Có một người đứng phía sau Quan Doãn, đứng nghiêm trang, vẻ mặt tỉnh táo, đúng là Sở Triều Huy.
Có Sở Triều Huy bên cạnh, Quan Doãn như hổ thêm cánh, có nhiều chuyện thầm kín có thể thong dong bày trí. Trong lòng hắn rất bình tĩnh, tin chắc vào chiến thắng trong trận đấu cuối cùng với Trịnh Thiên Tắc.
- Còn nữa, một phần của báo cáo điều tra sáng mai sẽ được gởi lên tỉnh.
Quan Doãn khoát tay:
- Triều Huy, anh cũng mệt rồi, đi nghỉ trước đi.
- Lãnh đạo…
Hiện giờ Sở Triều Huy đã sửa lại, gọi Quan Doãn là lãnh đạo.
- Bên người Trịnh Thiên Tắc còn có hai vương bài cuối cùng. Một người tên là Khuất Văn Lâm, một người là Đới Kiên Cường. Cả hai đều xuất thân là bộ đội đặc chủng, thân thủ cũng không tồi. Trước kia ở bộ đội, tôi cũng có quen với họ. Nhân cách của họ không phải là xấu, chỉ là theo sai người, ý của tôi là, nếu như có thể…
Quan Doãn cười cười:
- Mọi việc đừng miễn cưỡng, cứ xem cơ duyên thôi.
Đợi sau khi Sở Triều Huy đi rồi, một mình Quan Doãn ngồi trong thư phòng, nhớ lại bữa tiệc ở nhà khách Hoàng Lương, trong lòng lại càng hiểu rõ thế cục Hoàng Lương thêm vài phần. Tưởng Tuyết Tùng tung tin ngay trước mặt, hắn âm thầm bày mưu tính kế. Giờ Trịnh Lệnh Đông đã chịu nói ra, đã sắp lật đổ được Trịnh Thiên Tắc.
Thế cục Hoàng Lương sắp mở rộng rồi… Quan Doãn nhấp một ngụm trà, trong bóng đêm, hào quang trong mắt hắn lại lay động, nghĩ đến lời nói của Sở Triều Huy…âm thầm cười. Chuyện hắn có thể khuất phục được Khuất văn Lâm và Đới Kiên Cường hay không cũng không phài là chuyện lớn, mà chuyện làm thế nào thu phục được Hồng Nhan Hinh mới làm hắn phải suy nghĩ. Nếu đám người Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực, Sở Triều Huy có thể xem như là dòng chính thống của hắn, Tô Mặc Ngu là tổ chức kinh tế của hắn, Quách Vĩ Toàn có thể nói là thành viên tổ chức chính trị đầu tiên của hắn, thì bên cạnh hắn vẫn còn thiếu một quản gia thật sự.
Có thể thay Trịnh Thiên Tắc quản lý khối tài sản khổng lồ, và còn được Trịnh Thiên Tắc rất tín nhiệm, Hồng Nhan Hinh nhất định rất có bản lĩnh. Nếu tài năng của Hồng Nhan Hinh có thể sử dụng được cho hắn thì tốt biết bao.
Quan Doãn chỉ xem trọng tài năng quản lý tài sản của Hồng Nhan Hinh, nhưng đối với Triệu Bưu, trong mắt gã, Hồng Nhan Hinh chỉ là mỹ vị nhân gian, nào là đầu óc kinh tế, nào là tài quản lý gì gì đó cũng không bằng dáng người và nhan sắc của Hồng Nhan Hinh. Chỉ tiếc, gã thèm Hồng Nhan Hinh đến nhỏ dãi đã nhiều năm nhưng trước sau vẫn không có được nửa phần.
Triệu Bưu vô cùng ảo não. Tiếp xúc gần gũi nhất của gã và Hồng Nhan Hinh chính là bắt tay. Trừ việc đó ra, đừng nói ôm được Hồng Nhan Hinh lên giường phóng đãng, mà ngay cả một cái ôm đúng lễ cũng chẳng có. Nếu không phải Trịnh Thiên Tắc lên tiếng, gã đã vội vàng có ý tưởng không hề thương hương tiếc ngọc, chắc chắn bá đạo cưỡng ép rồi.
Giờ lấy cớ Trịnh Thiên Tắc bảo gã điều tra xem Hồng Nhan Hinh có quan hệ mờ ám với Hoàng Hán không, Triệu Bưu chẳng thèm điều tra xem Hoàng Hán rốt cuộc có gì với Hồng Nhan Hinh không, gã chỉ muốn mình có cái cớ mạnh mẽ đi tìm Hồng Nhan Hinh mà thôi.
Buổi tối, khi mấy người Quan Doãn và Vương Hướng Đông nâng ly vui vẻ ở Hoàng Lương Tân Quán, biết Hoàng Hán đang trong cuộc rượu, Triệu Bưu liền quyết định động thủ, sợ chờ thêm nữa, Hồng Nhan Hinh có theo trăm người đàn ông khác cũng không đến lượt gã. Làm đàn ông phải có dũng khí, sao có thể ngồi chờ phụ nữ đến ôm mình. Nên xuống tay thì phải xuống tay, nếu không chỉ có thể ngồi ngắm người đẹp mà than thở.
Bình thường, Hồng Nhan Hinh rất thích một mình ngổi ở quán trà nơi góc đường có tên gọi là Nga Ni Trần. Sao quán trà lại có tên là Nga Ni Trần, Triệu Bưu cũng chẳng muốn biết. Gã chỉ cần biết hành tung Hồng Nhan Hinh là được.
Đêm nay cũng không ngoại lệ, Hồng Nhan Hinh cũng một mình ngồi ở quán trà Nga Ni Trần. Cô ngồi trong một gian phòng trên lầu, khi bóng đêm rã rời, cô bước xuống lầu. Bóng dáng yểu điệu nhưng lạnh lùng được ánh đèn đường chiếu rọi, hết sức động lòng người. Đèn đường soi dài bóng cô, bóng người phương nam thon thả đặc thù mờ ảo, vô cùng mê người.
Hồng Nhan Hinh chỉ chăm chăm nhìn đường đi, không hề biết có một người đang theo phía sau, đã theo cô hai con đường, cùng cô đến cư xá Nam Uyển.
Người theo sau thỉnh thoảng nép vào nơi giao nhau giữa đèn đường và bóng tối, lộ rõ vẻ mờ ám. Tướng mạo gã toát ra vẻ tham lam, hai mắt lóe lên vẻ gấp gáp.
Cư xá Nam Uyển là cư xá xa hoa bậc nhất ở thành phố Hoàng Lương. Căn hộ trong cư xá của Hồng Nhan Hinh rộng hơn một trăm mét vuông. Cô hoàn toàn không ngờ đến nguy hiểm rình rập phía sau, mới vừa bước vào phòng, còn chưa kịp đóng cửa, đột nhiên nhận thấy có điều bất thường, vừa quay lại đã bị một bóng đen đột nhiên đánh tới.
- Á!
Hồng Nhan Hinh chỉ kịp kêu lên một tiếng kinh sợ, đã bị bóng đen bịt miệng lại, sau đó bóng đen ghìm chặt cổ Hồng Nhan Hinh, đè chặt khiến cô không thở nổi.
- Còn la nữa là tôi giết cô!
Bóng đen nặng nề đe dọa, xoay người lại đóng cửa.
- Hồng Nhan Hinh, cô muốn chết hay muốn trong sạch?
Hồng Nhan Hinh đã nhận ra bóng đen là ai, giọng nói hoảng sợ run rẩy:
- Triệu Bưu, anh muốn thế nào?
- Muốn thế nào?
Triệu Bưu cười ha hả đầy dâm đãng.
- Anh ngày nhớ đêm mong em đã nhiều năm rồi, em nói anh muốn thế nào?
- Đụng vào tôi, anh không sợ Cục trưởng Trịnh không bỏ qua cho anh sao?
Giọng nói của Hồng Nhan Hinh vẫn còn run rẩy như cũ, trong ánh mắt toát lên vẻ sợ hãi.
- Anh bỏ tôi ra, đừng làm càn.
- Cục trưởng Trịnh?
Triệu Bưu mỉm cười đắc ý.
- Cục trưởng Trịnh đã có ý nghi ngờ em, bảo anh đến thử em. Hồng Nhan Hinh, em đừng vờ vịt ra vẻ thanh cao trước mặt anh. Em và Hoàng Hán sớm đã có chuyện rồi, phải không? Đừng tưởng là anh không biết, em và Hoàng Hán trên đường vừa nói vừa cười, vừa nhìn thấy đã biết quan hệ không tầm thường.
- Anh theo dõi tôi?
Hồng Nhan Hinh sắc mặt trắng bệch, bị Triệu Bưu bóp chặt cổ, ho khan vài tiếng.
- Triệu Bưu, anh thả tôi ra. Nếu Cục trưởng Trịnh thật sự nghi ngờ tôi, tôi cam tâm tình nguyện hiến thân. Nhưng nếu anh giả truyền thánh chỉ, đừng trách tôi liều mạng với anh.
Triệu Bưu buông lỏng Hồng Nhan Hinh ra, đưa tay chỉ vào sô pha trong phòng khách:
- Đến đó ngồi nói chuyện. Anh cảnh cáo em, đừng nghĩ xằng bậy, nếu không anh sẽ tiền dâm hậu sát em đó, em tin không?
- Tôi tin…
Hồng Nhan Hinh sợ đến run hết cả người, nơm nớp lo sợ đến ghế sô pha, ngồi xuống một góc.
- Cục trưởng Trịnh thật sự nghi ngờ tôi? Nghi ngờ tôi chuyện gì? Nghi ngờ tôi và Hoàng Hán có gian tình sao?
- Em nói thật đi, em và Hoàng Hán có dính với nhau không?
Triệu Bưu đứng trước mặt Hồng Nhan Hinh, hai tay khoanh trước ngực, như chơi trò mèo vờn chuột. Từ trên cao nhìn xuống thấy Hồng Nhan Hinh đáng thương khổ sở, trong lòng tràn đầy khoái cảm trả thù, thầm nghĩ rằng đến lúc cô nằm dưới thân gã mà rên rỉ, nhất định cảm giác còn đẹp hơn.
- Không có, anh đừng ngậm máu phun người.
Hồng Nhan Hinh phản bác, mặt mày đỏ bừng.
- Anh quay về nói cho Cục trưởng Trịnh biết, nếu anh ấy không còn tin tưởng tôi nữa, được, tôi giao hết quyền sở hữu tài sản ra, không cần dùng cách này để làm nhục tôi.
- Làm nhục em? Anh vẫn luôn muốn làm nhục em. Chẳng những làm nhục, mà còn đùa bỡn em nữa, em có thể làm thế nào đây?
Triệu Bưu nói xong, lại nhào tới, đặt Hồng Nhan Hinh trên ghế sô pha, miệng gặm loạn xạ, tay sờ soạng lung tung, muốn xé nát quần áo của Hồng Nhan Hinh.
Hồng Nhan Hinh ngay từ đầu đã phản kháng dữ dội, sau một lúc, dường như đã tuyệt vọng, không chống cự nữa, cô bắt đầu đáp lại Triệu Bưu, nghênh hợp vài cái, lại nhu tình vô hạn nói:
- Triệu Bưu, chuyện nam nữ hoan ái, nếu bắt buộc quá thì sẽ không có ý nghĩa. Em chấp nhận anh một lần, anh đừng thô bạo như vậy được không?
Triệu Bưu mừng rỡ, nam nữ hoan ái vốn là chuyện của hai người, một mình gã vồ vập không ai phối hợp, chỉ có thể tự ngu tự nhạc. Giờ Hồng Nhan Hinh chủ động đề xuất phối hợp, gã không thể tin vào tai mình:
- Em không lừa anh chứ?
- Em muốn lừa anh cũng phải nắm chắc phần thắng mới được. Giờ nằm trong tay anh, trái phải gì cũng giống nhau, nghĩ lại mình là phụ nữ, sao không đối xử tốt hơn với mình một chút… Anh cho em đi tắm, chuẩn bị một chút, có được không?
- Được, anh sẽ tin em một lần.
Trước mặt mèo, chuột còn có thể giở được chiêu gì? Triệu Bưu cũng muốn chơi cho thống khoái, không ngờ lại cảm thấy hơi mất tự nhiên, bèn đáp ứng.
- Hay là chúng ta tắm uyên ương đi?
- Không được, anh cứ chờ em tắm xong là được rồi.
Hai mắt Hồng Nhan Hinh quyến rũ như tơ:
- Trong ngăn kéo tủ đầu giường em có thuốc…
Thuốc gì tất nhiên không cần nói cũng biết. Triệu Bưu xoa xoa hai tay, cười ha hả. Hay cho một người phụ nữ bề ngoài thuần khiết mà trong lòng dâm đãng, trong nhà còn có cả xuân dược. Cô không cho sếp Trịnh, cũng không cho gã động vào, thật khéo giả trang, Phan Kim Liên có tái thế cũng phải bái phục. Nghĩ như vậy, Triệu Bưu không thể nghi ngờ gì, đêm nay nhất định sẽ thành chuyện tốt với Hồng Nhan Hinh. Nghĩ tới Hồng Nhan Hinh quyến rũ yêu kiều hầu hạ dưới thân gã, hưng phấn cùng hỏa dục trong lòng gã tăng cao.
Đi vào phòng Hồng Nhan Hinh, trong mũi truyền đến mùi hương tự nhiên thơm ngát. Thấy giường Hồng Nhan Hinh ấm áp mà mờ ám, Triệu Bưu mở cờ trong bụng, vội vã nhào tới, nằm trên chiếc giường ấm áp thoải mái, trong lòng thật kích động. Thật là thoải mái, chờ một chút nữa, có thể được thoải mái hơn không?
Đưa tay kéo ngăn tủ đầu giường Hồng Nhan Hinh ra, bên trong toàn là nội y và quần lót phụ nữ. Triệu Bưu quơ tay nắm lấy mấy cái, đặt dưới mũi, hít một hơi thật sâu, say mê thân thể phụ nữ qua từng hơi thở. Một lúc lâu sau, gã mới đặt sang một bên, tìm trong ngăn kéo xem có xuân dược hay không.
Tìm qua một lần, cũng không phát hiện được gì, sao lại thế được? Chẳng lẽ Hồng Nhan Hinh nói dối hay để nhầm chỗ? Triệu Bưu đứng dậy, kéo rời ngăn tủ đầu giường ra, thấy bên trong có một hộp được gói lại, cầm lên xem, không khỏi sửng sốt, trên hộp có viết mấy chữ: Đèn pin phòng thân của phụ nữ.
Đèn pin? Ý niệm trong đầu Triệu Bưu vừa dấy lên, bỗng nhiên bừng tỉnh. Không tốt, e là bị lừa rồi, lập tức đứng lên. Mới vừa quay đầu lại, chỉ thấy ánh sáng điện lóe lên, còn chưa kịp phản ứng, đã thấy cả người tê dại. Cơ thể không kìm nổi, phải co rút một trận, rốt cuộc không còn đứng thẳng nổi, hai chân đã xụi lơ ngã lăn quay ra mặt đất.
Thấy Triệu Bưu té ngã trên mặt đất, Hồng Nhan Hinh vẫn chưa hết giận, lấy đèn pin giáng mạnh xuống đầu Triệu Bưu cho điện giật một trận, cho đến khi thấy Triệu Bưu miệng sùi bọt mép ngất đi.
Hồng Nhan Hinh dùng chân đá đá Triệu Bưu, thấy Triệu Bưu như lợn chết mới yên lòng, cầm điện thoại lên, bấm dãy số của Trịnh Thiên Tắc được một nửa, lại do dự một chút, ngẫm nghĩ một lúc, bèn thay đổi chủ ý, lại bấm một dãy số khác:
- Cục trưởng Hoàng, Triệu Bưu đến nhà vô phép với tôi, bị tôi dí điện cho hôn mê, phiền anh đến đây một chuyến, xem có thể giúp tôi có cách xử lý nào hay không.
Tin Triệu Bưu mất tích, đến ba ngày sau mới đến tai Trịnh Thiên Tắc.