Quan Vận

Sở Triều Huy đang chiến đấu kịch liệt dũng mãnh với Đới Kiên Cường vẫn chưa phân thắng bại. Trong lúc hai người đang tung hết sức muốn đánh cho đối phương bò càng một lần, không ngờ lại bị người bất ngờ bao vây.
Định thần nhìn lại, chí ít cũng có hơn mười người đặc công đang xông tới, cầm vũ khí trong tay, bao vây cả mấy người lại. Thấy tình cảnh này, Sở Triều Huy và Lưu Bảo Gia đưa mắt nhìn nhau, bó tay chịu trói.
Tránh voi chẳng xấu mặt nào. Dựa vào những vũ khí mà các đặc công đó được trang bị, có thể thấy được, hẳn đó là đại đội đặc công của Sở Công an tỉnh. Hơn nữa võ trang đầy đủ, công phu quyền cước lại cứng rắn, cũng là song quyền nan địch tứ thủ.
Sau khi Sở Triều Huy và Lưu Bảo Gia thôi không chống cự nữa, Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm cũng giơ tay xin hàng.
Đám đặc công tiến lên tách bốn người ra. Người cầm đầu khoảng chừng ba mươi tuổi, mắt to, mặt chữ điền, có vẻ lạnh lùng. Nếu Quan Doãn ở đây, chỉ cần liếc mắt nhìn đã nhận ra ngay, đó chẳng phải ai khác mà chính là người lần trước cứu hắn khỏi cơn nguy khốn trên đường từ Hoàng Lương đến thành phố Yến, Đội trưởng Chi đội đặc công của Sở Công an tỉnh, Trương Triết Thành.
Trương Triết Thành lần lượt hỏi từng người. Anh ta gặp Lưu Bảo Gia, khi từ miệng Lưu Bảo Gia biết được Sở Triều Huy cũng là người của Quan Doãn, liền vung tay lên, lặng lẽ thả Lưu Bảo Gia và Sở Triều Huy đi, rồi dẫn Trịnh Lệnh Đông, Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm đi mất.
Không ngờ mọi chuyện có thể kết thúc như vậy, Sở Triều Huy và Lưu Bảo Gia nhìn Trịnh Lệnh Đông mồm đầy máu tươi không biết sống chết ra sao được xe cứu thương hú còi ầm ĩ đưa đi, còn Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm cũng bị đưa lên xe cảnh sát, hai người nhất thời không nói được gì, không biết nhiệm vụ này xem như thành công hay là thất bại rồi.
Sở Công an tỉnh sao lại ngang nhiên nhúng tay như vậy?
Qua một lúc lâu sau, Lưu Bảo Gia đứng trên mặt sân nát bấy, đột nhiên hai chân mềm nhũn, đặt mông ngồi xuống bậc thềm trước cửa. Anh ta uể oải phẩy tay với Sở Triều Huy:
- Báo cáo tình hình với anh Quan đi, xin chỉ thị từng bước một, xem phải làm sao bây giờ.
Sở Triều Huy liền gọi điện thoại cho Quan Doãn.

Nếu việc Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm muốn giết Trịnh Lệnh Đông không làm Quan Doãn khiếp sợ, nhưng nếu Sở Công an tỉnh đang yên lành lại ngang nhiên ra tay,vào thời điểm mấu chốt lại từ trên trời rơi xuống, đoạt lấy nhân chứng quan trọng trong tay Sở Triều Huy, còn mang đi cả hai lá bài tẩy cuối cùng của Trịnh Thiên Tắc. Hắn bỗng nhiên bừng tỉnh, trùng hợp như vậy, sau lưng khẳng định có người mật báo.
Từ đầu đến cuối, luôn có một bàn tay khổng lồ không nhìn thấy được đẩy Trịnh Thiên Tắc rơi đài. Hắn hoài nghi Hoàng Hán là lực lượng phá hoại lớn nhất bên trong thành lũy của Trịnh Thiên Tắc. Thành lũy thông thường đều bị công phá từ bên trong. Quan Doãn biết rằng, nếu không có một bàn tay khổng lồ nấp phía sau, có mặt ở khắp mọi nơi mà thúc đẩy - trước đây mặc kệ bàn tay đó đã làm gì, giờ đã đồng hành với hắn, vẫn muốn đánh bại Trịnh Thiên Tắc – thì Trịnh Thiên Tắc cũng không nhanh chóng bước đến bờ vực như vậy.
Bàn tay khổng lồ này chẳng lẽ chính là Hoàng Hán?
Nếu là Hoàng Hán, thì không thể như vậy được. Hoàng Hán không phải là người của Tưởng Tuyết Tùng, không phải là người của Thôi Đồng, cũng không phải là người của Hô Diên Ngạo Bác. Bề ngoài y là người của Trịnh Thiên Tắc, nhưng thật ra chính là nhân vật nằm vùng của Sở Công an tỉnh xếp vào bên cạnh người Trịnh Thiên Tắc sao?
Bắt đầu từ lúc mất đi Đạt Giang Hữu, đến lúc Phong Huống bị bắn chết, Trịnh Hàn bị bắn chết… một loạt sự kiện xảy ra khiến Trịnh Thiên Tắc bị hao tổn nguyên khí rất nhiều. Sau đó, khi xảy ra chuyện Trịnh Lệnh Đông, bàn tay khổng lồ bí mật dường như đã yên tĩnh, dường như không hề nhìn thấy Trịnh Lệnh Đông bỏ trốn, không hề có chút động tĩnh nào, khiến Quan Doãn dường như không suy đoán được là bàn tay khổng lồ này muốn thay thế Trịnh Thiên Tắc.
Vì nếu quả thật là muốn thay thế Trịnh Thiên Tắc, thì sau khi gạt bỏ được tay chân thân tín của Trịnh Thiên Tắc, lợi dụng Trịnh Lệnh Đông châm một ngòi nổ lớn ở Học viện Tiến Thủ, cuối cùng đốt cho Trịnh Thiên Tắc không còn tro xương, cũng chính là lúc nên dùng hết sức truy đuổi tàn quân, sao bàn tay bí mật này lại ngược lại, không có một tia động tĩnh, tựa hồ không hề quan tâm đến Trịnh Lệnh Đông, chẳng lẽ là hắn đoán sai?
Nhưng sau khi biết được tin đặc công của Sở Công an tỉnh đột nhiên từ trên trời rơi xuống, chẳng những mang Trịnh Lệnh Đông đi, còn muốn một mẻ lưới bắt cả hai lá bài tẩy cuối cùng của Trịnh Thiên Tắc, Quan Doãn lại càng sợ hãi. Bàn tay khổng lồ bí mật chẳng những không dừng tay, càng không phải là không muốn thay thế Trịnh Thiên Tắc, mà y thông minh như rắn, giảo hoạt như cáo. Y biết rất rõ Trịnh Thiên Tắc, biết Trịnh Thiên Tắc còn có quân bài cuối cùng chưa lật ra, đợi đến khi Trịnh Thiên Tắc vì tự bảo vệ mình, đến đường cùng không thể không tung ra lá bài tẩy, y mới thình lình ra tay.
Không ra tay thì thôi, đã ra tay tất trúng, chính là đã dò xét được nội tình của Trịnh Thiên Tắc.
Tin rằng Trịnh Lệnh Đông bị Sở Công an tỉnh mang đi, Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm cùng bị bắt, giờ Trịnh Thiên Tắc đã mất đi toàn bộ lực lượng, như nằm trên thớt, ngoài việc mặc tình cho người chém giết, gã không còn khả năng xoay người.
Một người ngay cả lá bài tẩy trong tay mình cũng mất đi thì ngay cả tư cách đặt cược lần nữa cũng đã mất. Trong quan trường, không có tư cách đặt cược, chẳng khác nào chỉ có hư danh. Nếu để cho mọi chuyện quá lớn, đặt lên cả tính mạng gia đình và bản thân, thì chỉ một con đường là chết.

Quan Doãn thông suốt được chuyện này, không khỏi thầm bội phục bàn tay khổng lồ bí mật kia đã khôn khéo tính kế, thủ đoạn cao minh. Dù hắn không cho rằng bàn tay khổng lồ bí mật kia kéo Trịnh Thiên Tắc một bước xuống vực sâu là vì giúp hắn, nhưng mặc kệ ý đồ của bàn tay khổng lồ bí mật này là gì, ít nhất là nhằm vào Trịnh Thiên Tắc, thì đã là chiến hữu cùng một chiến hào với hắn, cùng hợp lực tác chiến với hắn.
Vấn đề là, người này rốt cuộc có phải Hoàng Hán không?
Trước hết cứ mặc kệ y rốt cuộc là ai, Quan Doãn cố định thần lại, nói với Sở Triều Huy:
- Triều Huy, anh và Bảo Gia lập tức trở về Hoàng Lương, chuyện thành phố Yến, trước cứ tạm để vậy đã. Nếu Sở Công an tỉnh đã ra mặt, chuyện cũng đã công khai rồi, cứ chính thức mà tính thôi.
- Được, tôi và Bảo Gia trước khi trời tối sẽ về đến Hoàng Lương.
Sở Triều Huy làm việc rất gọn gàng dứt khoát, không hề dây dưa dài dòng. Anh ta nói xong liền cúp điện thoại.
Quan Doãn cất bước đến căn tin, trong lòng vẫn suy nghĩ. Sở Công an tỉnh sớm không ra mặt, muộn không ra mặt, xuất hiện thật là đúng lúc. Quả là đúng với câu nói: tới sớm không bằng tới đúng lúc. Cũng không biết Trịnh Lệnh Đông còn sống hay đã chết. Chết rồi thì thôi, nếu cứu sống được, không biết có thể tiết lộ với Sở Công an tỉnh bao nhiêu chứng cứ phạm tội của Trịnh Thiên Tắc?
Trước đây Trịnh Lệnh Đông đã giao ra một phần chứng cứ. Vì địa điểm bí mật, Quan Doãn phải đợi Sở Triều Huy quay về mới có thể lấy ra được. Cuối cùng Trịnh Lệnh Đông cất giấu bao nhiêu chứng cứ xác thực, giờ vẫn chưa biết được, nhưng tin rằng cũng đủ cho Trịnh Thiên Tắc rơi đài.
Đi được nửa đường, gặp được Thái Diễm Lệ đang đi tới.
- Bí thư Thái.

Quan Doãn chủ động chào Thái Diễm Lệ, thấy Thái Diễm Lệ từ hướng căn tin đi về, bèn cười:
- Bí thư Thái cũng đến căn tin sao, trong nhà không nấu cơm à?
Thái Diễm Lệ cười ha ha, mở cặp lồng cho Quan Doãn nhìn:
- Bánh bao ở căn tin hôm nay đấy. Vị đầu bếp này tay nghề thật tuyệt, bánh bao do ông ta làm ăn rất ngon. Tôi thích ăn nhất bánh này của ông ta. Loại này ăn một cái đã muốn có mười cái.
- Thật ngon như vậy sao?
Quan Doãn và Thái Diễm Lệ cũng không thân lắm. Nhưng trước hết Thái Diễm Lệ là người phụ nữ duy nhất trong các lãnh đạo chủ chốt của Thành ủy, thứ hai cô bình thường rất khiêm tốn nhưng thiết thực, trước sau vẫn luôn nấp sau lưng Tưởng Tuyết Tùng và Thôi Đồng, dường như không tồn tại, khiến cho người ta có cảm giác cô vô cùng hiền lành, nên hắn sẵn lòng trò chuyện thêm vài câu, mong hiểu cô nhiều hơn:
- Tôi cũng phải lấy mấy cái, mang về đông lạnh cũng được.
- Tôi thấy thư ký Quan, ở một mình thì phải học cách tự chăm sóc mình, đừng ỷ vào tuổi trẻ khỏe mạnh mà làm mọi chuyện. Tôi nói cho anh biết, chồng tôi lúc còn trẻ chuyên uống nước lạnh ăn cơm sống, kết quả là giờ ngày nào cũng đau bụng, mới vừa bớt, phải ở trong trại an dưỡng đó.
Chồng của Thái Diễm Lệ không ở bên cạnh cô. Trong Thành ủy ai cũng biết, chồng cô là giáo sư đại học, công tác ở thành phố Yến, nghe nói thường xuyên phải nhập viện, nên cô và chồng cô đã ở riêng hai năm. Vì tính cách của cô thoải mái, lại có ưu thế là phụ nữ, nên luôn tự cười, cho rằng mình là người vợ được thưởng thức mùi vị của vị hôn thê.
- Cảm ơn Bí thư Thái đã quan tâm.
Quan Doãn vỗ ngực:
- Tôi thật sự khỏe mạnh mà, ha ha…

- Dù là người khỏe mạnh cũng không chịu nổi tai nạn giao thông.
Máy hát của Thái Diễm Lệ vừa mở, dường như có nhiều tiếng nói chung với Quan Doãn. Cô đứng dưới cây ngô đông trước cửa căn tin, không đi, một tay xách cặp lồng, u oán nói:
- Cục trưởng Trịnh nhập viện rồi, về phải đi thăm gã nữa. Thiên Tắc này vốn rất mạnh, chuyện gì cũng muốn tự làm. Hoàng Lương lớn như vậy, một người có bản lĩnh thế nào cũng sao có thể làm hết được? Tôi trước kia từng khuyên gã rồi, đừng liều mạng quá, sớm muộn gì Hoàng Lương cũng là thiên hạ của người trẻ tuổi, kết quả cũng bị đau bao tử. Vì vấn đề đau bao tử này mà gã luôn hỏi tôi ăn gì cho tốt. Tôi nói cho gã biết, mười dạ dày, chín nuôi dưỡng, nhất là bệnh bao tử mãn tính, trị không hết được, chỉ có thể nuôi dưỡng thôi…
Tin Trịnh Thiên Tắc gặp tai nạn xe, Quan Doãn đương nhiên cũng có nghe. Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ xem như là tai nạn giao thông bình thường. Tình huống cụ thể của tai nạn giao thông còn chưa đến tay Thành ủy. Còn cuộc đối thoại giữa Hoàng Hán và Trịnh Thiên Tắc thì hắn không biết chút gì.
Lời nói của Thái Diễm Lệ dường như là kể lể việc nhà, lải nhải liên tục, chẳng khác nào một phụ nữ trung niên bình thường. Nhưng những lời nói vô tình của cô rơi vào tai Quan Doãn, lại khiến Quan Doãn có cú sốc trong lòng, bỗng nhiên hai mắt sáng rỡ, dường như đã bắt được giải đáp cho vấn đề đã suy nghĩ trăm lần không có kết quả.
Thái Diễm Lệ là Bí thư Đảng ủy Công an, Trịnh Thiên Tắc là Cục trưởng Cục Công an, công tác của hai người có liên quan chặt chẽ, quan hệ thân thiết cũng là chuyện bình thường, thậm chí nếu quan hệ giữa cô và Trịnh Thiên Tắc không thân thiết thì mới khiến người ta ngạc nhiên. Nhưng Quan Doãn đến Hoàng Lương thời gian không ngắn, nhưng dường như chưa từng nhận thấy Thái Diễm Lệ thân thiết với Trịnh Thiên Tắc, và hắn cũng chưa từng phát hiện cô có mối quan hệ không tệ nào với bất kỳ Ủy viên thường vụ Thành ủy nào cả.
Hơn nữa, bình thường cô khiêm tốn đến dường như không hề tồn tại. Mỗi lần Hoàng Lương có chuyện lớn, Quan Doãn đều không để ý đến sức ảnh hưởng của Thái Diễm Lệ. Cho đến hôm nay, khi Thái Diễm Lệ và hắn không hẹn mà gặp, lại lải nhải trước mặt hắn như phụ nữ kể chuyện nhà, trong lòng của hắn thình lình khởi động một ý tưởng mà hắn đã bỏ qua từ lâu, trong nháy mắt khiến hai mắt hắn sáng rỡ, như rẽ mây nhìn thấy mặt trời, trong đầu không kiềm chế được, xuất hiện một ý niệm khiến hắn giật mình.
Nếu như người đi từ bên trong khiến thế lực của Trịnh Thiên Tắc tan rã, cũng lôi cả Trịnh Thiên Tắc vào vũng bùn thật sự là Hoàng Hán, mà Hoàng Hán không phải là người của Tưởng Tuyết Tùng hay Hô Diên Ngạo Bác, cũng không phải là người của Thôi Đồng, thôi được, mặc kệ y là người của ai, bên trong Thành ủy Hoàng Lương này, nhất định phải có một lãnh đạo chủ chốt ủng hộ y. Người này đúng là được phân công quản lý hệ thống công an, Bí thư Đảng ủy Công an Thái Diễm Lệ!
Hoàng Hán là người của Thái Diễm Lệ!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận