Quan Vận

Từ khi chuyện của Hạ Lai xảy ra, học viện Tiến Thủ tăng cường công tác an ninh. Để bảo vệ tình hình an ninh trật tự của nhà trường, bảo vệ an toàn tính mạng cho học sinh, nhưng thật ra đề phòng những phần tử xấu bên ngoài vào học viện Tiến Thủ.
Phần tử xấu bên ngoài là ai, không cần nói cũng biết, là ám chỉ Quan Doãn cầm đầu phần tử đối nghịch.
Sau khi chuyện của Trịnh Lệnh Đông xảy ra, học viện Tiến Thủ lại tuyển thêm mười mấy tên bảo vệ, tăng cường lực lượng an ninh, vừa đề phòng Quan Doãn, vừa đề phòng Trịnh Lệnh Đông, đồng thời, bên trong học viện tiến thủ còn có một số hành động gạt bỏ, trừ khử những người thân tín của Trịnh Lệnh Đông. Có thể nói học viện tiến thủ trải qua bao phen bão táp, loạn trong giặc ngoài, suýt chút nữa gặp nguy.
Nhưng trên thực tế, tuy rằng trải qua mấy lần tấn công, học viện Tiến Thủ vẫn chưa bị thương gân động cốt, ngược lại, sau khi chỉnh đốn, càng tăng thêm công tác phòng thủ kiên cố, không nói quá khoa trương, học viện Tiến Thủ bây giờ, đừng nói người ngoài có thể đi vào điều tra, mà bất kỳ một nhân viên khả nghi nào muốn bước vào phải dừng lại ở cổng lớn một chút, và bị nhân viên bảo vệ giữ lại xét hỏi.
Học viện tiến thủ có diện tích rất lớn, lại ở nơi hoang vu, đâu đâu cũng là nơi nguy hiểm dễ chết, hơn nữa học viện Tiến Thủ dù sao cũng là trường học, không phải nhà giam, lúc nửa đêm, giả sử có một bóng người từ bờ tường cao ba mét chỗ đám cỏ dại phía tây trèo qua, ắt hẳn không có bất kỳ một nhân viên bảo vệ nào của học viện tiến thủ phát hiện, ai cũng không nghĩ sẽ có người đủ bản lĩnh trèo tường như giẫm trên đất leo vào.
Bức tường cao ba thước, ngay cả mèo cũng trèo không được, huống chi là người? Nhưng chuyện này chưa hẳn là không làm được, có người dùng dụng cụ trèo tường lặng yên không một tiếng động trèo vào, sau khi rơi xuống đất, nhanh chóng thu gom dây thừng, như một tia chớp màu đen, chạy nhanh tới lầu dạy học.
Bóng đen cũng không đi bằng cầu thang, vì trên cầu thang đi ba bước lại có người canh, bảo vệ canh gác rất nghiêm ngặt, bóng đen là người tài cao gan lớn, cũng không dám mạo hiểm, mà là men theo đường ống nước bên dưới lầu giống như thằn lằn từ từ bò leo lên. Động tác của y mạnh mẽ, thân hình nhanh nhẹn. Chỉ cần hai ba lần đã leo tới lầu ba, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa, chui vào.
Lầu dạy học tĩnh mịch. Hiện tại đang là lúc nghỉ đông, chưa khai giảng, khu dạy học chưa mở cửa phòng. Rất nhiều phòng đều khóa cửa chặt, còn dán giấy niêm phong, bóng đen đi vào trước phòng vệ sinh nữ, trấn tĩnh, xem phía sau có gì hay không, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Trần nhà buồng vệ sinh được lót trần thạch cao nửa mét, bên phía góc trong cùng, có một khối trần nhà có dấu vết, bóng đen nhảy lên cửa sổ, giơ tay đẩy trần nhà ra. Vào trong lục loại, sắc mặt vui vẻ, từ trong người lấy ra một cái bao. Bao bọc kỹ lưỡng, dùng giấy dai và tờ báo bao trong bao ngoài thêm mấy lớp, hơn nữa ở phía trên còn thắt lại cho chặt.
Bóng đen lấy cái gói bọc giấu vào trong người. Lặng lẽ xuống lầu. Xuống lầu, lại quay về đường cũ chạy tới phía tây góc tường, từ đầu đến cuối, không một ai phát hiện ra y. Bóng đen lướt qua đầu tường, sau khi việc lớn đã thành, y lấy một số vật dụng. Sau khi bật lửa lên, đưa tay ném về phía tường, sau đó xoay người nhảy xuống đất, nhanh chóng rời khỏi.
Một lát sau, trong bóng đêm vắng lặng, học viện Tiến Thủ vang lên tiếng pháo nổ bùm bùm.
Tiếng pháo nổ đánh thức lực lượng bảo vệ của học viện Tiến Thủ, sau khi tất cả lực lượng bảo vệ ra quân, chạy đến chỗ có tiếng nổ vang, ngoài tiếng xác pháo nổ vang còn lại đó, mọi thứ vẫn bình thường, khiến tất cả nhân viên bảo vệ vừa chạy tới chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Theo sau, toàn thể người của học viện Tiến Thủ kinh hoàng, tiến hành kiểm tra hết mọi thứ, kết quả không có phát hiện mất bất kỳ đồ gì. Nhưng nửa đêm có tiếng pháo nổ nhất định là một sự cảnh báo, là sự cảnh báo vô cùng trắng trợn, một sự tuyên cáo trắng trợn đới với học viện Tiến Thủ, có người muốn động vào học viện Tiến Thủ.
Đồng thời, cũng nhắc nhở Trịnh Thiên Tắc, nợ cũ nợ mới, đã bắt đầu thanh toán.
Đương nhiên, đây cũng là một báo hiệu đánh lừa dư luận, học viện Tiến Thủ ngoại trừ có Quan Doãn là đối thủ, còn có tên phản đồ Trịnh Lệnh Đông, rốt cuộc là ai ở đằng sau làm chuyện xấu, khiến cho mọi người không tìm rõ được ngọn ngành.
Một chuỗi pháo, chính thức dấy lên một đợt sóng mở đầu các sự kiện của học viện Tiến Thủ.
Ban đêm, khi tiếng pháo vang lên ở học viện Tiến Thủ, tại lầu hai của một quán trọ thuộc ngoại ô phía Bắc của Hoàng Lương, Tưởng Tuyết Tùng và Lệnh Nhạc ngồi đối diện nhau, ánh mắt hai người nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài cửa sổ bóng đêm tối như mực.
Khách sạn Hướng Dương nằm ở ngoại ô phía Bắc là một nơi xa xôi hẻo lánh nhất thành phố, ít ai lui tới, buôn bán làm ăn đìu hiu, những nhân viên viên chức đi công tác tại Hoàng Lương, không ai trọ tại khách sạn Hướng Dương, khách sạn này rất xa, đi ra vào lại không tiện. Nhưng khách sạn Hướng Dương nhiều năm qua vẫn giữ vững kinh doanh, chủ của khách sạn là một đôi vợ chồng trung niên không sâu sắc, bình thường cũng không mời chào khách, vậy mà vẫn duy trì kinh doanh, khiến cho người khác ngạc nhiên.
Kỳ thật bề ngoài của khách sạn cũng rất mộc mạc, nhưng bên trong lại được lắp đặt các thiết bị sang trọng và tiện nghi, không phải người ngoài ai cũng biết, khách sạn Hướng Dương trên cơ bản cũng không phải là một khách sạn chỉ để trọ bình thường, mà là một trọ điểm của Thành ủy.
Nói chính xác, là điểm dừng chân lý tưởng của Tưởng Tuyết Tùng.
Thông thường Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố, Ủy ban Kỷ luật thành phố và Cục Công an thành phố đều có một điểm riêng tư, cái gọi là điểm, chính là căn cứ điểm bí mật, căn cứ điểm của Ủy ban Kỷ luật và Cục Công an là để bắt giam và thẩm vấn những phạm nhân của nhà nước, còn căn cứ điểm của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, là nơi để cho một số nhân vật số một hoặc một số cán bộ nhà nước của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố nghỉ ngơi, chỗ của Hồ Diên Ngạo Bác chính là khách sạn của Ủy Ban nhân Dân Thành Phố tại Hoàng Lương, không ít người đều nghĩ điểm của Tưởng Tuyết Tùng nhất định là tại khách sạn Hải Thiên Đường ở Thành ủy, quả thật, khách sạn Hải Thiên Đường cũng là chỗ của Tưởng Tuyết Tùng, nhưng không ai biết được căn cứ điểm chính của Tưởng Tuyết Tùng ở Hoàng Lương chính là khách sạn Hướng Dương.
Lấy hình ảnh thỏ khôn có ba hang để hình dung Tưởng Tuyết Tùng tuy rằng không đúng, nhưng Tưởng Tuyết Tùng rõ ràng đã bố trí một chỗ ở tại khách sạn Sơn Hải Thiên, lại âm thầm sắp xếp một căn cứ điểm khác ở khách sạn Hướng Dương là có ý đồ. Khác sạn Hướng Dương là điểm từ khi Tưởng Tuyết Tùng nhậm chức, ba năm qua, gần như không người nào biết, mà ngay cả Hô Diên Ngạo Bác nhiều năm qua cũng bị y che mắt.
Chỉ có điều hiện tại, Tưởng Tuyết Tùng hơi nhíu mày, vẻ mặt không vui, chén trà đã nguội lạnh, trong lòng cũng lạnh tanh, y chắp tay phía sau đứng dậy:
- Người khống chế Hoàng Lương rất ghê gớm nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi.

Lệnh Nhạc gật đầu:
- Đúng vậy, bí thư Tưởng mới đến, là y biết rồi, rốt cuộc là ai báo tin mật này cho y?
- Biết tôi trở về, anh là một, Vĩ Toàn là hai, Quan Doãn cũng biết rồi, còn có một người biết nữa chính là lái xe, ngoài ra không còn ai khác, các anh bốn người, ai có thể để lộ ra tin tức này, như vậy chỉ có một khả năng….
Ánh mắt của Tưởng Tuyết Tùng vô cùng kiên định.
- Tin tức, được tiết lộ từ tỉnh thành.
- Sao có thể?
Lệnh Nhạc ngạc nhiên.
- Anh từ tỉnh thành xuất phát, chỉ nói cho một lãnh đạo biết, chẳng lẽ là lãnh đạo... Không có khả năng.
Lệnh Nhạc tâm động như gió, lãnh đạo Tưởng Tuyết Tùng tin cậy nhất ở Tỉnh ủy nếu như hướng Hô Diên Ngạo Bác tiết lộ tin tức Tưởng Tuyết Tùng lặng yên trở về Hoàng Lương, đồng nghĩa sự ủng hộ Tưởng Tuyết Tùng ở Tỉnh ủy yếu đi, điều này chứng tỏ tình hình của Tỉnh ủy sẽ có thay đổi lớn.
Nếu Tỉnh ủy ra sức ủng hộ Hô Diên Ngạo Bác vượt qua cả Tưởng Tuyết Tùng, như vậy Tưởng Tuyết Tùng tuyệt nhiên phản kích, có khả năng lấy thất bại để kết thúc.
Trong nháy mắt Lệnh Nhạc nhớ tới biến động nhỏ ở Bắc Kinh, đã hiểu căn nguyên đột nhiên Tỉnh ủy thay đổi tình hình, trong lòng không khỏi gợn lên một suy nghĩ. Tưởng Tuyết Tùng vốn muốn tiêu diệt đội ngũ bên kia, gắng sức chiến đấu, cũng muốn đánh Hô Diên Ngạo Bác không kịp trở tay, mới lặng lẽ quay về Hoàng Lương, rốt cuộc lại bị phát hiện, người bên cạnh đều khá trung thành, nhưng lại để xảy ra vấn đề, khiến cho người hết hồn?

Kỳ thật người bên cạnh có vấn đề dễ xử lý, Tưởng Tuyết Tùng một tay cũng có thể khử sạch, quyền chủ động ở trong tay ông, nhưng bây giờ là tình hình phía trên lại thay đổi, phiền toái lại càng thêm phiền toái, lâm vào thế bị động.
- Tâm tư của lãnh đạo, ai thấu hiểu được?
Tưởng Tuyết Tùng lắc đầu, không đề cập đến chuyện này, ngày mai đi Thành ủy, tìm hiểu tình hình, mới vạch tiếp kế hoạch.
- Quan Doãn... Làm sao bây giờ?
Lệnh Nhạc thấy quyết tâm của Tưởng Tuyết Tùng không nhỏ, kế hoạch không thay đổi, trong lòng cũng thêm phần kiên định. Quan Doãn dường như có kế hoạch của mình?
Vừa nhắc tới Quan Doãn, Tưởng Tuyết Tùng trầm lắng như sắc mặt trong bóng đêm cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn, cười nhẹ một tiếng:
- Nói không chừng chuyện ở Hoàng Lương, liên quan tới Quan Doãn.
Lệnh Nhạc cũng cười đầy thâm ý :
- Tôi cũng xem trọng Quan Doãn.
- Tôi không coi trọng Quan Doãn.
Cùng lúc đó, Trịnh Thiên Tắc trong một đám người ẩn náu ở một nơi phía Đông của Hoàng Lương, đang nói chuyện với một người.
- Quan Doãn ở Hoàng Lương vùng vẫy nổi sóng, Chủ tịch thành phố Hô Diên mà ra tay, Tưởng Tuyết Tùng sẽ đổ, Quan Doãn sẽ kết thúc theo cuộc chơi này. Hiện tại Trần Vũ Tường đã xong đời, bước tiếp theo, Tưởng Tuyết Tùng cũng sẽ bị đuổi ra Hoàng Lương….
- Thủ trưởng, Trịnh Lệnh Đông hiện tại đang trốn ở bên ngoài, sự tình của học viện Tiến Thủ như một quả bom hẹn giờ, nói không chừng khi nào bùng nổ, chúng ta còn bài gì đánh? Hô Diên Ngạo Bác trong tay còn bài để xuất chiêu? Ngoại trừ Hoa Tửu Tường! Nhưng Hoa Tửu Tường nói không chừng cuối cùng sẽ bị Tưởng Tuyết Tùng đè xuống, cho dù có đè không được, Tưởng Tuyết Tùng cuối cùng sẽ hy sinh Hoa Tửu Tường, sao lại như thế?
Triệu Bưu thoải mái nằm nghiêng đối diện với Trịnh Thiên Tắc, mắt say lờ đờ nhìn mông lung, hiển nhiên y đã uống nhiều rượu, dưới tác dụng của rượu mặt của y rất giống chủ cai thầu, càng giống màu đất vài phần.

Trịnh Thiên Tắc hôm nay vốn cùng Hoáng Hán thương lượng một việc, nước đến chân bỗng nhiên lại thay đổi chủ ý, chạm trán với Triệu Bưu, kỳ thật y cũng biết, cùng Triệu Bưu nói về vấn đề chính trị, giống như đàn gảy tai trâu, nhưng không còn cách nào, y bây giờ đối với Hoàng Hán không tín nhiệm như trước đây.
- Thôi đi, đừng nói tình hình của Hoàng Lương, nói hậu sự đã được xử lý xong chưa.
Trịnh Thiên Tắc nghe Triệu Bưu phân tích, không khỏi phiền lòng, nghe Triệu Bưu nói chuyện chính trị, giống như đang nghe Tiểu Dịch kể chuyện cười, vẫn là quan tâm một chút tình hình giao nhận tài sản sắp xếp như thế nào mới gọi là thỏa đáng.
- Hầu như, tài khoản đều chuyển giao vào trong tay Hồng Nhan Hinh.
Vừa nhắc tới Hồng Nhan Hinh, ánh mắt Triệu Bưu sáng lên, cái gọi là vợ không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, vụng trộm không bằng trộm không được, y ngày đêm mong nhớ Hồng Nhan Hinh, giống như một món thịt ngon mỗi ngày đẩy đưa trước mắt, nhưng lại không thể ăn được, đừng có nói đến chuyện khó chịu như thế nào.
- Đúng rồi, thủ trưởng, giao Hồng Nhan Hinh cho tôi, tôi thích cô ấy.
- Cút sang một bên, cậu sống chỉ vì một người đàn bà à.
Trịnh Thiên Tắc mắng chửi
- Được rồi, cứ cho rằng Hồng Nhan Hinh là cô gái trong trắng cương trực, nhưng có điều, cô lãnh cảm với tôi, còn đối với Hoàng Hán lúc nào cũng tươi cười đon đả. Hừ, đừng cho là tôi không biết, Hoàng Hán với cô ta là một cặp.
- Cậu nói bậy bạ gì đó?
Trịnh Thiên Tắc ngạc nhiên.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận