Quan Vận

Từ trong phòng bệnh của Tô Mạc Ngu đi ra, Quan Doãn như trút được gánh nặng, vỗ vai Tề Ngang Dương:
- May mắn thay đã hoàn thành sứ mệnh.
Tề Ngang Dương vui mừng:
- Giải quyết êm thấm rồi phải không?
- Em là ai chứ? Lão tướng mà ra tay, mọi chuyện sẽ êm thấm, từ nay về sau, Tô Mạc Ngu sẽ không còn vì anh mà rơi nước mắt.
Quan Doãn không chút khách khí bày tỏ công trạng của hắn,
- Vừa mới yêu đã rơi nhiều nước mắt như vậy, từ nay về sau cô xem họ Tề như người qua đường, trong mắt của cô ấy giờ đây anh đã thuộc về quá khứ rồi.
- Được, được, quá hay
Tề Ngang Dương liên tục xoa tay của hắn.
- Người anh em tốt, không cần nói nữa, sau này nếu như giữa cậu và Tô Mạc Ngu xảy ra chuyện gì, cậu cứ yên tâm, tôi sẽ thay cậu đứng ra hỗ trợ.
- Vừa đi, đã tạo ra gánh nặng cho anh em, có lương tâm không vậy?
Quan Doãn đánh Tề Ngang Dương một cái,
- Sau này khi nào em cần ghi chiến tích, anh nhớ giúp em mấy hạng mục là được rồi.
- Không thành vấn đề, anh không giúp cậu thì ai giúp chứ.
Tề Ngang Dương vui như hoa nở, nếu chẳng may Tô Mạc Ngu sau khi tỉnh dậy còn đổ thừa y, lấy cái chết uy hiếp, y thật không biết xử lý thế nào, không nghĩ vấn đề khó như vậy mà Quan Doãn đã giải quyết xong, khiến cho y không khỏi vui mừng, y đánh giá cao đối với chuyện Quan Doãn ra tay giải quyết chuyện này.
- Một lời đã định
Quan Doãn cười ha hả.

- Nhớ đấy, mau chóng trả nợ cho em đi
- Đi đi đi, nếu không có chuyện của Tô mạc Ngu, anh sẽ không giúp cậu ư?
Tâm trạng của Tề Ngang Dương rất tốt, ôm lấy bả vai Quan Doãn đưa hắn xuống lầu.
- Được rồi, không cần nói nữa, về sau chỉ cần cậu nhờ, tôi đáng mặt làm anh không nói hai lời, hoàn toàn tuyệt đối giơ hai tay giúp cậu.
Ngồi trên xe trở về thành phố Yến, tiếp tục chạy mộ mạch về phía Nam. Tâm tư của Quan Doãn càng trầm lắng. Tô Mạc Ngu đã trải qua chuyện khó như thế này, từ nay trong cuộc đời sẽ có nhiều thay đổi, cô không tiếp tục theo đuổi cái gọi là tình yêu trên đời, từ nay về sau cô đối với tình yêu sẽ sinh ra sự tuyệt vọng. Khi nằm trên giường bệnh cô từng cam đoan với Quan Doãn, sau này, cô là người bạn tri kỷ của Quan Doãn suốt cả cuộc đời, không nghĩ đến chuyện mây gió tình yêu, chỉ nói đến chuyện hợp tác. Cho dù Quan Doãn đi tới đâu, cô cũng một lòng một dạ đi theo, vì sự nghiệp Quan Doãn mà ra tay hỗ trợ nhiệt tình. Chỉ cần Quan Doãn cần, cô nhất định sẽ theo tới cùng.
Quan Doãn cũng thật không ngờ, thái dộ của Tô Mạc Ngu lại thay đổi nhiều như vậy. Khiến hắn kinh ngạc. Phải nói cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa có ý tạo thêm cho mình thành viên nòng cốt, đương nhiên hắn cũng biết, một nhân vật chính trị muốn thành công, nhất định phải có thành viên nòng cốt dễ dàng sai khiến.
Thành viên tổ chức bao gồm như anh em Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực, cũng cần có kinh tế tương trợ, còn cần một người thân tín như Lý Lý, nếu như nói Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực và Lý Lý xem như là thành viên nòng cốt ban đầu, như vậy Tô Mạc Hư bất ngờ gia nhập vào, chẳng khác gì là thành viên cơ bản trong nhóm của hắn.
Sức mạnh kinh tế của Tô Mạc Ngu rốt cuộc hùng hậu bao nhiêu. Quan Doãn không thể biết rõ, nhưng Tề Ngang Dương đầu tư Hoàng Lương đều có sự trợ giúp của cô, như vậy cô xuất thân không tầm thường, kỳ thật hắn không ngại cực khổ giúp đỡ Tề Ngang Dương và Tô Mạc Ngu. Xem như gieo việc tốt sẽ gặt được quả tốt, nhặt được bảo bối rồi?
Quan Doãn không khỏi mừng thầm.
Vào khoảng xế chiều, xe tới đến Hoàng Lương. Khi đi Quan Doãn lái xe của Kim Nhất Giai, lúc về lại ngồi xe của Tề Ngang Dương, theo giao hẹn, xe đưa hắn đến Thành ủy Hoàng Lương sau mới quay về Thành phố Yến.
Chạy vào đường cao tốc. Quẹo qua hướng tây, xe chạy như bay tới đường liên hợp, không bao lâu đã đến ngã giao nhau của đại lộ Quang Minh, quẹo sang trái, đi không xa, đã bị kẹt xe.
Đám người tụ tập một chỗ, vây quanh giữa đường, chắn cả lối đi của con đường, ba tầng trong ba tầng ngoài, không thấy rõ chuyệngì đang xảy ra. Lái xe hỏi Quan Doãn:
- Thư ký Quan, anh có muốn đi đường vòng hay không?
- Như vậy đi tiểu Mạnh, cậu vòng về Thành ủy, cất hành lý của tôi xong hãy đi. Nơi này cách Thành ủy không xa, tôi tự đi được rồi.
Quan Doãn xuống xe, cảm ơn người lái xe, hắn thà đi bộ còn hơn, hắn len vào bên trong đám người.
Giữa đám người, một người thanh niên mặc quần áo lam lũ đầu trọc khoảng 30 tuổi ngồi chồm hổm trên mặt đất, vẻ mặt bướng bỉnh, hai mắt ánh lên sự tức giận, lộ ra nỗi căm giận uất ức. Hai người đàn ông còn lại quần áo gọn gàng vây quanh y chỉ trỏ, một người tầm 30 tuổi, một người hơn 40 tuổi, cả hai người đều có hơi men, cao ngạo, vênh váo tự đắc.
Đã xảy ra chuyện gì? Quan Doãn thấy bên cạnh tên đầu trọc là một chiếc xe đẩy ngã nhào, trên xe là một chiếc bếp lò tự chế, trong bếp lò có khoai lang nướng, bếp lò ngã sống xoài trên mặt đất, khoai lang vương vãi. Bên cạnh chiếc xe, là một chiếc xe Santana, dường như chiếc xe này của Thành ủy.

- Cụ ơi, chuyện gì vậy?
Quan Doãn hỏi một ông lão mặt mày hiền từ đứng bên cạnh.
- Này cậu, cậu không biết việc gì à? Đừng nói nữa.
Ông cụ vẻ mặt đau khổ, lắc đầu liên tục,
- Anh bán khoai lang này tên là Sở Triều Huy, hàng năm dựng một quán nhỏ ở vùng này bán khoai lang, là một chàng trai chân thật, chưa bao giờ cân thiếu, cả khu phố này đều gọi y là tiểu Sở khoai lang, thường cũng giúp đỡ y, trong nhà y có người bệnh, y bán khoai lang để chữa bệnh cho người yêu, quanh năm suốt tháng 365 ngày, chưa có ngày nào y nghỉ ngơi, vậy mà y cũng không kiếm được nhiều tiền. Ngày hôm nay khi băng qua đường, vì để cho một đứa bé đuổi theo một quả bóng, y vô tình cản đường xe chạy, đã bị ô tô đụng ngã xe đẩy, bọn chúng xuống xe, đòi y bồi thường tiền...
Cụ ông đầu tóc muối tiêu, vẻ mặt tức giận:
- Vừa nhìn đã biết người trên xe làm quan, vừa mới bước đến đã hỏi tiểu Sở thẻ tạm trú, còn hỏi giấy chứng nhận vệ sinh gì đó, một quan lớn của địa phương như vậy, còn không tha cho một tên bán khoai lang hay sao? Làm quan mỗi ngày đều có thịt cá ăn, dân đen chúng tôi bán khoai lang để đổi cơm qua ngày, mà cũng khó đến như vậy sao?
Một câu nói đã khiến trong lòng Quan Doãn trầm lắng, đường đến Bắc Kinh, đã gặp phải rất nhiều con nhà quý tộc kiêu căng, nhớ tới sự kiêu căng của Hoàng Vũ Nhật ngông cuồng ngày ăn đồ ăn của Pháp uống rượu Tây mười mấy năm, lại nhìn người bán khoai lang trước mắt cũng bị bất công bắt bí, trong lòng của hắn vô cùng đau xót, chẳng lẽ quan yêu tổ quốc như yêu mẹ, ngay cả để cho một đứa con dựng quán bán khoai lang cũng không được sao?
Yêu dân như con, người làm quan nếu quả thật yêu dân như con của mình, thiên hạ sẽ được hưởng phước lớn.
- Cậu bồi thường hay không?
Người đàn ông 30 tuổi mặc bộ đồ màu vàng đất hét to,
- Cậu xem khung bảo vệ xe của tôi đã bị tróc sơn, xịt sơn ít gì cũng tốn một trăm, nhanh chóng bồi thường tiền, không bồi thường tiền, tôi trừ vào sạp của cậu, sau này đừng hòng có cơ hội bày bán hàng tại Hoàng Lương, tin hay không chỉ cần cậu dựng sạp ở Hoàng Lương, tôi sẽ khiến cho cậu cuốn xéo đi?
Người trung niên hơn 40 tuổi mặc bộ đồ màu xanh da trời từ trên cao nhìn xuống:
- Cậu bày quầy bán hàng ở đây kinh doanh là trái phép, không nhốt cậu lại không được, cậu còn ăn vạ, một là bồi thường tiền, một là quỳ xuống dập đầu ba lần, cậu chọn một.
Một bà cụ thấy vậy chịu không nổi, bước đến nói:
- Tôi hỏi các anh thuộc cơ quan nào? Người ta bán khoai lang đáng thương như vậy, các anh lại ép người ta bồi thường tiền, cậu ấy một ngày kiếm được mấy đồng? Các anh làm quan này quan kia thử hòi có lương tâm hay không?

Cậu thanh niên 30 tuổi mặc bộ quần áo màu vàng đất giận tím mặt, đẩy cụ bà ra:
- Bà đứng ra một bên đi, bà lớn tuồi rồi, tay chân già yếu của bà bộ không sợ đụng té sao?
Dùng hết sức lực, đẩy cụ bà lùi ra sau vài bước, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, may mắn Quan Doãn bước đến đỡ lấy. Quan Doãn đang nổi giận, đi chậm lại, người đàn ông mặc bộ đồ màu vàng đất tung một cú đá, cú đá hướng về Sở Triều Huy ngồi chồm hổm trên mặt đất.
Sở Triều Huy không né, để mặc cho tên thanh niên mặc bộ đồ màu vàng đất đá, thế nhưng thân thể của y thoáng cái lung lay, nhưng không ngã xuống, cũng làm cho Quan Doãn giật mình, người đang ngồi thường không có lực, bình thường bị đá trúng đều ngã sấp xuống, vậy mà Sở Triều Huy chỉ hơi dao động, chẳng lẽ là trước kia đã từng có võ? Kiến thức cơ bản rất vững chắc.
- Sao lại đánh người?
Mọi người đứng xung quanh đều tỏ rõ sự bất mãn.
- Đúng đấy, không được đánh người.
- Không được đánh người.
Mọi người phẫn nộ, ai cũng đều chỉ trích hành động đánh người của người thanh niên mặc áo màu vàng đất. Tên áo màu vàng đất vốn đã quen kiêu ngạo, bị mọi người la lối, ngược lại càng thêm táo tợn, lại giơ chân đá vào người Sở Triều Huy, chẳng những dùng chân, còn dùng tay vừa đánh vừa thách thức:
- Tôi đánh người đó, mọi người thấy sao? Tôi đánh người, có bản lĩnh đụng vào ngón tay tôi thử xem.

Mọi người có vẻ sợ hãi dáng dấp bệ vệ của tên áo bông màu vàng đất, có lẽ những người dân hiền lành đã quen với việc giận mà không dám nói, cũng chỉ dám nhao nhao chỉ trích tên áo bông màu vàng đất, chỉ có một chàng thanh niên dám bước lên ngăn cản hành động của tên áo bông màu vàng đất, mới đi đến được vài bước, đã bị người đàn ông trung niên mặc áo màu xanh da trời quát.

- Cậu có biết bọn tôi là ai không? Tôi là Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân quận Đơn Thủy, hắn là thư ký của Chủ tịch quận Đơn thủy... Cậu muốn xen vào việc của người khác?
Người đàn ông trung niên mặc áo màu xanh da trời giở giọng uy quyền, cười lạnh:
- Trước hãy lượng sức mình, rồi hãy nhảy vào giải quyết.
Chàng trai bị làm cho sợ tới mới dừng bước, từ xưa đến nay dân không dám đấu cùng quan, một tên bán khoai lang không quyền không thế lại dám chống lại một quan lớn của khu Đơn Thủy đứng đầu Hoàng Lương, ai cũng sẽ suy nghĩ đến mức độ trừng phạt nặng nhẹ.
- Dừng tay.
Mắt thấy dáng vẻ bệ vệ của người đàn ông trung niên mặc áo màu xanh da trời và người thanh niên mặc áo bông màu vàng đất, đám đông không một ai dám vì chuyện của Sở Triều Huy mà ra tay, rốt cục có một người bước ra, tiến về phía trước một bước, một phát nắm lấy tên áo bông màu vàng đất đang giơ cao tay đánh xuống mặt và cánh tay Sở Triều Huy,
- Thân là Đảng viên, đánh người bên đường, dùng xe công làm việc riêng, lại say rượu khi lái xe, là hành vi phạm pháp. Anh không biết xấu hổ mất mặc lại còn tác oai tác quái cưỡi đầu cưỡi cổ dân chúng có phải hay không?

Lời nói chính nghĩa của Quan Doãn lập tức được mọi người xung quanh hoan hô reo hò.
- Hay
- Nói hay lắm
Tên mặc áo bông màu vàng đất liếc mắt nhìn sang Quan Doãn, giận dữ nói:
- Cậu là ai? Ở trong đáy quần của ai rơi ra mà dám giáo huấn bố.
Lời nói còn chưa dứt, Quan Doãn đưa tay lên tát vào má phải y một bạt tai:
- Cái tát thứ nhất, tôi thay dân chúng giáo huấn anh.
Hắn lật ngược tay, lại đánh tiếp một cái vào má bên trái,
- Cái tát thứ hai, tôi thay Vương Khởi Hoa giáo huấn anh.
Hai cái tát đánh đến nổi tên áo bông màu vàng đất choáng váng mặt mày, y giận dữ, nổi trận lôi đình:
- Con mẹ mày dám đánh bố à, ông đánh cho mày chết...
Khi nói chuyện y nhảy dựng lên, giơ chân đá Quan Doãn.
Quan Doãn né về phía bên cạnh, giơ tay đẩy tên áo bông màu vàng đất, tên áo bông màu vàng đất thất thế đã ngã lăn xuống đất.
Người đàn ông trung niên mặc áo màu xanh da trời không cam lòng, liền đưa tay ra muốn đánh, Quan Doãn vừa quay người, đánh một bạt tai vào chính khuôn mặt của y, một tên trung niên hơn 40 tuổi lại bị một thanh niên hơn 20 tuổi trước mặt mọi người đánh một bạt tai, chuyện này vô cùng nhục nhã.
Không ngờ Quan Doãn sau khi đánh xong, từ trong miệng nói ra một câu, lập tức khiến cho người đàn ông trung niên và tên áo bông màu vàng đất đang chuẩn bị ra đòn phản kích lại đứng chết trân tại chỗ.
- Cái tát này, tôi thay bí thư Tưởng của Thành ủy đánh anh.
Ba cái cái tát động đến Hoàng Lương, Quan Doãn vừa về Hoàng Lương, đã gây ra khói lửa chiến tranh ở Hoàng Lương.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận