Tưởng Tuyết Tùng thở dài một tiếng nói, ‘tôi từng kỳ vọng vào Trần Vũ Tường’, chỉ một câu nói, Quan Doãn đã biết Trần Vũ Tường chạy trời không khỏi nắng, vốn ít nhất phải hòa hoãn hai ngày mới bắt đầu công việc điều tra, không ngờ, công tác điều tra của Ủy ban Kỷ luật thành phố lại đến cực nhanh, không phải điều tra, mà là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật trực tiếp tham gia.
Sự kiện lớn, tuyệt đối là sự kiện lớn.
Sự kiện hoa tửu tường cộng thêm tấm ảnh chụp —— cho dù sự kiện ảnh chụp có khi là giả, chỉ cần tác động Ủy ban Kỷ luật thành phố sẽ trì trệ lại công tác điều tra về sự kiện hoa tửu tường, xem như mục đích thúc đẩy ở đằng sau hậu trường đã đạt được.
Hiện tại, Bạch Sa bất kể là xuất phát từ loại mục đích nào, nhưng nhiệm vụ hiện tại vẫn được đặt trên chảo lửa, y đích thân đi đến huyện Khổng, cho thấy sự tình chắc chắn sẽ không thể giải quyết qua loa cho xong.
Nếu Bạch Sa mạo hiểm phạm sai lầm ra hiệu ngầm hướng đi cho hắn, Quan Doãn cũng hiểu cho nỗi khổ tâm của Bạch Sa, hắn để mấy người bước vào phòng trước, hắn đến một chỗ kín, gọi điện thoại cho Lãnh Phong.
-Quan Doãn, có việc gì vậy?
Lãnh Phong vừa nghe điện thoại, ông đã hỏi thẳng vấn đề.
-Có chút việc.
Quan Doãn hơi do dự, nhưng biết việc này không nên chậm trễ, liền khéo léo nói,
- Chủ tịch huyện Trần sợ gặp phiền toái, có người tố cáo y và Lãnh Thư có quan hệ nam nữ bất chính. Vừa rồi tôi có cuộc nói chuyện với chủ nhiệm Bạch của Ủy ban Kỷ luật thành phố, y bây giờ đang đến huyện Khổng, hai tiếng nữa tới nơi.
Nguyên tưởng rằng Lãnh Phong sẽ rất ngạc nhiên, không ngờ Quan Doãn nói xong, Lãnh Phong chỉ thản nhiên nói:
-Tôi đã biết.
-Bí thư...
Quan Doãn hết sức khó hiểu, với cách làm người của Lãnh Phong, không đến mức đối với chuyện của Trần Vũ Tường lại tỏ ra hờ hững, cho dù ông và Trần Vũ Tường có bất hòa, ông cũng không thể ngồi yên không quan tâm để cho người khác điều tra lớp phó của ông, Lãnh Phong bên ngoài rất lạnh lùng, nhưng sẵn sàng bao che khuyết điểm.
-Chuyện này, cậu không cần quan tâm.
Lãnh Phong cười ha hả,
- Ở thành phố vô cùng náo nhiệt. Ở huyện không khua chiêng gõ trống làm sao mà náo nhiệt được? Chủ tịch huyện Trần là Chủ tịch huyện huyện Khổng, y xấu hay tốt, không thể do người khác sắp xếp, tôi mới chính là người quản.
Tim Quan Doãn đập nhanh hơn, hắn nghe ra, Lãnh Phong rất bất mãn đối với việc có người lợi dụng sự kiện bài văn của Trần Vũ Tường để công kích Tưởng Tuyết Tùng và đem huyện Khổng trở thành nơi đọ sức, ông nói muốn quản, lời nói này không phải nói cho có lệ. Mà ông sẽ là người trực tiếp nhúng tay vào thế cục.
Thật hay, thế cục của Hoàng Lương ngày càng thú vị, trên có Tề Ngang Dương, Lãnh Tử Thiên nhúng tay, trong có Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác đẩy đao hướng vào nhau, Ủy viên thường vụ Thành ủy đều đứng thành hàng. Dưới, lại có Lãnh Phong bất mãn chuyện có người lấy huyện Khổng làm quân cờ, cũng muốn mượn lực dùng lực. Gián tiếp khơi gợi thế cục của Hoàng Lương, thế cục Hoàng Lương, Trịnh Thiên Tắc muốn lật mà không lật được. Chẳng những không cải thiện được tình hình, ngược lại càng thêm gió nổi mây phun.
Lãnh Phong sau khi cười xong, quay lại vẻ lạnh lùng, giọng nói bình tĩnh:
-Quan Doãn, sự tình huyện Khổng không cần cậu quan tâm. Có tôi ở đây, không ai dám lấy huyện Khổng ra làm quân cờ. Sự tình mà trong thư tố cáo, tôi đã sớm biết, cũng đã làm xong công tác chuẩn bị đón chủ nhiệm Bạch đến.
Thì ra là thế, trong lòng Quan Doãn thế lớn đã định, hơi có chút thanh thản vui mừng, quả thật, huyện Khổng có Lãnh Phong ai còn dám có chủ ý đánh huyện Khổng, nếu như không có suy nghĩ đến thủ đoạn chính trị của Lãnh Phong, xem như người đó đã đánh lộn bàn tính.
Chẳng lẽ là sự kiện trong thư tố cáo, là một tay Lãnh Phong bày ra, nhân cơ hội quấy rầy kế hoạch của một số người? Ngẫm lại cũng đúng, Lãnh Phong tuy rằng đã từng bị Tưởng Tuyết Tùng chèn ép, nhưng từ bản chất mà nói, Lãnh Phong và Hô Diên Ngạo Bác cũng không phải là người cùng một đường, hơn nữa Hô Diên Ngạo Bác ra tay trợ giúp Lãnh Phong, với một mục tiêu là đánh trả Tưởng Tuyết Tùng, hoàn toàn không có thật tâm giúp Lãnh Phong.
Sau khi cúp máy, Quan Doãn đã bớt buồn, suy nghĩ một chút, không có ý nói với Tưởng Tuyết Tùng, đi vào phòng, mấy người đều đã ngồi xuống, hai vị trí đầu, một của Tề Ngang Dương, chỗ còn lại dành cho hắn.
Tiểu Muội ngồi ở giữa Tô Mạc Ngu và Lý Mộng Hàm.
Quan Doãn làm việc nghĩa không thể chểnh mảng nên ngồi ở ghế đầu, vừa mới ngồi xuống, Sở Triều Huy đã đi rót nước cho hắn, hắn khoát tay:
-Triều Huy, việc rót nước có nhân viên phục vụ, anh ngồi xuống đi.
Sở Triều Huy không nói gì, khẽ gật đầu, vội quay về chỗ ngồi, mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng miệng nhìn tâm, không nhúc nhích.
Lý Mộng Hàm hết sức hiếu kỳ:
-Quan Doãn, y rất nghe lời anh, anh bảo y giết người, y có thể giết hay không?
-Giết.
Quan Doãn nữa đùa nữa giỡn thật thà nói,
- Nếu anh bảo y giết em, máu của em sẽ đổ tại chỗ này, em có tin hay không?
Lý Mộng Hàm sợ đến xanh mặt:
-Giết người thì giết, sao lại giết em chứ?
-Giết em, em không làm gì được, giết người khác, người khác sẽ chống chọi đến cùng, tại sao em lại nói muốn giết người?
Quan Doãn cười ha hả.
-Được, em nói không lại anh, coi như anh quá lợi hại.
Lý Mộng Hàm không hài lòng kéo tay Tề Ngang Dương,
- Ngang Dương anh xem, Quan Doãn bắt nạt em, vậy mà anh cũng để yên cho hắn.
Tề Ngang Dương bất đắc dĩ nói:
-Ai ăn hiếp em, anh sẽ xử lý người đó, chỉ có chú Quan ức hiếp em, anh giả bộ có mắt cũng như mù.
-Vì sao?
Lý Mộng Hàm đánh Tề Ngang Dương một cái.
-Anh không thương em à.
-Yêu em thì yêu, nhưng không có nghĩa anh phục vụ em một cách vô điều kiện.
Tề Ngang Dương xòe tay,
- Vả lại anh cũng biết, chú Quan cũng không vô duyên vô cớ bắt nạt em, hắn muốn dạy cho em một đạo lý, không nên động một chút là nói giết người, chỉ cần giết một mạng người sẽ bị nhốt vào ngục.
-Em sợ anh rồi.
Lý Mộng Hàm vỗ vỗ ngực,
- Mau gọi thức ăn, em đói bụng quá.
-Tôi gọi cả rồi, không biết có hợp khẩu vị của mọi người không?
Tô Mạc Ngu liệt kê các món ăn,
- Đậu hủ Tứ Xuyên, cải trắng luộc, canh gà luộc tam tơ, thịt viên, cá chua Tây Hồ, gà ăn mày, canh bí đao.. Thế nào, có đủ hay không?
-Wa, chị Mạc Ngu chị quả là lợi hại, toàn đặt đồ ăn Tứ Xuyên, đồ ăn Giang Tô và đồ ăn Quảng Đông.
Lý Mộng Hàm há miệng to nhấn mạnh, dường như nước miếng cô đã chảy ra.
-Nhưng hôm nay đông người, bảy món như thế này nhất định không đủ, gọi thêm ba món, cho nó thập toàn thập mỹ, thêm một hạt sen đường phèn, gà bông tuyết và vịt hồ lô.
Hạt sen đường phèn là món ăn của Hồ Nam, gà bông tuyết là món ăn của Phúc Kiến, vịt hồ lô là món ăn của An Huy, mười món đồ ăn lại xuất phát từ bốn phương tám hướng, Bát Phương Lầu tiếng tăm vang lừng quả là có bài bản
Ý nghĩa sâu xa của Bát Phương Lầu chính là vui vẻ đón tiếp khách thập phương, cũng chỉ ra sự đặc sắc của Bát Phương Lầu có thể nấu ngon tám món ăn ở các địa phương, vì sao không phải là mười món ăn, quả là không ai có thể biết được.
Gọi xong đồ ăn, không bao lâu đã có hai món, mấy người nếm, ai cũng trầm trồ khen ngợi, tuy nói các món ăn này chưa chắc do chính tay các đầu bếp của các địa phương làm, nhưng hương vị coi như chính thống, khiến không ít người hài lòng. Có thể nói khi vào một quán ăn nếu thưởng thức được hương vị thuần túy của các món ăn nổi tiếng xem như là một chuyện may mắn.
Dáng vẻ ăn uống nhã nhặn của Tiều Muội có thể so bì với dáng vẻ ăn uống của Tô Mạc Ngu, còn Lý Mộng Hàm khi thưởng thức đồ ăn lại khiến người ta mở to mắt ra nhìn, mỗi món ăn cô đều nếm thử qua một lần, lại để Tề Ngang Dương giúp cô chọn những món ăn mà cô thích bỏ vào trong một cái đĩa nhỏ, sau đó ăn ngấu nghiến, ăn đến nỗi không nhấc đầu lên, vừa ăn vừa nói:
-Món ăn ngon, cứ ăn đi. Đừng giả bộ, mau ăn, ăn chậm, người khác ăn mất. Đồ ăn ngon, ăn vào trong bụng thật dễ chịu
Quan Doãn thiếu chút nữa bị Lý Mộng Hàm chọc cười ha hả, tuy nhiên thấy sắc mặc Tề Ngang Dương không vui, đành phải nhịn cười, ngẫm lại cũng đúng, Lý Mộng Hàm dầu gì cũng là con nhà tiểu thư khuê cát, một trong những thiên kim của Bắc Kinh, vốn nên có cử chỉ tri thức hiểu lễ nghĩa, không ngờ cô lại có cách ăn uống như vậy, làm cho người ta thật sự khó chịu. Cách ăn uống của cô hoàn toàn đối lập với Tiểu Muội và Tô Mạc Ngu, nhìn cô ăn mới thấy được tính thẳng thắn của Lý Mộng Hàm.
Tuy nhiên thẳng tính cũng hay, cùng với cách trang điểm của cô, được coi là khá tự nhiên, Lý Mộng Hàm tuy là con gái của nhà Thế gia, là một trong ba thiên kim tiểu thư của Bắc Kinh, nhưng cô không có dáng vẻ của người phụ nữ tao nhã đoan trang.
Cũng tốt, Lý Mộng Hàm khi ăn dáng vẻ có chút bất nhã, nhưng cũng không làm giảm đi sự thanh lịch của cô, ngược lại tăng thêm sự khả ái đáng yêu. Trong chốc lát khi mọi người mới ăn được lửng dạ, cô vui vẻ nói:
-Xong rồi, tôi đã ăn no rồi, tiếp theo nên nói chính sự.
Quan Doãn đang cùng mấy người Tề Ngang Dương, Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực, Sở Triều Huy chạm cốc, thấy Lý Mộng Hàm bộ dạng nghiêm trang, rốt cục nhịn không được cười, đặt chén rượu xuống nói:
-Được rồi, hôm nay nghe một khúc quân ca, tạm gát chén rượu giải tinh thần nghe Lý Mộng Hàm nói.
-Giải tinh thần cái gì, tôi không hiểu gì cả?
Ánh mắt Lý mộng Hàm hấp háy, cười xảo quyệt.
- Tôi muốn nói chuyện Lãnh Tử Thiên đến Hoàng Lương đầu tư, các anh có muốn nghe hay không?
-Tôi đang nghe đây.
Quan Doãn khẽ mỉm cười.
-Lạnh Tử Thiên với danh nghĩa đến Hoàng Lương đầu tư bất động sản, rút ra một trăm triệu, muốn mở một trung tâm triển lãm quy mô lớn ở khu kinh tế mới, suy nghĩ của y trùng hợp với suy nghĩ của Hô Diên Ngạo Bác là muốn phát triển Hoàng Lương sau này.
Lý Mộng Hàm cười nhẹ, cô đã hoàn toàn lột xác thành người khác, vừa rồi dáng ăn của cô vừa đáng yêu vừa nghịch ngợm, bây giờ lại nói đến chính sự, cô lại thay đổi trở thành một con người chuyên tâm nề nếp.
- Tuy nhiên Hô Diên Ngạo Bác có thể không biết, Lãnh Tử Thiên đem 1 trăm triệu đầu tư, chỉ là sự ngụy trang, mục đính chính của y là sắp tới muốn đem doanh nghiệp hóa chất than đá ở Bắc Kinh chuyển tới Hoàng Lương, trong tương lai xa là muốn không chế nhà máy thép Hoàng Lương.
Xí nghiệp hóa chất than đá là một xí nghiệp rất ô nhiễm, Bắc Kinh bây giờ chú trọng xếp những ngành nghề ô nhiễm, rất nhiều nhà máy ô nhiễm hạng nặng lần lượt dời khỏi Bác Kinh, bắt đầu tìm kiếm một địa điểm mới ở bên ngoài Bắc Kinh, đây cũng là một cách làm bịt tay trộm chuông của quốc nội, bẩn nhà của người khác chứ không bẩn nhà của mình là được, người của anh chết mà người của tôi không chết xem như mọi việc thuận lợi.
Hoàng Lương là khu sản xuất than đá, đem xí nghiệp hóa chất than đá dời ra khỏi Bắc Kinh chuyển tới Hoàng Lương, được xem như là cách tính toán khôn khéo, chẳng qua Bắc Kinh sẽ không còn vấn nạn ô nhiễm, đời sống của dân Hoàng Lương thấp hơn dân Bắc Kinh một cấp, nên chịu đựng sự ô nhiễm của xí nghiệp hóa chất than đá giỏi hơn. Hơn nữa còn là ô nhiễm có độc.
Được rồi,vấn đề này tạm thời không đề cập đến, vì GDP, vì thu hút đầu tư, rất nhiều chính quyền địa phương không nghĩ tới cảm xúc của người dân, cũng không để ý đến những hệ lụy sau này, chỉ cần lấy được thành tích trong vấn đề mình đang đảm nhiệm là được, nhìn chung Hô Diên Ngạo Bác đưa ra ý kiến chỉ đạo phát triển kinh tế của Hoàng Lương chính là muốn nhanh chóng gặt được thành tích mà y đã làm, như vậy việc xây dựng rầm rộ và cấp phép cho các xí nghiệm ô nhiễm vào đầu tư, chính là biện pháp hữu hiệu nhanh chóng nhất.
Lý Mộng Hàm tiết lộ ra tin tức, khiến Quan Doãn lập tức thấy rõ sự hợp tác tài tình giữa lãnh Tử Thiên và Hô Diên Ngạo Bác, cũng làm cho hắn nghĩ đến bước tiếp theo sẽ đọ sức như thế nào với Hô Diên Ngạo Bác và Lãnh Tử Thiên, đây là vấn đề nan giải khiến hắn rất lo lắng.
-Lãnh Tử Thiên không đi một mình tới đây, hắn còn có người giúp đỡ.
Lý Mộng Hàm cười hì hì,
- Ngoài Hoàng Vũ Nhật ra, nghe nói Dung Thiên Hành cũng có ý đến Hoàng Lương.