Quan Vận

Trong ấn tượng của Quan Doãn, chưa bao giờ thấy Tưởng Tuyết Tùng giận dữ với người nào. Cho dù ông thịnh nộ vẫn rất kiềm chế, không dễ dàng gầm lên giận dữ, cho dù chỉ là một Phó Cục trưởng, Tưởng Tuyết Tùng cũng sẽ khách sáo mời đối phương đi khỏi.
Hôm nay ông lại nóng giận không kiềm chế được, hơn nữa, đối phương lại là một nữ đồng chí, Quan Doãn lần đầu tiên tận mắt chứng kiến, không khỏi nhất thời kinh ngạc đến ngây người.
Liễu Tinh Nhã cũng kinh hãi.
Được một lúc, Liễu Tinh Nhã hết sợ hãi, dần tỉnh táo lại, vội vàng đứng dậy cáo từ. Người thông minh không nên chọn lúc này để báo cáo công tác với Tưởng Tuyết Tùng, biện pháp tốt nhất là nên chuồn êm, để tránh đụng vào ngòi nổ của cấp trên.
- Thư ký Quan, luận văn của tôi phiền anh giữa lại trước một chút. Đợi khi tâm trạng của Bí thư Tưởng tốt lên, thì hãy đưa lên.
Liễu Tinh Nhã gật đầu mỉm cười, chắp tay với Quan Doãn rồi xoay người rời đi.
Ưu thế lớn nhất của thư ký chính là điểm đó, có thể bất cứ lúc nào hiểu được hỉ nộ ái ố của nhân vật số một. Nhân vật số một cũng là người, cũng có thất tình lục dục. Lúc ông cao hứng, báo cáo công tác có lẽ sẽ lập được một ít công to. Lúc ông tức giận, có lẽ mọi chuyện không thể làm được, hơn nữa còn có khả năng để lại ấn tượng xấu.
Liễu Tinh Nhã vừa mới bước đi, sau đó Diệp Lâm đã từ văn phòng Bí thư bước ra, hai mắt ửng đỏ, vội vàng cúi đầu rời đi, không để ý đến Quan Doãn. Dáng dấp của cô vẫn thon thả tuyệt vời, quần áo mùa đông dày cộm vẫn không che giấu được dáng người mà cô đã bỏ công duy trì. Chỉ có đôi vai run rẩy cho thấy được sự tổn thương và cô đơn trong lòng cô.
Sao lại như vậy được? Trong lòng Quan Doãn có một tia bất đắc dĩ. Người trong quan trường, sợ nhất là những lời đồn đại nhảm nhí. Dù Tưởng Tuyết Tùng và Diệp Lâm có quan hệ tình cảm kín đáo, cũng không cần phải làm om sòm trong phòng làm việc. Nếu truyền ra ngoài, dẫn đến dị nghị của các cấp trong Thành ủy, chẳng lẽ không phải khiến Hô Diên Ngạo Bác hài lòng sao?
Bí thư Tưởng luôn là người biết kiềm chế, sao lại nhất thời không kiểm soát được?
- Quan Doãn, cậu tới đây.

Đang lúc Quan Doãn còn nghi hoặc khó hiểu, thì giọng nói của Tưởng Tuyết Tùng từ bên trong vọng ra, lãnh đạm mà thong dong, tựa như nãy giờ chẳng xảy ra chuyện gì vậy.
Quan Doãn vội đẩy cửa bước vào:
- Bí thư Tưởng.
- Giao một nhiệm vụ cho cậu.
Vẻ mặt Tưởng Tuyết Tùng rất bình tĩnh.
- Chỉnh sửa lại những tiền lệ của một số khu kinh tế mới thành công ở các nơi trong cả nước, tập hợp một ít tài liệu cho tôi.
Sắc mặt Tưởng Tuyết Tùng trầm tĩnh như nước, nhưng nếu quan sát thật cẩn thận, có thể thấy được sự tức giận trong mắt ông. Thì ra là vì quan hệ giữa Quan Doãn và ông quá gần gũi nên mới có thể thấy được. Nếu đổi lại là người khác căn bản không thể thấy được sự biến hóa khẽ như vậy trên mặt Tưởng Tuyết Tùng.
Quan Doãn suy nghĩ cũng hiểu được ý của Tưởng Tuyết Tùng. Nếu là người khác, thì sau khi thay hình đổi dạng luận văn của Liễu Tinh Nhã rồi chiếm làm của riêng. Nhưng Quan Doãn thì không. Hắn có nguyên tắc của mình, cũng có quan điểm của riêng mình, liền chân thật nói:
- Vừa rồi Phó trưởng ban thư ký Liễu có tới, đưa một tập luận văn, là tập hợp suy nghĩ về cả hai mặt của các khu kinh tế mới phát triển trong cả nước…
Trước đó, Liễu Tinh Nhã cũng đã hiến kế hành động với Tưởng Tuyết Tùng, cũng là báo cáo về cách nhìn về các khu kinh tế mới phát triển. Chỉ thị phê duyệt của Tưởng Tuyết Tùng vẫn còn đang rõ mồn một trước mắt Quan Doãn: “Quan điểm của báo cáo rất mới mẻ độc đáo. Góc nhìn cũng rất độc đáo, có thể lấy làm nền tảng để phát triển kinh tế, đề nghị nghiên cứu sâu hơn về quy hoạch chỉnh thể khu kinh tế mới cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân, rồi viết lại lần nữa”. Có thể thấy được, Tưởng Tuyết Tùng cũng có chút tán thưởng tài năng của Liễu Tinh Nhã.


- Mang ra cho tôi xem.
Trong mắt Tưởng Tuyết Tùng xuất hiện tia ngạc nhiên mừng rỡ, lấn át cả tức giận.
Kiềm chế tình cảm, khống chế cảm xúc là tố chất cơ bản mà người trong quan trường nhất định phải có. Nếu không thể làm được, rất xin lỗi. Lòng dạ không sâu, kiềm chế không đủ, sớm muộn gì cũng tự hại chính mình.
Theo lý, phát biểu của Bí thư trên nguyên tắc là do thư ký hoặc Trưởng ban thư ký viết thay, còn sau lưng mỗi quyết sách của Bí thư hay là bài phát biểu có tầm quan trọng cao, đều phải xuất phát từ Phòng Nghiên cứu chính sách. Trình độ lý luận chính trị và nghiên cứu phương châm quốc gia một cách chuyên nghiệp của Phòng Nghiên cứu chính sách thì thư ký và Trưởng ban thư ký không thể sánh bằng, thật sự phải mong họ chỉ dẫn. Phòng Nghiên cứu chính sách mới là phụ tá cao cấp và cán bộ tham mưu cao cấp của Bí thư.
Nhưng Tưởng Tuyết Tùng không để Phòng Nghiên cứu chính sách làm dự thảo mà lại để Quan Doãn bắt tay vào làm. Thứ nhất là tin tưởng vào tầm nhìn và trình độ của Quan Doãn, thứ hai là những bài văn sặc mùi lý luận của đám người ở Phòng Nghiên cứu chính sách luôn không hợp khẩu vị của ông.
Các tay trong Phòng Nghiên cứu Chính sách đều là cán bộ tham mưu cao cấp, nếu được nhân vật số một tán thưởng, đồ thị lên chức cũng rất khả quan, nhưng phiêu lưu cũng lớn. Nếu phương hướng lý luận không hợp ý nhân vật số một, cũng có thể phát sinh tình huống bị nhân vật số một không ngó ngàng đến. Tình hình hiện nay ở Hoàng Lương rõ ràng là như thế. Nghiên cứu lý luận của Phòng Nghiên cứu chính sách khó lọt vào mắt Tưởng Tuyết Tùng, rất ít khi được Tưởng Tuyết Tùng chấp nhận.
Chuyện đại sự như đường lối phát triển kinh tế của khu kinh tế mới – thật ra phương hướng phát triển kinh tế của khu kinh tế mới chỉ là một bức ảnh thu nhỏ, là trọng tâm, nhưng lại là chiến trường để Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác đấu sức, trên thực tế, đấu tranh về phương hướng phát triển khu kinh tế mới chính là đấu tranh về đường lối phát triển của thành phố Hoàng Lương – Phòng Nghiên cứu chính sách bị vứt qua một bên, tin rằng đám người trong Phòng Nghiên cứu chính sách vô cùng buồn bực.
Quan Doãn và Phòng Nghiên cứu chính sách chưa từng giao tiếp, còn chuyện phương hướng lý luận của Phòng Nghiên cứu chính sách có phải không hẹn mà gặp với ý định của Hô Diên Ngạo Bác hay không, hắn không thể hiểu hết, nhưng Phòng Nghiên cứu chính sách bị Tưởng Tuyết Tùng lạnh lùng như thế, hắn thầm tiếc thay cho Chủ nhiệm Phòng Nghiên cứu chính sách Phùng Khiết. Ngày nào Tưởng Tuyết Tùng còn giữ chức thì Phùng Khiết không có cơ hội nổi danh rồi.
Đưa tập luận văn của Liễu Tinh Nhã lên xong, Quan Doãn đứng nghiêm một bên, lẳng lặng chờ chỉ thị tiếp theo của Tưởng Tuyết Tùng.
Tưởng Tuyết Tùng mải miết xem, đọc rất chăm chú, không phải đọc lướt qua, mà đọc từng câu từng chữ. Đại khái xem khoảng hơn mười phút, ông nhẹ nhàng đặt luận văn xuống, gỡ kính, dụi dụi mắt, nói đầy thấm thía:

- Quan Doãn, sau này cậu nhớ theo học Liễu Tinh Nhã bản lĩnh viết luận văn lý luận. Viết chữ đẹp tất nhiên là chuyện tốt, nhưng thành câu thành chữ mới hay, nhất là hiện nay ngày càng chú trọng đến nghiên cứu lý luận, cần thiết phải có đó.
Quan Doãn hiện giờ là thư ký, nếu tiến thêm một bước làm Phó Trưởng ban thư ký hoặc Trưởng ban thư ký, nhất định phải có ngòi bút cứng rắn, vừa động đến thì trong lòng đã phải có đầy đủ chi tiết, hạ bút đã phải tuôn ra nghìn lời, hắn bèn cung kính nói:
- Sau này tôi nhất định nâng cao trình độ lý luận, sẽ cố gắng học hỏi Phó trưởng ban thư ký Liễu nhiều hơn.
- Luận văn này của Liễu Tinh Nhã có sức bật tốt, chủ đề mới mẽ, tuy nhiên vẫn còn vài quan điểm có thể thương thảo lại. Thế này đi, cậu dựa theo luận văn của anh ta làm lại một chút, khi đó luận văn này đã tập hợp cơ sở đầy đủ lần nữa, nhấn mạnh sự lựa chọn và điều kiện của Hoàng Lương cùng các tiền lệ thành công của mười mấy khu kinh tế mới liền kề thành phố để làm điển hình…
Tưởng Tuyết Tùng trả luận văn lại cho Quan Doãn:
- Cho cậu thời gian ba ngày, thế nào, có lòng tin không?
- Dạ được!
Quan Doãn mừng thầm trong lòng. Luận văn của Liễu Tinh Nhã từ dàn bài đến độ cao, hắn tự nhận thấy là không theo kịp. Dù sao thời gian hắn vào quan trường cũng rất ngắn ngủi, kiến thức lý luận không được đầy đủ. Tưởng Tuyết Tùng bảo hắn chỉnh sửa bài văn của Liễu Tinh Nhã, chẳng khác nào dìu hắn lên ngựa. Sau khi luận văn này được lên sàn diễn, nhất định sẽ công bố tên của cả hắn và Liễu Tinh Nhã.
Quan Doãn không lưu tâm đến vấn đề ký tên trên luận văn, mà là lưu tâm đến cơ hội xuất hiện trước mặt toàn bộ lãnh đạo thành phố. Nếu cuối cùng luận văn được Tưởng Tuyết Tùng chấp nhận, rất có khả năng sẽ được thực thi, từ đó khiến quan điểm của hắn ảnh hưởng đến từng cán bộ Đảng viên cấp trung tầng trở lên. Quyền lực lớn nhất của một người không phải là có uy phong được nhiều người ủng hộ, cũng không phải quyền thế một lời có thể định được sống chết của người khác, mà là các hành động của người khác phải theo quy tắc tư tưởng của mình.
Tư tưởng cao hơn tất cả.
Bí thư sở dĩ có sức ảnh hưởng lớn hơn Chủ tịch thành phố chính vì nắm được được hình thái ý thức, nắm được được công tác tư tưởng. Quan Doãn rất biết ơn Tưởng Tuyết Tùng đã cho hắn cơ hội quý giá thế này. Chỉnh sửa luận văn là một chuyện, nhưng thật ra Tưởng Tuyết Tùng cố ý bồi dưỡng cho lý luận của hắn liên hệ với thực tế một lần, rất có ích đối với sự trưởng thành sau này của hắn.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Quan Doãn, sau khi Tưởng Tuyết Tùng tung ra luận văn đã được sửa chữa, lại nâng chén trà lên uống. Quan Doãn thấy chén trà không còn nước, bèn vội và châm trà vào.
Sau khi chậm rãi nhấp một ngụm nước trà, ánh mắt Tưởng Tuyết Tùng như xuân phong quất vào mặt, dừng lại trên mặt Quan Doãn, khẽ mỉm cười.

- Ban tổ chức cán bộ đã muốn đề bạt cậu làm trưởng phòng, có trưng cầu ý kiến của tôi, tôi đồng ý rồi. Quan Doãn, cậu mới hai mươi bốn tuổi đã lên được chức trưởng phòng, xem như đường làm quan rộng mở rồi, nhất định không được kiêu ngạo, không được nóng vội, phải tiếp tục duy trì tác phong làm việc khiêm tốn cẩn thận.
Quả nhiên, quả nhiên… Tưởng Tuyết Tùng đào tạo cả hai mặt. Nếu chuyện luận văn là bồi dưỡng cho Quan Doãn bản lĩnh liên hệ lý luận với thực tiễn, thì chuyện đề bạt lên trưởng phòng là khiến Quan Doãn danh xứng với thực, trở thành thư ký số một Thành ủy sáng chói. Trận chiến cuối cùng ở Hoàng Lương cũng sắp tàn, Tưởng Tuyết Tùng tận tâm bồi dưỡng Quan Doãn, cố nhiên có ý khiến Quan Doãn không còn hi vọng rút lui, cũng là biểu hiện sự xem trọng và tin tưởng tuyệt đối của ông đối với Quan Doãn.
- Cảm tạ Bí thư Tưởng cất nhắc, tôi nhất định sẽ làm tốt công tác của mình, không phụ kỳ vọng của Bí thư Tưởng.
Quan Doãn hiểu rõ, một người cho dù có chỗ dựa, khi bước những bước đầu tiên trên đường làm quan, cũng cần người dẫn đường quan trọng trong quan trường. Nếu người cất nhắc hắn lên phó phòng, dẫn hắn vào cửa quan trường là Lãnh Phong, thì người đưa hắn đến cánh cửa tiếp theo của quan trường chính là Tưởng Tuyết Tùng.
Người trong quan trường luôn trong cuộc chạy đua tiếp sức. Mỗi một giai đoạn đều phải có người nâng đỡ và thúc đẩy mới có thể tăng tốc đi tới. Quan Doãn cúi chào Tưởng Tuyết Tùng, rồi xoay người đi ra ngoài, trong lòng lại dâng lên tình cảm mãnh liệt và bi tráng. Từ lúc ở huyện Khổng bị ghẻ lạnh hơn một năm, đến lúc chuyển lên phó phòng, lại từ chức phó phòng trong mấy tháng ngắn ngủi đã được thăng lên làm trưởng phòng. Cuộc đời chìm nổi, trải qua bao chuyện lòng người thay đổi, cũng đã trải qua biết bao mưa gió.
Trong thời gian đó, Hạ Lai bị thương nặng, đối phương lấy cái chết bức bách, đả kích ngấm ngầm hay công khai, đủ loại phong ba, Quan Doãn đều đã đi qua. Cho đến hôm nay, khi hắn ngẩng cao đầu trong tòa nhà Thành ủy sừng sững, khi hắn dựa vào thân phận trưởng phòng hai mươi bốn tuổi, là thư ký số một trẻ tuổi nhất Hoàng Lương, khiến vô số người ngưỡng mộ, chỉ có mỗi mình hắn hiểu rõ, tất cả những gì hắn có, đều là sự phấn đấu, giao tranh và ý chí bất khuất, chiến đấu để giành chiến thắng!
Sau khi tan ca, Quan Doãn đi xuống lầu tìm quán ăn cơm, giữa đường đi thì điện thoại reo vang. Nhìn thấy số điện thoại, Quan Doãn bước nhanh hơn, đến nơi không có người mới nghe điện thoại.
- Lãnh đạo, mấy thứ đó đã giao cho tổng biên Lý rồi.
Giọng Sở Triều Huy mờ mịt như trong đám sương mù, như nước lạnh lạnh lẽo bức người.
- Tôi đang ở cùng Lưu Bảo Gia. Còn tin xấu khác là Trịnh Lệnh Đông sắp không xong.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận