Từ trước đến nay Trưởng ban Tổ chức cán bộ đều đi theo bước chân của Bí thư. Đương nhiên cũng có ngoại lệ. Nhưng ở Hoàng Lương, Quan Doãn biết Trương Thiên Hào vẫn chính là người kiên định đi theo Tưởng Tuyết Tùng.
Như vậy Trương Thiên Hào đề danh Hoàng Hán làm Cục trưởng phân cục Đan Thủy, hơn phân nửa chính là xuất phát từ mưu kế của Tưởng Tuyết Tùng, hắn lại liên tưởng đến những hành động của Hoàng Hán trong vụ đấu súng ở Đỉnh Đỉnh Hương. Trong vụ án đấu súng đó, quan hệ giữa Liễu Tinh Nhã cùng với anh ta có phần chặt chẽ. Hơn nữa còn chuyện anh ta đến nhà Thôi Đồng làm khách. Hình tượng Hoàng Hán ở trong mắt Quan Doãn, chẳng những không rõ ràng thêm vài phần, ngược lại càng mất phương hướng. Rốt cuộc Hoàng Hán là người của ai?
Hoàng Hán thân là Ngũ Hổ Thượng Tướng của Trịnh Thiên Tắc, không bị Thôi Đồng đề phòng còn chưa tính, lại còn có thể liên kết Trịnh Thiên Tắc và Hô Diên Ngạo Bác trong tình hình lần lượt nổ súng vào Tưởng Tuyết Tùng. Còn có nhìn thấy việc điều chỉnh nhân sự mà bước trước một bước. Gần như có thể dùng quan trường quái lạ mới có thể hình dung được. Quan Doãn không thể không khâm phục vài phần.
Đương nhiên, nếu để cho Quan Doãn biết Hoàng Hán từng vài lần âm thầm bảo vệ sự an toàn của hắn, hắn khẳng định sẽ càng chấn động. Nhưng hiện tại, Quan Doãn không suy nghĩ nhiều về lai lịch và sự thần bí của Hoàng Hán. Hắn muốn lợi dụng Trịnh Lệnh Đông để hóa giải đợt công kích của Hô Diên Ngạo Bác về vấn đề tác phong sinh hoạt của hắn.
Cuối cùng, chuyện Hoa Tửu Tường kết thúc như thế nào, hắn không xen tay vào được. Dù sao chuyện Trần Vũ Tường là thật, lại là vấn đề ngoài hôn nhân. Nhưng gọi hắn là kẻ bạc tình, chính là ngấm ngầm bôi nhọ người khác. Hắn sẽ không để mặc đối phương tạt bát nước bẩn mà không trả đòn.
Đánh trả, ngoại trừ đánh chính diện, một bước cũng không nhường ra, còn kìm hãm bên sườn. Hiện tại, sự kiện của Trịnh Lệnh Đông chính là lợi thế lớn nhất trong tay hắn. Nếu triển khai hành động thích đáng, Trịnh Lệnh Đông gần như có thể đốt toàn bộ thế cục Hoàng Lương, khiến học viện Tiến Thủ và họ Trịnh hãm thân trong biển lửa!
Tối hôm qua nhận được ba lô của Hạ Lai để lại, sau khi cô bị bao vây trong học viện Tiến Thủ, Quan Doãn gần như một đêm không ngủ, bật đèn đọc suốt đêm, từng câu từng chữ đều đọc một lượt. Toàn bộ chứng cớ do Hạ Lai sưu tập được - nói là chứng cớ, không bằng nói nói là tin tức nháp chuẩn xác của Hạ Lai về học viện Tiến Thủ.
Không trách được Hạ Lai vẫn không giao chứng cớ cho Hạ Đức Trường. Nếu Hạ Đức Trường lấy được chứng cớ sẽ thất vọng. Không có Trịnh Lệnh Đông, bằng chứng chính xác của Hạ Lai không thể làm chứng cớ hữu hiệu, cũng không thể trực tiếp trình báo đến Ủy ban kỷ luật Trung ương hoặc Thành ủy, càng không thể làm chứng cứ pháp luật công khai truy tố Trịnh Thiên Tắc, tiến hành niêm phong học viện Tiến Thủ.
Nhưng chứng cớ rơi vào trong tay Quan Doãn, lại kết hợp với việc Quan Doãn đã sớm nắm được hành tung của Trịnh Lệnh Đông trong tay. Kết hợp cả hai, bằng chứng chính xác theo như Hạ Lai nghĩ chính là mồi lửa giúp sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, trực tiếp gõ lên tiếng chuông báo tử đối với Trịnh Lệnh Đông, gián tiếp kéo tấm màn mở đầu cho việc phá hủy học viện Tiến Thủ.
Học viện Tiến Thủ quả thật là môi trường để họ Trịnh bồi dưỡng nhân tài. Nhưng ngoại trừ bồi dưỡng nhân tài ra, đối với họ Trịnh mà nói học viện Tiến Thủ là nơi đầu tư có lời nhất!
Nói trắng ra, học viện Tiến Thủ chính là một căn cứ ngụy trang thành trường học tư nhân để họ Trịnh vơ vét của cải. Cái gọi là căn cứ nhân tài quả thật chỉ là một trong những mục đích của học viện Tiến Thủ. Một trong những mục đích lâu dài, mục đích thật sự chính là vơ vét của cải, lôi kéo trung tầng của Thành ủy Hoàng Lương và họ Vương, họ Thôi, để bảo đảm địa vị của họ Trịnh ở Hoàng Lương trường thịnh không suy.
Toàn bộ tư liệu ghi chép tỉ mỉ của Hạ Lai điều tra về học viện Tiến Thủ đều là sự thật. Họ Trịnh mượn ưu thế chính sách nhà nước giúp đỡ trường cao đẳng tư nhân, dựa vào mạng lưới quan hệ của họ Trịnh ở Hoàng Lương, đã bước đầu thành công xây dựng được học viện Tiến Thủ. Cùng với danh nghĩa mượn vốn của người dân và quan lớn quyền quý, với khoản lợi tức kếch xù.
Danh tiếng của học viện Tiến Thủ ở lòng người dân Hoàng Lương cực kỳ vang dội, uy tín cực cao. Gần như không cần tốn nhiều sức, người dân thấy lợi tức kếch xù nên vô số người đổ xô vào bỏ vốn đầu tư. Trong khoảng thời gian ngắn, học viện Tiến Thủ đã thu được nguồn tài chính từ người dân và quan lớn quyền quý vượt quá ba mươi triệu.
Ba mươi triệu, với lời hứa hẹn về khoản lợi tức kếch xù của học viện Tiến Thủ, mỗi tháng số tiền trả lợi tức cao tới mấy triệu. Mà sau khi học viện Tiến Thủ nhận được vốn đầu tư, không đầu tư thực nghiệp, mà áp dụng phương pháp phá tường đông bổ sung tường tây, đem tài chính do người dân bỏ vốn đầu tư để trợ cấp cho số tiền đám quan lớn quyền quý đã bỏ vốn đầu tư. Chẳng khác gì nói, Học viện Tiến Thủ tổn hại không đủ, bổ lại có thừa. Bản thân không làm bất kỳ hình thức kinh doanh nào. Hơn nữa thân phận của ngân hàng, từ trong đó mưu lợi bất chính, chẳng những mượn cơ hội lung lạc một số quan lớn quyền quý, cũng lôi kéo không ít nhân vật trọng yếu của họ Vương và họ Thôi xuống nước.
Nói cho cùng kỳ thật học viện Tiến Thủ là ngân hàng tư nhân của Trịnh Thiên Tắc. Sau khi ông ta lừa một lượng tài chính lớn của dân chúng, thu phần lớn tài chính làm của riêng, một phần nhỏ trở thành lợi tức chia cho quan lớn và họ Vương, họ Thôi.
Sau khi số lợi bất chính vào tay, qua nơi gọi là công ty thương mại xuất nhập khẩu Phong Huống, liền biến thành tài chính hợp pháp. Không trách được công ty Phong Huống chưa bao giờ thấy kinh doanh thứ gì, bản thân nó cũng là thủ phủ Hoàng Lương, hoá ra chỉ là một khâu trong dây chuyền phi pháp vơ vét của cải, rửa tiền đen của Trịnh Thiên Tắc.
Trong báo cáo điều tra của Hạ Lai bước đầu phỏng đoán số vốn đầu tư phi pháp của học viện Tiến Thủ khoảng ba mươi triệu trở lên. Quan Doãn biết, Hạ Lai tính vậy còn quá ít. Theo hắn, vốn đầu tư phi pháp ít nhất phải từ ba trăm triệu trở lên. Nếu không, Trịnh Thiên Tắc cũng không chơi đùa với toàn bộ hai phía hắc bạch ở Hoàng Lương. Trên thực tế, bản thân Trịnh Thiên Tắc là Cục Trưởng Công an, ăn cả trắng cả đen, gần như đã thành công sáng lập một vương quốc ngầm thuộc về một mình ông ta.
Sở dĩ nói ông ta gần như thành công, Trịnh Thiên Tắc chỉ kém một bước là thực hiện được giấc mơ cao nhất của ông ta - trên, có Hô Diên Ngạo Bác và họ Vương, họ Thôi ủng hộ. Dưới, có ngũ hổ tướng dễ sai khiến. Hơn nữa trong tay ngoài lực lượng chuyên chính, còn âm thầm có thế lực hắc đạo. Ông ta ở Hoàng Lương xứng đáng với cái tên vua một cõi. So sánh với bên dưới, Lý Vĩnh Xương ở huyện Khổng tiến hành hơn hai mươi năm, chẳng qua chỉ là trẻ con chơi trò tập làm người lớn thôi.
Nhưng vì sao nói kỳ thật Trịnh Thiên Tắc đã thành công lập ra vương quốc ngầm, còn muốn nói ông ta chỉ kém một bước đã thành công chứ? Nguyên nhân ở chỗ Trịnh Thiên Tắc vẫn muốn tiến thêm một bước đảm nhiệm Ủy viên thường vụ Thành ủy, Bí thư Đảng ủy Công an, nhưng từ đầu đến cuối lại không thành công. Nếu Trịnh Thiên Tắc thành công tiến vào Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trịnh Thiên Tắc sẽ trở thành nhân vật quyền thế nhất Hoàng Lương.
Đúng vậy, có quyền thế nhất. Ngay cả Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác đều không làm gì được ông ta. Nhưng Trịnh Thiên Tắc cố gắng mấy lần cũng không thành công. Nguyên nhân không phải do ông ta. Tuy rằng Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác vẫn bất hòa, nhưng trong chuyện Trịnh Thiên Tắc vào thường vụ lại duy trì một sự nhất trí mà trước đó chưa từng có. Mấy lần liên kết thành công ngắm bắn mưu kế vào thường vụ của Trịnh Thiên Tắc.
Trong chuyện vào thường vụ, Trịnh Thiên Tắc chẳng những hận Tưởng Tuyết Tùng thấu xương, cũng có lời oán thán đối với Hô Diên Ngạo Bác.
Có thể lý giải, mặc kệ là Tưởng Tuyết Tùng hay Hô Diên Ngạo Bác, cũng không muốn Trịnh Thiên Tắc quá lớn mạnh cuối cùng đuôi to khó vẫy. Cho dù quan hệ giữa Hô Diên Ngạo Bác và Trịnh Thiên Tắc chặt chẽ, ông ta cũng chỉ muốn Trịnh Thiên Tắc nằm trong phạm vi khống chế của ông ta. Không muốn sau khi Trịnh Thiên Tắc chiếm lấy ưu thế địa lợi nhân hòa, lại có được thiên thời.
Nhất định phải nói, chứng cứ của Hạ Lai - kỳ thật gọi là báo cáo điều tra chuẩn xác hơn một chút - tuy rằng cũng không thể trực tiếp làm chứng cứ trước pháp luật một lần phá hủy học viện Tiến Thủ đồng thời tiêu diệt Trịnh Thiên Tắc, nhưng lại giống như rẽ mây nhìn thấy mặt trời, khiến trước mắt Quan Doãn trở nên sáng tỏ thông suốt. Tin tức học viện Tiến Thủ cùng với việc Trịnh Thiên Tắc nhiều năm bày bố ở Hoàng Lương khiến trước mắt hắn không còn là một màn sương mù mờ mịt, mà trong sáng như ngẩng đầu ngắm trăng rằm.
Được Hạ Lai trợ giúp, trong lòng Quan Doãn đã có tính toán đối với bước tiếp theo nên làm thế nào để thúc ép Trịnh Lệnh Đông đi vào khuôn khổ. Cũng dưới sự thúc đẩy của Hạ Lai, cục diện bế tắc của Trịnh Lệnh Đông sắp nghênh đón tiến triển mang tính đột phá.
Báo cáo điều tra của Hạ Lai là chỉ đạo phương hướng, nhưng nếu muốn học viện Tiến Thủ và Trịnh Thiên Tắc thân hãm biển lửa, nhất định phải lấy ra bằng chứng chính xác có hiệu quả theo pháp luật. Tin tưởng trong tay Trịnh Lệnh Đông khẳng định có nó.
Nhưng Trịnh Lệnh Đông ỷ vào chứng cớ trong tay, đã muốn lợi dụng tâm tình cấp bách muốn có chứng cớ của Quan Doãn, để Quan Doãn bảo vệ người nhà của gã, nhưng không muốn hoàn toàn trở mặt với Trịnh Thiên Tắc, nên chậm chạp không chịu giao ra toàn bộ chứng cớ cho Quan Doãn. Gã đang tính toán thực hiện bí quyết kéo dài. Kéo dài càng lâu gã càng có lợi. Hơn nữa gã còn muốn chu toàn giữa Quan Doãn và Trịnh Thiên Tắc, tìm một vị trí cân bằng, đổi lấy lợi ích lớn nhất cho gã.
Nói khó nghe một chút, Trịnh Lệnh Đông tự cho rằng, dựa vào sự khôn vặt của mình có thể đồng thời đùa bỡn Quan Doãn và Trịnh Thiên Tắc trong tay, khiến Trịnh Thiên Tắc không tìm thấy gã, không giết được gã, khiến Quan Doãn bảo vệ gã và người nhà của gã. Chờ tới thời cơ thích hợp, gã và người nhà cùng nhau xa chạy cao bay.
Chỉ tiếc, Trịnh Lệnh Đông tuyệt đối thật sự không ngờ được, trong khoảnh khắc báo cáo điều tra của Hạ Lai rơi vào trong tay Quan Doãn, vận mệnh của gã đã có chuyển biến đột ngột. Gã càng không biết chính là, gã tự cho rằng mình làm mọi chuyện không chê vào đâu được, lại không biết, nhất cử nhất động của gã đều nằm trong lòng bàn tay của Quan Doãn.
Nếu Trịnh Lệnh Đông biết rằng chứng cớ do Hạ Lai thu thập được lại bị rơi vào trong tay Quan Doãn, hiện tại gã rời khỏi thành phố Yến có lẽ còn kịp. Nhưng gã quá tự phụ. Đừng nói là chạy trốn, gã còn khờ dại cho rằng Quan Doãn vẫn không dám làm gì gã...
Ngay khi Quan Doãn hạ lệnh cho Lưu Bảo Gia chấp hành bước thứ hai trong kế hoạch, nguy hiểm đang nhanh chóng tới gần Trịnh Lệnh Đông.
Đồng thời, sau khi Tưởng Tuyết Tùng và Trương Thiên Hào, Lãnh Nhạc bước đầu bàn bạc trong phương án điều chỉnh nhân sự, nguy hiểm đang lặng lẽ tới gần Hô Diên Ngạo Bác.
Sau khi tan họp, Trương Thiên Hào và Lãnh Nhạc đi ra khỏi văn phòng Tưởng Tuyết Tùng, hai người còn cố ý gật đầu với Quan Doãn, vừa đi vừa nói chuyện.
- Bản dự thảo tôi báo với Bí thư Thôi xem qua trước. Chờ sau khi Bí thư Thôi không có ý kiến, thứ hai sẽ báo cáo bản dự thảo với Chủ tịch thành phố Hô Diên.
Trương Thiên Hào nói với giọng điệu không lớn, nhưng cũng không nhỏ. Quan Doãn thoáng nghe đã hiểu rõ ràng.
- Tôi không có ý kiến.
Giọng nói Lãnh Nhạc dường như khá cao hứng.
- Cứ theo như chỉ thị tinh thần của Bí thư Tưởng để xử lý.
- Tôi đối với điều chỉnh công tác của Diệp Lâm, tạm thời giữa lại...
Giọng nói Trương Thiên Hào đã hạ thấp xuống rất nhiều, cũng đã đi xa. Câu nói kế tiếp Quan Doãn không nghe rõ.
Vì sao muốn điều chỉnh công tác của Diệp Lâm? Trong lòng Quan Doãn chợt hiện lên chút nghi hoặc. Chẳng lẽ là... Hắn đang suy nghĩ, chợt nghe thấy Tưởng Tuyết Tùng gọi hắn.
- Tiểu Quan, cậu vào đây một chút.
Quan Doãn vào phòng trong, thấy cảm xúc của Tưởng Tuyết Tùng không tồi, trong lòng càng chắc chắc, nói:
- Bí thư Tưởng, có gì cần chỉ bảo?
Tưởng Tuyết Tùng ý vị thâm trường liếc mắt quan sát Quan Doãn một cái:
- Quan Doãn, sau này Hoàng Lương sẽ có một lần điều chỉnh nhân sự trong phạm vi lớn. Tôi muốn cậu truyền ra một vài tin đồn...
Trước khi quyết sách quan trọng về điều chỉnh nhân sự được công khai, thư ký đều là con đường tốt nhất để lãnh đạo phóng đạn khói ra ngoài. Đồng thời, thư ký cũng là đối tượng mà vô số người tranh nhau tìm kiếm. Trong lòng Quan Doãn kinh ngạc. Điều chỉnh nhân sự bình thường đều là bảo mật hơn cả bí mật đại sự. Tưởng Tuyết Tùng lại bảo hắn cố ý truyền ra ngoài. Nhất định là có quỷ kế.
Quan Doãn hết sức chờ mong đòn thứ nhất của Tưởng Tuyết Tùng.