Quan Vận

Quan Doãn sửng sốt, hắn vốn cho rằng Vũ Thu là một cô gái điêu ngoa, sự việc mà cô quan tâm chính là chuyện tình yêu trai gái, đối với vấn đề chính trị nhất định sẽ thờ ơ, không ngờ việc bí mật mà cô muốn nói cho hắn nghe lại liên quan đến Hoàng Hán.
Điều này cũng khiến cho Quan Doãn không biết trả lời thế nào, bởi vì hắn không biết đây là dụng ý của Vũ Thu, hay là cô thay Thôi Đồng truyền lời. Tuy nhiên khi nghĩ đến mối quan hệ của Vũ Thu và Thôi Đồng, chắc chắn là cô đang thay Thôi Đồng chuyển lời.
- Hoàng Hán có bí mật gì?
Quan Doãn giả vờ như không để ý tới.
- Sao cô lại muốn nói cho tôi biết?
- Chó cắn Lữ Động Tân, không thấy được tấm lòng người tốt, không muốn nghe thì thôi, xem như tôi tự mình nhiều chuyện.
Vẻ mặt Vũ Thu biến sắc, xoay người bỏ đi,
- Sau này tôi không thèm để ý đến kẻ phụ lòng như anh.
- Tôi phụ lòng ở chỗ nào?
Quan Doãn hơi bực, kéo tay Vũ Thu lại,
- Cô đừng có mỗi ngày mà châm chọc khiêu khích tôi, tôi về mặt tình cảm không bắt nạt bất cứ kẻ nào. Chính là Hạ Lai, khi cô ấy bị thương, tôi không rời nửa bước, tôi còn muốn cưới cô ấy làm vợ, là cô ấy bỏ tôi trước, cô không biết chân tướng sự việc chỉ dựa vào suy đoán của mình liền có thành kiến với tôi, cô đang cố tình gây sự phải không.
Bởi vì do dùng lực quá lớn, Vũ Thu bị Quan Doãn kéo lại, không giữ được thế, đã ngã nhào vào ngực của Quan Doãn, không chỉ chạm vào cơ thể, mà là trực tiếp chạm vào cõi lòng.
Đình rất hẻo lánh, lại là buổi tối của mùa đông, xung quanh không người, Quan Doãn bị Vũ Thu va chạm, cũng đứng không vững, liển lảo đảo, không ngờ vấp chân, ngã ngửa lăn quay ra đình.
May mắn bên ngoài đình là mặt cỏ, tuy là mùa đông, nhưng công tác làm xanh hóa vườn cây của viện số 1 Thành ủy rất đúng chỗ, cây cỏ rất dầy, khô vàng, giống như đang phủ một lớp chăn bông, Quan Doãn ngã trên cỏ, nên không đau.
Lưng không đau, nhưng trên ngực lại cấn đau —— Vũ Thu ngã xuống thẳng tắp. Người của cô đè lên người hắn, hai tay ôm ở trước ngực, cánh tay liền đặt ở ngực Quan Doãn, đừng tưởng dáng cô gầy yếu thon thả, sức lực cũng không nhỏ, thiếu chút nữa đã đè gãy một đoạn xương sườn của Quan Doãn .
May mắn sau một tiếng thét, hai tay vươn ra, theo bản năng ôm chặt lấy Quan Doãn. Cái này còn chưa tính. Môi trùng hợp thế nào lại chạm ngay vào môi của Quan Doãn.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, khiến cô trong chốc lát sửng sốt.
Vũ Thu trợn hai mắt, nhìn chằm chằm vào gương mặt gần trong gang tấc của Quan Doãn, nhất thời đầu óc trống rỗng, cũng không biết trải qua bao lâu, cô mới cảm giác được môi cô dính chặt môi Quan Doãn. Không khỏi bất ngờ thét một tiếng nghe chói tai, sau đó nhảy dựng trên người Quan Doãn, liên tục hét:
- Đồ lưu manh, tên háo sắc.

- Bái phục.
Quan Doãn dường như hiểu được cảm giác bị người khác đè dưới mình thật không dễ chịu, hắn vội vàng đứng dậy, vừa phủi đất vừa bất đắc dĩ nói.
- Vâng, tôi là người lưu manh? Tôi bị cô đè trên người.

- Anh…
Đôi mắt Vũ Thu đỏ hoe.
- Anh là tên vô lại, là đồ vô liêm sỉ.
- Cô từ trước đối với tôi đanh đá nhiều lần rồi, tôi đối với cô vô lại chỉ có một lần thì sao chứ?
Quan Doãn thấy Vũ Thu chịu thua, mới bắt đầu đi thu phục cô. Về sau cô không dám lên mặt với hắn, hắn bước tới một bước, đưa tay phủi bụi cho cô, thừa cơ hội sờ soạng trên người cô vài cái.
Đương nhiên, Quan Doãn không phải là tên lưu manh cố ý đùa giỡn, mà hắn hiểu rõ tính tình của Vũ Thu, biết cô trong nóng ngoài lạnh, ngoài mặt rất mạnh mẽ, nhưng trong nội tâm cực kỳ yếu đuối, muốn chiếm thế thượng phong trước mặt cô, phải làm cho cô xấu hổ trước.
Quả nhiên, mặt của Vũ Thu càng lúc càng đỏ, đỏ như máu, vội đẩy tay Quan Doãn ra:
- Đồ lưu manh, buông tay thối của anh ra.
Quan Doãn rút tay lại, nhảy ra một bên, cười ha hả:
- Xúc cảm cũng không tệ lắm.
Lại mặt lạnh uy hiếp nói.
- Sau này còn dám đùa giỡn với tôi, coi chừng tôi giở trò đồi bại ra.
- Anh dám.
Vũ Thu sợ hãi, nhưng vẫn mạnh miệng.

- Sao lại không dám? Vừa rồi hôn cũng hôn qua, sờ cũng sờ qua, bước tiếp theo tôi còn muốn được một tấc lại muốn tiến một thước.
Quan Doãn nhe răng ra cười nham nhở.
- Anh…. dám?
Giọng của Vũ Thu run run, hai tay ôm ở trước ngực, như thể Quan Doãn đang muốn động tay động chân vào người cô
Quan Doãn cười ha hả:
- Được rồi, nhanh nói ra bí mật của Hoàng Hán, nói rồi, tôi sẽ tha cho cô.
Đến lúc này, Vũ Thu hoàn toàn thất bại trước mặt của Quan Doãn, cũng không dámđiêu ngoa tùy hứng, thành thật nói:
- Kỳ thật cũng không có gì, chính là Nhã Mỹ muốn tôi nói cho anh biết, đừng bị bộ dáng bên ngoài của Hoàng Hán che mắt. Kỳ thật Hoàng Hán là một tên trộm, hắn đến nhà chú, muốn diễn trò đấy.

- Có ý gì?
Quan Doãn đương nhiên không bị dáng vẻ của Hoàng Hán che mắt, nhưng lời nói lại không phải do Thôi Đồng truyền ra, lại do Nhã Mỹ truyền ra, Nhã Mỹ tuy rằng dịu dàng hơn Vũ Thu, nhưng cũng chỉ là một y tá, không có khả năng nhắc nhở hắn việc Hoàng Hán đang diễn trò, chẳng lẽ đang cùng Thôi Đồng bày mưu đặt kế?
- Có ý gì? Anh quả là tên ngốc.
Vũ Thu trừng mắt nhìn Quan Doãn.
- Hoàng Hán trước kia chỉ quan hệ bình thường với chú, gần đây mới tỏ ra thân thiện, tôi nghĩ xem, đúng rồi, từ khi anh đến Hoàng Lương, y mới thường xuyên báo cáo công việc với chú.
Đợi bóng của Vũ Thu eo nhỏ mông bự biến mất trong bóng đêm, Quan Doãn mới từ trong đình đi ra, trong lòng nhớ lại tin tức mà Vũ Thu tiết lộ cho hắn. Phải nói, tin tức của Vũ Thu không có gì quá bất ngờ, nhưng lại làm cho hắn giật mình, Hoàng Hán thâm sâu hơn so với hắn tưởng tượng, rốt cuộc Hoàng Hán tiếp cận Thôi Đồng có ý gì, y ở trước mặt Thôi Đồng vừa diễn vừa ra trò, là có ý diễn cho ai xem?
Gió đêm hơi lạnh, Quan Doãn cất bước về nhà, đi đến nửa đường nhận được điện thoại của Ôn Lâm.
- Anh đang ở đâu? Em đang ở cổng chính của Thành ủy.

Ôn Lâm trách móc.
- Anh cố ý né mặt em phải không? Ra sức khước từ, giống như em đang làm phiền anh vậy.
- Muốn đi đâu?
Quan Doãn không kìm nổi cười, hắn hiểu Ôn Lâm muốn gặp hắn, cười nói.
- Em đứng ở cổng chờ anh, anh lập tức đến.
Vừa đi vừa nghĩ đến nhà họ Thôi, bỗng nhiên nhận ra được một sơ hở —— có lẽ gọi là lựa chọn quên đi thì chuẩn xác hơn —— từ đầu đến cuối, ai cũng không nói tới chuyện hoa tửu tường.
Không nên, chuyện hoa tửu tường là đại sự, Thôi Đồng nhất định đã nghe qua, Hoàng Hán cũng sẽ biết, tuy nhiên lại tránh không nói, cố ý tránh như vậy là vì cái gì, chẳng lẽ là Thôi Đồng trước sự tình này sớm có ám hiệu, cho nên ai cũng không dám nhắc tới chuyện hoa tửu tường?
Chuyện hoa tửu tường cuối cùng kết thúc thế nào, Thôi Đồng có quyền phát ngôn rất lớn. Nhưng ở trên bàn rượu không hề nhắc đến, rồi lại gián tiếp biểu lộ lập trường của họ Thôi trước Tưởng Tuyết Tùng, một bên đè xuống, một bên lộ ra, chiêu thức ấy, quả là cao minh.
Quan Doãn phát hiện, hắn càng không thấy rõ Thôi Đồng và Hoàng Hán. Thôi Đồng người này, sâu không lường được, như hồ nước mắt nhìn không thấy đáy. Mà Hoàng Hán người này, như nước sông cuồn cuộn đổ, mượn thái độ nước sông đổ để che dấu sự sâu cạn. Thôi Đồng đã thâm sâu, Hoàng Hán càng thâm sâu, sự thâm sâu của y khiến cho người ta không biết sâu cạn thế nào. Nước sông cuồn cuộn bởi vì thái độ mãnh liệt, người chưa xuống nước thì chưa biết sâu hay cạn, chỉ có thể ở trên bờ phỏng đoán.
Đến cổng của Thành ủy Quan Doãn liếc mắt nhìn dưới cây ngô đồng phía bên phải của Thành ủy, một người mặc áo lông đỏ, buộc bím tóc đuôi ngựa. Vóc dáng của Ôn Lâm vẫn như vậy, vẫn tươi trẻ, chỉ có điều cô so với trước đây hoàn toàn khác, trong cuộc đời của người phụ nữ đã trải qua yêu thương một lần, chỉ cần qua một lần, cô vĩnh viễn là người phụ nữ của Quan Doãn.
Ánh đèn trên đỉnh đầu chớp động, dưới ánh đèn cô xinh như mộng, Quan Doãn bước nhanh về phía trước, trong lòng khấp khởi tình cảm mãnh liệt. Giống như ngôi sao đêm, vì ai phong lộ lập trung tiêu? Hắn tiến lên nắm hai tay Ôn Lâm, tay cô nhỏ bé hơi lạnh, hắn nhẹ giọng nói:
- Cô bé ngốc, trời lạnh như thế, vì sao lại ra ngoài? Anh đã nói rồi anh giải quyết xong chuyện anh sẽ gọi cho em.
- Anh gọi cho em nói em đợi anh tới, đợi nửa giờ , em sẽ ở với anh ít hơn nửa giờ. Chi bằng lại đây sớm hơn, dù trời có lạnh, em mới có thể ở cùng anh thêm mười phút, cũng đáng.
Ôn Lâm nhếch mũi lên, miệng ngả vào bên tai Quan Doãn,
- Nói cho anh biết một bí mật, em ở nhà dì có nhìn thấy một tấm hình, phía trên là hình của dì và bí thư Tưởng chụp chung.
- À?
Quan Doãn giật mình.
- Dì của em không sợ dượng em thấy à?
- Dượng?
Ôn Lâm khẽ cười, thè lưỡi.
- Dì và dượng đã ly hôn lâu rồi, nên không ai biết.

Hoá ra Diệp Lâm... Quan Doãn cười cười, không có nghĩ nhiều, hắn dẫn Ôn Lâm đi:
- Đi, đi vào trong nhà.
Ôn Lâm như con chim non nép vào người Quan Doãn, trong đêm lạnh lẽo ở Hoàng Lương, hai người rảo một vòng, đi vào nhà Quan Doãn. Quan Doãn từ khi đến Hoàng Lương, đây là lần đầu tiên hắn dẫn người về nhà.
Trước đây, chưa có người nào đến nhà, cũng không có ai biết hắn đang sống tại căn nhà Lãnh Nhạc, cho nên hắn mới yên tâm dẫn Ôn Lâm về.
Ôn Lâm bước vào cửa, cởi áo khoác, sắc mặt cô hồng hào. Cô tò mò quan sát căn phòng mấy lần, hâm mộ nói:
- Một mình anh ở phòng lớn như vậy, thật sự là hạnh phúc, ngẫm lại ở Huyện ủy ở ký túc, chênh lệch này cũng quá lớn.
Quan Doãn mở tủ lạnh:
- Có đói bụng không? Trong tủ lạnh chỉ có bánh sủi cảo đông lạnh.
- Chỉ cần anh có mì có thịt, chỉ mất một giờ, em sẽ nấu xong một tô mì sủi cảo cho anh.
Ôn Lâm cười hì hì, đột nhiên đưa hai tay nhét vào trong cổ Quan Doãn.
- Đông lạnh anh này.
Vóc dáng của Ôn Lâm, khi xoay người, mông rất nở nang, thắt lưng nhỏ, làm tôn lên tấm lưng xinh xắn dịu dàng. Vẻ đẹp của người phụ nữ đều biểu hiện qua phần lưng, cái gọi là eo nhỏ như dương liễu, thắt lưng nhỏ nhất, lộ ra bả vai gầy yếu và phía dưới gợi cảm, Ôn Lâm đẹp nhất là ở chỗ này, mặt cô hơi tròn, cười có má lúm đồng tiền, cằm trẻ, trên người đẫy đà, thắt lưng nhỏ không có mỡ, đúng là một cô gái có thân hình nở nang.
Quan Doãn đưa tay ra kéo Ôn Lâm vào trong lòng, sờ vào người cô, Ôn Lâm tránh trái tránh phải, cuối cùng nghiêng người ngồi lên mình Quan Doãn.
Quan Doãn nhắm mắt lại, trong lòng không hề phản kháng, từ từ tận hưởng cảm giác ấm áp, không ngờ nhắm mắt lại hồi lâu, không thấy Ôn Lâm có động tĩnh gì, liền trợn mắt lên, đã thấy Ôn Lâm hai mắt đăm đăm, ngây dại
- Làm sao vậy?
- Em ở nhà Dì nghe qua chuyện hoa tửu tường, bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề, anh nói anh và em ở cùng với nhau, có thể bị người khác viết thành văn không?
Ôn Lâm chống cằm trầm tư, dáng vẻ rất đáng cười.
- Chưa hết, anh có nghĩ người khác đem chuyện dì của em và Bí thư Tưởng ra gây sức ép không?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận