Quan Vận

Đúng là đã xảy ra tai nạn xe rồi!
Đường đường là xe chuyên dụng của Cục trưởng công an thành phố, treo biển xe cảnh dụng lại bị một chiếc xe tải cỡ trung tông vào đuôi xe tại giao lộ ở cách tòa nhà Thành ủy chưa đến vài trăm mét, làm cho xe của Trịnh Thiên Tắc bị bẹp gí.
Trịnh Thiên Tắc ngồi ở sau xe, đầu tiên là thân mình đột nhiên chồm lên phía trước, suýt chút nữa bị gãy cổ rồi, sau đó lại bị một lực thật mạnh đánh vào đến nỗi bay thẳng lên, đập vào phía sau của dãy ghế trước, làm cho gã ta thất điên bát đảo, suýt nữa đã bị hôn mê tại chỗ.
Trịnh Thiên Tắc co rúc giữa hàng ghế trước và hàng ghế sau, thảm hại chưa từng có từ trước đến giờ, toàn thân đau đớn như như ong vù vù bên tai, hầu như xương cốt đã đứt làm mấy đoạn.
Trịnh Thiên Tắc nổi giận đùng đùng, ở cái nơi Hoàng Lương này, còn có người dám đụng xe của gã ư, chắc là ăn tim gấu gan báo rồi hử, thật là vô pháp vô thiên, coi trời bằng vung, không muốn sống nữa chắc. Hơn nữa trực giác cho gã biết, cú va chạm vừa rồi hình như không phải là tai nạn xe cộ, mà ngược lại là do ai đó đã cố ý gây ra, là muốn gã phải vào chỗ chết đây mà.
Ai muốn hắn chết nhỉ?
Ngoại trừ Quan Doãn thì còn có thể là ai nữa đây?
Trịnh Thiên Tắc thì lửa giận ngút trời, thế nhưng lực va đập quá mạnh làm gã nhúc nhích không được, nếu như có thể cử động được một phần, rất có thể gã rút súng ra, xuống xe và hướng về ô tô nổ súng. Gắng gượng quay đầu nhìn lại thì thấy tài xế nằm ở trên tay lái, vẫn không nhúc nhích, không biết sống chết, gã vừa tức vừa giận, máu gã nóng lên, khí huyết quay cuồng, hầu như không kiềm chế được.
“Đùng” Lại một tiếng vang thật lớn vọng lại, ô tô lại bị tông lên phía trước, không cần nghĩ cũng biết, lại xảy ra vụ va chạm lần thứ hai. Lúc này thì Trịnh Thiên Tắc càng khẳng định phán đoán của mình là đúng, có người muốn gã phải vào chỗ chết, tai nạn xe cộ này là do con người tỉ mỉ nghiên cứu kỹ lưỡng chế tạo ra.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, nghe thấy tiếng động, Trịnh Thiên Tắc biết là có người đến, gã cũng dần dần khôi phục lại tri giác, tay và chân đều có thể cử động được, rồi chậm rãi ngồi dậy. Tự mình kiểm tra một chút, vẫn còn tốt, không có chỗ nào bị thương cả, không gãy tay cũng không gãy chân, xương sườn cũng không sao, thật là vô cùng may mắn.
Có người kéo cửa xe ra, thân thiết hỏi han:
- Cục trưởng Trịnh, ông không sao chứ?
Trịnh Thiên Tắc vẫn chưa thể quay đầu lại được. Cổ vừa cử động liền đau nhói. Nghe ra thì đúng là Hoàng Hán, trong lòng gã cảm thấy ấm áp, tình trạng nguy cấp, vẫn là Hoàng Hán đáng tin cậy, gã ho khan một tiếng, buồn bã cười:
- Không chết được, có người muốn ta chết, không dễ dàng như vậy đâu!
Ngay sau đó một bàn tay luồn vào đỡ Trịnh Thiên Tắc. Nhẹ nhàng dìu Trịnh Thiên Tắc đến chỗ ngồi, lúc này Trịnh Thiên Tắc mới có thể cử động cổ được một chút, thấy vẻ mặt của Hoàng Hán quan tâm và lo lắng. Trong lòng của gã vô cùng cảm khái, vỗ nhè nhẹ vào tay Hoàng Hán nói:
- Hoàng Hán à, tôi không sao, đi kiểm tra mặt sau xe xem.

- Mới vừa kiểm tra rồi, tài xế chạy mất rồi. Là một chiếc xe tải cỡ trung, không có giấy phép lái xe, còn phải chờ kiểm tra thêm một bước nữa. Tuy nhiên, theo như kinh nghiệm phán đoán thì chiếc xe này có thể là....
Hoàng Hán muốn nói lại thôi.
- Là gì, cứ nói, đừng dông dông dài dài như thế, không phải là phong cách của anh
Hiện tại Trịnh Thiên Tắc đã hoàn toàn khôi phục lại tín nhiệm đối với Hoàng Hán rồi
- Bất kể là ai đã hạ thủ, tôi đều phải biết.
- Trên xe có đất, căn cứ vào kinh nghiệm đã trải qua, hẳn là xe đào đất.
Hoàng Hán thần sắc hơi mất tự nhiên, cúi đầu nói nhanh.
Trịnh Thiên Tắc khuôn mặt đột ngột biến sắc!
Ở thành phố Hoàng Lương có mấy chục chiếc xe phi pháp cải biến thành xe chở hàng, là xe mà các nhà máy dùng các loại xe báo hỏng cải biến lại mà thành, không có bất kỳ thủ tục nào, cùng không có giấy phép lái xe, nhưng ở thành phố Hoàng Lương có thể lưu thông thông suốt mà không có cảnh sát giao thông nào dám tra hỏi chỉ có thể là xe của một đám người của Triệu Bưu.
Triệu Bưu là chủ thầu lớn nhất ở thành phố Hoàng Lương, tất cả các công trình ở đây đều do một tay y thầu, hoặc là công trình nào y không thầu thì cũng đừng nghĩ tới chuyện khởi công thuận lợi. Đã từng có một công ty bên ngoài đến Hoàng Lương thi công, không đếm xỉa đến yêu cầu vô lý của Triệu Bưu, kết quả là sau khi khởi công mới phát hiện, không có một nhà cung cấp vật liệu xây dựng nào dám cung cấp hàng cho công ty này, tại công trường máy móc ầm vang rung động, nhưng tuyệt nhiên không có một cục đá, không có một xe bùn hay một cây thép nào được chở đến, không bột đố gột nên hồ, cuối cùng chỉ có thể cùng với Triệu Bưu thỏa hiệp.
Việc Triệu Bưu lũng đoạn không phải là thị trường xây dựng của Hoàng Lương mà là vật liệu xây dựng. Y không hành động lộ liễu, không đe dọa mà chỉ dùng những hành động im ắng tuyên cáo y là độc quyền độc nhất vô nhị đối với thị trường xây dựng ở Hoàng Lương.
Đương nhiên, Triệu Bưu sở dĩ là người vênh váo hung hăng như vậy, truy cứu nguyên nhân còn là phía sau có Trịnh Thiên Tắc chống lưng, y còn là nhân vật quan trọng xếp thứ ba trong Ngũ Hổ thượng tướng.
Lịch sử làm giàu của Triệu Bưu thì Trịnh Thiên Tắc quá rành, thuộc hạ của Triệu Bưu có bao nhiêu xe phi pháp cải biến, y càng rõ như lòng bàn tay, nếu như y không khống chế hoàn toàn Triệu Bưu, y làm sao mà yên tâm để cho Triệu Bưu làm xằng làm bậy ở Hoàng Lương? Thật không ngờ, tuyệt đối không ngờ là y lại nuôi hổ thành họa, kẻ đã hạ thủ y lại chính là Triệu Bưu.
- Sao lại như vậy được chứ?
Triệu Bưu tuy rằng đầu óc hơi ngu si một tí, lại háo sắc, nhưng gã lại là một kẻ trung thành nhất trong ngũ hổ tướng, Hoàng Hán thì rất có tâm, lòng dạ thì ngay thằng, Triệu Bưu thì trung thành nhất, Hồng Nhan Hinh thì có tài cán nhất, Đạt Giang Hữu đã chết rồi thì khéo léo nhất, trong năm người, người mà hắn tín nhiệm nhất lại là Triệu Bưu, nên y cho rằng, bất kể ai cũng có thể phải bội y, nhưng Triệu Bưu thì không.

Nhưng ai có thể giải thích với y sự thật về việc chiếc xe phi pháp cải tiến đã hạ thủ y? Đầu của Trịnh Thiên Tắc đau muốn vỡ ra, ngay lập tức y lấy điện thoại ra bấm gọi cho Triệu Bưu, điện thoại tắt máy. Y đùng đùng ném điện thoại xuống đất, nói với Hoàng Hán:
- Điều tra ngay, mặc kệ có dính dáng đến ai, tôi nhất định phải điều tra ra manh mối.
- Cục trưởng Trịnh....
Hoàng Hán vẻ mặt khó xử
- Nếu chẳng may điều tra ra thật sự là do Triệu Bưu làm thì tôi rất khó xử
- Anh cũng hoài nghi là gã sao?
Trịnh Thiên Tắc nhìn thẳng vào mắt Hoàng Hán
- Anh có lý do
- Tối qua, Hồng Nhan Hinh và tôi đã nói chuyện điện thoại với nhau, cô ấy khóc lâu lắm
Hoàng Hán lắc đầu thở dài:
- Triệu Bưu suýt chút nữa là hãm hiếp cô ấy rồi
- Thật ư?
Trịnh Thiên Tắc nhìn không ra là giận dữ hay giả bộ nổi giận
- Hồng Nhan Hinh có sao không?
- Cô ấy rất thương tâm, Triệu Bưu nói với cô ấy, là do cục trưởng Trịnh bảo gã đi ngủ với cô ấy....

Hoàng Hán không nói tiếp nữa
- Cục trưởng Trịnh, hay là đích thân ông đi hỏi cô ấy xem chuyện gì đã xảy ra đi.
Trịnh Thiên Tắc giận đến run người, thằng khốn Triệu Bưu đã đến nhà Hồng Nhan Hinh, làm sao gã lại dùng danh nghĩa của y để làm hại Hồng Nhan Hinh chứ, đã nhiều năm rồi y không ép buộc Hồng Nhan Hinh, Triệu Bưu toan tính điều gì mà lại dám đụng vào mỹ nhân của y? Càng nghĩ càng giận, y lập tức liền gọi điện thoại cho Hồng Nhan Hinh.
Điện thoại của Hồng Nhan Hinh cũng tắt máy.
Trịnh Thiên Tắc tức thì liền phẫn nộ, chẵng lẽ lại thật sự là Triệu Bưu hạ độc thủ với y? Ngoại trừ Triệu Bưu ra thì còn ai có thể điều động xe của y được chứ? Hiện tại gã không có mặt, điện thoại thì lại tắt máy, khiến cho người ta không hoài nghi không được.
Vấn đề là, phàm làm việc gì cũng đều có động cơ, Triệu Bưu muốn giết y, vậy động cơ của gã là gì? Trịnh Thiên Tắc nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra, y xuống xe, một luồng gió lạnh thổi vào y, làm y tỉnh tảo hơn nhiều, quay người lại nhìn phía sau xe cải tiến, đầu xe bị thủng một lỗ bự, trên mặt đất hoàn toàn không có dấu vết của chiếc xe mất thắng, thật rõ rồi, không phải là tai nạn, mà là một vụ mưu sát lộ liễu.
Nếu không phải là xe mà y đã tốn mấy trăm ngàn để cải tiến, vừa rồi không chừng y đã bị xử lý rồi, Trịnh Thiên Tắc càng nghĩ càng giận, bỗng nhiên điện thoại reo, y vừa thấy có điện thoại, đúng là Hồng Nhan Hinh, liền lập tức nghe điện thoại.
- Cục trưởng Trịnh, tôi không làm nữa, tôi phải về nhà
Hồng Nhan Hinh khóc không thành tiếng
- Thằng Triệu Bưu nó là súc vật, nó không phải là người!
- Thôi được rồi, cô đừng tức giận nữa, chuyện này nên trách tôi.
Trịnh Thiên Tắc liền liên tục an ủi Hồng Nhan Hinh, những người bên cạnh y hiện giờ đang giảm bớt đi từng người một, nếu như không phải một lần nữa tạo dựng lòng tin với Hoàng Hán, thì ngoài Khuất Văn Lâm và Đới Kiên Cường ra, hầu như không có ai đáng dùng cả, nếu Hồng Nhan Hinh lại bỏ đi nữa, thì bây giờ y hoàn toàn luống cuống.
- Là anh sai Triệu Bưu đi điều tra xem em và Hoàng hán có quan hệ nam nữ hay không, gã nhìn thấy em và Hoàng Hán đi cùng với nhau, lúc đó anh không nghĩ ngợi nhiều, đã thuận miệng đồng ý.
- Điều tra tốt lắm đó, mấy năm nay tôi chỉ có một mình, anh không phải không biết
Hồng Nhan Hinh nghẹn ngào nói
- Triệu Bưu lên xe liền xé y phục của tôi, còn tôi và Trịnh Hàn cũng đã ngủ qua, lại còn Hoàng Hán nữa, cũng đã ngủ qua, không chừng cũng đã sớm ngủ qua với cục trưởng Trịnh rồi, gã là người cưỡi trên vạn người, còn bất kể là ai, chỉ cần cùng tôi ngủ qua, gã đều sẽ không bỏ qua...
Trịnh Thiên Tắc chỉ cảm thấy máu dồn lên, đầu choáng váng, suýt chút nữa không đứng được mà té ngã trên mặt đất, nếu không có Hoàng Hán đỡ y, y đã ngã bệt xuống đất rồi, đến bây giờ thì y gần như có thể khằng định --- khi y bị đánh lén, Triệu Bưu người thì không thấy, điện thoại cũng không thông, nếu không phải Triệu Bưu là hiềm nghi lớn nhất, còn có thể là ai nữa?
- Cuối cùng cái khó ló cái khôn, tôi lừa gã là anh đến, gã mới lập tức thả tôi ra, vừa đi vừa tức giận, trước khi đi hắn còn nói một ngày nào đó hắn phải chiếm lấy tôi, chứ không cùng người khác hưởng chung...

Hồng Nhan Hinh phẫn nộ uất ức
- Cục trưởng Trịnh, tôi làm việc gì cũng rõ ràng, minh bạch, tận tâm tận lực, tại sao còn muốn tôi bị gã làm nhục? Gã tính toán mưu đồ gì chứ? Tôi không muốn ở Hoàng Lương nữa, tôi phải đi, nếu không sớm thì muộn cũng sẽ bị rơi vào tay gã...
- Nhan Hinh à, đừng khóc nữa, em hạ hỏa đi, Triệu Bưu sau này sẽ không đến quấy nhiễu em nữa đâu!
Trịnh Thiên Tắc nghiến răng kèn kẹt.
Tin Trịnh Thiên Tắc bị tai nạn xe cộ đã lan nhanh đến Thành ủy, làm cho dân chúng xôn xao suy đoán, có người đoán Trịnh Thiên Tắc bị địch thủ trả thù, có người đoán chỉ là sự cố ngoài ý muốn, cũng có người đoán là thế cục Hoàng Lương thay đổi, có người lại nghĩ là mượn gió bẻ măng, nếu như Trịnh Thiên Tắc chết, thì sự kiện học viện Tiến Thủ sẽ vì vậy mà đình lại.
Tóm lại, tin đồn lan xa ở Thành ủy, sau khi tin tức Hô Diên Ngạo Bác có khả năng điều đi lan truyền, thì sự kiện Trịnh Thiên Tắc bị tai nạn xe cộ được người ta chú ý bàn tán nhất.
Phòng làm việc của Chủ tịch thành phố
Lưu Tư Viễn ngồi ở phía sau, ánh mắt toát lên vẻ vô định, thần sắc biến đổi liên tục, y có một tật xấu là nháy mắt, chốc chốc lại nháy vài cái, giống như có vật gì trong mắt vậy.
- Cục trưởng Trịnh bị tai nạn xe cộ thật là kỳ lạ à nha
Ánh mắt của Lưu Tư Viễn lướt qua mặt của Hô Diên Ngạo Bác, cố gắng tìm kiếm sự biến hóa thần sắc của Hô Diên Ngạo Bác có thể liên tưởng đến dấu vết nào còn để lại chăng.
- Đoán chừng là do con người làm ra, ai ngờ lại hại cục trưởng Trịnh? Nhất là bây giờ lại là thời điểm bùng nổ sự kiện học viện Tiến Thủ, ngộ nhỡ cục trưởng Trịnh gặp điều bất hạnh, thì sự kiện học viện Tiến Thủ có thể giải quyết được gì hay không?
Hô Diên Ngạo Bác đầy thâm ý liếc nhìn Lưu Tư Viễn một cái
- Lưu Tư Viễn, anh hoài nghi có người muốn giết người diệt khẩu ư? Anh hoài nghi ai cứ nói, không cần phải nói bóng nói gió như thế
Lưu Tư Viễn nhất thời bối rối, tự biết mình lỡ lời
- Tôi có hoài nghi Chủ tịch thành phố Hô Diên đâu...



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận