Sau giờ ngọ, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ phía nam, dừng trên mặt Tưởng Tuyết Tùng, chiếu rọi nửa bên mặt của Tưởng Tuyết Tùng sáng rực, nửa còn lại âm u, khiến người ta không nhìn thấy rõ vẻ mặt thật sự của ông. Đắm chìm dưới ánh sáng mặt trời, ông trông như một tướng quân kiên quyết, bình tĩnh, thong dong trước nay chưa từng có.
Trước đây, Quan Doãn cũng như những người khác, luôn nghĩ đến Tưởng Tuyết Tùng có khí khái văn nhân, làm việc khá yếu đuối, tuy có thủ đoạn trong bông có kim nhưng cũng không quá sắc bén và quyết đoán, Nhưng hiện tại, sau khi Tưởng Tuyết Tùng nhẹ nhàng nói hắn phải tung tin về chuyện điều chỉnh nhân sự thế nào, Quan Doãn rốt cuộc cũng biết được, Tưởng Tuyết Tùng ẩn nhẫn ba năm, giấu tài không để lộ, không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã là một đòn sấm sét.
Cuộc quyết chiến ở Hoàng Lương sắp khai hỏa đợt đầu tiên.
-Tôi nhớ rõ.
Khi Tưởng Tuyết Tùng nói xong, trong lòng Quan Doãn lại càng hiểu rõ, đợt sóng thứ nhất chỉ có ý thử và giấu diếm sát khí, là sự đáp trả của Tưởng Tuyết Tùng với sự kiện Hoa Tửu Tường, cũng là chiêu đánh trả đầu tiên.
Tưởng Tuyết Tùng thấy Quan Doãn nghe tiếng đàn đã hiểu được nhã ý, chỉ một chút đã hiểu thấu, không khỏi vui mừng. Là Bí thư Thành ủy, trên danh nghĩa Chủ tịch thành phố là trợ lý, Phó Bí thư cũng là trợ thủ, nhưng kỳ thật cũng như không. Dù là Chủ tịch thành phố hay Phó Bí thư đều luôn muốn phá vỡ quyền lực của Bí thư Thành ủy. Thật sự có tài để Bí thư Thành ủy có thể xem như trợ thủ chỉ có Trưởng ban thư ký và thư ký số một.
Phân tích tình hình cụ thể ở Hoàng Lương, tuy Lãnh Nhạc một lòng với ông, nhưng chỉ giới hạn trong vòng đọ sức ở Hoàng Lương. Một khi chuyện nghiêm trọng đến mức vượt khỏi phạm vi Hoàng Lương, nhảy lên đến Tỉnh ủy, thì lựa chọn cuối cùng của Lãnh Nhạc thế nào vẫn chưa biết được. Cho nên, so sánh một lúc, tầm quan trọng của Quan Doãn lại càng lộ rõ.
Huống hồ có một điểm Lãnh Nhạc vẫn không theo kịp, Quan Doãn làm thư ký, rất nhiều lời có thể nói một cách thật thật giả giả, còn Lãnh Nhạc với thân phận Trưởng ban thư ký Thành ủy lại không thể ăn nói lung tung. Lãnh Nhạc tuy là đại quản gia của Thành ủy, nhưng cũng là lãnh đạo Thành ủy, nói chuyện nhất định phải chú ý đến cương vị của mình. Quan Doãn thì không cần, hắn có thể làm ra vẻ huyền bí, cũng có thể gọn gàng dứt khoát, bất kể là loại nào, lời hắn một khi được nói ra, chắc chắn sẽ được nhiều người hiểu theo nhiều cách khác nhau.
Như thế, cũng đạt được mục đích rồi.
-Bí thư Tưởng, trong Thành ủy có lưu truyền mấy bài thơ. Vừa rồi, Trưởng ban thư ký Vương Hướng Đông cố ý đến đây nói.
Tin rằng Tưởng Tuyết Tùng còn chưa nghe được bài thơ kẻ bạc tình, Quan Doãn thấy phải để Tưởng Tuyết Tùng thấy được hướng đi mới nhất của Thành ủy.
-Ừ.
Tưởng Tuyết Tùng không cho ý kiến gì, thật ra là muốn Quan Doãn nói tiếp. Ông đứng dậy mở cửa sổ ra, cho không khí tươi mát trong lành len vào.
Quan Doãn đọc lại bài thơ Kẻ bạc tình một lần.
Tưởng Tuyết Tùng nghe xong, lặng lẽ cười:
-Bài thơ Hoa tửu tường là diệu thủ, ngẫu nhiên làm được thơ hay. Bài thơ Kẻ bạc tình này chính là gắng gượng chắp vá, không đáng nhắc tới.
Quan Doãn hiểu được ám chỉ của Tưởng Tuyết Tùng, bèn nói
-Tôi cũng cố gắng chắp vá, trả lại một bài cho Trưởng ban thư ký Vương.
-Nói nghe thử.
Tưởng Tuyết Tùng khẽ nhướng mày.
Quan Doãn thản nhiên cười, đọc lại bài thơ Hùng tâm Vương lang cùng Phong lưu Bạch lang một lần. Hắn đọc xong, Tưởng Tuyết Tùng liền nén không nổi phải bật cười lớn thành tiếng.
-Ha ha, hay, hay lắm. Trước có thơ Hoa tử tường, lại có thơ Kẻ bạc tình, giờ lại có Hùng tâm lang và Phong lưu lang, đặt cùng nhau thành một món thập cẩm đầy đủ chua cay ngọt đắng. Rốt cuộc người bày ra một bàn thức ăn này đúng là cưỡi lừa xem hát, phải chờ xem rồi.
Tưởng Tuyết Tùng khoát tay:
-Kẻ bạc tình? Trên đời này, đàn ông đều là kẻ bạc tình, chỉ có bạch lang là chung tình.
Quan Doãn cũng cười ha ha. Hắn bị ngữ điệu buồn cười của Tưởng Tuyết Tùng chọc cười rồi. Không ngờ Tưởng Tuyết Tùng hiếm khi cười đùa lại cười vui như vậy. Cũng vì họ mất công mang đá đập vào chân mình nên cảm thấy càng buồn cười hơn.
Tưởng Tuyết Tùng có thể bật cười là chuyện tốt, chứng minh rằng, dưới tình hình Hô Diên Ngạo Bác hai lần xuất kích bằng Hoa tửu tường và Kẻ bạc tình, ông cũng đã tính toán kỹ càng, khiến Quan Doãn càng vui mừng. Chỉ cần Tưởng Tuyết Tùng vào trận không loạn, thế cục Hoàng Lương dù có loạn cũng chẳng loạn được đến đâu.
Buổi chiều rảnh rỗi, thông qua điện thoại, Quan Doãn nói cho Ôn Lâm biết chuyện bài thơ Kẻ bạc tình. Ôn Lâm nghe xong cười đến không nói ra lời. Nếu Quan Doãn ở bên cạnh cô, chắc chắn có thể cảm nhận được cảm giác tuyệt vời khi cả người cô cười đến run rẩy.
Ôn Lâm cười to thế, nếu để cho người làm thơ biết, nhất định sẽ tức đến hộc máu. Nơi huyện Khổng không có Ôn Lâm khóc, chỉ có Ôn Lâm cam tâm tình nguyện đắm chìm trong hạnh phúc.
-Em nghĩ kỹ rồi, nếu Hạ Lai bằng lòng, em đi Mỹ cùng cô ấy cũng không sao.
Cười xong, Ôn Lâm nói đến chuyện chính.
-Đỡ phải bị người ta luôn lấy làm đề tài. Nhưng có người nhắc đến em để ám chỉ anh, chứng tỏ em cũng là người phụ nữ quan trọng trong đời anh, có đúng không?
-Có những việc không cần phải chứng minh.
Quan Doãn rất tán thưởng thái độ lạc quan của Ôn Lâm.
-Em vốn là thế mà.
-Mặc người khác nói thế nào cũng được, dù sao em cũng chính là em, mặc cho người ta nói gì cũng được.
Ôn Lâm còn an ủi ngược lại Quan Doãn:
-Anh không cần phải bận tâm, người khác không phải muốn lật ngã anh, mà chỉ muốn đả kích anh thôi. Anh chưa kết hôn, cho dù anh ba năm thay một người bạn gái cũng đâu có gì. Anh có phải là kẻ bạc tình hay không, người khác nói thì không tính. Em, Hạ Lai hay Nhất Giai nói mới tính.
Đúng, chỉ cần lòng mình rộng rãi, cần gì người khác đánh giá ưu khuyết điểm của mình. Quan Doãn cười ha hả:
-Hóa ra cô bé Lâm vẫn luôn là một cô bé dịu dàng, biết quan tâm người khác.
-Giờ anh mới biết sao?
Ôn Lâm trách móc.
-Đợi đến lúc em cũng đi Mỹ, anh cứ vui vẻ sống cuộc sống của một người đàn ông độc thân đi. Đúng rồi, em vốn muốn đến Hoàng Lương một thời gian ngắn để khảo sát thị trường Hoàng Lương, giờ xem ra không cần phải đi nữa. Em cứ làm tốt chuyện ở huyện Khổng trước đã. Đợi đến thời cơ thích hợp thì xuất ngoại luôn. Anh thấy sao?
Sự nghiệp ở huyện Khổng thật ra cũng mới vừa lăn bánh, giờ buông tay đưa xuống Hoàng Lương, cũng không có lời lắm. Ôn Lâm nói cũng đúng, Quan Doãn đã nắm rõ tình hình ở Hoàng Lương, cô quả thật không nên đến Hoàng Lương phát triển. Nước Hoàng Lương quá sâu, cho dù Trịnh Thiên Tắc có rơi đài thì cũng còn vô số thế lực cài răng lược, nguy cơ khắp chốn, thật sự không cần đến uống nước đục ở đây.
Năm sau, các hạng mục ở huyện Khổng sẽ đi vào quỹ đạo, tin rằng hơn nửa năm nữa đã có thể lấy lại vốn liếng ba năm nay. Để Ôn Lâm tiếp tục thúc đẩy kế hoạch lâu dài của Kim Nhất Giai ở huyện Khổng cũng tốt lắm rồi, xem như là vì bà con ở huyện Khổng gieo xuống một hạt giống hi vọng có thể thu hoạch được trong mười năm.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Ôn Lâm, Quan Doãn lại nhận được điện thoại của Kim Nhất Giai.
-Anh không thèm chủ động gọi điện thoại cho em, có phải thấy em dù có muốn chạy cũng không chạy được rồi không, anh không còn quan tâm nữa hả?
Câu đầu tiên của Kim Nhất Giai là trách móc đầy yêu thương.
Quan Doãn mỉm cười:
-Anh mới trở về mấy ngày thôi, chẳng lẽ em muốn anh mỗi ngày đều phải sáng xin chỉ thị tối báo cáo với em sao? Có lẽ đến lúc đó thế nào cũng làm em phiền chết.
-Được rồi, nói anh một câu, anh trả lại mười câu.
Kim Nhất Giai cười khanh khách. Cô vốn là một cô gái hào sảng, có sự phóng khoáng đặc trưng của con gái Bắc Kinh, cho dù có chút oán giận, cũng không đến nỗi nhớ mãi không quên.
-Không nói anh nữa, nói chuyện nghiêm túc. Bác Dung gọi điện thoại cho em rồi.
-Ông cụ Dung?
Quan Doãn hỏi.
-Ừ, bác Dung chỉ đơn giản hỏi tình hình của anh. Nghe nói anh quay về rồi, bác ấy bảo em chuyển lời với anh, muốn thấy rõ tình hình, cứ vững bước đi tới. Năm sau hướng gió ở Hoàng Lương sẽ thay đổi. Đúng rồi, bác ấy còn cố ý nhấn mạnh, tạm thời anh không nên xuất hiện cùng Mộc Quả Pháp.
Quan Doãn ngoài miệng tuy đáp ứng, nhưng trong lòng lại thấy khó hiểu. Ông cụ Dung không nói đến Tề Toàn, vì sao lại chú ý quá nhiều đến Mộc Quả Pháp. Chẳng lẽ trong mắt ông, Mộc Quả Pháp cũng như Lãnh Phong, xoay người lại, trên lưng còn có tướng đế vương sao?
Thôi mặc kệ, dựa vào cấp bậc của hắn bây giờ, cho dù muốn cùng xuất hiện với Mộc Quả Pháp cũng không có khả năng. Dù sao cũng còn kém quá xa, hơn nữa, giữa hắn và Mộc Quả Pháp cũng chẳng có cây cầu nào.
-Không có tin gì của Hạ Lai sao?
Xong lời của ông cụ Dung, Quan Doãn lại hỏi đến Hạ Lai.
-Không có.
Kim Nhất Giai than nhỏ một tiếng.
-Ở Mỹ em ấy có bạn học, tin rằng có thể chăm sóc được mình. Nghe nói dượng và dì cũng không có tin tức của Hạ Lai. Hạ Lai muốn biến mất một thời gian ngắn, để em ấy yên tĩnh một chút cũng tốt. Có lẽ đến ngày em ấy muốn xuất hiện thì sẽ chủ động liên lạc với chúng ta. Tuy Hạ Lai hơi mềm yếu nhưng lại rất có chủ kiến. Em ấy nhất định sẽ làm nên chuyện ở Mỹ.
Quan Doãn còn có thể nói gì được nữa. Hạ Lai đã dứt khoát kiên quyết rời đi, lại không liên lạc với bất cứ ai. Hắn hiểu tính cách của cô ấy, trừ phi cô đã nghĩ thông suốt, bằng không, không ai có thể tìm được cô.
Thật đúng với một câu thơ: Minh nhật cách sơn nhạc, thế sự lưỡng mang mang. Giờ truyền thông tuy rất phát triển, nhưng một người muốn tự cắt đứt, biển người mênh mông, muốn tìm được cô cũng khó.
Cuộc đời chính là như thế. Trong biển người không hẹn mà gặp, lại trong biển người đánh mất nhau. Từ nơi này bắt đầu, cũng từ nơi này mất đi.
Buông điện thoại của Kim Nhất Giai, Quan Doãn nhất thời buồn bã mất mát. Nếu như kiếp này chỉ có một người con gái, trước sau gì cũng khiến lòng người quanh quẩn, không thể quên được, duy nhất chỉ có mình Hạ Lai thôi.
Xế chiều, Tưởng Tuyết Tùng không có trong văn phòng, không biết đã đi đâu. Quan Doãn vốn không phải trực ban thì lại đang ngồi một mình trong phòng làm việc đợi tan ca. Ngoài gọi điện thoại, hắn luôn ngồi yên trầm tư, suy tính bước đi tiếp theo ở Hoàng Lương đến tột cùng sẽ phát triển theo hướng nào.
Chạng vạng tối, Vương Hướng Đông gọi điện thoại tới, nói là đã lái ô tô ra, đợi dưới lầu. Anh ta còn hỏi Quan Doãn có cần phải lên lầu mời không. Quan Doãn nào dám lên mặt khiến Vương Hướng Đông đích thân đến mời, vội vàng nói sẽ xuống lầu ngay.
Vừa đặt điện thoại xuống, bước ra khỏi phòng làm việc, điện thoại di động lại báo có điện thoại, tim Quan Doãn lập tức đập nhanh hơn. Số gọi đến rất lạ, là số của thành phố Yến.
Quan Doãn tiếp điện thoại, trong điện thoại truyền đến một giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc:
-Thư ký Quan, tôi là Lý Đinh Sơn.
Còn tưởng là Lưu Bảo Gia gọi điệntới, hóa ra lại là Lý Đinh Sơn. Quan Doãn vừa bước xuống lầu vừa nói:
-Tổng biên Lý, có việc gì thế?
-Quả thật có chút việc muốn nhờ cậu giúp đỡ.
Lý Đinh Sơn chậm rãi, thong dong điềm tĩnh nói:
-Hạ Lai ở Học viện Tiến Thủ điều tra được một tuần. Thân phận cô lúc ấy là phóng viên báo Thanh Niên, nói trên nguyên tắc, báo cáo điều tra của cô đều thuộc về báo Thanh Niên. Tôi hy vọng anh có thể mang báo cáo điều tra của cô ấy đưa cho tôi để báo Thanh Niên có thể nhanh chóng phát hành…
Trong nháy mắt, Quan Doãn như ngừng thở…