Quan Vận

- Đánh!
- Thằng nhà quê từ đâu đến, dám đánh Hoàng công tử, hắn phản rồi, tiểu tử nghèo muốn kết hôn với thiên kim số 1 Bắc Kinh, lại đánh công tử đa tình số 1 Bắc Kinh, hắn cho là hắn là ai? Giết hắn!
- Trừ khử hắn!
- Đánh hắn!
- Thay con cháu quý tộc thủ đô trút giận!
- Không thể để cho dân chúng bình dân cưỡi trên đầu con cháu quý tộc!
Vô số người xông lên, ôm ngạo mạn trời sinh của con cháu quý tộc và miệt thị đối với Quan Doãn con cháu bình dân, muốn báo thù Quan Doãn cướp đi nữ thần Kim Nhất Giai trong lòng mọi người!
Tình thế... Hết sức căng thẳng.
Không đợi Kim Nhất Giai nũng nịu, cũng không đợi Tề Ngang Dương động thân, giọng nữ trong trẻo trong đám người lại vang lên, vang dội, cao vút và trào dâng:
- Buồn cười, mất mặt, vô sỉ! Cái gì con cháu quý tộc, ngoại trừ có ba mẹ có bản lĩnh, so với con cháu bình dân mạnh hơn chỗ nào? Có bản lĩnh thì quang minh chính đại tỷ thí, nhiều người như vậy ức hiếp một, thật không phải là đàn ông!
Nói vừa xong, vô số con cháu quý tộc vọt tới phía trước Quan Doãn đều đứng lại, nắm tay giơ lên cao cũng đều thu trở về, vẻ mặt phẫn nộ hướng nhìn về phía sau.
Cách nói không phải là đàn ông khiến tất cả đàn ông tự xưng là con cháu quý tộc đều chịu không nổi, mấu chốt còn bị một giọng nữ trong trẻo hơn nữa có vài phần non nớt trào phúng, bản lĩnh đàn ông đều phải biểu hiện ở trước mặt phụ nữ, hơn nữa giọng mới vừa rồi không ít người đều tương đối quen thuộc.
Phía sau đám người, có một cô gái duyên dáng yêu kiều, tuổi chừng mười sáu mười bảy tuổi, vươn người mà đứng, vóc dáng ước chừng 1m66, lông mày như trăng khuyết, mắt như nước thu, mặt trái xoan, ngoại trừ trong ánh mắt biểu lộ u oán, bất kể diện mạo hay là dáng người, có thể nói hoàn mỹ.
Vẻ đẹp của cô, cổ điển mà xa xưa, quang vinh diệu thu cúc, hoa mậu xuân tùng, giống như khinh vân chi che nguyệt, giống như Lưu Phong chi hồi tuyết. Tư thế tươi đẹp, yên tĩnh thể rảnh rỗi. Thái độ nhu tình, quyến rũ như ngôn ngữ, tuy là mùa đông, một thân váy dài ngạo nghễ mà đứng, trong thoáng chốc giống như tiên nữ hạ phàm.
Quan Doãn cũng thấy rõ cô là ai, bừng tỉnh hiểu ra. Trách không được giọng quen như vậy. Hóa ra là cô... chính là cô gái váy dài ngày đó trên hội sở thế kỷ bị Tề Ngang Dương giữ chặt mép váy bị xưng là em họ của Trần Thiên Vũ.
Tề Ngang Dương cũng nhận ra được, lại nhếch miệng mỉm cười, cũng không tiến lên, hơn nữa ánh mắt chỉ đánh một vòng trên người cô, sau đó lại rơi về trên người Lý Mộng Hàm.
Ánh mắt Tề Ngang Dương đã mọc rể trên người Lý Mộng hàm.
- Sao lại không phải là đàn ông? Hứa Tiểu Hàn, cô nói rõ ràng. Các thiếu gia Bắc Kinh đắc tội gì với cô rồi, cô nói giúp người ngoài?
Trong đám người, Lãnh Tử Thiên rốt cục nhịn không được, ló đầu ra rồi.
Vốn Lãnh Tử Thiên lúc trước chật vật rời đi, hiện tại đi theo đám người mà quay lại, không muốn lộ diện. Thầm nghĩ trốn ở sau lưng xem chuyện cười của Quan Doãn, không ngờ chuyện cưới không xem được, lại để cho Quan Doãn thu thập Hoàng Vũ Nhật, cậu ta đã nghĩ thừa dịp đá lung tung Quan Doãn mấy đá. Không nghĩ khi mắt thấy sẽ đạt được, lại bị Hứa Tiểu Hàn kêu ngừng. Không khỏi bất mãn với Hứa Tiểu Hàn.

- Thế nào là đàn ông?
Cái mũi Hứa Tiểu Hàn vừa nhíu, ba phần đáng yêu năm phần trào phúng,
- Đã nói một mình đấu, các người lại muốn hô hào mà ức hiếp người. Nếu đánh không lại, thì đừng nói mạnh miệng, nói rồi không tính, chính là khốn khiếp!
Một câu nói kia kích đến Hoàng Vũ Nhật bỗng chốc từ trên mặt đất nhảy dựng lên:
- Ai dám động đến một đầu ngón tay Quan Doãn, người đó chính là đánh mặt của tôi.
- Hoặc là đấu võ, hoặc là đấu văn, mặc kệ loại nào, chấp nhận cược chấp nhận thua.
Hứa Tiểu Hàn thật đúng là răng nhọn, không thuận theo không buông tha,
- Một đám con cháu quý tộc Bắc Kinh, cùng vây công kích một con cháu bình dân, thắng, mất mặt với toàn bộ người Bắc Kinh. Thua, mất mặt với nhân dân cả nước. Con cháu bình dân thì làm sao? Một mình đấu, không sợ bất kỳ người nào trong các người. Đấu văn, ai dám nói tài cao hơn hắn? Các người ngoại trừ biết so bố mẹ ai to hơn, còn có cái gì mạnh hơn so với hắn? So diện mạo, tôi xem ai cũng không đẹp trai bằng hắn.
Một lời nói đến mọi người á khẩu không trả lời được, vậy mà không ai phản bác được.
- Làm ơn, chúng ta là sinh vật có trí khôn, không phải động vật cấp thấp. Đừng tưởng rằng có cha mẹ có bản lĩnh liền chứng tỏ các người cũng có bản lãnh, ở thế giới động vật là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con chuột nhỏ sẽ đào thành động, nhưng ở xã hội loài người, nói không chừng là đứa bé bình dân càng thông minh, đứa bé nhà quan là năng lực kém!
Nếu bàn về hiền lành, thuộc về Hạ Lai, muốn nói lương thiện, hẳn là Ôn Lâm. Nếu so giỏi giang chăm lo việc nhà, là Kim Nhất Giai. Tuy nhiên nếu muốn so bản lĩnh nhanh mồm nhanh miệng châm chọc khiêu khích, ba người Hạ Lai, Ôn Lâm và Kim Nhất Giai chung vào một chỗ, cũng không phải đối thủ của Hứa Tiểu Hàn.
Hứa Tiểu Hàn nói một phen gần như khiến Quan Doãn trầm trồ khen ngợi, sảng khoái, quá đã, điểm đúng chỗ mấu chốt!
Hiếm khi một cô gái mười sáu mười bảy tuổi có cách nhìn như vậy!
Giọng Hứa Tiểu Hàn uyển chuyển mà nhẹ nhàng, có vài phần tương tự như giọng Hạ Lai, so với giong Hạ Lai càng có lực xuyên thấu và sức cuốn hút, cũng càng có độ mạnh yếu, cô một phen nói cho hết lời, mấy chục con cháu quý tộc trong vườn to như vậy ngây ra như phỗng.
Nhất thời nổi gió phất cờ, chỉ có từng cơn gió trời đất nhẹ thổi qua, gợi lên tâm sự mọi người, mà Hứa Tiểu Hàn khẳng khái nói như vậy cũng như gió mát, đánh vào tim của mỗi người.
- Nguyện thua cuộc, đấu võ... Tôi thua!
Hoàng Vũ Nhật cũng là lưu manh, biết anh ta nếu không đứng ra, liền thật không là đàn ông rồi, nhưng anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định, nói,
- Tôi muốn tiếp tục khiêu chiến với Quan Doãn, phải so văn, Quan Doãn, có dám ứng chiến không?
- Dám, sao lại không dám, tôi thay hắn đồng ý.

Quan Doãn còn chưa mở miệng, Hứa Tiểu Hàn liền đồng ý, lấy tay chỉ đèn lồng trong vườn,
- Trên đèn lồng treo rất nhiều câu đố chữ, thì thi đoán đố chữ được rồi. Nhưng tôi nói trước, Hoàng Vũ Nhật, nếu anh võ không bằng Quan Doãn có lường trước văn không tài bằng Quan Doãn, anh làm sao?
Ánh mắt của mọi người toàn bộ đã rơi vào trên người Hoàng Vũ Nhật.
Hoàng Vũ Nhật cắn răng một cái:
- Nếu tôi thua nữa, về sau nhìn thấy Quan Doãn, tôi nhượng bộ lui binh!
- Được, một lời đã định, nếu anh thua nữa, hễ là chỗ Quan Doãn xuất hiện, Hoàng Vũ Nhật đi đường vòng. Nếu thật sự tránh không khỏi, Hoàng Vũ Nhật cúi đầu xưng thần.
Hứa Tiểu Hàn dường như đoán chừng ăn chắc Hoàng Vũ Nhật, hì hì cười,
- Thế nào Hoàng đại công tử, thực sự không không có tự tin, cũng đừng kiên trì.
Hoàng Vũ Nhật bị khơi dậy tâm huyết, chủ yếu cũng là không đường có thể lui, cả giận nói:
- Thi thì thi, ai sợ ai. Nếu Quan Doãn thua, cũng như thế.
- Được, tôi đồng ý.
Quan Doãn khẽ mỉm cười, giơ tay mời,
- Anh là khách, mời anh trước.
Mọi người tránh ra nhường lối đi, Quan Doãn và Hoàng Vũ Nhật liền một trước một sau đi đến trước mặt một cái đèn lồng, Hứa Tiểu Hàn việc nhân đức không nhường ai cầm một tờ giấy, nói:
- Tôi ra đề, mời Quan Doãn và Hoàng Vũ Nhật đoạt đáp, ai đáp trước, người đó là người thắng. Tổng cộng ba trận, ba trận hai thắng.
- Được, hiện tại ra đề thứ nhất.
Hứa Tiểu Hàn tự nhiên cười nói,
- Khi vẽ tròn, khi viết vuông, khi đông ngắn, khi hạ dài —— một chữ.

- Ngày!
Hoàng Vũ Nhật đoạt đáp trước, dưới sự hưng phấn cười ha hả,
- Ngày. Tôi thắng ván đầu tiên.
Hứa Tiểu Hàn gật đầu nói:
- Không tồi. Anh đáp đúng, ván đầu tiên, Hoàng Vũ Nhật thắng.
Quan Doãn cũng có phong độ, cười nói:
- Chúc mừng.
Hứa Tiểu Hàn lại đến dưới một cái đèn lồng, đọc lên đề thứ hai:
- Nói có núi xanh xanh lại xanh, hai người sườn núi xem phong cảnh. Ba người kéo trâu thiếu một sừng. Một người ngồi trong cỏ cây —— bốn chữ, là hai động tác.
Đề này độ khó khá cao, Hoàng Vũ Nhật cúi đầu đang trầm ngâm. Quan Doãn lại giơ tay từ bên cạnh kéo tới một cái ghế đặt phía sau Hứa Tiểu Hàn, lại lấy ra một ly trà đưa lên, Hứa Tiểu Hàn cười một tiếng:
- Ván thứ hai. Quan Doãn thắng.
Kim Nhất Giai vốn đang nhíu lông mày đoán chữ, chờ sau khi Quan Doãn làm xong hai động tác mới bừng tỉnh ngộ, hóa ra là —— mời ngồi dâng trà —— cô gật đầu cười, không hổ là người đàn ông của cô, thông minh tuyệt đỉnh.
Lúc này Hoàng Vũ Nhật còn chưa tỉnh ngộ lại. Anh ta không phục hô lên:
- Sao lại là Quan Doãn thắng?
Hứa Tiểu Hàn cũng nhướn mày:
- Tôi nói hắn thắng chính là thắng, tự mình suy nghĩ đi.
Nói xong, không thèm quan tâm đến Hoàng Vũ Nhật, lại đi đến trước đèn lồng thứ ba, cầm tờ giấy nhìn thoáng qua nói:
- Một ván cuối cùng, hai ván trước, huề, một ván cuối cùng định thắng bại, nghe cho kỹ, tôi sắp đọc rồi...
- Chờ một chút.
Hoàng Vũ Nhật không nén được tức giận,
- Đèn lồng Kim gia nói không chừng Quan Doãn đều xem hết rồi...
Hứa Tiểu Hàn hiểu, Hoàng Vũ Nhật là cho rằng Quan Doãn có gian dối, cô liền bỏ tờ giấy xuống nói:

- Được, tôi ra đề trên đèn lồng không có, được rồi chứ? Có tin tôi không?
Hoàng Vũ Nhật không tin cũng không có cách nào, đành phải gật đầu.
Hứa Tiểu Hàn liền cao giọng nói:
- Nghe cho kỹ —— thiên vận người công lý bất tận, có công vô vận cũng khó gặp. Vì sao trấn ngày đều loạn, chỉ vì âm dương số không thông —— một công cụ.
Tuy nói Quan Doãn cùng Hoàng Vũ Nhật đánh cuộc là có phần giận dỗi, nhưng dù sao chuyện cũng liên quan đến giao chiến giữa con cháu quý tộc Bắc Kinh cùng con cháu bình dân, Hoàng Vũ Nhật có tài bất tài, đại biểu chính là con cháu quý tộc Bắc Kinh có tài bất tài, việc nhỏ, nhưng ảnh hưởng không nhỏ.
Hơn nữa Hoàng Vũ Nhật nếu chẳng may thua, về sau nhìn thấy Quan Doãn sẽ đi đường vòng là chuyện nhỏ, nếu chẳng may truyền thành toàn bộ con cháu quý tộc Bắc Kinh đều thua Quan Doãn, là chuyện lớn đáng nói, người này... chính là mất mặt lớn rồi, cho nên, mấy chục người ở đây, không ai là không chống cái lỗ tai nghe Hứa Tiểu Hàn đọc câu đố cuối cùng.
Lúc này, đều xem như khắc sâu cảm nhận được nỗi hận sách lúc cần không sử dụng được, tuy nói xuất thân nhà quan, cho dù không đọc sách không đi học cũng mạnh hơn gấp trăm lần so với dân chúng thấp cổ bé họng liều chết liều sống thi lên đại học, nhưng hiện tại chuyện liên quan tỷ thí ai cao ai thấp giữa con cháu quý tộc cùng con cháu bình dân, ai cũng không muốn thua.
Nhưng không muốn thua, cũng không cho thấy sẽ không thua, Quan Doãn từ nhỏ liền xem qua " Hồng Lâu mộng", càng nghe mẹ nói qua giải câu đố, thốt ra:
- Bàn tính!
- Đáp đúng.
Hứa Tiểu Hàn vẻ mặt vui mừng,
- Hoàng Vũ Nhật, anh thua, ha ha, con cháu quý tộc đã thua bởi con cháu bình dân, thú vị.
- Tôi không phục!
Hoàng Vũ Nhật thẹn quá thành giận, chủ yếu anh ta vẫn thua không dậy nổi,
- Cũng chỉ vài cái đố đèn, có gì đặc biệt hơn người, ai nói biết giải câu đố là có tài? Tôi nếm đồ ăn nước Pháp nhập khẩu, uống qua rượu đỏ năm tám sáu , lái qua Porsche, đánh qua Golf, tốt nghiệp ở nước Mĩ , Quan Doãn... Hắn biết cái gì?
Rốt cục, Hoàng Vũ Nhật vẫn là lấy ra kinh nghiệm cuộc sống hậu đãi từ nhỏ dọa Quan Doãn, trong ngôn ngữ, cảm giác tự hào và tài trí hơn người, không lộ ra, dường như Quan Doãn sẽ thấy đọc sách nhiều hơn nữa, cũng kém anh ta trời sinh chính là cao to, đẹp trai, nhà giàu.
- Tôi biết cái gì?
Quan Doãn cười lạnh, cầm qua một trang giấy, chải chải chải viết xuống vài chữ, sau khi bày ra, nói với Hoàng Vũ Nhật,
- Anh thì biết cái gì?
Hoàng Vũ Nhật và mọi người vừa nhìn về phía trước, trợn mắt há hốc mồm.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận