- Tiểu Muội, sao em đến đây? Sao trước đó không nói tiếng nào vậy?
Quan Doãn nén giận nói:
- Một mình em tới đây sao?
- Đúng là chỉ có mình em. Em có hỏi ý cha mẹ, họ cũng đồng ý mà.
Tiểu Muội cười hì hì.
- Vì em nhớ anh nên đi thôi. Huyện Khổng cũng gần Hoàng Lương, đi hai giờ đã đến rồi, còn phải thông báo sao?
Thôi đi, Quan Doãn lắc đầu, không so đo với Tiểu Muội nữa, vội đặt điện thoại xuống, bước xuống lầu Thành ủy, đi ra cửa Thành ủy.
Trước cửa, Tiểu Muội yêu kiều duyên dáng như một đóa mẫu đơn rực rỡ. Cô mặc quần bò, áo bông nâu thắt lấy cái eo nhỏ nhắn, chân mang đôi ủng ngắn, ngạo nghễ đứng, cả trời và đất đều biến mất, chỉ còn thấy Tiểu Muội dung nhan tuyệt mỹ và dáng người đơn độc, nhất chi độc tú, ngạo nghễ giữa đất trời, hương viễn ích thanh, viễn quan sơn như đại, cận khán mi tự vân, mái tóc buộc đơn sơ lại như ngọn tùng trên sơn phong, làm người ta lóa cả mắt.
Quan gia có con gái sắp trưởng thành, xinh đẹp trời ban, khó mà không chí tiến thủ. Dù Tiểu Muội họ Dung, không có chút máu mủ nào với hắn, nhưng trong lòng Quan Doãn, Tiểu Muội luôn là đứa em ruột thịt.
- Anh!
Vừa thấy Quan Doãn, Tiểu Muội đã tự nhiên cười nói, như ánh mặt trời đầu tiên soi vào núi tuyết, trong phút chốc tỏa ra hào quang vạn trượng, làm người ta không dám nhìn gần.
Bất tri bất giác Tiểu Muội đã trưởng thành, hơn nữa còn rực rỡ, xinh đẹp động lòng người. Trong lòng Quan Doãn nhất thời vui mừng, nhẹ nhàng xoa đầu cô:
- Em bình thường không quấy rối, sao lần này lại không biết nghe lời hả?
- Từ nhỏ đến lớn em vẫn là đứa con gái ngoan, không nghe lời một hai lần có là gì đâu?
Tiểu Muội thè lưỡi, sắc mặt hồng hào kiều diễm.
- Em chỉ là nhớ anh, muốn đến thăm anh một chút cũng không được sao? Cũng sắp đi học rồi, nếu không đến sẽ không có thời gian, phải thi tốt nghiệp trung học rồi.
Cũng đúng. Năm nay Tiểu Muội thi vào trường cao đẳng, phải cố gắng hết sức, nếu khai giảng thì quả thật là không có thời gian. Quan Doãn cũng tha thứ cho cô ngay. Hắn cũng vì lo lắng từ nhỏ đến lớn Tiểu Muội chưa đi ra ngoài một mình bao giờ, nếu trên đường đi có việc gì thì không tốt.
Nhưng Tiểu Muội thì lại khá thản nhiên. Nghĩ lại cô cũng chỉ nửa năm nữa đã phải rời huyện Khổng lên thành phố. Thời gian trôi qua thật vui vẻ, thời gian đời người như bóng câu qua cửa sổ. Nếu thời gian đã qua nhanh như vậy, thì cứ thản nhiên mà qua thôi. Tiểu Muội ở Quan gia mười mấy năm, giờ đã trưởng thành rồi, cuối cùng cũng có bước chuyển biến của cuộc đời. Tiểu Muội chưa bao giờ ra khỏi huyện Khổng, lại có thân phận là con gái Dung gia, cũng không biết khi cô bước ra khỏi huyện Khổng, thì sẽ gặp những nhân duyên gì.
Dù tương lai Tiểu Muội thế nào, niềm tin trong lòng Quan Doãn vẫn không thay đổi. Hắn chỉ cần Tiểu Muội thuận lợi vui vẻ là đủ rồi. Nếu có người muốn ức hiếp Tiểu Muội, hắn nhất định liều mạng bảo vệ cô, không tiếc trả giá, không cho Tiểu Muội phải chịu bất cứ thương tổn nào.
Tiểu Muội đã phải chịu quá nhiều bi hoan của cuộc sống, cô hẳn nên được hưởng một cuộc sống thong dong mỹ mãn.
- Đi, theo anh về nhà.
Quan Doãn ôm lấy Tiểu Muội, cùng cô bước vào tòa nhà Thành ủy. Trên đường đi không ít người gặp được Quan Doãn đều nhiệt tình chào hỏi, sau đó đều dùng ánh mắt khác thường âm thầm đánh giá Tiểu Muội đang đi bên cạnh. Tuy nhiên cũng không ai hoài nghi việc gì. Có lẽ vì hai người đã sống chung rất lâu, Tiểu Muội và Quan Doãn đã có vài phần tương tự. Căn cứ theo độ tuổi mà đoán, người sáng suốt đều có thể nhìn ra Quan Doãn và Tiểu Muội là anh em.
Những người đó không phải khiếp sợ vì sự xinh đẹp của Tiểu Muội mà vì khí chất cao quý và khí độ phi phàm của cô. Không ít người đã đi qua rồi còn ngoái lại nhìn, sau đó còn lén bàn luận rằng em của thư ký Quan như tiểu thư khuê các, cử chỉ tao nhã, thái độ thong dong, không hề giống con gái nhà nghèo chút nào.
Đến văn phòng thì cũng gần đến giờ tan tầm rồi. Tưởng Tuyết Tùng đang dọn dẹp chuẩn bị ra về, ngẩng lên thấy Quan Doãn bước vào, bèn nói:
- Tiểu Quan, tối nay có một bữa tiệc, cậu đi với tôi đi.
- Bí thư Tưởng, thật ngại quá, tôi muốn xin nghỉ phép.
Ngày mai là Chủ nhật, Quan Doãn muốn đi chơi với Tiểu Muội:
- Có người trong nhà tới.
- À.
Ánh mắt tưởng Tuyết Tùng lơ đãng nhìn lướt ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy Tiểu Muội, vẻ mặt ông tức tỏ ra khiếp sợ:
- Là ai vậy?
- Em tôi.
Quan Doãn nhất thời nghi hoặc. Sao vẻ mặt Tường Tuyết Tùng dường như là nhận ra được Tiểu Muội vậy? Hắn nghĩ đến thân thế của Tiểu Muội liền bình thường trở lại. Có lẽ Tưởng Tuyết Tùng đã từng gặp được cha mẹ ruột Tiểu Muội cũng nên.
Sắc mặt Tưởng Tuyết Tùng thay đổi mấy lượt, khôi phục bình tĩnh trở lại, không nhìn nữa, gật đầu:
- Đi cùng người nhà quan trọng hơn. Cậu đi đi.
Đợi bóng dáng Quan Doãn và Tiểu Muội khuất sau cửa, Tưởng Tuyết tùng nới tự nhủ: “Giống, giống y hệt.”
Ông đứng lên, đi ra phía cửa sổ ngắm trời mây, một lúc lâu chẳng nói năng gì, Sau đó mới nói: “Kiếp này chỉ có hai hàng lệ, một vì giang sơn, một vì ai?”
Quan Doãn không nghe được câu cảm khái của Tưởng Tuyết Tùng. Hắn và Tiểu Muội ra cửa, đang chuẩn bị xuống lầu, vừa lúc gặp được Thôi Đồng.
Thôi Đồng đang nói chuyện với một người nữa. Vẻ mặt y rất nghiêm túc, ngước lên thấy Quan Doãn cũng không tỏ vẻ gì, đến lúc đưa mắt nhìn sang thấy Tiểu Muội bên cạnh Quan Doãn, trước tiên ánh mắt hơi nheo lại, sau đó sắc mặt cũng biến đổi, chân hình như cũng bước không vững, thân mình hơi lảo đảo, suýt nữa đã ngã sấp xuống.
Người đồng hành với Thôi Đồng sợ đến mức phải đưa tay đỡ Thôi Đồng, lại bị Thôi Đồng đẩy qua một bên. Y nhìn Tiểu Muội vài lần, bước lên vài bước đến trước mặt Tiểu Muội, hỏi thẳng:
- Cô chính là Dung Tiểu Muội sao?
Tiểu Muội gật đầu, rất bình tĩnh đáp:
- Là cháu, chào chú.
- Chú?
Thôi Đồng bất đắc dĩ cười, sau đó lại lắc đầu:
- Gọi là chú cũng tốt, đã nhiều năm như vậy, cháu kêu tôi một tiếng chú tôi cũng thấy đủ rồi.
Nói xong, y vỗ vỗ vai Quan Doãn:
- Chăm sóc Tiểu Muội cho tốt, có gì cần, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho tôi.
Sau khi bước lên lầu, Thôi Đồng còn ngoái lại nhìn Tiểu Muội mấy lần, trong ánh mắt tràn đầy thương tiếc và trìu mến, còn có một tia bất đắc dĩ không buông bỏ được. Quan Doãn kéo Tiểu Muội xuống lầu, trong lòng lại có chút tư vị không nói được thành lời. Từ lâu Thôi Đồng đã đặc biệt quan tâm hắn. Từ lúc Thôi Đồng lập trường đại biến khi hắn đến Hoàng Lương, lại đến Thôi Đồng khiêm tốn và vô cùng quan tâm hắn… Tất cả đều chứng minh một việc hắn không muốn thừa nhận nhưng nhất định phải đối mặt: Thôi Đồng là thân nhân của hắn.
Nói một cách chính xác: Thôi Đồng là thân nhân của Tiểu Muội.
Thôi Đồng nói đúng, Tiểu Muội quả thật không nên gọi y là chú mà hẳn phải gọi là cậu. Thôi Đồng là cậu ruột Tiểu Muội, Thôi Doanh, chị của Thôi Đồng, là mẹ ruột của Tiểu Muội.
Cũng chính vì mối quan hệ này mà tình cảm của Thôi Đồng với hắn thêm phức tạp, có lẽ cảm thấy đã để cho Tiểu Muội bị thiệt thòi, Thôi Đồng mới yêu thương hắn như vậy. Trong lòng Quan Doãn đủ mọi cảm giác lẫn lộn. Theo góc độ cá nhân suy xét, hắn không muốn Tiểu Muội quay về Dung gia. Dù Tiểu Muội họ Dung, nhưng lại là đứa em duy nhất của hắn. Theo góc độ sự trưởng thành sau này của Tiểu Muội, hắn cũng không muốn Tiểu Muội quay về Dung gia. Ngay cả ông cụ Dung về Bắc Kinh cũng chỉ ghé thăm nhà họ Dung nhưng không về ở, có thể thấy được đệ nhất thế gia Bắc Kinh, bên trong Dung gia cũng không đủ hòa khí như truyền thuyết bên ngoài.
Ông cụ Dung còn không muốn quay về Dung gia, Tiểu Muội quay về, không biết có gặp phải đủ kiểu đau khổ và bị làm khó làm dễ thế nào. Nhớ lại ở Bắc Kinh đã thấy được những gì mà Dung Thiên Hành làm, Quan Doãn lại càng không có chút hảo cảm nào với Dung gia.
- Người vừa rồi là ai?
Tiểu Muội tò mò hỏi.
- Phó Bí thư Thành ủy Thôi Đồng.
Quan Doãn đáp, lại nhấn mạnh:
- Y đối với anh rất tốt, biểu hiện vừa rồi của em khi gọi y là chú cũng rất tốt.
Tiểu Muội cười vui vẻ:
- Em còn sợ gọi sai nữa. Sau lại nghĩ, dù sao cũng không biết là chức vụ gì, kêu cô chú cuối cùng cũng không sai.
Quan Doãn mỉm cười, không nói gì, không khỏi nhớ đến ông cụ Dung. Ông cụ Dung ở Bắc Kinh đã lâu, cũng nên quay lại rồi.
Hai người quan trọng trong cuộc đời của hắn – Tiểu Muội và ông cụ Dung – đều không có liên hệ máu mủ với hắn, nhưng lại thân như người nhà, coi như là đều kỳ diệu trong cuộc đời này.
Vừa bước xuống lầu, điện thoại lại reo lên.
- Em Quan, anh tới rồi, em còn không ra đón sao?
Giọng nói ba phần lười biếng bốn phần vô lại của Tề Ngang Dương trong điện thoại truyền đến tai Quan Doãn. Quan Doãn mỉm cười, cũng hay, đều tề tựu cả ở Hoàng Lương. Nhân khí Hoàng Lương ngày càng vượng rồi.
- Anh tới thật đúng lúc, đang cần anh đầu tư.
- Mặc Ngu cũng tới, em hoan nghênh không?
Tề Ngang Dương cười ha hả.
- Anh bên trái Lý Mộng Hàm, bên phải Tô Mặc Ngu, tận hưởng chuyện trái ôm phải ấp, thế nào, khâm phục không? Ai da, ai véo tôi thế?
Quan Doãn cười ha hả:
- Em lập tức đi ra.
Khi cùng Tiểu Muội bước qua cửa chính Thành ủy, ánh trời chiều soi vạn kim quang, chiếu rọi một vầng sáng trước cửa Thành ủy Hoàng Lương. Trong không khí đã ngửi được rõ ràng hơi thở mùa xuân. Có bạn từ phương xa tới, há lại không vui sao? Tâm trạng Quan Doãn thật tốt.
Hai chiếc xe ngừng lại trước cửa Thành ủy. Một chiếc Mercedes Benz, một chiếc BMW. Người đi đầu đúng là Tề Ngang Dương. Bên phải anh là Lý Mộng Hàm mặc một bộ đồ mùa đông, bên phải là Tô Mặc Ngu xinh như anh đào.
Lý Mộng Hàm mặc một bộ váy màu xanh nhạt, trên phố mùa đông, cô như một cành non đầu xuân. Cô ngước mắt lên trời, dung nhan phấn khởi tươi mát. Tô Mặc Ngu tuy trang điểm nhưng vẫn rất trang nhã, so với trước kia thường trang điểm đậm, giờ có vẻ tự nhiên và chân thật hơn. Cô cũng mặc bộ váy dài, nhưng màu xám, giúp cô có được phong thái tao nhã mà chín chắn.
Tô Mặc Ngu quả thật đã chín chắn. Sau khi trải qua sinh tử, mỗi người đều đã thể nghiệm được một phần cuộc sống. Chẳng qua khi ánh mắt Quan Doãn dừng trên dáng người tuyệt vời của cô – vùng ngực cao vút và đôi mông vung cao, không khỏi nhớ đến đêm đột kích bất ngờ ở Kim gia, nhất thời trong lòng không khỏi kích động.
Tuy hắn chưa từng nhìn thấy hình ảnh thật của Kim Nhất Giai, nhưng nhìn cũng có thể cho ra được kết luận, dù Kim Nhất Giai hay Ôn Lâm, màu da cũng không kém Tô Mặc Ngu mảy may. Có lẽ dáng người có thể không kém hơn hơn Tô Mặc Ngu nửa phân, nhưng nhất định phải thừa nhận hai ngọn núi nữ tính kia nhất định không cao chót vót như của Tô Mặc Ngu.
Mỗi người phụ nữ đều là một bức họa đẹp độc nhất vô nhị, luôn luôn khác thường. Vẻ đẹp của nàng cũng chỉ có một người đàn ông yêu thích và lâm vào trầm mê.
Thấy bên cạnh Quan Doãn có mỹ nữ đi cùng, Tề Ngang Dương định lên tiếng trêu, nhưng nhìn kỹ diện mạo của Tiểu Muội, bỗng nhiên lắc đầu nói:
- Dung gia không có phúc. Em Quan, khi Mộng Hàm từ Bắc Kinh tới, Dung gia tung tin ra ngoài, nói Dung gia không có con gái thất lạc nào cả.