Quan Vận

Quan Doãn vốn nghĩ Ôn Lâm không thích hợp với chốn quan trường, cô ấy không phải người thích bắt bớ người khác, đương nhiên, không phải do cô ấy không thông minh, mà là do cô ấy không đủ xấu
Nhưng hiện nay, tuy nhìn cô ấy không lịch sự , ngồi trên người hắn, vẻ mặt lại rất trầm tư, tay phải chống cằm, nếu có đoán ra được suy nghĩ của cô ta, Quan Doãn không những không cười cô, ngược lại bỗng nhiên kinh hãi
Suy đoán của Ôn Lâm, không phải buồn lo vô cớ, mà là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra. Đối phương nếu đã muốn lấy vấn đề tác phong nam nữ làm chuyện lớn, một hoa tửu tường không đủ thỏa mãn sự đen tối của đối phương, tuy rằng sự kiện hoa tửu tường có xu thế khuếch đại, nhưng đối phương chắc chắn sẽ không thấy thế là đủ, huống hồ sự kiện hoa tửu tường không ngờ lên men, tất nhiên làm cho đối phương ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon.
Cũng đúng, lời thức tỉnh của Ôn Lâm, ngược lại làm cho Quãn Doãn nhất thời bừng tỉnh, vội hỏi:
- Trưởng ban Diệp và bí thư Tưởng, rốt cuộc có...
Lời nói một nữa, chỉ cần hiểu ý là được, không cần phải nói rõ
- Em cũng không rõ, dù sao cũng thấy dì em rất si tình bí thư Tưởng.
Ôn Lâm lắc đầu
- Trong lòng dì ấy rất đau khổ, em biết, giống như em, chỉ có thể núp ở sau lưng, không thấy được ánh mặt trời, nhưng em tốt hơn dì ấy, em dám yêu dám hận, khi nào em không thích anh nữa, em có thể đi lấy người khác ngay, nhưng dì ấy thì không, suốt cuộc đời chỉ có thể tự làm khổ bản thân
Quan Doãn vừa quay người là đè Ôn Lâm dưới người,
- Xin lỗi, cô bé Lâm, anh đã qua Kim gia cầu hôn rồi, Kim gia cũng đồng ý rồi.
- Em biết rồi.
Ôn Lâm ôm lấy cổ của Quan Doãn,
- Em chỉ là cây củi lửa, không xứng với anh, lúc trước em cũng thấy uất ức, nhưng bây giờ nghĩ thông rồi, nghĩ lại Hạ Lai đi qua mỹ vì anh, dù gì cô ấy cũng là thiên kim tiểu thư, nghĩ lại Nhất Giai vì anh mà tí nữa đã cãi lại gia đình, so với họ, em vì anh hy sinh cũng còn rất ít, dù gì em cũng quen anh sớm nhất, với anh là thanh mai trúc mã, lại là người con gái đầu tiên của anh, đây là sự thực không ai có thể thay đổi được, em sẽ mãi mãi là người tình đầu tiên của anh.
Quan Doãn mĩm cười, vuốt nhẹ mũi của Ôn lâm,
- Em đừng trách anh, cô bé Lâm, đời người luôn phải có những lựa chọn không theo bản thân, anh với em là dối trá cũng được, thấy sang bắt quàng làm họ cũng được, anh cưới Nhất Giai, là thật lòng.
- Em biết
Ôn Lâm cười, nụ cười có ba phần chua xót bốn phần vui mừng,
- Anh không cần giải thích với em, em hiểu anh mà, Hạ Lai vì anh và Nhất Giai mà đã ra nước ngoài rồi, em nghĩ em cần phải rộng lượng hơn cô ấy mới phải, vì anh hy sinh tất cả nhưng rốt cuộc chẳng nhận lại được gì, so với cô ấy thì em đã may mắn nhiều rồi, ai kêu anh là hotboy làm gì? Hotboy thì phải có nhiều người con gái theo đuổi thì mới xứng.
Ôn Lâm giống như chiếc áo bông mùa đông luôn theo bên người, làm cho Quan Doãn trong lòng khoan khoái vô cùng.
Ở với Hạ Lai tuy có được vị ngọt của tình yêu nhưng bị ảnh hưởng rất nhiều từ các yếu tố bên ngoài. Ở với Nhất Giai, tuy cho nàng là người vợ có thể dựa vào suốt đời, nhưng cũng có rất nhiều trọng trách đè trên người, chỉ duy nhất khi ở bên Ôn Lâm, là vừa có nhũng kí ức quá khứ tươi đẹp lại vừa có hy vọng khi đối mặt với tương lai, tất cả đều rất thư thái.
Tân hôn sau ngày biệt ly, hơn nữa Quan Doãn và Ôn Lâm vừa biệt ly , vừa là tân hôn, trong tiếng rên rỉ đau đớn của Ôn Lâm, Quan Doãn và Ôn Lâm đã hai hợp thành một, hoàn thành ước nguyện cả đời của cô
Xong việc, Ôn Lâm đứng dậy đi tắm, cái lưng thon trơn bóng như ngọc, không có vết thương cũng không có hình xăm nào, đột nhiên Quan Doãn nhớ đến hình xăm hoa anh đào trên vai phải của Tô Mặc Ngu, anh liền hỏi
- Cô bé Lâm, em thích nhất hoa gì?
- Hoa hướng dương
Ôn Lâm xoay người lại mỉm cười, toàn thân cô đẹp tựa đồ sứ trơn bóng, đích thực giống như hoa hướng dương đầy đặn mà giản dị, ngọn núi cao thẳng trước ngực, thể hiện trạng thái con người tích cực hướng về phía trước.
- Nếu như một người con gái thích hoa anh đào, thì tính cách sẽ như thế nào nhỉ?
Thường gọi nữ nhi như hoa, Quan Doãn không hiểu sao lại nhớ đến hương hoa anh đào nhạt trên người Tô Mặc Ngu.
- Hoa anh đào?
Ôn Lâm trần truồng đứng trước mặt Quan Doãn, nghiêng đầu tưởng tưởng,
- Khi hoa anh đào nở, sắc màu rực rỡ, che phủ đất trời, nhưng kỳ hoa rất ngắn, con gái thích hoa anh đào, khi yêu nhất định yêu rất mãnh liệt, sức sống oanh liệt, đi một cách thong dong, đó chính là cuộc sống của hoa anh đào.
Ôn Lâm rất đúng,tính cách Tô Mặc ngu đính thị là giống hoa anh đào,vậy người giống hoa mai như Kim Nhất Giai,chắc hẳn là cao thượng mà thanh khiết,di thế mà độc lập rồi?
Đang suy nghĩ, điện thoại bỗng reo lên, bây giờ cũng khuya rồi, người mà gọi đến lúc này nhất định không phải người ngoài.
Quả nhiên, là Lưu Bảo Gia gọi đến
- Anh Quan, không làm hỏng việc của anh chứ?
Lưu Bảo Gia cười, một giọng cười ác ý
- Có chuyện gì nói mau, đừng lòng vòng
Quan Doãn tức giận nói
- Bớt bậy bã đi
- Vâng, thưa lãnh đạo
Lưu Bảo Gia không dám phá nữa
thành thật đáp
- Sở Triều Huy được phóng thích rồi
- Nhanh vậy sao?
Quan Doãn giật mình,anh ta nghĩ chuyện của Sở Triều Huy cũng phải giằng co một hai ngày, cho dù Thôi nghĩa Thiên không so đo nữa, cũng còn Trịnh Hằng Nam, Trịnh Hằng Nam nhất định không dễ nguôi giận như vậy
- Vâng, là Hoàng Hán đích thân ra lệnh thả người, có tên phó cục trưởng không muốn thả, Hoàng Hán nhất định phải thả, cuối cùng cũng thả rồi, nhưng sau khi thả, Sở Hán Triều cũng chẳng có nơi nào để đi,nên tôi đã chứa chấp hắn, tôi chuẩn bị ngày mai tìm cho hắn một việc để làm, một người con trai, bán khoai lang nuôi cả một gia đình, thật sự là rất đáng thương
Hoàng Hán thật sự nhanh nhẹn, y vừa từ Thôi gia đi ra đã ra lệnh thả người, Quan Doãn nghĩ, Hoàng Hán cũng còn nể mặt anh
- Về việc tìm việc cho Sở Hán Triều, cậu không cần quan tâm, tôi sẽ lo việc này
Bước tiếp theo đối với Sở Hán Triều, Quan Doãn đã có kế hoạch từ trước
- Thôi Nghĩa Thiên Và Trịnh Hằng Nam làm việc đều rất cẩn thận, không điều tra ra được tình tiết gì
Lưu Bảo Gia làm việc rất nhanh, việc hắn vừa giao, anh đã điều tra ra gần hết,
- Hình như Trịnh Hằng Nam có người yêu, nhưng em cũng chỉ nghe nói, chưa xác thực được, hai ngày này em sẽ điều tra thật rõ ràng
Một tia sáng lóe lên trong mắt Quan Doãn, nếu như chiêu đầu tiên của đối phương là về tác phong quan hệ nam nữ, đầu tiên là sự kiện hoa tửu tường, vậy tại sao hắn không dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, Quan Doãn cười haha,
- Tốt, tiện thể điều tra xem mấy nhân vật lớn kia thích đi đâu uống rượu hoa
Lưu Bảo Gia nghe xong liền bừng tỉnh:
- Nhân vật lớn? Anh Quan nói chung chung quá, như thế nào mới được coi là lớn?
- Tra được lớn bao nhiêu thì tra bấy nhiêu
Quan Doãn cười haha
- Cứ làm thoải mái,chỉ cần không có sơ suất gì, cậu muốn điều tra ai thì cứ điều tra
- Anh Quan, anh cứ yên tâm đợi đi.
Lưu Bảo Gia bây giờ tinh lực quá thừa, chưa có bạn gái, lại có tư tưởng chỉ sợ thiên hạ không loạn, vừa nghe Quan Doãn cho phép điều tra nhân vật lớn Hoàng Lương, làm sao có thể không mừng rỡ.
Bỏ điện thoại xuống, Quan Doãn lắc đầu cười, hắn đầu tiên là ba cái tát Hoàng Lương, bây giờ họ Vương và họ Trịnh vẫn chưa phản ứng gì với vụ việc đó, sợ là cũng đã bị vụ hoa tửu tường làm rối loạn đội hình, hắn lại phải âm thầm thêm dầu vào lửa, tin là thế cục của Hoàng Lương sẽ rất nhanh trở nên hỗn loạn,
Loạn thì tốt, nếu loạn, sẽ khiến Hô Diên Ngạo Bác trở nên rối loạn, để xem khi ở trong tình thế rối loạn như vậy, Hô Diên Ngạo Bác sẽ giữ được mấy phần bình tĩnh, Quan Doãn nghĩ, tạm thời không cần quan tâm Tưởng Tuyết Tùng ra tay với Hô Diên Ngạo Bác như thế nào, hắn đã có kế hoạch của mình, Tưởng Tuyết Tùng tấn công trực tiếp trên phương diện chính trị, hắn sẽ đánh lén ở phương diện khác, vừa trong tối vừa ngoài sáng, cả hai cùng phối hợp, không tin là không thể đánh cho Hô Diên Ngạo Bác tan tành, không tin là Trịnh Thiên Tắc không thất bại thảm hại
Ôn Lâm sau khi tắm xong đi ra, trên người quấn khăn tắm, cô vừa gội đầu, lộ ra bộ vai trắng nỏn nà và cặp đùi đầy đặn, thường gọi mỹ nhân, diện mạo như hoa, tiếng nói như chim, tâm thái như liễu, xương cốt như ngọc, Ôn Lâm xinh đẹp như hoa, tiếng nói trong trẻo, cái eo thon gọn, chỉ thiếu có một thứ, đó là khí khái như ngọc
Muốn có khí khái như ngọc thì cần phải rèn luyện từ nhỏ, đó là cái lợi của con cái thế gia so với con cái thường dân, Quan Doãn dang tay ôm Ôn Lâm vào người, tháo cái khăn tắm trên người nàng ra, thưởng thức thân thể của nàng, Ôn Lâm rất thẹn thùng, nhưng tuyệt nhiên không trốn tránh ánh nhìn của Quan Doãn, người con gái được người con trai mình yêu thưởng thức, điều đó cũng rất hạnh phúc
- Ôn Lâm, em có từng nghĩ đến việc ra nước ngoài không?
Quan Doãn đột nhiên hỏi
- Ra nước ngoài làm gì?
Ôn Lâm vẫn nằm trong lòng Quan Doãn, hưởng thụ cảm giác được người yêu âu yếm
- Ra nước ngoài làm ăn lớn, kiếm thật nhiều tiền
Quan Doãn ho một tiếng, và rồi cùng nói ra lời thật lòng mình
- Và cũng có thể làm bạn với Hạ Lai
- Yaaaaa.., anh không nói em cũng không nghĩ tới, cũng phải, Hạ Lai một mình ở nước ngoài chắc cô đơn lắm
Ôn Lâm quen với Hạ Lai sớm hơn Nhất Giai, tình cảm của cô ấy với Hạ Lai rất phức tạp, tuy sau này Nhất Giai với cô thân hơn, tình cảm hai người như chị em, nhưng con người hiền lành như cô vẫn thấy tội nghiệp Hạ Lai hơn
- Nhưng, Hạ Lai có muốn em đi làm bạn với cô ấy không?
- Có, nhất định là có
Quan Doãn trong lòng đã có kế hoạch sẵn, ngay khi thích hợp, hắn sẽ cho Ôn Lâm ra nước ngoài, một là để làm bạn với Hạ Lai, hai là giúp cho việc kinh doanh phát riển ra nước ngoài, hắn không tham tiền, nhưng khi trong tay có tiền thì hắn mới không phải lo lắng, đồng thời nghĩ đến chuyện lâu dài, đề phòng đối thủ chính trị lợi dụng việc quan hệ nam nữ để nói xấu hắn.
Trần Vũ Tường chính là một ví dụ, hắn không thể không đề phòng
- Sao anh biết là cô ấy thích?
Ôn Lâm không tin
- Sau khi ra nước ngoài, cô ấy có liên lạc với anh không?
Một câu hỏi đã hỏi trúng tim đen Quan Doãn rồi, Quan Doãn lắc đầu trả lời:
- Không có, nhưng anh nghĩ không lâu nữa đâu, anh sẽ liên lạc được với cô ấy, và cô ấy cũng rất thích em, nếu như em đi làm bạn với cô ấy, cô ấy nhất định sẽ rất thích
Nói đến đây, Quan Doãn mới đột nhiên nhớ Hạ Lai có để lại cho hắn một bức thư, hắn không khỏi hối hận, sao mấy bữa nay bận quá nên hắn quên mất, đến bây giờ vẫn chưa đọc bức thư của Hạ Lai.
Quan Doãn bước xuống giường, mở chiếc túi mà Hạ Lai để lại cho hắn, bên trong là một chiếc áo lông màu nâu đậm ,bên trong túi áo có một bức thư, những dòng chữ thanh tú mà mảnh khảnh, đích thị là nét chữ của Hạ Lai.
Quan Doãn bắt đầu đọc
Từng quen thuộc với nét chữ của Hạ Lai, cùng từng trải qua mối tình đầu, những kí ức đẹp về một thời viết thư cho nhau, tất cả ùa về trong tâm trí hắn, Quan Doãn nhẹ nhàng mở bức thư ra, những dòng chữ xinh đẹp nhảy vào mi mắt hắn
“Anh Doãn Thân yêu, xin anh cho em gọi anh thân mật như vậy lần nữa, trong lòng em, anh mãi mãi vẫn là người yêu của em, mãi mãi.”
“Em rời xa anh, không phải do em muốn vậy, nhưng em không thể không làm vậy, vì em đã từng làm anh tổn thương, em không thể làm khổ anh suốt đời.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui