- Không được đoán bậy, cứ để Trịnh Thiên Tắc tự mình điều tra là được. Tôi tin sự việc sẽ nhanh chóng được phơi bày.
Hô Diên Ngạo Bác rộng lượng khoát tay.
- Anh không cần giải thích, cho dù anh hoài nghi tôi cũng là chuyện bình thường thôi. Sự việc ở học viện Tiến Thủ liên lụy đến quá nhiều người, nhưng không phải là tôi. Khẳng định không ít người đều có cùng suy nghĩ muốn Trịnh Thiên Tắc chết. Tuy nhiên, tôi còn chưa đến nỗi phải làm ra chuyện như vậy, ha ha....
Hô Diên Ngạo Bác đứng dậy, thấy cửa phòng đóng chặt. Cửa phòng của ông ta được làm bằng vật liệu cách âm đặc biệt. Âm thanh sẽ không lọt ra ngoài. Ông ta liền nói tiếp:
- Tai nạn xe cộ là sự cố, không cần phải quan tâm. Sắp tới có hai việc cần giữ vững tinh thần. Một là điều chỉnh cán bộ ở Hoàng Lương. Bí thư Tưởng đã bàn bạc với tôi. Ông ta tính sẽ điều chỉnh trong phạm vi lớn. Khẳng định sẽ động đến mũ quan của rất nhiều người, sẽ gây ra động tĩnh lớn. Thứ hai là vấn đề phương hướng phát triển của khu kinh tế mới. Hiện tại ý kiến của bộ máy chính phủ và phía Thành ủy không thống nhất....
Hô Diên Ngạo Bác chính thức nhắc đến hai vấn đề lớn là điều chỉnh nhân sự và phương hướng phát triển, cho thấy trận chiến mấu chốt cuối cùng giữa ông ta và Tưởng Tuyết Tùng đã chính thức đưa lên bàn.
- Tôi đã nghĩ rồi....
Hô Diên Ngạo Bác vung tay lên, hạ quyết tâm.
- Vấn đề điều chỉnh nhân sự, lấy ý kiến của Bí thư Tưởng là chính. Về phương hướng phát triển khu kinh tế mới, tôi sẽ theo đuổi tinh thần của hội nghị thường vụ, lấy việc phát triển khu dân cư thích hợp với môi trường sống nhân văn là chính. Còn về đề xướng quan điểm phát triển văn hóa của Bí thư Tưởng, theo tôi, hoàn toàn không phù hợp với tình hình thực tế của Hoàng Lương. Tuy thành phố Hoàng Lương có văn hóa lịch sử thành cổ, nhưng thành cổ chứ không phải thành nổi tiếng, phát triển văn hóa gì chứ? Nói đùa gì vậy? Văn hóa có thể kiếm tiền không? Văn hóa có thể kéo GDP lên không? Ý nghĩ của Bí thư Tưởng hoàn toàn chỉ dựa trên lý thuyết sách vở, không áp dụng được trên lý luận thực tiễn.
Trong lòng Lưu Tư Viễn cảm thấy bị sốc. Lần đầu tiên Hô Diên Ngạo Bác trực tiếp phản đối tư tưởng chỉ đạo của Tưởng Tuyết Tùng đối với xu hướng phát triển của Hoàng Lương,. Điều đó chẳng khác gì khiến hầu như tất cả mọi người ở Thành ủy Hoàng Lương đều biết Bí thư và Chủ tịch thành phố không thống nhất ý kiến với nhau về xu hướng phát triển. Ba năm qua, vấn đề phát triển khu kinh tế mới vẫn bị gác lại. Đến bây giờ, rốt cục khái niệm về vấn đề phát triển đã bay lên tới sự va chạm về phương diện chính trị!
Bí thư và Chủ tịch thành phố không thể bất hòa ở các mặt. Ví dụ như vấn đề dùng người. Ví dụ như không nhất trí về cách nhìn đối với mức độ bồi dưỡng xí nghiệp quốc doanh cá biệt. Thậm chí có thể vỗ bàn cãi nhau, cũng không trở thành tính nguyên tắc phân kỳ. Chỉ cần nhất trí với nhau về phương hướng lớn, tất cả những bất hòa cùng chung mục tiêu, đều có thể được hóa giải hoặc che dấu.
Nhưng nếu Bí thư và Chủ tịch thành phố bất hòa về khái niệm phát triển, thì sẽ phiền toái. Chẳng khác gì Bí thư nghĩ về phía đông, Chủ tịch thành phố nghĩ về hướng tây. Là nhân vật số một số hai của thành phố Hoàng Lương, không nhất trí về phương hướng. Rốt cuộc chiếc xe Hoàng Lương này sẽ phải lái thế nào? Không có một phương hướng cố định, Hoàng Lương muốn phát triển muốn đi tới, thật sự không có khả năng.
Lưu Tư Viễn đứng lên. Nếu Hô Diên Ngạo Bác công khai phân kỳ trong nguyên tắc giữa ông ta và Tưởng Tuyết Tùng - tuy rằng Hô Diên Ngạo Bác và Tưởng Tuyết Tùng phân kỳ trên nguyên tắc, đã từ không lâu còn là bí mật trong Thành ủy, nhưng biết là một chuyện, chính thức vạch trần, lại là một chuyện khác. Không phá vỡ, còn có đường thối lui. Mặc kệ là Chủ tịch thành phố thỏa hiệp với Bí thư, hay Bí thư nhượng bộ với Chủ tịch thành phố, còn có đường sống để thương thảo. Nhưng một khi bị phá vỡ, chẳng khác gì là công khai hóa mâu thuẫn. Như vậy chỉ có một khả năng. Hoặc là Bí thư đi, hoặc là Chủ tịch thành phố phải rời đi. Một núi không thể có hai hổ.
- Chủ tịch thành phố Hô Diên, tôi ủng hộ anh.
Lưu Tư Viễn trịnh trọng bày tỏ thái độ. Anh ta biết, Hô Diên Ngạo Bác ở trước mặt anh ta phá vỡ phân kỳ giữa ông ta và Tưởng Tuyết Tùng, chính là muốn anh ta bày tỏ thái độ rõ ràng trước tiên,.
- Tôi biết là anh sẽ ủng hộ tôi.
Hô Diên Ngạo Bác cảm khái nói,
- Tôi cũng chỉ một lòng suy nghĩ vì đại kế phát triển Hoàng Lương. Chỉ đáng tiếc, cách nhìn của Bí thư Tưởng và tôi luôn không đạt được sự nhất trí. Ba năm, lãng phí toàn bộ thời gian ba năm quý giá. Nếu thống nhất ý kiến từ ba năm trước, hiện tại khẳng định Hoàng Lương không chỉ là thành phố có nền kinh tế mạnh thứ hai của tỉnh Yến. Mỗi lần bắt đầu suy nghĩ đến những điều này, tim tôi lại nhỏ máu. Tôi hi vọng ngoài anh ra, các Uỷ viên thường vụ khác đều có thể hiểu được tấm lòng chân thành vì sự nghiệp phát triển Hoàng Lương của tôi.
Lưu Tư Viễn hiểu được lời ám chỉ của Hô Diên Ngạo Bác. Anh ta là Trưởng ban Tuyên giáo. Trước kia anh ta vẫn làm công tác tuyên truyền. Đặc điểm lớn nhất là có thể nói. Lời nói có tính kích động và sức cuốn hút. Có lời đồn Hô Diên Ngạo Bác sắp dời khỏi Hoàng Lương. Dưới điều kiện không có lợi, muốn dựa vào đó mà lần đầu tiên trực tiếp va chạm với Tưởng Tuyết Tùng là rất khó. Các Uỷ viên thường vụ đang dao động không quyết lại ngả về phía Tưởng Tuyết Tùng. Hiện tại, Hô Diên Ngạo Bác giao cho anh ta một nhiệm vụ quang vinh mà gian khổ. Đó là bảo anh ta kéo Uỷ viên thường vụ đã ngả về phía Tưởng Tuyết Tùng quay lại.
Nhiệm vụ gian khổ, nhưng là trọng trách trên vai, Lưu Tư Viễn lại trịnh trọng bày tỏ thái độ:
- Tôi sẽ cố gắng hết sức lực nhỏ bé của mình. Vì Chủ tịch thành phố Hô Diên, vì Hoàng Lương, tôi sẽ cống hiến toàn bộ sức lực.
- Tư Viễn, tôi nhờ anh vậy.
Hô Diên Ngạo Bác vô cùng đau đớn cầm tay Lưu Tư Viễn.
- Anh hiểu rõ mối lo trong lòng tôi. Người khác không biết tôi cần gì? Người hiểu tôi, cũng chỉ có anh.
Khi Hô Diên Ngạo Bác đang dùng toàn bộ hỏa lực lôi kéo Lưu Tư Viễn vào cuộc, Tưởng Tuyết Tùng cũng tập trung toàn bộ hỏa lực, từng bước đẩy mạnh, hoàn thành bố cục của ông ta đâu vào đấy.
Suốt một buổi chiều, Tưởng Tuyết Tùng liên tục tiếp đón Phó chủ tịch thành phố, các Cục trưởng tới báo cáo tình hình công tác. Ông ta bận rộn suốt một buổi chiều, cũng không hề ngừng lại uống mấy ngụm nước. Đến hết giờ làm việc, Diệp Lâm và Liễu Tinh Nhã lại một trước một sau đi tới.
Diệp Lâm tới báo cáo bản dự thảo điều chỉnh nhân sự. Quan Doãn cảm khái. Ban tổ chức cán bộ vì phối hợp với đại kế điều chỉnh nhân sự của Tưởng Tuyết Tùng, động tác thật sự rất nhanh. Chỉ trong một thời gian ngắn như vậy đã bỏ nhiều công sức làm ra một bản dự thảo điều chỉnh. Hiệu suất công tác như thế, trước kia chưa từng có.
Liễu Tinh Nhã tới đệ trình với Tưởng Tuyết Tùng một quyển sổ phân tích về quan điểm ý tưởng phát triển hai mặt khu kinh tế mới ở các nơi trong cả nước dưới dạng một bài văn. Anh ta thấy Diệp Lâm đến trước một bước, liền cười ha hả giơ tài liệu trong tay lên, nói:
- Thư ký Quan, cậu cầm lấy xem trước giúp tôi.
Quan Doãn vội khách khí nói:
- Trưởng ban thư ký Liễu là người có tài năng lớn. Tôi nào dám bêu xấu?
- Cậu là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc của đại học Bắc Kinh, tài văn chương xuất chúng, đừng khiêm tốn ở trước mặt tôi nữa.
Liễu Tinh Nhã chà xát hai tay.
- Trí tuệ của hai người thắng một người. Cậu xem trước giúp tôi, xem quan điểm trong bài văn này có điểm nào không ổn hay không. Nếu chẳng may không lọt được vào mắt Bí thư Tưởng, tôi liền mất trắng nửa tháng.
- Bài văn do Trưởng ban thư ký Liễu bỏ thời gian suốt nửa tháng để viết, tôi thật có vinh dự mới được đọc qua.
Quan Doãn vừa nghe, liền lập tức cảm thấy tâm tư chấn động, liên tưởng trận quyết chiến cuối cùng sắp xảy ra giữa Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác. Khu kinh tế mới chính là điểm tựa. Liễu Tinh Nhã đưa bài văn tới đúng lúc như vậy, khẳng định không phải là trùng hợp, mà là có chút cố ý.
Lại liên tưởng đến bản thân Liễu Tinh Nhã là một người trong phe cánh của Thôi Đồng, trong lòng Quan Doãn hiểu được. Bài văn của Liễu Tinh Nhã chẳng những là cử chỉ thăm dò trước khi hành động, cũng là Thôi Đồng mượn cơ hội nói rõ ngọn nguồn với Tưởng Tuyết Tùng. Đến tột cùng, Thôi Đồng suy nghĩ gì về phương hướng phát triển kinh tế của khu kinh tế mới. Quan điểm của bài văn, chính là điểm mấu chốt.
Quan Doãn nghiêm túc đứng đọc.
Chưa nhìn còn may, vừa nhìn Quan Doãn không khỏi vỗ bàn trầm trồ khen ngợi.
Trước không nói lối hành văn của Liễu Tinh Nhã tốt tới mức nào. Cách hành văn trong cơ quan chính phủ, yêu cầu không phải là tài văn chương xuất chúng, mà là trật tự rõ ràng, tự thuật rõ ràng. Cũng không cần chữ viết của Liễu Tinh Nhã đẹp tới mức nào. Thông qua toàn bộ bài văn được viết bằng tay, một kiểu chữ Khải đẹp chẳng những tinh tế hoàn chỉnh, hơn nữa không sai, không sửa hay tẩy xóa dù chỉ một chữ. Điều này có thể thấy được bản lĩnh thâm hậu của anh ta. Chỉ với những số liệu xác thực tỉ mỉ được liệt kê trong bài văn, đánh giá khách quan, khiến Quan Doãn xem trọng Liễu Tinh Nhã hơn vài phần. Bài văn của Liễu Tinh Nhã đã cho hắn biết, bài văn này không chỉ hợp với tình hình, mà còn là bài văn chân tâm thật ý.
Khu kinh tế mới bắt đầu ra đời và phát triển từ đầu những năm chín mươi. Đến bây giờ đã tiến hành phát triển được năm, sáu năm. Đã không còn là chuyện mới mẻ. Chẳng qua sau khi Hoàng Lương thành lập khu kinh tế mới, lại không tiến cử được hạng mục nào quan trọng. Cố nhiên bởi vì thành phố Hoàng Lương là thành phố nội địa, ưu thế về danh tiếng không lớn, không xuất sắc. Cũng có liên quan tới mức độ coi trọng của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Hoàng Lương đối với khu kinh tế mới.
Tới thời kỳ của Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác, trên phương hướng phát khu kinh tế mới, hai người không thống nhất ý kiến với nhau. Do đó khiến mâu thuẫn giữa hai người ngày càng sâu sắc. Hơn nữa ba dòng họ lớn Hoàng Lương rắc rối khó gỡ. Bởi vậy đã hình thành mạng lưới quan hệ rắc rối phức tạp. Hô Diên Ngạo Bác tiên hạ thủ vi cường, liên hợp với họ Trịnh, lôi kéo họ Vương, lại lợi dụng triệt để lập trường trung lập của họ Thôi, thành công kiềm chế được Tưởng Tuyết Tùng trong suốt hơn... ba năm!
Nhưng dù sao Tưởng Tuyết Tùng cũng là Bí thư Thành ủy, lợi dụng triệt để quyền uy của nhân vật số chu toàn với Hô Diên Ngạo Bác. Từ đầu đến cuối cố gắng tranh thủ ủng hộ của họ Thôi và dựa vào họ Vương, đồng thời thành công gác lại tranh luận về phương hướng phát triển khu kinh tế mới. Ước chừng đã chu toàn với Hô Diên Ngạo Bác suốt ba năm. Mấy lần Hô Diên Ngạo Bác muốn mượn việc tranh luận phương hướng phát triển khu kinh tế mới tiến hành quyết thắng bại với ý tưởng áp chế, duy trì cục diện hòa hợp êm thấm ở Thành ủy Hoàng Lương. Mặc dù ngoài mặt và trong lòng không giống nhau, ít nhất không công khai hóa mâu thuẫn.
Nhưng dù sao mâu thuẫn vẫn là mâu thuẫn. Không thể vì áp chế mà biến mất. Ngược lại còn có xu hướng dần dần lớn thêm. Cho tới hôm nay, bởi vì chuyện ngoài ý muốn của Hạ Lai đã dẫn nổ quả địa lôi học viện Tiến Thủ. Mà học viện Tiến Thủ là căn cứ của họ Trịnh, lại ảnh hưởng tới lợi ích của bản thân rất nhiều trung tầng Hoàng Lương. Bởi vậy, Tưởng Tuyết Tùng đã nhạy bén nắm bắt được cơ hội. Rốt cục, ông ta đã dứt khoát chủ động ra tay với Hô Diên Ngạo Bác, không còn giống như trước đây luôn bị động ứng chiến.
Mà Quan Doãn vừa vào Hoàng Lương, liền biểu hiện ra tác dụng điểm tựa không giống với tài năng quan trường bình thường và không thể thay thế, quấy nhiễu kích động sóng gió ở Hoàng Lương. Sau khi trải qua một loạt chuyện thúc đẩy, cuối cùng ngọn lửa lớn ở học viện Tiến Thủ càng lúc càng cháy to. Rốt cuộc Tưởng Tuyết Tùng muốn chịu đau hạ sát thủ. Chẳng những vì lời nói của ông ta chủ động điều chỉnh nhân sự dẫn đến cục diện Hoàng Lương càng thêm rung chuyển, còn muốn chính thức đặt vấn đề phương hướng phát triển và khai thác khu kinh tế mới đã gác lại hơn... ba năm lên trên mặt bàn. Điều này chẳng khác gì là toàn tuyến tác chiến, toàn diện tuyên chiến với Hô Diên Ngạo Bác.
Quan điểm bài văn của Liễu Tinh Nhã, chính là đại biểu cho lập trường của họ Thôi. Nói chính xác hơn, là Thôi Đồng tỏ rõ thái độ về phương hướng phát triển khu kinh tế mới. Sau khi Quan Doãn đọc từ trên xuống dưới đến hết bài văn, trong lòng càng khâm phục bản lĩnh hành văn của Liễu Tinh Nhã, lại âm thầm trầm trồ khen ngợi về tầm nhìn xa trông rộng của Thôi Đồng. Điểm khác biệt lớn đối với khái niệm phát triển văn hóa " hình thức sinh thái, hình thức văn hóa, hình thức khoa học kỹ thuật " của Tưởng Tuyết Tùng chính là, trong bài văn của Liễu Tinh Nhã đối với việc phát triển khu kinh tế mới Hoàng Lương lấy văn hóa làm đường nhỏ, với sinh thái làm đường lối, với khoa học kỹ thuật làm hướng phát triển, đưa ra một con đường phát triển khu kinh tế mới không giống với các khu kinh tế khác.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Quan Doãn kết luận, Tưởng Tuyết Tùng được Thôi Đồng ra sức ủng hộ, chiến đấu một trận về phương hướng phát triển khu kinh tế mới, chắc chắn sẽ thắng.
Quan Doãn vừa xem xong bài văn, bỗng nhiên, từ trong phòng truyền đến tiếng gầm lên đầy giận dữ của Tưởng Tuyết Tùng:
- Đồng chí Diệp Lâm, mời đồng chí ra ngoài!