- Ví bằng đời người chỉ có hai hàng nước mắt, một vì giang sơn, một vì mỹ nhân, là mơ ước của cuộc đời tôi, có lẽ người sẽ tục hơn một tí, nếu mơ ước của đời tôi là thiên hạ vi công, thì lại quá cao cả.
Quan Doãn mỉm cười, vẻ mặt thật sự nghiêm túc.
- Thật ra mơ ước cả đời tôi đơn giản hơn nhiều, chỉ mong thiên hạ, người nào cũng có cơm ăn, có áo mặc, có nhà ở, có việc làm, chỉ thế thôi.
Hay cho câu “chỉ thế thôi”! Quan Doãn nói vừa xong, những người đang ngồi đều thay đổi sắc mặt.
Mong ước cả đời của Quan Doãn tưởng chừng như đơn giản, nhưng thật ra lại là lý tưởng cao nhất của nhân nhân vi công thiên hạ đại đồng. Mặc cho những người làm quan nói ra những lời hùng hồn đẹp đẽ đến thế nào, cũng không cần biết những nhà tư tưởng hò hét tuyên truyền giác ngộ ra sao, cái mà con người cần đơn giản chỉ trong bốn chữ: thiên hạ đại đồng.
Xã hội lý tưởng của người xưa là: người ở có nhà, người bệnh có thuốc, người làm có nghề, người cần cù sẽ được, trẻ em được đi học, thanh niên được vui vẻ, học sinh có trường học, kẻ yếu được giúp đỡ, người già được nuôi dưỡng, xe có chỗ đậu, người làm công có lương, nhà nông có đất, thương nhân có lời, người biết lo có quang vinh, người có khả năng được trọng dụng, người có duyên gặp được kỳ ngộ, người học có chỗ dùng!
- Nếu muốn nói thêm nữa, tôi nghĩ điều kiện tiên quyết chính là công chính và công bình để dân giàu nước mạnh.
Quan Doãn lại nhấn mạnh thêm một câu nữa, nói xong, nâng chén lên:
- Mong những người đang ngồi đây đều thực hiện được mơ ước cả đời của mình.
Mọi người nâng ly lên, uống một hơi cạn sạch. Lý Mộng Hàm đặt ly xuống, đưa tay chỉ mấy người Lưu Bảo Gia:
- Bọn họ vẫn chưa nói ước mơ cả đời mình kìa.
Lưu Bảo Gia cười ha ha:
- Tôi đổ mồ hôi, ăn cơm do chính mình làm ra, làm chuyện của chính mình, dựa vào trời đất tổ tông, cũng không tính là hảo hán – đây chính là mơ ước cả đời của tôi.
Lôi Tấn Lực gãi đầu cười ngượng ngùng:
- Tôi thật sự không có mơ ước gì, nếu phải có, thì chỉ là mong có lãnh đạo đúng đắn, làm xong công việc, bắt nhiều người xấu.
Tề Ngang Dương thấy Sở Triều Huy cũng khá thú vị, nhắc đến tên Sở Triều Huy:
- Triều Huy, đến anh.
Sở Triều Huy cúi đầu, nhấp một ngụm rượu, vẻ mặt khá nghiêm trọng, một lúc lâu sau mới nói, trong giọng nói lộ vẻ buồn phiền:
- Mơ ước cả đời của tôi chính là hy vọng lãnh đạo cứ thăng chức từng bước, hy vọng bệnh tình của vợ tôi mau thuyên giảm, hy vọng con trai có thành tích học tập tốt, hy vọng cả nhà cơm no áo ấm, hy vọng sau này có tiền mua một căn hộ cho riêng mình.
Câu nói này khiến mọi người đều trầm mặc. GDP và chiến tích của những người làm quan không che giấu được cuộc sống khó khăn của người dân. Dân chúng không cầu mong gì khác, thật ra cũng giống như mong ước của Quan Doãn, có cơm ăn, có áo mặc, có việc làm, có nhà ở. Trên hết, chỉ là thỏa mãn được những nhu cầu cơ bản của cuộc sống, chỉ cần đảm bảo được những nhu cầu đơn giản nhất để có thể sinh tồn trên thế gian.
Mơ ước mà những người ngồi đây đang theo đuổi, thật ra là sự thu nhỏ của giai tầng xã hội hiện tại. Có cán bộ chính phủ, có cơ quan ban ngành, có con ông cháu cha, cũng có dân chúng tầng lớp bình dân, nhưng mong ước của mỗi người lại giống nhau vô cùng. Duyên kỳ ngộ hay gặp gỡ của mỗi người trong đời không giống nhau, nhưng mong ước tha thiết của họ lại giống nhau. Đời người, chính là một bữa tiệc tụ tán vô thường.
Cuộc gặp gỡ này, không ai ngờ rằng lại trở thành một cuộc thảo luận về mơ ước của mình. Nhưng nếu con người sống không có mục tiêu xác thực, thì sẽ không có động lực để hăng hái tiến về phía trước.
Lúc bữa tiệc sắp kết thúc, Quan Doãn bất ngờ nhận được điện thoại của Vũ Thu.
- Thư ký Quan, xin báo cho anh một tin.
Vũ Thu hạ giọng cực nhỏ, giống như đang làm công tác bí mật gì vậy:
- Trịnh Thiên Tắc đã xuất viện.
Trịnh Thiên Tắc xuất viện thì cũng chẳng có gì lạ, nhưng lạ là giờ đã hơn 10 giờ khuya, sao lại có chuyện xuất viện được?
- Ai biết được, vốn nguyên ngày không có chút động tĩnh nào, vừa rồi đột nhiên có mấy chiếc xe đến đây, thần thần bí bí, có nhiều người nhảy xuống, đón Trịnh Thiên Tắc. Trịnh Thiên Tắc cũng không nói hai lời đã vội vã lên xe đi ngay. Lúc ra đi, sắc mặt rất u ám, như ai thiếu nợ gã vậy.
Vũ Thu liến thoắng không ngừng, rõ ràng là có ý tranh công.
- Em đứng ở cửa sổ quan sát hết nửa ngày, hai chiếc xe, chỉ có mấy người mặc thường phục, còn mấy người kia mặc cảnh phục.
Hẳn là thân tín của Trịnh Thiên Tắc đến đón Trịnh Thiên Tắc xuất viện. Vấn đề là sao không xuất viện vào ban ngày mà đợi đêm hôm khuya khoắt? Còn nữa, theo Vũ Thu, thương thế của Trịnh Thiên Tắc cũng không nghiêm trọng. Tình hình đang rối ren, y vẫn thanh thản nằm viện, hành động khiến người ta nghĩ cả trăm lần vẫn không có lời giải đáp. Giờ y lại xuất viện vào ban đêm, phân tích tất cả lại sẽ có được kết luận: Trịnh Thiên Tắc nằm viện vì muốn lấy lui làm tiến, nghĩ là có thể dẫn xà xuất động, đột nhiên lại khẩn cấp xuất viện, nhất định là có việc xảy ra ngoài ý muốn.
Hoàng Lương bây giờ có vài tuyến chạy song song. Học viện Tiến Thủ và Trịnh Thiên Tắc xem như một tuyến, tuyến này thì sáng tối xen lẫn, liên lụy đến vô số người. Quan Doãn cũng xem việc theo dõi tuyến này là việc chính.
Một tuyến khác nữa là Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác đọ sức ngay mặt, là đầu mối chính ở Hoàng Lương. Nếu đã là đầu mối chính, thì 80% thế lực của Hoàng Lương đều bị liên lụy trong đó.
Còn một tuyến nữa là thế lực rắc rối phức tạp của ba dòng họ lớn đan xen một chỗ, trong đó bao gồm Thôi Đồng, Vương Hướng Đông và Trịnh Thiên Tắc. Ba dòng họ này hiện đang tạo nên thế chân vạc, kiềm chế và thẩm thấu lẫn nhau, âm thầm ảnh hưởng đến tiến trình của mỗi một đại sự ở Hoàng Lương.
Đương nhiên, từ lúc Lãnh Tử Thiên tham gia vào, thế cục Hoàng Lương lại có thêm một tuyến nữa, là tuyến con ông cháu cha. Tuyến này có Lãnh Tử Thiên, có Tề Ngang Dương, giờ lại thêm Lý Mộng Hàm, không chừng còn sẽ có thêm Hoàng Vũ Nhật và Dung Thiên Hành. Hoàng Lương đúng thật là nơi phong vân tế hội.
Mặt khác, huyện Khổng làm điểm tựa, cũng xem như là một tuyến.
Cứ tính như vậy, thế cục Hoàng Lương thật đúng là khiến người ta hoa cả mắt, nếu không có được tâm lý chịu đựng nhất định, thì đúng là sẽ bị rối loạn phương hướng.
Chẳng qua nếu không chú ý đến việc nhỏ không đáng kể, chỉ bắt tay vào làm từ chuyện lớn, thì Hoàng Lương có hai tuyến một sáng một tối. Tuyến sáng là cuộc cạnh tranh giữa Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác, đầu mối là xoay xung quanh đủ chuyện về hiện trạng đã diễn ra nhiều năm của Học viện Tiến Thủ và ba dòng họ lớn ở Hoàng Lương, phải dần dần trả lại sự trong sáng cho nền chính trị Hoàng Lương, sẽ trình diễn một màn xung đột oanh oanh liệt liệt.
Nhưng nói lại, dù không để ý đến những việc nhỏ không đáng kể, nhưng những việc ấy vẫn đang tồn tại, hơn nữa còn có khả năng ảnh hưởng đến đại cục. Vì thế, mấy tuyến ở Hoàng Lương nhất định phải được quét sạch, cuối cùng Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác mới có thể ra chiêu cuối cùng.
Tuyến cần phải quét sạch trước tiên chính là Trịnh Thiên Tắc và Học viện Tiến Thủ, sau đó, chắc chắn đến tuyến huyện Khổng xuất phát từ Hoa tửu tường.
Trịnh Thiên Tắc vội vã xuất viện, lại được thân tín tiền hô hậu ủng bảo vệ, chắc chắn là đã có chuyện gì xảy ra. Hiện nay, Trịnh Thiên Tắc không có vấn đề gì lớn hơn Trịnh Lệnh Đông, Hoàng Hán và Triệu Bưu. Trịnh Lệnh Đông bị Sở Công an tỉnh khống chế, giờ sinh tử còn chưa biết. Đường làm quan của Hoàng Hán cũng đang rộng mở, như vậy, chỉ có một người khiến Trịnh Thiên Tắc khiếp vía – Triệu Bưu.
Triệu Bưu rốt cuộc là có mất tích không, Quan Doãn cũng không thể hiểu hết, chỉ nghe Sở Triều Huy nói. Dù sao Sở Triều Huy cũng không phải thân tín của Trịnh Thiên Tắc, không thể rõ ràng được. Hơn nữa, dường như Trịnh Thiên Tắc cố tình giấu diếm tin tức về Triệu Bưu ở Hoàng Lương.
Quan Doãn suy nghĩ một lúc, lại hỏi:
- Còn chuyện gì khác không?
Vũ Thu cuống cuồng nói:
- Anh đừng giục em, để em suy nghĩ. Chuyện quá đột ngột, đến giờ em vẫn chưa bình tĩnh lại được…
Quan Doãn cười thầm, cô bé đúng là cô bé, dù trước mặt hắn rất ngang ngược, rất tỏ vẻ này nọ, nhưng cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt luống cuống, hắn bèn kiên nhẫn đợi đến hơn nửa phút.
- Đúng rồi, em nhớ ra rồi. Đúng lúc Trịnh Thiên Tắc đi chưa bao lâu, thì Hồng Nhan Hinh tới, cô ta còn vào phòng bệnh của Trịnh Thiên Tắc…
- Thật sao?
Quan Doãn nhất thời vui mừng bất ngờ. Hồng Nhan Hinh ở trong phòng bệnh của Trịnh Thiên tắc, nhất định là thu thập tài liệu mà Trịnh Thiên Tắc để lại. Cơ hội như thế không thể bỏ qua, hắn nói ngay:
- Vũ Thu, cơ hội của em đã tới.
- Cơ hội gì?
Giọng nói của Vũ Thu hơi run rẩy.
- Em nghĩ cách giữ chân Hồng Nhan Hinh vài phút, không cần nhiều, khoảng năm sáu phút là được, sao hả?
- Em nghĩ đã…
Vũ Thu chần chừ một lúc.
- Nếu giúp anh chuyện này, em có được gì không?
- Em muốn được ưu đãi gì?
Quan Doãn dở khóc dở cười. Nhóc con đúng là nhóc con, giờ này lại nói điều kiện.
- Vẫn chưa nghĩ ra.
Vũ Thu mỉm cười.
- Đợi đến khi em nghĩ ra sẽ nói với anh. Anh nhớ kỹ, anh nợ em một ân tình đó.
- Không quên đâu.
Quan Doãn cười ha ha, cúp điện thoại. Hắn ra dấu, Sở Triều Huy hiểu ý, vội tới gần.
- Hồng Nhan Hinh đang ở trong phòng bệnh của Trịnh Thiên Tắc. Trịnh Thiên Tắc mới ra viện, anh đi theo dõi Hồng Nhan Hinh đi.
Quan Doãn dặn dò đơn giản vài câu, còn chuyện vì sao theo dõi Hồng Nhan Hinh thì hắn không cần nói, Sở Triều Huy chắc chắn hiểu rõ.
- Dạ.
Sở Triều Huy chỉ gật đầu một cái, xoay người rời đi, cũng không chào hỏi mọi người.
Sở Triều Huy vừa đi, Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực cũng đứng ngồi không yên, đều đứng lên:
- Anh Quan…
Quan Doãn gật đầu:
- Các anh cũng đi đi.
Để Sở Triều Huy theo dõi Hồng Nhan Hinh, còn Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực âm thầm giám sát hướng đi của Hoàng Hán và Trịnh Thiên Tắc, có thể vẽ được hai bút cùng lúc.
Mấy người vừa đi, bữa tiệc cũng trở nên trống trải. Tề Ngang Dương chiến ý tăng cao:
- Sao vậy, em Quan, có động tĩnh gì rồi sao?
- Đi, vừa đi vừa nói.
Quan Doãn gật đầu cười.
Tề Ngang Dương vẫn ở khách sạn Sơn Hải Thiên, còn cố ý bao cả ba phòng, mỗi người một phòng, cũng không biết có ý định gì. Nhưng hiện tại hiển nhiên anh không có ý gì khác, chỉ một lòng muốn lao vào thay đổi thế cục Hoàng Lương.
Trên đường đi, Quan Doãn ngồi cùng xe với Tề Ngang Dương, giới thiệu sơ lược thế cục Hoàng Lương gần đây và hành động của Trịnh Thiên Tắc cho anh biết. Vào đến khách sạn, thì Sở Triều Huy đã gọi điện thoại tới.
- Lãnh đạo, đã xảy ra chuyện rồi.
Sở Triều Huy nặng nề nói:
- Có tin của Triệu Bưu.
Chẳng trách Trịnh Thiên Tắc xuất viện vào lúc đêm hôm như thế, quả nhiên là liên quan đến Triệu Bưu. Triệu Bưu bây giờ là thuộc hạ duy nhất trung thành sống chết với Trịnh Thiên Tắc, dù bề ngoài Trịnh Thiên Tắc bị tai nạn có liên quan đến Triệu Bưu, nhưng Quan Doãn vẫn rất nghi ngờ.
- Sao?
Quan Doãn hỏi một câu.
- Triệu Bưu chết rồi.
Giọng nói của Sở Triều Huy âm u như bóng đêm lạnh lẽo.
- Tự sát!