác về văn học nước nhà, có thể gặp được một người trẻ tuổi có cùng sở học thì cảm thấy rất may mắn, nhất là trong hoàn cảnh nền quốc học ngày càng suy tàn như hiện nay.
Tề Ngang Dương lặng lẽ kéo Quan Doãn, đưa ngón tay cái lên với hắn ở dưới bàn, vô cùng khâm phục và tán thưởng tài qua ải của Quan Doãn. Quan Doãn lại khẽ lắc đầu. Hắn nhận thấy, cảm quan của Kim Toàn Đạo đối với hắn thay đổi rất nhiều, nhưng vẫn còn khúc mắc chưa tiêu tan, hẳn là hắn còn phải qua cửa ải cuối cùng.
Vì cho đến bây giờ, Kim Toàn Đạo cũng không hề nhắc đến việc kết thân, cũng không gián tiếp đề cập đến chuyện giai cấp gì cả. Quan Doãn hiểu được rằng, phần quan trọng của vở kịch còn nằm ở phía sau.
-Nhất Giai, lấy bút mực đi
Uống xong ly rượu, Kim Toàn Đạo đặt chén rượu xuống thật mạnh, cười nói:
-Tôi có một bức tranh chữ muốn tặng Quan Doãn.
Quan Doãn vội vàng đứng dậy khiêm nhượng:
-Cảm ơn bác Kim.
Thật lòng hắn cũng muốn không chịu nổi sự vui vẻ như thế của Kim Toàn Đạo. Nếu hắn đoán không lầm, chuyện của hắn và Kim Nhất Giai có thành hay không sẽ được quyết định trong lúc vung rượu vẩy mực này.
Kim Nhất Giai mang giấy mực ra, mặt hơi đỏ, rất ngoan ngoãn, đầy hình tượng thục nữ, còn trộm nhìn Quan Doãn, cười chói lóa, trong lòng vô cùng ngọt ngào. Người đàn ông mình yêu thật có thể diện trước mặt cha mình, cô thấy rất vui sướng. Thậm chí trong lòng cô còn thầm kiêu ngạo. Người đàn ông mà cô chọn trúng, tuyệt đối là long phượng trong loài người.
Kim Nhất Giai khẽ kéo ống tay áo, bàn tay thon mềm khẽ xoay, được một lúc Kim Nhất Giai đã mài xong nghiên mực. Kim Toàn Đạo cũng không lên tiếng, trải giấy Tuyên Thành loại tốt ra, cầm bút lên đã viết xong một bộ chữ.
-Quan Doãn, cậu đến đây phê bình một lúc.
Kim Toàn Đạo vô ùng khách sáo mời Quan Doãn xem bút tích.
Quan Doãn nhìn thấy trước mắt, nét bút của Kim Toàn Đạo thiết họa ngân câu, nét mực đậm đà, đã đạt đến cảnh giới cao nhất, thầm nghĩ Kim gia được gọi là nhà quốc học, quả nhiên là danh bất hư truyền. Chỉ bằng bút pháp ấy, Kim Toàn Đạo đã có thể được liệt kê vào hàng danh gia thư pháp. Liên tưởng đến thân phận quan trường, thương trường và ông chủ Kim gia, càng khiến người thêm tán thưởng tài học hơn người của ông.
Nhưng khi Quan Doãn có thể thấy được mấy chữ phía sau của Kim Toàn Đạo đã lập tức chấn động, rõ ràng là thượng phẩm vô hàn môn, hạ phẩm vô sĩ tộc!