Lần trước ở thành phố, Quan Doãn và Hô Diên Ngạo Bác đã xung đột trực tiếp, cơ bản cũng tương đương như hắn và Hô Diên Ngạo Bác công khai đối lập rồi. Giờ Hô Diên Ngạo Bác nhân lúc Tưởng Tuyết Tùng chưa quay về Thành ủy lại đến văn phòng, chẳng lẽ muốn lấy oai của Chủ tịch thành phố chèn ép hắn?
Quan Doãn khách khí nói:
- Chủ tịch thành phố Hô Diên, chúc mừng năm mới, có chỉ thị gì không ạ?
Hô Diên Ngạo Bác khẽ mỉm cười:
- Thư ký Quan, chúc mừng năm mới. Tôi không có gì, chỉ muốn đến đây xem sao thôi.
Trong lúc nói chuyện, không đợi mời, ông ta đã bước vào, chắp tay sau lưng đi dạo một vòng trong phòng, lại cầm lấy thùng nước tưới hoa:
- Bí thư Tưởng vẫn chưa về sao?
Trong hồ lô của Hô Diên Ngạo Bác có chứa những gì? Bí thư Tưởng chưa về, trong Thành ủy ai mà chẳng biết, ông ta biết rõ mà còn cố hỏi, là không có chuyện gì để nói hay trong lời nói còn có hàm ý khác. Quan Doãn gật đầu đáp:
- Vẫn chưa về, có nói là ngày mai có thể trở về.
- À….
Hô Diên Ngạo Bác đặt thùng nước xuống, lại nhìn tới nhìn lui bồn cây cảnh mà Tưởng Tuyết Tùng thích nhất, hỏi:
- Nghe nói cậu đặt cho bồn cây cảnh này tên là Giang Sơn hả?
Chuyện này cũng truyền đến tai Hô Diên Ngạo Bác sao? Thật đúng là Bí thư Thành ủy không có việc gì nhỏ, mọi chuyện đều là huyền thoại. Hô Diên Ngạo Bác cũng không phải nhất thời nhàn nhã quan tâm đến chuyện lông gà vỏ tỏi như tên cái bồn cây cảnh chứ? Ông ta nhất định có ý khác.
Quan Doãn cười ha hả:
- Cũng có chuyện này…
- Hay, cái tên Giang Sơn này đặt thật hay.
Hô Diên Ngạo Bác cười ha hả.
- Thật khéo, đúng lúc có người tặng tôi một bồn cây cảnh, tôi lại không thích mấy thứ này, nếu để tôi chăm sóc sẽ không tốt, không bằng đưa cho Bí thư Tưởng.
Khi nói chuyện, tay phải của ông ta không tự chủ được, lại xoa xoa lên cái bụng cực đại. Bụng tuy lớn, nhưng chỉ có ruột gan không cũng vô dụng. Bụng lớn mà có thể chứa được những việc thiên hạ không thể chứa thì bụng to đó mới hữu dụng.
Quan Doãn cũng không biết rõ, nên không dám tùy tiện nhận bồn cây cảnh của Hô Diên Ngạo Bác thay cho Tưởng Tuyết Tùng, bèn nói:
- Cám ơn hảo ý của Chủ tịch thành phố Hô Diên, tôi cũng không hiểu gì mấy về cây cảnh, hay là xin Chủ tịch thành phố Hô Diên đích thân đưa cho Bí thư Tưởng thì tốt hơn.
- Chỉ là một bồn cây cảnh thôi, không cần quan trọng quá như vậy. Tôi quay về sẽ gọi điện thoại cho Bí thư Tưởng là được rồi. Lưu Dương sẽ đem đến ngay thôi.
Ép tặng sao? Hô Diên Ngạo Bác vừa nói là đã đưa đến ngay? Quan Doãn còn chưa kịp từ chối, thì lại có tiếng mở cửa. Lưu Dương mang một bồn cây cảnh tiến vào.
Bồn cảnh không lớn lắm, xấp xỉ với bồn cảnh Giang Sơn của Tưởng Tuyết Tùng, kết cấu của bồn cảnh cũng là kết nối sơn thủy. Nhưng chủ đề không phải giang sơn, mà là có một người phụ nữ bên dòng nước.
- Có giang sơn mà không có mỹ nhân thì sao hoàn mỹ được?
Hô Diên Ngạo Bác tự tay cùng Lưu Dương đặt bồn cảnh song song với Giang Sơn, còn ra vẻ thưởng thức, ngắm nghía vài lần:
- Phối hợp tuyệt mỹ. giang sơn mỹ nhân, quả là hợp lại càng tăng thêm sức mạnh. Bảo kiếm tặng anh hùng, hồng phấn tặng giai nhân. Thư ký Quan, cậu đồng ý không?
Đã từng gặp qua ép mua ép bán, nhưng chưa từng thấy ép tặng quà. Nếu Hô Diên Ngạo Bác đã đích thân đặt vào, Quan Doãn cũng không thể từ chối được nữa, đành phải nói:
- Có được không tôi cũng không dám nói lung tung, còn phải do Bí thư Tưởng thích mới được.
- Chắc chắn là Bí thư Tưởng sẽ thích. Ha ha…
Hô Diên Ngạo Bác cười ha hả, xoay người rời đi, lại quay lại nói một câu đầy thâm ý:
- Thư ký Quan, sao tôi lại nghe nói Bí thư Tưởng quay về Hoàng Lương rồi?
Lới nói của Hô Diên Ngạo Bác là thật hay giả, hay có ý gì khác? Quan Doãn nhất thời mê hoặc. Nếu như thật sự Tưởng Tuyết Tùng đang ở Hoàng Lương mà không xuất hiện, lại không cho hắn biết. Hắn là thư ký thứ nhất Thành ủy, không kịp thời nắm được hành tung của Bí thư Thành ủy, đúng là biểu hiện hắn đã mất đi sự tín nhiệm của Tưởng Tuyết Tùng. Còn nếu Tưởng Tuyết Tùng chưa về Hoàng Lương, vậy Hô Diên Ngạo Bác nói dối là có ý gì?
Là muốn phá rối tầm nhìn của hắn, hay muốn làm dao động lòng tin của hắn? Quan Doãn lắc đầu cười, mặc kệ Tưởng Tuyết Tùng có thật sự ở Hoàng Lương hay không, cũng không cần biết Hô Diên Ngạo Bác có ý gì, tùy ông ta thôi. Hắn sẽ tiếp túc đẩy mạnh đại kế của hắn, không vì sự biến hóa của Tưởng Tuyết Tùng mà thay đổi.
Nhìn thấy đã trưa, Quan Doãn gọi điện thoại cho Ôn Lâm, bảo cô tự ăn cơm đi, hắn còn có việc. Hắn mới đặt điện thoại xuống đã nhận được điện thoại của Lôi Tấn Lực.
- Anh Quan, Bảo Gia đến thành phố rồi, vừa mới gọi điện thoại báo bình an, nói còn chưa gặp được Trịnh Hiểu Đông, nếu có tin gì sẽ lập tức báo cáo ngay. Còn nữa, Sở Triều Huy đang ở cùng em.
Lôi Tấn Lực trở thành cảnh sát được mấy tháng, trình độ nói chuyện công việc cũng tiến bộ không nhỏ.
- Được, gặp ở Đỉnh Đỉnh Hương.
Quan Doãn gát điện thoại, dọn dẹp mấy thứ, đang chuẩn bị bước ra, lại có người gõ cửa.
Mở cửa ra, vừa nhìn thấy đã không khỏi sửng sốt. Ngoài cửa có một người đứng thẳng, vẻ mặt cười nhàn nhạt, tươi cười chân thành mà thân thiết, đúng là Quách Vĩ Toàn.
Lần trước, sau sự kiện Đỉnh Đỉnh Hương, quan hệ giữa Quách Vĩ Toàn và Quan Doãn đột nhiên thêm thân thiết. Tuy còn chưa đến mức có thể nói là thắm thiết khăng khít, nhưng đã xác định hai người cùng trận doanh. Nhất là sau ba vụ án mạng ở Đỉnh Đỉnh Hương, Bát Lý Đồn,và Phủ Dương Hà, Quách Vĩ Toàn cũng không có việc gì để thường xuyên gặp gỡ Quan Doãn, tán dóc, tâm sự chuyện nhà, hay nói về quan điểm đối với thế cục, nhưng nhất định phải nói là quan hệ giữa Quách Vĩ Toàn và Quan Doãn hiện tại đã gần gũi hơn lúc Liễu Tinh Nhã mới rời khỏi huyện Khổng rất nhiều.
- Trưởng ban thư ký, có việc sao?
Quan Doãn không cần khách sáo với Quách Vĩ Toàn, nói thẳng:
- Tôi có chút việc, phải lập tức ra ngoài ngay.
- Không có việc gì, chỉ muốn đến thăm cậu thôi.
Quách Vĩ Toàn cười tủm tỉm nói, thuận tay đóng cửa lại, nói thật khẽ:
- Bí thư Tưởng đang ở Hoàng Lương.
Quan Doãn lập tức cả kinh. Hô Diên Ngạo Bác vừa mới nói Tưởng Tuyết Tùng đang ở Hoàng Lương, hắn vẫn đang hoài nghi, giờ Quách Vĩ Toàn lại nói, hắn đã tin chắc trăm phần trăm, không thể nghi ngờ.
Tưởng Tuyết Tùng âm thầm lặng lẽ trở lại Hoàng Lương, cũng không phải là chuyện lớn gì. Vấn đề là Tưởng Tuyết Tùng giấu người khác thì thôi, ngay cả hắn cũng giấu, chẳng lẽ ông ta thật sự không tin tưởng hắn? Ngay cả Quách Vĩ Toàn cũng biết, hắn là thư ký mà lại không biết, quả thật không thể không khiến cho người ta nghĩ ngợi.
- Bí thư Tưởng cố ý không nói cho cậu biết. Ông không muốn quấy rầy sự sắp xếp của cậu. Vả lại chuyện Bí thư Tưởng đột nhiên trở về cũng là bất ngờ nảy ra ý tưởng thôi.
Quách Vĩ Toàn vỗ vỗ vai Quan Doãn, thân mật nói:
- Đừng nghĩ nhiều nữa, cứ thoải mái làm việc của cậu đi. Tôi ủng hộ cậu.
- Bí thư Tưởng có sắp xếp gì không?
Quan Doãn vẫn không nén được, hỏi một câu, tuy hắn đã nhận thấy Quách Vĩ Toàn cố tình không nói.
Quách Vĩ Toàn lắc đầu:
- Cũng không rõ lắm. Tôi biết ông ấy quay lại, nhưng quay lại khi nào, giờ đang ở đâu cũng không biết được.
Quan Doãn cảm thấy có gì đó không hợp lý. Hay là Tưởng Tuyết Tùng muốn âm thầm quay về Hoàng Lương là để thử phản ứng của những người trong Thành ủy. Nhưng hiển nhiên là Tưởng Tuyết Tùng không thể lạc quan về sức khống chế của ông ấy ở Hoàng Lương. Hắn lo lắng nói:
- Chủ tịch thành phố Hô Diên Ngạo Bác vừa rồi mới tới. Ông ta biết Bí thư Tưởng quay về Hoàng Lương rồi.
Quách Vĩ Toàn giật mình kinh hãi, lập tức bất đắc dĩ lắc đầu cười:
- Cũng nằm trong dự đoán của Bí thư Tưởng thôi. Lực khống chế của Chủ tịch thành phố Hô Diên ở Hoàng Lương cũng khá chặt chẽ. Bí thư Tưởng quay về Hoàng Lương, giờ tính cả tôi và cậu, người biết cũng không quá năm người, nhưng lại để lộ tin đồn…
Quan Doãn trong nháy mắt đã hiểu rõ, Tưởng Tuyết Tùng lặng lẽ quay về Hoàng Lương là vì muốn thanh trừ nhân tố không ổn định bên người, cũng tiện việc quét dọn đội ngũ, nâng cao sức chiến đấu. Rốt cuộc là người nào? Bên cạnh Tưởng Tuyết Tùng, ngoại trừ thư ký, tài xế có quan hệ thân thiết, chỉ còn Trưởng ban thư ký Thành ủy và vài người thân tín, chẳng lẽ chính là tài xế sao?
Quan Doãn lắc đầu, không thể đoán lung tung, lại nhìn đồng hồ thấy gần đấn giờ rồi, bèn nói:
- Chuyện này, Bí thư Tưởng nhìn xa trông rộng, có thể điều tra được rõ ràng. Tôi còn có một bữa tiệc, phải đi rồi.
Vốn hắn tưởng rằng Quách Vĩ Toàn sẽ thức thời nhường đường, không ngờ ông ta lại cười ha hả, nói:
- Tôi lại đúng lúc không có việc gì, nhân tiện, tôi đi cùng cậu được không?
Quan Doãn suy nghĩ, cũng không từ chối:
- Đương nhiên là tốt, vừa lúc có xe đi.
- Ha ha…
Quách Vĩ Toàn cười sang sảng:
- Đi, cùng đi chung đường.
Quách Vĩ Toàn cũng xem như là sinh tử chi giao với Quan Doãn rồi, dù sao lần trước đã cùng kề vai sát cánh chiến đấu ở Đỉnh Đỉnh Hương rồi.
Trên đường đi, Quan Doãn cũng không giới thiệu là sẽ gặp ai, Quách Vĩ Toàn cũng không hỏi, chỉ lo nói đến vụ án Trịnh Hàn.
Về những điểm đáng ngờ trong vụ án Trịnh Hàn, Quách Vĩ Toàn cũng thấy rất khó hiểu. Đương nhiên, về chuyện Hoàng Hán có tác dụng mấu chốt phát sinh trong đó, ông ta cũng có quan điểm riêng. Nhưng rốt cuộc Hoàng Hán có phải là người thúc đẩy trong vụ án Trịnh Hàn hay không, ông ta cũng không dám chắc.
- Liễu Tinh Nhã và Hoàng Hán quan hệ không tồi hả?
Quan Doãn nhớ lại cảnh tượng Liễu Tinh Nhã và Hoàng Hán xuất hiện cùng lúc trong nhà Thôi Đồng.
- Trước khi Tinh Nhã đi huyện Khổng thì quan hệ với Hoàng Hán đã không tệ. Cô ấy và Hoàng Hán có giao tình nhiều năm. Hoàng Hán và Bí thư Thôi thân cận, cũng do cô ấy đứng giữa giật dây.
Quách Vĩ Toàn hơi xúc động nói:
- Liễu Tinh Nhã là một người có cá tính, tuy rằng có cái tên rất nữ tính, nhưng làm việc lại có sự quyết đoán của đàn ông. Có dự quyết đoán của đàn ông, lại có sự cẩn thận của phụ nữ, Liễu Tinh Nhã thật không đơn giản.
Liễu Tinh Nhã quả nhiên không đơn giản, có thể giao hảo với Hoàng Hán, có năng lực giới thiệu Hoàng Hán với Thôi Đồng, đúng là một nhân vật khôn khéo. Nghĩ tới những gì Liễu Tinh Nhã đã làm ở huyện Khổng, Quan Doãn lại càng thêm khẳng định, Liễu Tinh Nhã này ở Thành ủy, hi vọng có nhiều đất dụng võ.
Nhưng khi đem so sánh, tuy Quách Vĩ Toàn không khôn khéo như Liễu Tinh Nhã, nhưng lại là một người điềm đạm, chắc chắn, trong thời khắc mấu chốt lại có phong độ của một đại tướng, cũng là người có thể gánh vác trách nhiệm lớn.
- Trưởng ban thư ký sau này mới có triển vọng rạng rỡ.
Quan Doãn vừa nói dứt lời, Quách Vĩ Toàn đã tươi cười rạng rỡ:
- Ông em Quan quá khen, sao tôi có thể so được với cậu tuổi trẻ tài cao chứ?
Đến Đỉnh Đỉnh Hương, Lôi Tấn Lực và Sở Triều Huy chờ đã lâu. Xuống xe, Quan Doãn giới thiệu Lôi Tấn Lực và Sở Triều Huy với Quách Vĩ Toàn. Lôi Tấn Lực thì tốt, dù sao cũng là cảnh sát của cục Công an thành phố, còn Sở Triều Huy thì không làm gì, khi giới thiệu anh ta, Quan Doãn chỉ nói:
- Sở Triều Huy, bạn của tôi.
Chữ bạn bè được nói ra đầy thâm ý, hơn nữa, đối với người trong quan trường, bạn bè vừa có thể chỉ người sơ giao, nhưng cũng có thể chỉ chiến hữu thân thiết, Quách Vĩ Toàn cũng không hỏi nhiều.
Vào phòng trong Đỉnh Đỉnh Hương, mấy người vừa yên vị, Sở Triều Huy vốn ngồi cuối cùng, bỗng nhiên có vẻ rét run, lại đứng lên, không nói lời nào, đẩy cửa phòng, bước ra ngoài nhìn thoáng qua, sau đó nói thật khẽ:
- Thư ký Quan, có người theo dõi.
Quách Vĩ Toàn giật mình nhìn Sở Triều Huy, không biết rốt cuộc Sở Triều Huy là bạn bè thế nào với Quan Doãn, anh ta có vẻ chuyên nghiệp như thế, rõ ràng không phải người bình thường.
Quan Doãn cười lặng lẽ, hắn cứu Sở Triều Huy cũng tương đương với việc đã thu nhận được một thành viên đắc lực rất có khả năng.