Quan Vận

Quan Doãn chia tay Ôn Lâm, đi dọc theo tòa nhà huyện ủy trên con đường lát gạch xanh về phía ký túc xá, lúc này không gian yên tĩnh bao trùm toàn bộ tòa nhà huyện ủy, có tiếng côn trùng nào đó đang kêu vang, cây cối bên đường phát ra tiếng sàn sạt, trừ cái đó ra, chỉ còn lại tiếng bước chân của Quan Doãn.
Đêm đã khuya, trung tâm quyền lực huyện Khổng cũng đã đi vào giấc ngủ, cũng muốn được nghỉ ngơi và hồi phục sức khỏe để mai còn nghênh đón những chuyện náo động khác.
Ký túc xá ở phía sau khu Văn phòng làm việc Huyện ủy, có lối đi riêng, không cần đi qua cửa trong. Khu ký túc xá và khu nhà ở lãnh đạo Huyện ủy liền nhau, cách nhau có một bức tường, lại có một cửa nhỏ để đi qua. Bình thường chỉ ai không hiểu quy củ mới đi vào khu nhà ở của lãnh đạo Huyện ủy, nhưng dù sao người ở trong ký túc xá Huyện ủy đều có trình độ nhất định, đều hiểu rõ quy củ chốn quan trường.
Quan Doãn về muộn, hôm nay không biết làm sao mà cửa chính ký túc xá lại khóa, bình thường cũng không thấy ai nhiều chuyện đi khóa, bất đắc dĩ, hắn đành phải đi qua khu nhà ở của lãnh đạo Huyện ủy.
Khi đi đến chỗ cửa giáp giữa khu nhà ở Huyện ủy và khu ký túc xá, bỗng nhiên ở xa xa là nhà thể thao có tiếng động, một bóng người chợt lóe, Quan Doãn hoảng sợ, đã muộn thế này còn ai không ngủ, nửa đêm ở đây làm cái gì vậy, chẳng lẽ còn tập thể dục lúc đêm khuya? Hắn vội vàng trốn vào một góc tối.
Nhìn kỹ, bóng người rõ ràng là Lãnh Phong!
Bình thường Quan Doãn ngủ sớm dậy sớm, chưa từng đi đâu quá mười giờ mới về ký túc xá, lại càng không nhàn rỗi đến mức không có việc gì đi vào khu nhà ở của lãnh đạo Huyện ủy. Không nghĩ lần đầu tiên đi vào, lại phát hiện một bí mật của Lãnh Phong.
Khu nhà ở của lãnh đạo Huyện ủy cũng là một khu nhà lớn, nhà làm việc khu phía tây, trong đại viện có mấy ngôi nhà, mỗi nhà đều tách biệt, rất có hương vị dân dã nông thôn, nhưng đại bộ phận đều để trống không, không mấy lãnh đạo Huyện ủy vào ở. Chủ yếu là trừ nhân vật số một, số hai, còn lại lãnh đạo Huyện ủy hoặc là người địa phương, hoặc là người huyện bên cạnh, lãnh đạo bản địa, phần lớn về nhà ở, lãnh đạo nhà ở huyện bên, cũng đều lái xe về nhà.
Huyện Khổng là huyện nhỏ, khoảng cách đến thị trấn huyện bên cạnh chỉ khoảng mười hai, mười ba km, chỉ mất nửa giờ lái xe mà thôi.
Về cơ bản khu nhà ở của lãnh đạo Huyện ủy, phần lớn thời gian chính là Lý Dật Phong và Lãnh Phong ở.
Lãnh Phong đang làm gì? Quan Doãn không phải là có ý nhìn lén Lãnh Phong, mà là theo bản năng tránh qua một bên, không muốn quấy rầy Lãnh Phong hoạt động. Nhà thể thao cách khu nhà ở không xa, ngay cùng khu nhà, bên trong có các loại thiết bị luyện tập, bình thường cũng không ai vào bên trong rèn luyện, lãnh đạo Huyện ủy thì không, còn thanh niên như Quan Doãn không cần rèn luyện thân thể cũng đủ khỏe rồi .
Lãnh Phong từ nhà thể thao đi ra, hai tay chắp sau lưng tùy ý tản bộ, đi đến chỗ xà kép, đột nhiên, ông ta đem thân bật lên, hai tay giữ chặt, đã nhảy lên xà kép.
Thân thủ không tồi, Quan Doãn âm thầm tán thưởng, Lãnh Phong dù sao mới 35 tuổi, hơn nữa hông ta dáng người cũng duy trì rất khá, có thể làm vậy chẳng có gì lạ. Lại tưởng tượng, 35 tuổi đã làm Chủ tịch huyện tuy nói không tính đặc biệt trẻ tuổi, nhưng là coi như nổi tiếng, cũng gián tiếp chứng minh bối cảnh Lãnh Phong thâm hậu, nhưng vấn đề là, không về mấy huyện lớn và giàu có của tỉnh, vì sao cố tình phải đến huyện Khổng vừa nhỏ bé vừa nghèo khó này mà nhậm chức?
Đang nghĩ ngợi lung tung, chợt thấy Lãnh Phong lại làm một hành động khiến Quan Doãn chấn động - ông ta lộn ngược, thân mình rất khỏe, không ngờ vững vàng đứng ở phía trên xà kép!
Nếu đổi lại là người khác - chẳng sợ so với Lãnh Phong lớn hơn vài tuổi – đứng được như Lãnh Phong ở trên xà kép, Quan Doãn cũng không giật mình, nhưng Lãnh Phong không phải người khác, ông ta là Chủ tịch huyện, hơn nữa còn có chút vấn đề, vị trí đặt xà kép không tốt lắm, bên trái là một đống đồ vật linh tinh, lung tung lộn xộn cái gì cũng có, cái đinh, rác rưởi xây dựng, thủy tinh, bên phải là lùm cây, mọc đầy hoa cỏ, hai bên trái phải, Lãnh Phong dù là rơi xuống bên nào, khẳng định đều rất khó nhìn.
Mặc dù không đến mức nguy cho tính mạng, cũng sẽ bị chấn thương!
Lãnh Phong khuya khoắt một mình không ngủ được, đi làm xiếc ở xà kép, đem bản thân đặt vào chỗ nguy hiểm, ông ta đang nghĩ gì? Quan Doãn trong đầu hiện lên vô số ý kiến, nghĩ tới nghĩ lui không bắt được trọng điểm, thật sự không lý giải được hành động của Chủ tịch huyện Lãnh.
Khoảnh khắc nguy hiểm đó của Lãnh Phong đã qua rồi, sau khi hai tay chống đỡ bình an rơi xuống đất, Quan Doãn mới thở ra một hơi. Tiếp đó, bóng dáng Lãnh Phong biến mất ở trong bóng tối, hắn mới lặng lẽ từ cửa nhỏ về tới khu ký túc xá.
Khu ký túc xá Quan Doãn ở rất đơn sơ, ngoại trừ một cái giường một bộ bàn ghế cùng với giá sách, gần như là không có tài sản gì. Sau khi lên giường, lăn qua lộn lại ngủ không được, suy nghĩ về hành động của Lãnh Phong, xem xét cách Lãnh Phong đối nhân xử thế. Tính cách mỗi người đều có một mặt riêng, có lẽ hằng ngày tiếp xúc cũng không phát hiện được, nhưng vào lúc họ âm thầm làm việc, thường thường sẽ vô hình toát ra nội tâm đích thực.
Hành động này của Lãnh Phong, theo góc độ rèn luyện thân thể suy xét, cũng là bình thường, nhưng đối với Quan Doãn mà nói, hắn thích kiểu qua hiện tượng xem bản chất, muốn từ đó tìm hiểu ra một mặt tính cách khác của Lãnh Phong mà người ta chưa biết. Liên tiếp suy nghĩ hơn nửa giờ, vẫn là không có một kết luận thuyết phục, thôi vậy, sáng mai xin ông cụ Dung chỉ điểm một chút.
Trời vừa sáng, Quan Doãn đã rời giường, sau khi chạy bộ, lại giống như bình thường đến chỗ ông cụ Dung ăn điểm tâm, vừa ra cửa Huyện ủy, Ngõa Nhi đang từ nhà khách Phi Mã đi ra, ngoắc tay về phía hắn
Ngõa Nhi mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, hai bên mái tóc tản ra, tạo thành tóc dài cuộn sóng, thật đúng là như một Công chúa kiêu kỳ, chân thành hướng Quan Doãn vừa cười vừa đi tới.
- Anh Quan, cùng em đi ăn điểm tâm được không? Điểm tâm của nhà khách, quá khó ăn.
- Được, anh mang em đi ăn bữa sáng đặc biệt của huyện Khổng cho biết.
Quan Doãn cười tủm tỉm liếc mắt đánh giá Ngõa Nhi.
- Ngõa Nhi thật là xinh đẹp.
Ngõa Nhi hai tay cầm đuôi váy rồi xoay người một vòng, hai mắt cười đẹp như trăng rằm:
- Cảm ơn!
Quan Doãn cẩn thận đưa cánh tay hơi co vào ở thắt lưng, Ngõa Nhi hiểu ý, cánh tay trái ngay lập tức xuyên qua cánh tay phải Quan Doãn, ôm lấy tay hắn, hai người phối hợp ăn ý, chỉ một động tác đã hiểu ý đối phương.
Quan Doãn và Ngõa Nhi nhìn nhau cười, nhất thời, toàn bộ sáng sớm lại càng đẹp lên.
Ông cụ Dung đang quạt lò sớm, mẻ bánh nướng mới ra lò với đậu hủ nóng hôi hổi, cháo kê, tỏa ra hương thơm mê người, thêm đĩa dưa vừa mới muối, nhỏ vài giọt dầu vừng, lại một chút rau thơm, lại bỏ thêm muỗng dấm chua, dấm chua hương vị thuần khiết, tất cả đều đầy đủ, ăn với cơm sáng tuyệt đối là ngon nhất.
Ngõa Nhi còn không có ngồi xuống nhưng ngón trỏ đã động, kêu lên một tiếng:
- Oa, thực là muốn mê người, em nghĩ em lại muốn ăn nhiều nữa.
Ông cụ Dung đang bận tối mày tối mặt, không đếm xỉa tới Quan Doãn, chỉ quay đầu lại nhìn thoáng qua, lúc ánh mắt đảo qua Ngõa Nhi, coi như không thấy cô, chỉ nói một câu:
- Quan Doãn, muốn ăn cái gì tự mình động thủ, ta không tiếp được đâu.
Ngõa Nhi chỉ nhìn Ông cụ Dung một cái, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó liền hoảng hốt, cảm thấy như đã gặp Ông cụ Dung ở nơi nào rồi, chẳng những gặp qua, hơn nữa còn giống như là một người cô rất thân thuộc vậy


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui