Quan Doãn thình lình bị thân thể ngọc ngà ngã vào lòng, mỹ nhân xà vào lòng với mùi thơm quyến rũ động lòng người, hắn cho dù trải qua một ngày mệt mỏi, trong nháy mắt vẫn bùng lên ngọn lửa đam mê.
Tuy nhiên... Khi hắn chuẩn bị ôm ngang eo Kim Nhất Giai, Kim Nhất Giai lại đưa cặp môi đỏ mọng về phía trước, hai phiến môi của cô ngọt ngào như rượu bao trùm lên cái miệng của hắn, bên tai hắn văng vẳng những lời nói nũng nịu ngọt ngào của Kim Nhất Giai, hắn như chìm vào cơn mê sảng:
- Phải đóng dấu trước, lưu ký hiệu, từ nay về sau anh thuộc về em.
Quan Doãn dở khóc dở cười:
- Đây…. là lễ vật lớn em tặng cho anh?
- Đúng vậy, anh còn muốn như thế nào nữa?
Kim Nhất Giai mở tròn đôi mắt ngây thơ, khó hiểu nhìn Quan Doãn,
- Anh cho rằng em chủ động hiến dâng cho anh à? Anh được lắm, hoá ra anh cho em là hạng người dễ dãi.
Quan Doãn thường thấy hình dáng Kim Nhất Giai trong những bộ trang phục công sở lịch lãm, cũng thấy qua hình dáng của cô khi mặc những trang phục bình thường, nhưng chưa từng thấy hình dáng của cô khi mặc đồ ngủ ờ nhà, hình ảnh một cô gái mặc bộ đồ ngủ ờ nhà mới làm cho trái tim người đàn ông xốn xang, dù sao khi ở bên ngoài cũng chỉ là hình ảnh bề ngoài, chỉ có hình ảnh ở nhà mới phản ánh thực vóc dáng.
Mà nếu cưới một cô gái về nhà, phần lớn thời gian đối diện với vẻ đẹp bên trong, vẻ đẹp bên trong liệu có làm hài lòng người thưởng thức hay không, đây mới là một mối quan tâm thực sự của một người đàn ông khôn ngoan. Thường rất nhiều người phụ nữ đã tạo ra một hình ảnh bên ngoài chói lọi, nhưng chỉ là tác dụng đồ trang điểm và những phụ kiện hỗ trợ, nhưng khi gột tả hết lớp trang điểm thì lại mất hết thần thái.
Khi Kim Nhất Giai giản dị bình thường, cô vừa đáng yêu vừa bướng bỉnh tinh nghịch, nhất là khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, đẹp hơn lúc trang điểm. Lại nhìn thấy chiếc áo ngủ của cô hơi hé mở, lộ ra những gân xanh trên cổ. Lại lộ ra đôi tuyết nhũ mờ mờ ảo ảo, làn da trắng nõn, lại có hoa mai điểm xuyết, trong tình cảnh này khiến Quan Doãn xốn xang trong lòng.
Tuy nhiên, một câu nói của Kim Nhất Giai, lại làm cho hắn mất đi cảm xúc mạnh mẽ. Đúng vậy, Nhất Giai là một cô gái tốt, tuân thủ nghiêm ngặt phẩm chất đạo đức. Cô đã từng nói đợi đến đêm tân hôn, hắn sao lại có ý tưởng yêu đương vụng trộm thế nhỉ? Huống hồ lại đang ở nhà họ Kim? Càng không nên. Quan Doãn cười ha hả:
- Không có, anh biết em là một cô gái tốt, anh đợi được mà....
Vừa nói dứt lời, đôi môi đỏ mọng của Kim Nhất Giai lại chuyển sang bên khóe miệng, một sự hiến dâng cam tâm tình nguyện, Quan Doãn đoán được tâm tư của Kim Nhất Giai, thông cảm cho nỗi khát vọng và nôn nóng của một người đàn ông, cô liền an ủi hắn, để cho hắn an tâm.
An tâm thì an tâm, Quan Doãn trong chốc lát cao hứng. Xoay người ôm lấy Kim Nhất Giai, bế cô lên giường, cúi người đè lên người cô, bỗng nhiên hôn lấy hôn để….
Cũng không biết trải qua bao lâu, mới nghe được Kim Nhất Giai nói một tiếng:
- Mau thả em ra, đừng đè lên người em, em chết mất thôi.
Quan Doãn cười ha hả, xoay người nằm ở trên giường, thấy dung mạo Kim Nhất Giai xinh đẹp tuyệt trần, hắn lại muốn hôn tiếp, bị Kim Nhất Giai đẩy ra. Kim Nhất Giai cười khúc khích, rồi nhảy xuống giường, cô vừa nhìn lên đã thấy kim đồng hồ điểm hơn mười giờ, không khỏi xám mặt, sợ hãi nói:
- Không hay rồi, nếu chẳng may bị mẹ phát hiện sẽ thê thảm, vì thỏa mãn nhục dục cá nhân của mình, hình tượng toàn bộ đã bị hủy, Quan Doãn xấu, em hận anh…..
Quan Doãn không nói gì, rõ ràng là Kim Nhất Giai chủ động tặng anh, hiện tại đổ lỗi cho hắn, quả là một cô gái hết sức khôn ngoan, cô không cần nói lý lẽ cũng khiến cho người ta rơi vào thế bất đắc dĩ, hắn đành phải chủ động thừa nhận nhục dục của hắn cũng là sai, lặng lẽ tiễn Kim Nhất Giai ra ngoài cửa, mới thấy Kim Nhất Giai tười cười rạng rỡ.
Đợi Kim Nhất Giai đi hắn mới rón rén xuôi dọc hành làng quay lại phòng, Quan Doãn ngủ thiếp trên giường, mới nhắm mắt đã ngủ thật say. Ngủ đến nửa đêm, trong hoảng hốt chợt nghe tiếng cửa phòng vang lên, trong cơn mơ màng hắn còn suy nghĩ, chẳng lẽ lúc nãy Kim Nhất Giai khi đi lại quên khóa cửa? Cửa lại bị gió thổi mở ra chăng?
Nửa tỉnh nửa mơ, Quan Doãn lười đứng dậy đi khóa cửa, chỉ tiếp tục vùi đầu chìm vào giấc ngủ, lại nghe cửa vang lên một tiếng, dường như bị gió thổi đẩy qua đẩy lại, hắn cho rằng mình đang nằm mơ, lại tiếp tục trở mình ngủ thiếp một giấc dài, bỗng nhiên cảm giác bên mình có thêm một người.
Không đợi hắn phân rõ sự thật hay là giấc mơ, người nằm bên cạnh thân thể mềm mại trơn truột lướt qua, theo bản năng Quan Doãn lấy hai tay đẩy ra, vô tình tay lại đụng ngay hai chỗ nhô cao nhất, trượt ngang qua đỉnh núi, cảm giác trượt thật êm ái, hắn lại đưa tay ra mò mẫm, trong nỗi yêu thương nhớ nhung, thân thể trần truồng nhào vào ôm hắn.
Chẳng lẽ là Kim Nhất Giai không đi mà quay lại? Không phải, Kim Nhất Giai rất có chủ kiến, cô đã từng nói phải giữ trinh tiết cho đến đêm tân hôn, cô nói được là làm được, Quan Doãn dựa vào khả năng phán đoán của mình để lý giải tâm tư của cô, Kim Nhất Giai tuyệt đối sẽ không nuốt lời, không phải là Kim Nhất Giai vậy là ai có thể nhào vào ôm lấy hắn? Quan Doãn không phải người yêu quá hóa cuồng, cũng không phải là một người đàn ông có thân thể hấp dẫn khiến vô số phụ nữ si mê.
Nhất định là một giấc mộng rồi... Quan Doãn suốt một ngày đấu trí, vừa mệt vừa thiếu ngủ, vừa rồi lại cùng Kim Nhất Giai âu yếm nữa ngày, thật sự rất mệt mỏi, ngay cả mắt cũng không mở ra nổi, đừng có suy nghĩ lung tung, xem như là một giấc mộng lành thôi.
Mộng xuân vừa tỉnh, sẽ không có chút dấu vết.
Thân thể của cô gái nóng hổi, dính sát vào người Quan Doãn, ôm hôn Quan Doãn một cách vụng dại, một lát sau, cô lại bắt đầu cởi quần áo Quan Doãn —— Quan Doãn mặc áo ngủ, muốn cởi ra cũng dễ dàng, trong nháy mắt hắn đã bị lột sạch chỉ còn lại cái quần lót.
Dường như hắn cảm giác cảnh trong mơ cũng quá chân thực, hơn nữa Quan Doãn dù sao cũng là một người đang hừng hực sức trẻ, thân thể lập tức phản ứng nhanh, khi người trong mơ cởi quần lót của Quan Doãn, tay đụng phải dương vật của Quan Doãn, cô như bị điện giật liền rút tay lại, mà lúc này bản năng của một người đàn ông cũng trỗi dậy, Quan Doãn trở mình lên ngựa, hắn ghì sát người tình trong mộng vào ngực mình, đè cô dưới người hắn, hai tay sờ soạng, miệng cũng không ngớt hôn lên thân thể của cô.
Cảm nhận được một cơ thể đích thực, Quan Doãn gần như đoán chừng đây không phải là giấc mơ mà là một sự thật, hắn muốn tỉnh lại, nhưng không tỉnh được, muốn cự tuyệt, nhưng lại không có lực, mà người tình trong mộng chỉ dừng lại một lát, lại giúp hắn cởi bỏ lớp nội y cuối cùng, Quan Doãn cảm giác giống như tướng quân sắp thúc ngựa giơ roi quất, thế mạnh áp đảo, tung hành trên người hắn.
Đợi đã, trong mũi truyền đến một mùi hương thoang thoảng của hoa anh đào, khiến Quan Doãn bỗng nhiên bừng tỉnh, hắn nhận ra cô gái ấy, chỉ có duy nhất một người có mùi hương thoang thoảng hoa anh đào ——Tô Mạc Ngu.
Tô Mạc Ngu chính là bạn của người anh em chí cốt Tề Ngang Dương —— vợ của bạn không thể bắt nạt, đạo đức xưa nay trói buộc khiến cho Quan Doãn khi sắp phá thành chui vào, rốt cục vỡ mộng, nhận ra chuyện hắn đang làm không phải trong giấc mộng, mà trước mắt quả là một thân thể mướt mát.
Quan Doãn thức tỉnh, vừa mở mắt, cô gái với vẻ mặt ngấn lệ bị hắn đè chính là Tô Mạc Ngu.
Chuyện này sao có thể, Quan Doãn xoay người bước xuống, thấy cặp hoa lê của cô, trong ánh mắt vừa có chút đau đớn lại có chút mịt mù, dường như vẫn còn có sự trả thù, đã chống đỡ tốt khi bị hắn tấn công, chỉ có sự tuyệt vọng bên trong nỗi bi thương, khiến hắn cảm thấy đau lòng.
Trong nháy mắt nhớ tới câu nói của Tô Mạc Ngu:
- Em không tin anh và Tề Ngang Dương có tình nghĩa anh em tốt như vậy, có bao nhiêu người đàn ông vì một người phụ nữ mà trở thành kẻ thù của nhau.
Quan Doãn lúc này không còn buồn ngủ nữa, rất tỉnh táo, Tô Mạc Ngu vì yêu mà thành hận, muốn trả thù Tề Ngang Dương, còn hắn, thì thành công cụ cho cô trả thù Tề Ngang Dương.
Nếu quả thực hắn và Tô Mạc Ngu thành chuyện tốt, hắn sau này sao dám kết nghĩa anh em với Tề Ngang Dương? Mặc dù Tề Ngang Dương không thật sự để ý tới Tô Mạc Ngu, nhưng dù sao cô cũng tự nhận là người tình của y, hơn nữa lại phát sinh ở nhà họ Kim, nhà họ Kim vừa đồng ý hắn cầu hơn, hắn lại yêu đương vụng trôm một người phụ nữ khác ngay tại nhà họ Kim, thực là không có tình người.
Trong lúc nhất thời Quan Doãn vừa tức vừa giận, Tô Mạc Ngu thiếu chút nữa vùi lấp sự tín nhiệm của Kim Toàn Đạo và tình yêu của Kim Nhất Giai dành cho hắn, lại làm hại hắn không dám đối diện với Tề Ngang Dương, cô sao có thể như vậy? Cô có hận Tề Ngang Dương cũng không thể đem hắn ra làm súng cho cô bắn.
- Tô Mạc Ngu, xin cô đi đi.
Sắc mặc QuanDoãn lạnh lùng, thân thể Tô Mạc Ngu vẫn còn ở trên giường nhưng hắn vẫn ra lệnh đuổi khách, không có lòng thương hương tiếc ngọc chút nào.
Tô Mạc Ngu biến sắc, cũng không biết sắp xếp cảm xúc như thế nào, vô cùng xấu hổ, cô nhắm chặt hai mắt, không ngừng rơi lệ, dưới ánh đèn thân thể đẩy đà gợi tình đến mê người, ngọn núi trước ngực khi nằm thẳng vẫn ngạo nghễ mà dựng đứng, khiến cho người khác mê mệt, cô thì thào nói nhỏ:
- Quan Doãn, em xin anh, hãy đến với em lúc này.
Sự ức giận trong lòng Quan Doãn hừng hực thiêu đốt không thể khống chế được, theo lẽ thường người đàn ông khi đứng trước sắc đẹp sẽ ngắt hái mà không chút do dự, trước sẽ tấn công chiếm đất, kết quả như thế nào thì nói sau, nhưng Quan Doãn chính là Quan Doãn, hắn nếu như không có tự chủ, không suy nghĩ đến việc lâu dài, hắn đã sớm thất bại thảm hại, cả quãng đời còn lại sống ở huyện Khổng, hơn nữa hiện tại hắn lại đang ở trên giường nhà họ Kim, hơn nữa Tô Mạc Ngu lại có tâm bất chính, là muốn hại hắn.
- Được, cô không đi, tôi đi.
Quan Doãn không muốn nhiều lời với Tô Mạc Ngu, nếu chẳng may hắn và Tô Mạc Ngu dưới tình cảnh này bị người khác phát hiện, trước nhảy Hoàng Hà sau nhảy Trường Giang cũng không rửa sạch nỗi oan khuất trên người, hắn đứng dậy mặc quần áo xong vội xuống giường.
- Quan Doãn, anh quả là lợi hại.
Tô Mạc Ngu trở dậy xuống giường, lấy quần áo che trước ngực, còn cố ý để lộ tấm lưng cho Quan Doãn, trên mông phải của cô có một hình xăm, đúng là một cánh hoa anh đào nở rộ.
Tô Mạc Ngu mặc quần áo xong, quay lại liếc mắt nhìn Quan Doãn, trong ánh mắt lộ ra sự tuyệt vọng và không cam lòng:
- Quan Doãn, anh nhớ đấy, anh có cơ hội cứu vớt một người phụ nữ đang rơi vào tuyệt vọng, nhưng anh lại không làm.
Nói xong, cô xoay người rời đi, đóng cửa C-K-Í-T..T...T, giống như mộng xuân qua đi một làn gió thu lại đến, một làn gió mát rượi từ bên ngoài phòng thổi vào, khiến cả người Quan Doãn ớn lạnh.
Sáng ngày hôm sau, Quan Doãn và Tề Ngang Dương quay trở về thành phố Yến, nhưng không thấy Tô Mạc Ngu, Tề Ngang Dương nói Tô Mạc Ngu mới sáng đã đi rồi, cũng không nói nguyên nhân vì sao, hiển nhiên Tề Ngang Dương hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra tối qua, khi nói đến Tô Mạc Ngu, y nói với thái độ thản nhiên, không thèm để ý chút nào.
Thật sự là một cô gái rất đáng thương, Quan Doãn không nói thêm được gì nữa, chỉ biết ứng phó với những gì đã qua.
Kim Nhất Giai lưu luyến không rời tiễn đưa Quan Doãn, cô cúi xuống bên tai Quan Doãn thầm thì một câu:
- Em nhận được điện thoại của Hạ Lai, chị chúc phúc cho đôi ta. Chị ấy còn nói, chị để lại cho anh một phong thư, có chứng cứ chị thu được ở học viện Tiến Thủ.