Nếu như nói Hồng Nhan Hinh âm thầm có một người đàn ông cận kề, Trịnh Thiên Tắc tin, với dáng người và dung mạo của Hồng Nhan Hinh, thủ đoạn của cô, bên cạnh cô có ba hoặc năm người đàn ông cũng chẳng có gì lạ. Hơn nữa y và Triệu Bưu có cách nhìn giống nhau, Hồng Nhan Hinh không cho y gần cô, không có nghĩa cô là một cô gái trong trắng.
Nhưng nếu như nói Hồng Nhan Hinh và Hoàng Hán là một cặp, y nói cái gì cũng sẽ không tin. Hoàng Hán bao năm qua đối với chuyện trai gái có phép tắc rõ ràng, giữa Hoàng Hán và Hồng Nhan Hinh từ trước đến giờ chưa có mối quan hệ cá nhân nào, Hoàng Hán làm sao thích Hồng Nhan Hinh, hơn nữa lui mười ngàn bước mà nói, cho dù Hoàng Hán coi trọng Hồng Nhan Hinh, Hồng Nhan Hinh cũng chưa chắc hiến thân cho Hoàng Hán.
Chủ yếu là, nhiều năm qua Hoàng Hán để lại cho Trịnh Thiên Tắc một hình tượng khá đứng đắn, y thà rằng tin tưởng Hoàng Hán sẽ bởi vì lợi ích bản thân mà phản bội y, cũng sẽ không tin Hoàng Hán dám động vào người đàn bà đang ở bên cạnh y.
- Tôi đâu dám nói bậy?
Triệu Bưu không phục nói,
- Tôi vừa thấy Hoàng Hán và Hồng Nhan Hinh hai người đi cùng nhau vừa nói vừa cười, giống như đôi nam nữ yêu nhau tha thiết cùng nhau đi tản bộ.
Lúc chạng vạng tối, Triệu Bưu từ chỗ làm trở về, trong lúc vô tình phát hiện một người phụ nữ đứng ven đường khá là bắt mắt, nhìn mấy lần, không nhìn còn được, nhìn rõ quả là Hồng Nhan Hinh. Bên cạnh Hồng Nhan Hinh còn có một người đàn ông đang bước tới bước lui cùng cô, y nhìn kỹ, thiếu chút nữa tức giận đến giơ chân mắng chửi người —— người đàn ông đi cùng Hồng Nhan Hinh vừa cười vừa nói không ai khác chính là Hoàng Hán.
Hồng Nhan Hinh rất thân mật với y, còn cười rất nhẹ nhàng với Hoàng Hán, hơn nữa nụ cười của cô nóng bóng đến nổi y chưa bao giờ thấy qua, giống như người phụ nữ đang yêu cuồng nhiệt, không khỏi khiến Triệu Bưu nổi trận lôi đình. Nếu bên cạnh Hồng Nhan Hinh là người đàn ông khác, nói không chừng y sẽ chạy bổ tới đánh. Nhưng người đàn ông lại là Hoàng Hán, y sợ sự lạnh lùng bình tĩnh và vẻ hiểm sâu tà độc của Hoàng Hán, nên chỉ giận mà không dám nói gì.
Nghe Triệu Bưu tự thuật, Trịnh Thiên Tắc cũng sửng sốt, bên trong ngũ hổ tướng, người y vốn tín nhiệm nhất là Hoàng Hán, hiện tại lại dấy lên sự nghi ngờ với Hoàng Hán, Hồng Hinh thành người mà y tín nhiệm nhất. Có đôi khi người đàn ông muốn tín nhiệm người phụ nữ, không phải căn cứ vào tình yêu trai gái, mà là sự uy hiếp của người phụ nữ yếu hơn. Giống như Hoàng thượng tín nhiệm thái giám nhất. Bởi vì thái giám không có hậu duệ đời sau.
Sự tín nhiệm giữa người với người có khi chính là sự hoài nghi, Trịnh Thiên Tắc vốn dấy lên sự nghi ngờ với Hoàng Hán. Bây giờ lại nghe Hoáng Hán và Hồng Nhan Hinh thuộc về nhau, khiến y càng nghi ngờ hơn với Hoàng Hán.
Nếu chỉ là tăng thêm sự nghi ngờ với Hoàng Hán còn chưa tính, sự qua lại của Hồng Nhan Hinh và Hoàng Hán, khiến y đứng ngồi không yên.
Hồng Nhan Hinh phụ trách trông coi đế quốc kinh tế của y, nếu Hồng Nhan Hinh thay lòng đổi dạ với y, y sẽ thất bại thê thảm, khiến một tên tỷ phủ như y trong chốc lát biến thành kẻ nghèo xơ xác, như vậy còn khó chịu hơn là giết y.
- Chuyện này, cậu giúp tôi điều tra rõ ràng. Nếu quả nhiên Hồng Nhan Hinh kết bè với Hoàng Hán...
Sắc mặc của Trịnh Thiên Tắc dưới ánh đèn chiếu có phần hung tợn.
- Bưu Tử, Hồng Nhan Hinh sẽ là người của cậu, tùy cậu giải quyết.
- Tuân lệnh, thủ trưởng.
Triệu Bưu vỗ đùi, mừng rỡ miệng cười như hoa nở,
- Tôi nhất định sẽ không xử oan một người tốt, cũng sẽ không bỏ qua cho người xấu.
Trịnh Thiên Tắc gật đầu, xoay người đi ngủ, điện thoại đột nhiên vang lên, đêm hôm khuya khoắt lại có điện thoại thường làm cho người ta lo sợ, thấy cuộc điện thoại từ học viện Tiến Thủ, trong lòng của y lập tức lơ lững như rơi vào không trung
- Cái gì? Có người đốt pháo ở học viện Tiến Thủ?
Trịnh Thiên Tắc cũng bị tiếng pháo trong đêm làm cho giật mình mà không biết xảy ra chuyện gì. Nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra, rốt cuộc là ai, mà tại sao chỉ ném dây pháo mà không hề sát thương đến tính mạng?
Không chỉ Trịnh Thiên Tắc không biết rõ sự tình, mà ngay khi Hô Diên Ngạo Bác nghe được tin tức này, vẻ mặt cũng khó hiểu.
- Ai ném dây pháo ở học viện Tiến Thủ? Là Quan Doãn hay là Trịnh Lệnh Đông?
Ánh mắt của Hô Diên Ngạo Bác nhắm về một người, Bí thư Bạch anh thấy thế nào?
- Tôi, tôi cảm thấy đây chính là một trò đùa, không có gì là lạ.
Bạch Sa đang lơ đãng, y không có đáp lại ánh mắt của Hô Diên Ngạo Bác, mà đang liếc mắt nhìn Đinh Tư Ngọc.
- Tư Ngọc, quản gia và thư ký của Vương Khải Hoa bị Quan Doãn tát tai, y cũng không nói gì à?
Người bên cạnh Bạch Sa là Ủy viên thường vụ của Thành ủy, Bí thư Quận ủy khu Đơn Thủy, Đinh Tư Ngọc.
Đinh Tư Ngọc lắc đầu cười:
- Có gì để nói? Quan Doãn là người tâm phúc của Bí thư Tưởng, Vương Khải Hoa ngoại trừ tìm Vương Hướng Đông ra nói rõ lí lẽ, chứ y còn biết nói gì hơn? Có thể dám trực tiếp tìm và cãi nhau cùng Quan Doãn? Cho y mượn một lá gan y chưa hẳn đã dám đắc tội với Thư ký số một của Thành ủy. Hơn nữa ai không biết việc điều chỉnh cán bộ ở Hoàng Lương đang bắt đầu, tôi và Khải Hoa cũng đang ở trong bộ máy, vốn không nên nói xấu sau lưng hắn, nhưng nghe nói Vương Khải Hoa là cán bộ chấm điểm trong bộ máy, cho điểm không cao, còn nghe đồn, Bí thư Tưởng đã điều hắn đi nơi khác rồi..
Toàn bộ Hoàng Lương, Khu Đơn Thủy là khu tốt nhất, điều ra khu Đơn Thủy, trừ phi bay lên một bước, nếu không điều chuyển tức là đang có một âm mưu khác.
Đinh Ngọc Tư lại thở dài:
- Thôi Nghĩa Thiên đã cáo lỗi với Quan Doãn, họ Thôi bày tỏ thái độ trước, cúi đầu chịu thua, tôi phỏng chừng họ Vương cũng là không giải quyết được gì. Trịnh Hằng Nam không phục, đi tìm Trịnh Thiên Tắc rồi, nhưng không gặp được, Trịnh Thiên Tắc giờ cũng chẳng quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này, y cũng bị ép đến góc tường. Chuyện này, suy cho cùng là một chuyện vớ vẩn, ba cái tát của Quan Doãn, là thay Tưởng Tuyết Tùng đánh vào mặt ba dòng họ lớn, cả ba dòng họ lớn đều nén giận, ván này, Bí thư Tưởng thắng rất nhẹ nhàng và đơn giản.
Đnh Tư Ngọc nói vừa xong, Bạch Sa khẽ lắc đầu, Lưu Tư Xa muốn nói cái gì, nhưng chỉ há miệng thở dốc không nói được lời nào, rồi cùng nhau nâng chén uống rượu, sắc mặt không hài lòng.
Bốn người của Hô Diên Ngạo Bác tụ tập tại quán rượu Quý Binh ở Hoàng Lương, bốn người, y và Bạch Sa, Đinh Tư Ngọc, còn có Trưởng ban Tuyên giáo Lưu Tư Xa, không nói quá, bốn người đều là lãnh đạo chủ chốt của Thành ủy.
Trong bốn người, ngoại trừ Bạch Sa tinh thần có chút mất tập trung, ba người còn lại đều nói chuyện Hoa Tửu Tường, bọn họ đều hưng phấn, mặt mày hớn hở. Tinh thần của Bạch Sa hơi lơ đãng, nhưng Đinh Ngọc Tư và Lưu Tư Xa đều không có chú ý, chỉ có Hô Diên Ngạo Bác để ý, tròng lòng có chút thăng trầm.
Ánh mắt Hô Diên Ngạo Bác lần lượt nhìn Bạch Sa, Đinh Tư Ngọc và Lưu Tư Xa, trong lòng tính toán đến thế cục của cuộc chiến cuối cùng sắp bùng phát. Ba người trước mắt tuy đều là Ủy viên thường vụ của Thành ủy, nhưng tầm quan trọng không nhỏ, trong ba người, Bạch Sa là người quan trọng nhất.
Thân là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố, tuy rằng trên nguyên tắc về lãnh đạo Thành ủy, mọi chuyện đều xin chỉ thị của Tưởng Tuyết Tùng, nhưng Ủy ban Kỷ luật có tính độc lập tương đối lớn, không giống trửơng ban Tuyên giáo, hoàn toàn là một bộ phận của Thành ủy, Tưởng Tuyết Tùng có quyền lãnh đạo tuyệt đối đối với Lưu Tư Xa. Nhưng Tưởng Tuyết Tùng mặc dù có quyền hơn Bạch Sa, nhưng có những chỗ cũng nhường thua y —— Lãnh đạo đồng cấp Đảng Ủy và lãnh đạo cấp trên của Ủy ban Kỷ luật thành phố đang triển khai công việc, nói cách khác, nếu tình thế cấp bách, Bạch Sa hoàn toàn có thể vượt qua Tưởng Tuyết Tùng trực tiếp báo cáo sự việc cho Ủy ban Kỷ luật tỉnh.
Nói cách khác, vụ án Trần Vũ Tường nếu Bạch Sa chuyên tâm thúc đẩy, chỉ cần thế lực của y mạnh, chỉ cần hành động đúng, Tưởng Tuyết Tùng chưa chắc đủ sức ém xuống. Cho dù Tưởng Tuyết Tùng vỗ tay xuống bàn tỏ rõ thái độ, sự tình một khi đã đến tai Ủy ban Kỷ luật tỉnh, y cũng đừng nghĩ bảo vệ được Trần Vũ Tường.
Điểm chủ yếu mà khiến trong lòng Hô Diên Ngạo Bác bác chắc chắc chính là, theo tin tức tin cậy, Trần Hằng Phong đặc biết quan tâm đến sự kiện Hoa Tửu Tường, hơn nữa nghe đồn Trần Hằng Phong - Chủ tịch tỉnh Trần đối với vấn đề tác phong sinh hoạt của cán bộ Đảng viên căm thù đến tận xương tuỷ, tuy rằng Trần Hằng Phong chưa hoàn toàn tỏ rõ thái độ với chuyện Hoa Tửu Tường, nhưng có thể lý giải, đường đường là Chủ tịch tỉnh, sẽ không dễ dàng nhằm vào chuyện tình yêu trai gái của một Chủ tịch huyện để đưa ra cách nhìn, tuy nhiên nếu Chủ tịch tỉnh Trần đã chú ý việc này, Hô Diên Ngạo Bác liền muốn đánh cuộc một phen, đánh cuộc Trần Hằng Phong nhất định sẽ ủng hộ bắt lấy chuyện của Trần Vũ Tường.
Có Chủ tịch tỉnh ủng hộ còn chưa tính, Hô Diên Ngạo Bác còn biết về con người của Triệu Hàng, biết được từ khi Triệu Hàng đảm nhiệm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh tới nay, mấy chuyên án lớn qua tay không nhiều, nhưng phàm là dính đến vấn đề tác phong của cán bộ, Triệu Hàng tất nhiên sẽ đích thân phê chỉ thị. Như vậy y có lý do để tin rằng, chỉ cần Ủy ban Kỷ luật thành phố lập ra chuyên án Hoa Tửu Tường, một khi trình lên cho Ủy ban Kỷ luật tỉnh, Chủ tịch tỉnh ngầm đồng ý, có sự ủng hộ của Triệu Hàng, Trần Vũ Tường nhất định chạy trời không khỏi nắng.
Việc lật đổ Trần Vũ Tường chức nhỏ cũng không phải là dụng ý thực sự cũa Hô Diên Ngạo Bác, Trần Vũ Tường chỉ là món ăn khai vị, chỉ là dùng để kéo Bạch Sa xuống nước cũng thử phản ứng của lãnh đạo Tỉnh ủy, trận chiến mấu chốt vẫn còn ở phía sau màn —— phải để cho Tưởng Tuyết Tùng thân bại danh liệt.
Trước mắt, sự kiện Hoa Tửu Tường đã đạt được hiệu quả, thậm chí trong mong đợi của y còn muốn kịch tính của trận chiến được mở rộng, đầu tiên là sự tài tình của Lỗ Dương Dương khiến y cười vang, cười đến sốc hông, một câu lang tâm như sắt hoa tửu tường tuy rằng làm cho cả việc phát sinh ra ngoài ý muốn, nhưng chí ít cũng phát sinh ra xung đột, chủ yếu nhất là, điều khiến y không ngờ chính là vô tình kinh động đến Trần Hằng Phong.
Phải nói, sự tài nghệ của Lỗ Dương Dương khiến sự kiện Trần Vũ Tường chuyển biến thành Hoa Tửu Tường, Trần Hằng Phong không ngờ tham gia và đã phê chỉ thị, khiến sự kiện của Hoa Tửu Tường đi chệch hướng và rơi ra khỏi quỹ đạo, trượt hướng về phía không biết vực sâu, cũng làm cho Hô Diên Ngạo Bác rất vui sướng, khiến y vô cùng tin tường về kế hoạch tiếp theo của y.
Hơn nữa gió ở Bắc Kinh đã bắt đầu thổi, Tỉnh ủy chấn động, hậu đài của Tưởng Tuyết Tùng vẫn chưa xong, lực lượng đối lập từ trước đến nay đều tiêu tan, Tưởng Tuyết Tùng ở Tỉnh ủy thất thế, ngược lại, thế lực của y ở Tỉnh ủy sẽ tăng nhiều, kể từ đó, cán cân về thế cục của Hoàng Lương ắt hẳn nghiêng về y ba phần.
Bởi vậy, Hô Diên Ngạo Bác hạ quyết tâm phải chiến thắng Tưởng Tuyết Tùng, không, không phải chiến thắng, là lật đổ, là đạp xuống, khiến Tưởng Tuyết Tùng thất bại thảm hại, không còn khả năng xoay chuyển tình thế. Ngẫm lại Tưởng Tuyết Tùng ba năm ở Hoàng Lương chỉ vì trận quyết chiến hôm nay, với sự nhẫn nhục và thủ đoạn của Tưởng Tuyết Tùng, nếu đánh rắn không chết, ngày khác ắt bị rắn cắn, cho nên, y và Tưởng Tuyết Tùng đi đến trận chiến sinh tử rồi, nếu không đấu đến cuối cùng xem như chưa có kết quả.
Nếu không chết không ngừng, khẳng định như vậy đều muốn đối phương chết, Hô Diên Ngạo Bác liền vì Tưởng Tuyết Tùng chuẩn bị một vực sâu không thấy đáy, hoặc là đánh Tưởng Tuyết Tùng té ngã, hoặc là đem ném xuống hố cho tan xương nát thịt.
Lời nói của Đinh Tư Ngọc tuy rằng khiến cho người ta nhụt chí, nhưng cũng là không thể không khiến người công nhận sự thật, tuy nhiên, trong tay y đang có mấy tờ, sự kiện của Trần Vũ Tường chỉ là tờ thứ nhất, tờ thứ hai, chính là Quan Doãn, cuối cùng mới là tờ của Tưởng Tuyết Tùng. Trước khi ra quân đánh Tưởng Tuyết Tùng, ngày mai, nên đạp ngã Quan Doãn trước.