Quan Doãn cầm trong tay bản thảo đã sửa đưa cho Tưởng Tuyết Tùng:
- Bí thư Tưởng, bản thảo về phát triền kinh tế cả nước đây, xin anh xem qua
Tưởng Tuyết Tùng cầm bản thảo, chỉ nhìn lướt qua, không nhìn kỹ, tiện tay bỏ sang một bên:
- Chữ ký của cậu là do Liễu Tinh Nhã thêm vào?
- Vâng.
Quan Doãn thành thật trả lời.
Tưởng Tuyết Tùng vừa nhắc tới đã bỏ qua, có một số việc chỉ vần nhìn qua hiện tượng đã thấy được bản chất, chỉ cần hiểu là đủ rồi, muốn nói toạc thì không có ý nghĩa, y trực tiếp đề cập đến một vấn đề khác:
- Chậu cảnh mỹ nhân, cậu xử lý một chút, đừng để ở văn phòng.
- Được,
Quan Doãn nhận lời, thấy Tưởng Tuyết Tùng vào văn phòng, trong lòng không khỏi nghĩ đến lần trước ông rất giận dữ với Diệp Lâm, mơ hồ cảm thấy sự việc không đúng chỗ nào, nhưng ngược lại không dám hỏi, chỉ có thể làm theo.
Khi đang nghĩ xem đem bồn cảnh đặt nơi nào thích hợp, Lãnh Nhạc lại đến.
Năm mới đi làm, Lãnh Nhạc đến trễ một ngày, cũng không biết có chuyện gì khiến y trễ nãi, y tiến vào phòng thân thiết bắt tay Quan Doãn:
- Thế nào, năm mới có vui không?
- Tốt, mọi chuyện đều tốt.
Quan Doãn vừa thấy Lãnh Nhạc cũng tỏ ra thân thiết,
- Trưởng ban thư ký quay lại rồi hả?
- Đúng vậy, ở Bắc Kinh mấy ngày.
Lãnh Nhạc nhướn mày.
- Sụ tình của anh ở Bắc kinh, tôi có nghe nói, không tệ, có quyết đoán. Một người, nếu khi còn trẻ mà không có quyết đoán, tới già hối hận cũng đã muộn.
Quan Doãn cười, không nói tiếp về hành trình ở Bắc Kinh, hỏi một câu:
- Nghe nói Lãnh Tử Thiên muốn đầu quân ở Hoàng Lương?
Lãnh nhạc hơi ngạc nhiên, lắc đầu cười:
- Tin tức của cậu thật là nhanh nhẩu. Tôi cũng vừa nghe nói. Sự tình của Tử Thiên, tôi không xen vào, y nếu không đến tìm tôi, tôi coi như không biết.
Lời nói này có rất nhiều hàm ý, cũng làm cho cho người mơ tưởng viễn vông, ngụ ý chính là tuy rằng cùng nhà Lãnh ở Bắc Kinh, nhưng tư tưởng không giống nhau. Chuyện Lãnh Tử Thiên đầu tư không có nói qua cho Lãnh Nhạc biết, cũng nói lên được rằng, Lãnh Nhạc ở nhà họ Lãnh. Cũng không được coi trọng.
Quan Doãn không có ý định tìm tòi nghiên cứu mâu thuẫn nội bộ của nhà họ Lãnh, hắn cũng rõ thế gia tuy rằng lớn, nhưng mâu thuẫn bên trong không dễ dàng để cho người ngoài biết. Nhà lớn nghiệp lớn, mâu thuẫn cũng lớn, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lãnh Tử Thiên đến Hoàng Lương đầu tư, không nói qua cho Lãnh Nhạc biết xem như bỏ, sau khi đi vào Hoàng Lương, cũng không gặp qua Lãnh Nhạc một lần, xem như quá lên mặt rồi, hoặc là nói, Lãnh Tử Thiên có thái độ xem thường hờ hững với Lãnh Nhạc. Chẳng lẽ nói, Lãnh Nhạc vẫn không có chỗ đứng trong nhà họ Lãnh.
Theo tuổi tác suy đoán, Lãnh Tử Thiên là thế hệ sau của Lãnh Nhạc.
Như vậy có thể nghĩ, Quan Doãn có vai phần thông cảm cho Lãnh Nhạc, liền nghĩ tới cảnh ngộ Lãnh Phong bị nhà họ Lãnh vứt bỏ. Trong lòng càng coi thường nhà họ Lãnh.
- Đúng rồi Trưởng ban thư ký, Bí thư có một chậu cảnh xử lý, anh xem...
Quan Doãn bỗng nhiên nghĩ ra kế, đã nghĩ đem bồn cảnh tặng cho Lãnh Nhạc, coi như là hắn mượn hoa hiến phật, chủ yếu là bồn cảnh của Hô Diên Ngạo Bác tặng. Hắn ném ra ngoài cũng không thích hợp.
- Được, văn phòng của tôi đang lúc thiếu chậu cảnh, đặt vào phòng làm việc của tôi.
Lãnh Nhạc cười, vỗ vai Quan Doãn, cất bước đi đến phòng của Tưởng Tuyết Tùng.
- Làm phiền cậu.
Quan Doãn gật đầu, đứng dậy dời bồn cảnh, đến văn phòng của Lãnh Nhạc.
Văn phòng của Trưởng ban thư ký Thành ủy cùng tầng với văn phòng Bí thư Thành ủy, văn phòng bộ máy chính phủ đều ở trên lầu, theo lý thuyết, từ văn phòng của Tưởng Tuyết Tùng đến văn phòng của Lãnh Nhạc, tuy chỉ cách khoảng mười mấy mét, người mà không muốn gặp không nên gặp, nhưng thật trùng hợp, Quan Doãn mới đi ra, ngẩng đầu nhìn lên, lại đụng phải Thái Diễm Lệ.
Thái Diễm Lệ cũng ngạc nhiên, văn phòng của Bí thư Đảng ủy Công an ở cùng tầng, thật là ly kỳ, một người đồng hành cùng Thái Diễm Lệ chính là… Lưu Dương.
Thư ký Chủ tịch thành phố và Bí thư Đảng ủy Công an đồng hành, cảm thấy có gì không đúng, chủ yếu cũng là Lưu Dương chuyện trò vui vẻ cùng Thái Diễm Lệ, dường như không phải là chuyện công, mà là đang nói say sưa về một vấn đề gì đó.
Quan Doãn không hẹn mà gặp, sắc mặt Thái Diễm Lệ thay đổi, sắc mặt Lưu Dương bỗng nhiên cũng thay đổi, giống như bị Quan Doãn biết được bí mật, tuy nhiên khi y thấy trong tay Quan Doãn xách bồn cảnh, sắc mặt lại càng thay đổi, bước chân dừng lại.
- Bí thư Thái.
Quan Doãn chào hỏi, lại gật đầu cười với Lưu Dương.
- Thư ký Lưu.
- Thư ký Quan, đi đâu vậy, chuyển nhà à?
Thái Diễm Lệ cười quan sát chậu cảnh trong tay của Quan Doãn,
- Bồn cảnh này khá đẹp, làm sao vậy, cậu muốn đem đi đâu?
Quan Doãn đột nhiên nhanh trí, vốn muốn nói là đem đến phòng Lãnh Nhạc vội nuốt lời lại, đổi thành:
- Không thích nữa, đang tìm chỗ xử lý nó.
Quả nhiên Thái Diễm Lệ thuận miệng liền tiếp nói:
- Đừng nha, quăng nó đi thật đáng tiếc, nếu không trưng ở phòng làm việc của tôi đi.
- Đây... Chỉ sợ bí thư Thái không nhận.
Quan Doãn làm bộ bất đắc dĩ, nhìn trộm Lưu Dương, sắc mặt Lưu Dương đã xanh mét, đương nhiên, lần trước y tự mình đem chậu cảnh này đến phòng làm việc của Tưởng Tuyết Tùng, lúc ấy còn đắc chí, không ngờ, hiện tại chậu cây lại bị ném đi, trong lòng y ắt hẳn buồn bực.
- Nói cái gì thế, bỉ chi tỳ sương, ngô chi mật đường, cách nhìn mỗi người mổi khác, tôi thích bồn cảnh này, càng xem càng cảm thấy đẹp. Được, nhanh bỏ vào phòng của tôi đi.
Lời nói của Thái Diễm Lệ chân thật thẳng thắn, giơ tay muốn đích thân làm,
- Hay tôi tự mình đem vào?
Quan Doãn vội nói:
- Để tôi, để tôi giúp một tay.
Trong lòng âm thầm cười, tin rằng kế di hoa tiếp mộc này của hắn, khiến cho Lưu Dương vô cùng bối rối, thật đúng là gậy ông đập lưng ông, nhớ ngày đó Lưu Dương hợp tác với Hô Diên Ngạo Bác tác oai tác quái, muốn đem bồn cảnh đưa tới văn phòng của Bí thư Thành ủy, hiện tại ngay trước mặt y lại chuyển giao cho Thái Diễm Lệ, không, phải nói là Thái Diễm Lệ tự mình đem chậu hoa về, thế sự biến hóa, chung quy người tính không bằng trời tính.
Quan Doãn đem bồn cảnh vào phòng của Thái Diễm Lệ —— đây là lần đầu tiên hắn đến phòng của Thái Diễm Lệ, văn phòng được trang hoàng khá đơn giản, ngoại trừ những vật dụng văn phòng ra, không có bài trí dư thừa, giữa phòng có trưng bày một cây hải đường lớn thật bắt mắt
Quan Doãn đặt chậu cảnh ngay bên cạnh cây thu hải đường, khi đang tỉ mỉ sắp xếp cẩn thận, ánh mắt lại rơi xuống thân người đang nép vào dòng nước trong chậu cảnh, lần trước Tưởng Tuyết Tùng bảo hắn nhìn kỹ xem người phụ nữ đó giống ai, sau khi nhìn hắn phát hiện ra giống Ôn Lâm. Nhưng hiện tại trong lúc vô ý thoáng nhìn, trong lòng chấn động, mỹ nhân làm sao là Ôn Lâm, tuy có năm phần giống Ôn Lâm, đã có bảy phần giống... Diệp Lâm!
Quan Doãn lập tức tức giận trong lòng, nếu như nói Hô Diên Ngạo Bác đưa một chậu bồn cảnh mỹ nhân giống Ôn Lâm, nói rõ Hô Diên Ngạo Bác lòng tiểu nhân tính toán chi li. Đến một thư ký nho nhỏ như hắn cũng lấy ra tính, rất quá đáng, như vậy trên thực tế Hô Diên Ngạo Bác đưa chính là một chậu bồn cảnh mỹ nhân quá giống Diệp Lâm. Đã nói lên Hô Diên Ngạo Bác chẳng những ngạo mạn tự đại, hơn nữa rõ ràng là người gây sự, chính là lộ liễu khiêu chiến về phía quyền uy của Tưởng Tuyết Tùng !
Hay cho một Hô Diên Ngạo Bác. Khinh người quá đáng, lấy Diệp Lâm làm bồn cảnh mỹ nhân đem tặng Tưởng Tuyết Tùng, y đúng thật là có can đảm.
Quan Doãn cưỡng chế lửa giận trong lòng, sau khi dọn xong bồn cảnh, gặp Lưu dương cũng theo vào văn phòng Thái Diễm Lệ, hắn liền hướng Lưu Dương gật đầu cười nói:
- Lần trước thư ký Lưu tặng lễ vật, tôi vẫn chưa có trả lễ, có qua mà không có lại là vô lễ, vừa lúc ta có một câu muốn tặng cho thư ký Lưu...
Lưu Dương sắc mặt không sai biệt lắm đã khôi phục bình tĩnh, y ra vẻ thoải mái mà nói:
- Được. Đã sớm nghe nói thư ký Quan là tài tử đại học thủ đô, lời nói thư ký Quan khẳng định cao nhã, tôi chăm chú lắng nghe.
- Làm người phải như gió xuân bao dung vạn vật rộng lớn rộng rãi ôm ấp tình cảm, viết văn phải có nước mùa thu không nhiễm thế tục thâm trầm, cho nên thư phòng của tôi luôn có một câu nói như vậy tự nỗ lực —— xuân phong đại nhã năng dung vật. Thu thủy văn chương bất nhiễm trần!
Quan Doãn thản nhiên cười, tươi cười cao thượng mà khó lường, ánh mắt hắn mỏng như nước, nhìn Lưu Dương như không có gì, là khí độ cỡ nào, kiêu ngạo loại nào.
Sắc mặt Lưu Dương bỗng chốc trở nên trắng bệch —— xuân phong đại nhã năng dung vật. Thu thủy văn chương bất nhiễm trần —— rõ ràng là trào phúng Hô Diên Ngạo Bác bụng chuột ruột gà, là công kích Hô Diên Ngạo Bác làm người không đủ độ lượng, là giáp mặt vẽ mặt không lưu tình chút nào.
Quan Doãn một thư ký nho nhỏ, cưỡi trên đầu Chủ tịch thành phố tiểu tiện, phản rồi! Lưu Dương sắp phát tác tại chỗ, vừa thấy thái độ Quan Doãn bình tĩnh thong dong, không khỏi một chút lại luống cuống rồi, nhớ tới sự tình vốn là do Hô Diên Ngạo Bác đưa bồn cảnh dựng lên trước, thật đúng là không tiện ngay trước mặt Thái Diễm Lệ cùng Quan Doãn cãi nhau, nếu chẳng may nhất thời nói lỡ lời, chân tướng bồn cảnh truyền đến trong tai Thái Diễm Lệ, là nói dễ không dễ nghe rồi.
Lưu Dương đành phải ngậm bồ hòn, cũng không còn tâm ở lại văn phòng Thái Diễm Lệ , miễn cưỡng cười nói:
- Lời thư ký Quan nói, quả thật hay, quay đầu lại tôi cũng mời người viết, treo trong thư phòng. bí ký Thái, tôi đi trước, sau này có dịp nói tiếp
Thái Diễm Lệ cũng không giữ Lưu Dương lại, Lưu Dương vừa đi, Quan Doãn cũng không ở lâu hơn, xoay người muốn đi, Thái Diễm Lệ tự mình đưa tới cửa, không ngờ nói một câu khiến trong lòng Quan Doãn nhảy loạn
- Bồn cảnh này rất quen mặt, lần trước ở phòng làm việc của Chủ tịch thành phố Hô Diên dường như gặp qua...
Trở lại văn phòng, Quan Doãn mới từ trong lúc khiếp sợ tỉnh táo lại, càng nghĩ càng cảm thấy Thái Diễm Lệ sâu không lường được, hắn nguyên tưởng rằng Thái Diễm Lệ đề xuất muốn có bồn cảnh là vì cũng không biết bồn cảnh vốn là Hô Diên Ngạo Bác đưa, nếu cô biết, chắc chắn sẽ không lấy, bồn cảnh nhỏ bài văn lớn, dính đến một lần giao giữa thủ số 1, số 2, cô không cần tham gia vào trong đó.
Không ngờ cô ta đúng là biết rõ.
Hoặc là nói, cô ít nhất đoán được cái gì đó, lại chủ động đề xuất muốn tiếp nhận bồn cảnh, chẳng lẽ là muốn ám chỉ, cô sẽ ở ở bên trong trận chiến cuối cùng của Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác, áp dụng lập trường thiên về hướng Tưởng Tuyết Tùng.
Vừa nghĩ đến, Quan Doãn vừa sửa sang lại đồ vật này nọ, Tưởng Tuyết Tùng và Lãnh Nhạc vừa lúc từ văn phòng đi ra
- Đi, họp đi.
Tưởng Tuyết Tùng chỉ bảo một tiếng, thần thái tự nhiên, định liệu trước, hiển nhiên đã làm tốt chuẩn bị toàn diện.
Quan Doãn vâng một tiếng, mang theo tư liệu theo Tưởng Tuyết Tùng và Lãnh Nhạc đi ra cửa xuống lầu, sau khi xuống lầu, thẳng đến nhà khách Hoàng Lương mà đi.
Hội nghị công tác kinh tế toàn là hội nghị quy mô lớn trong phạm vi toàn thành phố, nhất định phải ở phòng họp quy mô lớn mới có thể chứa nổi.
Tới phòng họp nhà khách Hoàng Lương, phòng họp đã không còn chỗ ngồi, Hô Diên Ngạo Bác an vị trước sân khấu, dù bận vẫn ung dung đang đợi đợi Tưởng Tuyết Tùng đến, xem ra, Hô Diên Ngạo Bác tin tưởng gấp trăm lần, đã làm xong chuẩn bị vạn toàn cho trận chiến xung đột chính diện đầu tiên cùng Tưởng Tuyết Tùng.