Quan Vận

Sự kiện Hoa tửu tường nổ tung cho đến nay cũng đã nhanh chóng trôi qua được một tuần, dù có Chủ tịch tỉnh Trần Hằng Phong cùng Hô Diên Ngạo Bác âm thầm thúc đẩy, Tưởng Tuyết Tùng không như những lời suy đoán bên ngoài rằng ông sẽ trực tiếp nhúng tay vào việc này, mà trái lại, còn làm ra dáng vẻ hờ hững không thèm đếm xỉa đến, nhất thời gây khó dễ cho Bạch Sa.
Ủy ban Kỷ luật thành phố cũng không họp thảo luận gì về chuyện Hoa tửu tường, cũng không âm thầm lập tổ chuyên án tiến hành điều tra, chẳng khác nào tạm thời áp chế không đề cập đến nữa. Mà Chủ tịch tỉnh Trần Hằng Phong cũng không thông qua bất cứ con đường nào gia tăng sự chú ý đến sự kiện Hoa tửu tường. Chuyện Hoa tửu tường khiến Bạch Sa rất do dự, không có khuynh hướng giải quyết rõ ràng.
Sự thông minh của Tưởng Tuyết Tùng nằm ở chỗ thái độ của ông rất kín đáo, không biểu lộ gì cả, khi nghe chuyện này, lại làm ra vẻ như ông và Trần Vũ Tường chẳng liên quan gì nhau, mang hết toàn bộ khó khăn đổ lên đầu Bạch Sa. Thật ra nếu Tưởng Tuyết Tùng tìm Bạch Sa nói chuyện, ám chỉ Bạch Sa dìm mọi việc xuống, với tính cách của Bạch Sa, hơn phân nửa là sẽ thuận theo.
Nhưng Bạch Sa cũng biết, Tưởng Tuyết Tùng thoải mái, không lo lắng gì chính vì Quan Doãn. Có một thư ký đắc lực, thì sếp đã có thể thong dong phủi tay rồi.
Trước kia Bạch Sa vẫn chưa biết thư ký của một người có tác dụng đến mức độ nào, giờ mới biết được, thư ký quả là thể diện thứ hai của lãnh đạo, là bóng dáng của lãnh đạo. Nhất cử nhất động hay mỗi lời nói của Quan Doãn, người ngoài có thể hiểu đó là hành động của Quan Doãn, cũng có thể hiểu đó là những ám chỉ của Tưởng Tuyết Tùng.
Nhân tố cuối cùng thúc đẩy Bạch Sa đành phải bỏ qua cho chuyện Hoa tửu tường cũng là bài thơ Phong lưu vương của Quan Doãn. Y cuối cùng cũng vì sợ chuyện của mình bại lộ, đến lúc đó lại có kết cục thân bại danh liệt thì chẳng đáng chút nào. Nhưng trong lúc y chẳng tìm ra cách nào để che giấu chuyện Hoa tửu tường thì lại có một chuyện ngoài ý muốn phá vỡ kế hoạch của y.
Ủy ban Kỷ luật lại nhận được tố cáo về vấn đề tác phong sinh hoạt của Trần Vũ Tường, hơn nữa còn có cả ảnh chụp. Trong ảnh, Trần Vũ Tường rất thân thiết với một cô gái. Tay phải anh ta đặt lên vai cô gái, dường như muốn kéo cô gái ấy vào lòng, còn cô gái thì vẻ mặt đầy ngượng ngùng, kiều diễm động lòng người, tình trong như đã mặt ngoài còn e, chỉ suýt chút nữa thì đã rúc vào ngực Trần Vũ Tường
Khi Bạch Sa nhận được ảnh rất hoảng sợ. Cô gái ấy y cũng quen, không là ai khác, chính là Lãnh Thư.
Sao Lãnh Thư lại muốn nhào vào Trần Vũ Tường? Không thể nào! Lãnh Thư là người thế nào chứ? Là thiên kim của Lãnh gia. Dù chỉ là chi nhỏ, nhưng cũng là con gái chính tông của Lãnh gia. Nếu Trần Vũ Tường chưa kết hôn, với sự ưu tú của Trần Vũ Tường, Lãnh Thư muốn ở cùng một chỗ với Trần Vũ Tường cũng có thể hiểu được, nhưng Trần Vũ Tường đã kết hôn, lại lớn tuổi hơn Lãnh Thư rất nhiều, Lãnh Thư sao lại cam tâm làm người thứ ba chứ?
Không có khả năng!
Bạch Sa liên tục nói là không có khả năng, nhưng sự thật vẫn là sự thật. Hơn nữa, quan trọng nhất là y vừa nhận được báo cáo, vẫn chưa tỉnh táo lại được, Lưu Tư Viễn đã nện bước khoan thai đi vào phòng làm việc của y.
- Chủ nhiệm Bạch, tôi nghe được tin rằng Chủ tịch huyện Khổng Trần Vũ Tường lại có chuyện tình ái mới hả? Sao ngay cả Lãnh Thư cũng bị anh ta…
Lưu Tư Viễn cười xấu xa, ánh mắt nhìn chăm chú vào báo cáo trong tay Bạch Sa.
- Đã có báo cáo rồi, tới cũng nhanh thật. Nhanh như vậy đã bị người ta tố cáo hả? Thêm chuyện Hoa tửu tường lần trước, đúng là gần đây Trần Vũ Tường bị sao đào hoa chiếu mạng rồi.
Nếu như lúc trước, Bạch Sa cũng còn có thể nói đùa với Lưu Tư Viễn vài câu, nhưng giờ trong lòng y đã rất rõ ràng, Lưu Tư Viễn gian xảo như thế, e là có mối liên hệ nào đó với báo cáo này chứ không chỉ là trùng hợp. Y không khỏi đoán thầm trong lòng, có phải y đã trở thành quân cờ của Lưu Tư Viễn và Hô Diên Ngạo Bác hay không?
Quan hệ giữa Lưu Tư Viễn và Hô Diên Ngạo Bác có thể truy ngược từ lúc hai người là cộng sự trên tỉnh. Quan hệ của họ có thể dùng chữ khăng khít để hình dung. Lưu Tư Viễn luôn là người tùy tùng kiên định của Hô Diên Ngạo Bác trong Thành ủy, chưa từng có lòng dạ nào khác. Bạch Sa cũng là người thông minh, từ Hoa tửu tường đến Kẻ bạc tình, lại đến chuyện ảnh chụp của Trần Vũ Tường và Lãnh Thư, có thể là từng bước một ép dần, ép dần, rõ ràng là muốn chém rơi phe cánh của Tưởng Tuyết Tùng.
Nếu Kẻ bạc tình chỉ là một thủ đoạn bịp bợm cố tình gây sự, thì Hoa tửu tường đúng là một quyền đấm trúng, giờ lại đến chuyện ảnh chụp, tuy thật hay giả còn chưa tiện kết luận, nhưng chuyện Hoa tử tường trước đây đã cố áp chế không điều tra, đã không hoàn thành nhiệm vụ rồi. Như vậy cũng chứng minh được một điều, thái độ yên lặng của y đối với sự kiện Hoa tửu tường đã gây ra sự bất mãn cho vài người.
Có vài người thề không cho Trần Vũ Tường rơi xuống nước thì không bỏ qua.
Trong lúc Bạch Sa suy nghĩ đến xuất thần thì Lưu Tư Viễn lại cười ha hả nói:
- Hoa tử tường lại có thêm Ảnh chụp tường, nếu Ủy ban Kỷ luật mà không tra ra được thì chắc là mất chức.
Gã nói xong lắc đầu cười đầy thâm ý, xoay người rời đi.
Bạch Sa bị dồn tới góc tường.
Bạch Sa vốn muốn báo cáo với Tưởng Tuyết Tùng trước, nhưng hôm nay Tưởng Tuyết Tùng nổi trận lôi đình trong Hội nghi kinh tế toàn thành phố, khiến y thấy được mặt mạnh mẽ cứng rắn của Tưởng Tuyết Tùng. Nếu lúc này y còn đề cập chuyện Trần Vũ Tường với Tưởng Tuyết Tùng, nói không chừng còn chọc giận Tưởng Tuyết Tùng. Cân nhắc kỹ, trước hết y cứ để lộ tin tức với Quan Doãn, thử xem phản ứng của Tưởng Tuyết Tùng.
Theo quy định tương quan, Bạch Sa lộ ra nội dung thư tố cáo với Quan Doãn xem như là phạm luật, nhưng y chẳng quan tâm, giờ súng trong tay y đã hướng về phía Tưởng Tuyết Tùng, nhưng cò súng lại nằm trong tay người khác. Giờ y chỉ còn cách tiết lộ tin tức cho Quan Doãn trước khi nổ súng, khiến Tưởng Tuyết Tùng tránh kịp lúc, không để bị thương.
Hết khiếp sợ, Quan Doãn đưa mắt nhìn quanh, nghiêng người đi sang một phía. Bạch Sa hiểu ý, cũng bước theo hướng Quan Doãn, đến một nơi kín đáo. Đừng nói động tác hai người tuy người trước người sau, giống như Bạch Sa đi theo Quan Doãn, trong mắt nhiều người đều lấy làm kỳ lạ. Đường đường là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Thành phố, sao lại cúi thấp trước mặt Quan Doãn như thế, giống như Quan Doãn đã bắt thóp được Bạch Sa vậy.
Quả là như vậy, Bạch Sa quả thật bị Quan Doãn bắt thóp, nhưng điểm thông minh nhất của Quan Doãn là hắn có tài khống chế mới khiến Bạch Sa vừa sợ vừa kính nể hắn.
Đến nơi vắng vẻ, Quan Doãn hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy Chủ nhiệm Bạch? Lãnh Thư là ai chẳng lẽ anh không rõ sao?
- Tôi rõ thì rõ, nhưng trong thư tố cáo miêu tả mắt mũi rất rõ ràng, còn có cả ảnh chụp nữa…
Bạch Sa nghiến răng, vì sự trong sạch của mình, không tiếc phạm sai lầm nguy hiểm, cũng muốn mang chuyện xấu ra nói trước:
- Trước tiên đừng nói đến tính chân thật của ảnh chụp, nhưng chuyện đến nông nỗi này, Ủy ban Kỷ luật nhất định phải làm cho ra chuyện, nếu không điều tra thì không thể giải thích được.
Quan Doãn hiểu được ý Bạch Sa. Nếu chuyện Hoa tửu tường trước đây Bạch Sa trên nhảy dưới tránh, rất tích cực và chủ động, thì chuyện ảnh chụp của Trần Vũ Tường lần này, thái độ của ý đã quay ngoắt 1800, chẳng những biểu hiện rất bị động và bất đắc dĩ, mà còn thể hiện thiện ý và xin thông cảm với hắn - thực chất là với Tưởng Tuyết Tùng.
Là ai muốn Trần Vũ Tưởng không thể qua khỏi, cuối cùng vẫn muốn lôi Trần Vũ Tường xuống? Được rồi, chuyện Hoa tửu tường đúng là lỗi của Trần Vũ Tường, nhưng chuyện ảnh chụp, dù Quan Doãn vẫn còn chưa xem ảnh chụp, nhưng có thấy hay không hắn vẫn tin rằng giữa Lãnh Thư và Trần Vũ Tường tuyệt đối không hề có quan hệ nam nữ, chắc chắn đó là chuyện bịa đặt rồi.
Quan Doãn cố nén lửa đốt trong lòng, có vài người muốn chém Trần Vũ Tường ngã ngựa rồi, rõ là muốn nhìn thấy tướng yêu của Tướng Tuyết Tùng rơi đài mới bằng lòng bỏ qua. Trong chuyện Hoa tửu tường, Tưởng Tuyết Tùng cố giữ im lặng để che giấu thái độ cũa mình, nhưng với tình hình hiện tại, e là nếu Ủy ban Kỷ luật không làm dáng một chút thì sẽ không giải thích được rồi.
- Cảm ơn Chủ nhiệm Bạch.
Quan Doãn trịnh trọng đưa tay với Bạch Sa tỏ ý cảm ơn.
- Quay về nhất định phải mời Chủ nhiệm Bạch ăn cơm. Nge nói hình như Bát Phương Lầu cũng không tồi. Vài ngày tới tôi sẽ sắp xếp, Chủ nhiệm Bạch nhất định phải đại giá quang lâm mới được, nếu không tôi đành mất mặt trước Ngang Dương rồi.
Bạch Sa nghe tiếng đàn hiểu nhã ý, mừng rỡ trong lòng. Quan Doãn chủ động mở tiệc, còn ám chỉ rằng có cả Tề Ngang Dương tiếp khách, rõ ràng là muốn giới thiệu cho y và Tề Ngang Dương quen biết. Có thể làm bạn bè với đệ nhất công tử tỉnh Yến, là chuyện rất may mắn, không khỏi khiến y nhất thời mừng rỡ, vỗ vỗ vai Quan Doãn, ha hả cười:
- Được mà, được mà.
Khi Quan Doãn đuổi theo chiếc xe chuyên dụng của Tưởng Tuyết Tùng, xe đã nổ máy, đang đợi hắn. Trước tiên Quan Doãn nở nụ cười áy náy với Tưởng Tuyết Tùng, lại gật đầu với tài xế, bảo anh ta lái xe. Xe chạy cả đoạn đường không ai lên tiếng. Đợi khi về đến Thành ủy, quay về văn phòng, đóng cửa xong, Quan Doãn rót một chén trà đặt lên bàn Tưởng Tuyết Tùng.
- Bí thư Tưởng, Chủ tịch huyện Trần lại xảy ra chuyện….
Tưởng Tuyết Tùng còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng của thắng lợi đầu tiên ngay từ trận mở màn, đột nhiên nghe được lời nói của Quan Doãn, ngẩng lên hỏi:
- Lại có chuyện gì?
Quan Doãn thuật lại ngắn gọn tin tức Bạch Sa vừa mới lộ ra, nhấn mạnh:
- Chuyện này nhất định là bịa đặt, mục đích là muốn Ủy ban Kỷ luật điều tra Chủ tịch huyện Trần.
Tưởng Tuyết Tùng nhìn thật sâu ra phía cửa sổ, thật lâu không nói gì, vẻ mặt ngưng trọng như mây. Không biết bao lâu sau, ông bỗng nhiên thở dài một tiếng:
- Tôi đã gởi gắm biết bao kỳ vọng nơi Trần Vũ Tường…
Lời này vừa nói ra, Quan Doãn đã thấy vô cùng bất đắc dĩ. Tưởng Tuyết Tùng không còn đảm bảo cho Trần Vũ Tường nữa. Giấy chung quy không gói được lửa. Sinh mạnh chính trị của Trần Vũ Tường cũng bị bôi đen một điểm thật to rồi.
Thật ra, nếu nói về năng lực, tài cán, thì Trần Vũ Tường quả là một người có tài. Không thể vì một lỗi lầm mà phủ định toàn bộ con người Trần Vũ Tường. Nhưng người trong quan trường, chỉ cần trên người có việc, thì đã bị người khác nhìn chằm chằm, khó thể thong dong thoát thân. Cho dù là cấp trên có thể bảo vệ được, nhưng cũng nhất định phải trả một cái giá tương xứng.
Trần Vũ Tường vì được Quan Doãn gõ một hồi chuông cảnh báo, vì con đường làm quan của anh ta, cũng đã nghiêm túc theo khóa học chính trị.
Lúc xế chiều, Quan Doãn nhận được điện thoại của Ôn Lâm. Ôn Lâm đã đến Hoàng Lương, nhưng tạm thời không có thời gian để gặp hắn. Quan Doãn đương nhiên có đủ kiên nhẫn, mỉm cười cúp điện thoại. Hắn mới để điện thoại xuống thì điện thoại lại vội vàng reo lên.
Quan Doãn nghe điện thoại, giọng nói nhẹ nhàng của Tiểu Muội đã truyền đến:
- Anh, em đến Hoàng Lương rồi, anh mau đến đón em.
Sao đột nhiên Tiểu Muội lại đến Hoàng Lương chứ? Nghĩ lại Hoàng Lương vừa mới kết thúc Hội nghị thứ nhất, Tề Ngang Dương cũng sẽ lập tức chạy tới, cả đám người Lý Mộng Hàm nữa, thật sự là náo nhiệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui