Đương nhiên, ngoại trừ những e ngại nói trên, Kim Toàn Đạo cũng thừa nhận những giới hạn của bản thân, quả thật ông có phân biệt giai cấp. Nhưng nói một cách nghiêm túc, Quan Doãn có người mẹ xuất thân thế gia, không xem như là dân chúng bình dân thật sự. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Quan Doãn sinh ra ở nông thôn, lớn lên ở nông thôn, cha là người bình thường. Mẹ hắn tuy là đứa con lưu lạc của thế gia, nhưng mấy mươi năm sống ở nơi quê mùa cũng đã mất đi hào quang thế gia, chẳng khác gì dân chúng bình thường, Quan Doãn chỉ là một dân đen mà thôi.
Suy xét về xuất thân dân đen của Quan Doãn và tai họa ngầm của những người thân bên cạnh hắn, Quan Doãn và Kim Nhất Giai yêu nhau, dù có thề non hẹn biển, cảm động thế nào đi nữa cũng nhẹ tựa lông hồng. Trên thực tế, Kim Toàn Đạo chẳng quá lo lắng đến cảm nhận của Hạ gia, cũng không đánh giá gì việc Quan Doãn yêu Hạ Lai trước rồi sau mới yêu Kim Nhất Giai. Mối tình đầu chưa hẳn là nghiêm túc, ông hiểu rất rõ, còn Hạ gia nhìn thấy Kim gia tiếp nhận Quan Doãn khó chịu đến thế nào, ông cũng không có thời gian lo nghĩ.
Kim Toàn Đạo đã ở trong quan trường nhiều năm, cũng biết khí khái chỉ chú ý đến đại cục.
Chỉ có điều, ông không ngờ, vốn một lần muốn Quan Doãn biết khó mà thu lại ý muốn cầu thân, cuối cùng Kim Toàn Đạo lại làm trái với ước nguyện ban đầu. Lúc ông nhìn thấy Quan Doãn đau đớn thét lên rằng thế gia còn đứng vững mãi sao thì tâm linh của ông đau nhói. Lòng ông lúc ấy như sóng triều dâng, suýt nữa đã không kiềm chế được, trong lòng bắt đầu tự trách và bất an. Quan Doãn có người mẹ là đứa con lưu lạc của thế gia, không phải là lỗi của hắn, có một đứa em là con gái lạc đường của Dung gia, cũng không phải là lỗi của hắn. Hắn chỉ cố gắng một lòng tiến tới, là một thanh niên luôn hướng về phía trước, sau khi bị Hạ gia chèn ép vẫn bất khuất, ông cần gì phải câu nệ vì phân biệt giai cấp và tìm lợi cho mình mà hủy diệt tất cả những ước mơ tốt đẹp của một chàng trai!
Không thể, tuyệt đối không thể!
Thật ra, khi viết chữ cuối cùng trong câu “Thượng phẩm vô hàn môn, hạ phẩm vô sĩ tộc” cho Quan Doãn, sự tiếc nuối lớn nhất trong lòng Kim Toàn Đạo không phải là xuất thân Quan Doãn không tốt, mà là thân thế Quan Doãn quá phức tạp, quá nguy hiểm. Nếu Quan Doãn không có người mẹ là con gái trốn chạy của thế gia cùng một đứa em là con cháu của Dung gia, thì ông đã không do dự mà đáp ứng lời cầu hôn của Quan Doãn.
Một thiên tài trọng tình trọng nghĩa trong quan trường như thế, sao có thể bỏ qua?
Cũng không ai biết được, khi cuối cùng Kim Toàn Đạo đã quyết định nhận lời cầu hôn của Quan Doãn, trong lòng đã có bao nhiêu quyết tâm, quyết định mạo hiểm và phiêu lưu. Thời khắc này, ông không chỉ là một người cha thương yêu con gái, một bề trên mến tài, mà còn là người quyết định vận mạng Kim gia. Trong lòng ông phải có áp lực tâm lý đến mức nào, không ai biết được. Càng không ai biết được rằng, trong lòng Kim Toàn Đạo lúc ấy đang bắt đầu một khúc bi tráng!
Sở dĩ ông phóng khoáng gia hạn mấy năm cho Quan Doãn, thật ra cũng muốn dùng kế hoãn binh, là muốn thử chút phản ứng khắp nơi, để nếu chẳng may có bề gì thì còn có đường thối lui. Ông cũng không nghĩ Quan Doãn lại rút ngắn thêm hai năm, trong lòng lúc ấy đã có tiếng thở dài. Thôi đi, Quan Doãn đã nằm dưới đôi cánh của Kim gia, Dung gia chẳng lẽ dám phát hỏa chiến sao?
Tới thì tới. Nếu Dung gia thật sự vì Quan Doãn mà làm khó dễ Kim gia, thì Dung gia đúng là nông cạn, Kim gia cũng chưa chắc không đủ sức đấu lại một trận.
Nếu để cho Quan Doãn và Kim Nhất Giai biết thật ra Kim Toàn Đạo đã phải chịu áp lực lớn đến thế nào, hắn và cô nhất định sẽ cảm động và cảm kích tấm lòng bao la của ông.
Ba anh em Kim gia ngồi trên xe, nhất thời không khí rất nặng nề. Được một lúc lâu, Kim Toàn Kinh mới nói:
- Quan Doãn đúng là kỳ tài hiếm thấy trong quan trường, nhưng hiện giờ hắn liên quan đến quá nhiều thế lực. Trước đây Lãnh gia không xong, chính là hắn dùng thân phận thư ký của Tưởng Tuyết Tùng, sau đó gián tiếp có liên quan đến Điền gia, không loại trừ khả năng sau này Điền gia sẽ lôi kéo hắn. Hơn nữa còn có Tề Toàn. Vợ Tề Toàn là người Điền gia chính tông, sau này hắn có thể trở thành điểm tựa khắp nơi, cũng có thể trở thành phiền toái khắp nơi.
- Chủ yếu vẫn là chuyện của Dung gia khó giải quyết.
Kim Toàn Đức lo lắng nói.
Kim Toàn Đạo không biết đang nghĩ điều gì, chợt lên tiếng đầy thâm ý:
- Không lo, mọi việc hiện nay đều trong phạm vi khống chế. Nguyên nhân chủ yếu khiến Dung gia không nhận Dung Tiểu Muội về là gì?
- Là gì?
Kim Toàn Đức và Kim Toàn Kinh đồng thanh hỏi.
- Chính vì Dung Bán Sơn.
Kim Toàn Đạo cười ha hả.
- Các em có phát hiện trên con đường trưởng thành của Quan Doãn, có rất nhiều dấu vết do con người cố ý bồi dưỡng mà thành. Hơn nữa, mỗi bước đi của hắn ở huyện Khổng cho đến khi làm thư ký cho Tưởng Tuyết Tùng, sau lưng luôn có một cao nhân bày mưu tính kế sâu xa. Cao nhân này là ai?
- Chẳng lẽ là Dung Bán Sơn?
Kim Toàn Đức chấn động, thốt lên.
- Thật sự là Dung Bán Sơn sao?
Sau khi Kim Nhất Giai quay về, nói ở huyện Khổng có tin tức của Dung Bán Sơn, cả Kim gia chỉ có mỗi mình Kim Toàn Đạo biết. Ông vốn nghĩ đến đại họa năm đó mà cho rằng Dung Bán Sơn đã chết. Dung Bán Sơn ở huyện Khổng có lẽ hơn phân nửa là trùng tên trùng họ với người khác. Nhưng sau đó lại có thư pháp của Dung Bán Sơn làm bằng chứng thì ông biết, Dung Bán Sơn biến mất hơn ba mươi năm, rốt cuộc cũng đã phải xuống núi lần nữa.
Hơn nữa, Dung Bán Sơn mượn tay Kim Nhất Giai chuyển tặng thư pháp cho ông, không phải là còn có thâm ý sâu xa sao?
- Đúng là Dung Bán Sơn.
Kim Toàn Đạo khẽ mỉm cười.
- Dung Bán Sơn luôn đứng phía sau lo lắng cho sự trưởng thành của Quan Doãn. Như vậy đã có thể giải thích vì sao Dung Tiểu Muội lại ở trong Quan gia mà Dung gia lại không nhận Dung Tiểu Muội về.
Điện thoại của Kim Toàn Kinh lại reo lên, ông ta nghe điện thoại xong, chỉ nghe vài câu đã giật mình, đặt điện thoại xuống:
- Theo nguồn tin đáng tin cậy, cách đây vài tiếng, Dung Bán Sơn đã xuất hiện ở Bắc Kinh, hiện giờ đang ở trước giường “ông” rồi.
- Thật sự là Dung Bán Sơn sao?
Kim Toàn Đức vẫn không thể tin được.
- Xác nhận là ông ta.
Kim Toàn Kinh khẳng định.
- Tin tức tuyệt đối đáng tin.
Kim Toàn Đạo không hề có vẻ kinh ngạc, ngược lại còn cười ha hả:
- May mắn, may mắn, quả nhiên là phúc đến thì lòng sáng ra. Anh chấp thuận lời cầu hôn của Quan Doãn, là một khởi đầu tốt. Dung Bán Sơn về Bắc Kinh, Dung gia sẽ có trò hay để xem.
Đột nhiên nhớ lại Dung Bán Sơn đã tặng tranh chữ cho ông ta “Hát vang một khúc lại lên đường”, Kim Toàn Đạo nhất thời bừng tỉnh, hóa ra Dung Bán Sơn đã sớm có ám chỉ, ông đã lĩnh hội được huyền cơ hơi chậm. So ra trí tuệ vẫn còn kém Dung Bán Sơn.
Lúc Kim Toàn Đạo nói ba người sắp sửa gặp mặt Dung Bán Sơn, Quan Doãn ở Kim gia cũng đang hưởng thụ yến tiệc thịnh soạn nhất trong đời.
Từ sau lúc Kim Toàn Đạo lên tiếng chấp thuận lời cầu hôn của Quan Doãn, Quan Doãn đã không còn là người qua đường của Kim gia, mà là thượng khách của Kim gia rồi. Đám người Kim Toàn Đạo đi rồi, Hạ Đức Trường cũng không tiện lưu lại, cáo từ ra về, yến tiệc cũng chỉ còn lại mấy người trẻ tuổi.
Kim Nhất Giai đôi mắt lúng liếng, cười thật tươi, nhất thời người đẹp như hoa, nụ cười này không gì sánh được. Vẻ đẹp này thật đặc biệt, trong tâm trạng vui sướng, khuôn mặt thanh xuân ngời sáng mê người, hiện ra khoảnh khắc người con gái xinh đẹp đắm chìm trong tình yêu.
Quan Doãn và Tề Ngang Dương lại ngồi xuống lần nữa. Đã không còn sự gò bó của bề trên, Kim Nhất Giai, Tô Mặc Ngu và Lý Mộng Hàm đều phá vỡ nguyên tắc bất bình đẳng nam nữ của Kim gia, những người trẻ tuổi cùng ngồi với nhau, vui vẻ hòa thuận.
Quan Doãn và Kim Nhất Giai ngọt ngào không gì sánh được. Tề Ngang Dương ban đầu ngồi cạnh Tô Mặc Ngu, khi Lý Mộng Hàm cũng ngồi xuống, anh liền bỏ Tô Mặc Ngu đấy đến ngồi cạnh Lý Mộng Hàm, không quan tâm đến ánh mắt ai oán của Tô Mặc Ngu và bất mãn của Kim Nhất Giai, cười hi hi ha ha:
- Chưa kịp xin chỉ bảo….
- Đi chỗ khác đi, Tề Ngang Dương ngu ngốc.
Lý Mộng Hàm vẫn như cũ không hề vờ vịt với Tề Ngang Dương, chủ yếu là vì đến giờ Tề Ngang Dương cũng không nhận ra cô là ai, khiến cho cô rất tức giận.
- Anh ngu, anh ngốc.
Tề Ngang Dương ra tay không thành, lại muốn làm thơ tán gái, liền vắt hết óc ngâm một bài thơ:
- Ngang Dương là tên ngu ngốc nhất, có mắt không nhận ra Lý Mộng Hàm, sau khi hóa trang thành nữ quỷ, tẩy trang trở lại là thiên tiên.
- Xì…
Lý Mộng Hàm đang uống trà, bị Tề Ngang Dương làm thơ con cóc chọc cười, phun cả miệng nước trà ra, văng cả đến mặt Tề Ngang Dương.
Tề Ngang Dương vừa lấy tay lau mặt, vừa đấm mạnh vào chân phải Lý Mộng Hàm:
- Người đẹp phun nước cho đầy mặt, tôi lại vì người đấm bóp chân.
- Kha kha….
Lý Mộng Hàm cười không ngừng được, cười đến run rẩy hết cả người, đẩy Tề Ngang Dương ra:
- Tôi nghĩ anh vĩnh viễn không nhận ra tôi, Tề Ngang Dương ngu ngốc.
Tề Ngang Dương nghiêm trang nói:
- Ngay lúc đó, Tề Ngang Dương đúng là Tề Ngang Dương ngu ngốc. Nhưng bây giờ Tề Ngang Dương đã thay đổi hoàn toàn rồi, là Tề Ngang Dương đột nhiên giác ngộ. Em không phải là Lý Mộng Hàm trang điểm như nữ quỷ lúc trước, em là cô gái xinh đẹp Lý Mộng Hàm, để chúng ta gặp lại nhau lần nữa, bắt đầu làm quen lần nữa…
Tô Mặc Ngu cúi đầu không nói, nước mắt suýt nữa tuôn rơi. Quan Doãn lắc đầu đầy bất đắc dĩ. Tề Ngang Dương thẳng thắn không quan tâm đến Tô Mặc Ngu để lấy lòng Lý Mộng Hàm, dường như vô cùng thất lễ. Thật ra phía sau chuyện anh huênh hoang cầu xin tình yêu, sao lại không có ý biểu lộ cho Tô Mặc Ngu biết, dù cho giữa anh và cô ấy không tồn tại Kim Nhất Giai, nhưng vẫn không thể nào ở cùng nhau được.
Tin rằng nếu Tô Mặc Ngu sau khi trải qua sự kiện ở Kim gia vẫn tiếp tục ôm lấy hy vọng cô có thể cùng Tề Ngang Dương… thì cô chính là người con gái ngu ngốc nhất trên đời.
Trở lại bình thường, Kim Nhất Giai đã sớm không quen được thói cợt nhả của Tề Ngang Dương, nhưng hiện giờ cô có được tình yêu, cũng rộng lượng hơn rất nhiều, không hề mở miệng ngăn cản Tề Ngang Dương theo đuổi Lý Mộng Hàm, chỉ cúi xuống nói nhỏ bên tai Quan Doãn:
- Tề Ngang Dương sao có thể như vậy được? Tổn thương đến lòng Tô Mặc Ngu nhiều như vậy. Mặc Ngu cũng là một cô gái tốt, đối với cô ấy như vậy thật không công bằng.
- Ngang Dương muốn cho Mặc Ngu hoàn toàn hết hy vọng với anh ấy.
Quan Doãn than nhỏ một tiếng, nói:
- Mặc kệ, tình cảm của người khác rắc rối lắm, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, vẫn lo tốt chuyện của mình thì hơn. Đúng rồi, bác Kim cho anh tối nay ngủ lại đây, em buổi tối chú ý một chút, đừng lén đến phòng anh đó.
- Anh tưởng bở, em sẽ chủ động dâng đến cửa sao? Anh đúng là nằm mơ.
Đôi mắt xinh đẹp của Kim Nhất Giai trừng lên, bỗng nhiên lại cắn môi cười trộm:
- Thật ra em đã nghĩ kỹ rồi, nếu cha không chấp thuận lời cầu hôn của anh, em quyết định sẽ giao thân cho anh, gạo nấu thành cơm rồi, đến lúc đó ôm đứa cháu ngoại quay về, xem cha phải làm sao. Nhưng giờ cha đã chấp thuận lời cầu hôn của anh rồi, em sớm muộn gì cũng là người của anh, anh cứ kiên nhẫn một chút, đợi đến đêm tân hôn được không?
- A…
Quan Doãn kéo tay Kim Nhất Giai:
- Hay là anh đi tìm bác Kim, để bác ấy từ chối lời cầu hôn của anh đi?
- Anh dám!
Kim Nhất Giai ôm lấy tay Quan Doãn:
- Từ giờ trở đi, anh chính là người mà em luôn toàn tâm toàn ý, nếu như anh muốn, cùng lắm thì cho anh hôn vài cái…
Quan Doãn trong lòng vừa ấm áp vừa cảm động. Có một cô gái dịu dàng quan tâm, lại dám yêu dám hận như vậy làm vợ, người chồng còn đòi hỏi gì hơn? Như vậy, hắn và Kim Nhất Giai sẽ thuận buồm xuôi gió sao?
- Quan Doãn, anh ra đây. Anh giành lấy người phụ nữ của tôi, tôi muốn quyết đấu với anh!
Bỗng nhiên, từ ngoài sân có tiếng thét lạnh như đao vang đến.