Quan Vận

Triệu Bưu sẽ tự sát sao? Quan Doãn nhất thời sững sờ tại chỗ.
Quan Doãn cũng không hiểu cách đối xử với người khác của Triệu Bưu, chỉ gặp Triệu Bưu một lần nhưng theo hiểu biết ngoài lề về đủ loại tin đồn liên quan đến Triệu Bưu và những gì cá nhân Triệu Bưu trải qua cùng với cách đối nhân xử thế của y, cái gọi là tính cách quyết định vận mệnh, có lý do để tin tưởng. Một người thô lỗ như Triệu Bưu, cho dù gặp phải chuyện gì nghĩ không thông, cho dù bị người khác ép buộc thế nào đi chăng nữa, y cũng sẽ không tự sát.

Loại hành vi tự sát này, có lúc cũng tuỳ người. Triệu Bưu chính là một con chuột có năng lực sinh tồn rất mạnh. Chuột không phải hổ, chuột không ngông nghênh.
- Làm sao mà chết?
Quan Doãn kinh sợ hỏi.
- Thắt cổ.
Sở Triều Huy dù sao cũng là bộ đội đặc chủng, chuyện sống chết trên thế gian đã gặp nhiều, đến cái chết của Triệu Bưu, giọng không có chút phập phồng nào:
- Y treo cổ trên chiếc quạt trần ở trong phòng của mình, có lẽ đã chết vài ngày, theo suy đoán sơ bộ thì cùng ngày với tai nạn xe của Trịnh Thiên Tắc. Hiện trường còn để lại di thư…
Sở Triều Huy thật không đơn giản, trong thời gian ngắn liền có thể thăm dò được rõ ràng như vậy, quả thực thủ đoạn cao siêu, không hổ danh là lính trinh sát hàng đầu của bộ đội năm đó.
- Di thư?
Quan Doãn ngay cả chuyện Triệu Bưu tự sát còn không tin, càng không tin Triệu Bưu chết rồi còn để lại di thư.

- Đúng vậy nhưng nội dung bức di thư là gì thì không biết.
Vì sao lại không biết thì Sở Triều Huy không giải thích, lời nói của anh ta đều là lời ít ý nhiều.
Quan Doãn đương nhiên biết Sở Triều Huy thân thủ dù tốt thế nào đi nữa, trình độ theo dõi cao thế nào đi nữa, có thể thăm dò ra tin tức Triệu Bưu tự sát đã là vô cùng giỏi, di thư của Triệu Bưu, chắc chắn ngay lập tức đã bị Trịnh Thiên Tắc hoặc Hoàng Hán lấy đi, anh ta không thể nhìn thấy.
- Là tên Trịnh hay tên Hoàng ở hiện trường?
- Cả hai đều có mặt.
Sở Triều Huy đáp:
- Hồng Nhan Hinh cũng có mặt.
Sở Triều Huy vốn đi theo dõi Hồng Nhan Hinh. Sau khi anh ta đến bệnh viện, Hồng Nhan Hinh đang muốn rời đi thì bị Vũ Thu bám lấy đòi kiểm tra đồ đạc, giữ Hồng Nhan Hinh mấy phút, vừa may Sở Triều Huy thừa cơ lợi dụng, nếu không Hồng Nhan Hinh rời đi sớm hơn thì anh ta có năng lực đến thế nào đi chăng nữa cũng không thể theo dõi.
Hồng Nhan Hinh ra khỏi bệnh viện, lái chiếc xe thể thao hai cửa màu xanh, một đường cuốn bụi mà đi. Sở Triều Huy gọi một chiếc xe, đi theo Hồng Nhan Hinh đến một khu đất.
Sở Triều Huy xuất thân là lính trinh sát, năng lực theo dõi đứng đầu bảng. Hồng Nhan Hinh mặc dù mấy lần nhìn ngang ngó dọc, rõ ràng là để ý xem có ai theo dõi không, nhưng dựa vào trình độ phản theo dõi của cô, không thể nào có khả năng phát hiện ra bóng dáng của Sở Triều Huy.
Hồng Nhan Hinh lên lầu, về phòng, cũng không biết làm gì trong phòng. Sở Triều Huy không thể đụng đến phòng của cô ta, khoảng mười phút sau, Hồng Nhan Hinh lại ra khỏi cửa. Khác với lúc nãy mặc một bộ quần áo màu hồng, cô ta thay một bộ quần áo màu xám, vẻ mặt thoải mái cũng trở nên thê lương giống như đi tham gia tang lễ nào đó vậy, hơn nữa còn đeo kính đen.

Sở Triều Huy tiếp tục theo dõi Hồng Nhan Hinh, đi không bao lâu thì đến một khu nhà kiểu cũ, thấy cửa khu có bố trí phòng vệ y phục thần sắc khẩn trương, còn có đèn báo hiệu của mấy chiếc xe cảnh sát loé lên, rõ ràng là xảy ra chuyện lớn gì đó, anh ta liền ẩn mình, không tiếp tục theo dõi Hồng Nhan Hinh, phòng ngừa có người phát hiện.
Trình độ theo dõi và phản theo dõi của Sở Triều Huy không giống bình thường, liếc mắt một cái liền nhìn ra những người xung quanh khu là nhân vật gì, anh ta lặng yên tránh cảnh sát chìm, mò lên trên lầu. Ở cửa phòng 303 có hai gã cảnh sát và hai người cảnh sát chìm gác, anh ta không thể tiếp cận. Nhưng anh ta là người có kinh nghiệm trinh sát phong phú, chỉ từ vẻ mặt và trình độ cảnh giác của mọi người liền có thể đưa ra kết luận, tuyệt đối xảy ra chuyện lớn hơn nữa còn là vụ án mạng.
Nghĩ một lúc, Sở Triều Huy lại lên lầu trên, sau khi thăm dò thì được biết người chủ hộ dưới là Triệu Bưu, bình thường rất ít qua lại, một năm có đến 300 ngày không ở đây. Hôm nay hàng xóm phát hiện cửa phòng mở, tưởng là Triệu Bưu đến, vừa may có thư của y, người hàng xóm tốt bụng liền gõ cửa, gõ rất lâu nhưng không có tiếng đáp, người hàng xóm liền đẩy cửa vào trong, phát hiện phòng khách hình như không có ai.
Đang muốn ra ngoài lại nghe thấy trong phòng có tiếng xèo xèo, anh ta liền gọi một tiếng, không ai trả lời, anh ta liền to gan đi vài bước, đến phòng ngủ vừa nhìn liền sợ đến mức suýt nữa thì hồn bay phách lạc --- chỉ thấy Triệu Bưu treo cổ trên đỉnh quạt trần, người chuyển động theo sự chuyển động của chiếc quạt, vẻ mặt xám xịt, hai mắt nhắm nghiền, đầu lưỡi lè ra, rõ ràng là đã chết lâu rồi.
Người hàng xóm sợ tới mức lảo đảo chạy ra khỏi phòng, báo cảnh sát.
Sau khi thăm dò sơ bộ ra chuyện Triệu Bưu treo cổ tự tử, Sở Triều Huy không hề rời đi, anh ta lặng yên xuống lầu, sau khi xuống lầu, mai phục ở chỗ tối, lẳng lặng chờ đợi cơ hội. Thấy Trịnh Thiên Tắc vẻ mặt xanh mét và Hoàng Hán, Hồng Nhan Hinh cùng xuống lầu, đến dưới lầu, Trịnh Thiên Tắc đứng trước cửa xe, nổi giận đùng đùng nói:
- Không thể, Triệu Bưu sao có thể tự sát chứ?
- Cục trưởng Trịnh, tôi cũng hoài nghi Triệu Bưu bị người khác mưu sát. Di thư mặc dù là bút tích của y nhưng tôi luôn cảm giác sự việc rất cổ quái.
Hoàng Hán ở trước mặt Trịnh Thiên Tắc, thái độ mặc dù có cung kính nhưng cũng có ba phần tự tin bốn phần trấn định:
- Hơn nữa tôi cũng không nghĩ vụ tai nạn xe là do một tay Triệu Bưu sắp xếp.
- Triệu Bưu tuy rằng khốn nạn, y có gan làm loạn với tôi, cho y mượn ba lá gan cũng không dám làm loạn với cục trưởng Trịnh. Cục trưởng Trịnh, liệu có phải Triệu Bưu bị người khác đưa vào chỗ chết không?

Hồng Nhan Hinh cũng có suy nghĩ giống như vậy.
Sở Triều Huy trốn ở chỗ tối, ngừng thở, anh ta cách bọn Hoàng Hán chỉ chục mét, đối mặt với hai công an kỳ cựu từng làm ở chiến tuyến công an mấy chục năm như Trịnh Thiên Tắc và Hoàng Hán, cho dù anh ta xuất thân trinh sát cũng không dám lơ là. Nhưng khoảng cách xa hơn một chút thì lại k nghe rõ mấy người nói chuyện, chỉ có thể bí quá hoá liều, may mà lúc trước anh ta từng nhiều lần lâm vào cảnh nguy hiểm, kẻ tài gan cũng lớn, cũng không sao cả.
Kỳ thật Quan Doãn chỉ yêu cầu anh ta theo dõi Hồng Nhan Hinh, bây giờ anh ta quay về báo cáo cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ, nhưng Sở Triều Huy lại muốn ở lại, thái độ làm việc của anh ta là một là không làm, nếu đã làm thì làm đến cùng, cẩn thận tỉ mỉ.
Bất kể là chốn quan trường hay trong cuộc sống hàng ngày đều cần một trợ lý đắc lực, có trách nhiệm như Sở Triều Huy. Năm đó Sở Triều Huy và một chiến hữu tên là Tiêu Ngũ cùng cạnh tranh suất lính trinh sát, cấp trên phái hai người bọn họ đi chấp hành một nhiêm vụ trinh sát, yêu cầu đi thăm dò tình hình giao thông chỗ giao nhau cách tiền phương hai km. Sở Triều Huy và Tiêu Ngũ gần như cùng lúc đến địa điểm chỉ định, nửa tiếng sau lại đồng thời trở về.
Từ tốc độ và các phương diện khác mà nói, hai người gần như lực lượng ngang nhau, không phân cao thấp. Nhưng cuối cùng Sở Triều Huy chiến thắng trở thành người đứng đầu, Tiêu Ngũ ở vị trí thứ hai. Tiêu Ngũ không phục, trực tiếp chất vấn thẳng mặt lãnh đạo, tại sao nếu so sánh gã và Sở Triều Huy gần như không kém chút nào, cuối cùng cho điểm lại là Sở Triều Huy cao, có phải Sở Triều Huy có điểm của quan hệ tình thân gì không.
Lãnh đạo cười ha hả, rất bình thản mà trả lời câu hỏi của Tiêu Ngũ:
- Cậu và Sở Triều Huy quả thực bất phân thắng bại, cho dù là tốc độ, sự chịu đựng hay là năng lực quan sát, thậm chí về một số phương diện nào đó cậu còn xuất sắc hơn Sở Triều Huy, Nhưng tại sao điểm của cậu không cao bằng Sở Triều Huy? Rất đơn giản, cậu không cẩn thận bằng Sở Triều Huy, năng lực tuỳ cơ ứng biến cũng không mạnh bằng.
- Nhiệm vụ của các cậu là khám xét địa hình, xác minh tình hình đường sá. Đúng vậy, cậu cũng điều tra tình hình, hơn nữa cũng xác minh tình hình nhưng chỉ là hoàn thành nhiệm vụ được giao, thiếu năng lực thay đổi trong nháy mắt trên chiến trường, từ một hoá ba.
Tiêu Ngũ vẫn không hiểu:
- Em hoàn thành nhiệm vụ là được rồi, em là lính, không phải quan chỉ huy.
- Sai rồi, sai hoàn toàn.
Lãnh đạo vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Một lính trinh sát ưu tú chính là tai mắt của quan chỉ huy, quan chỉ huy có thể thành tai thính mắt tinh được hay không đều do lính trinh sát hoàn thành công việc không. Tôi hỏi cậu, từ đây đến chỗ giao nhau xa bao nhiêu? Đi bộ mất bao lâu, chạy mất bao lâu? Nếu phái một người đi bộ qua, bên người mang bao nhiêu trang bị mới đảm bảo được sức chiến đấu?

Một loạt câu hỏi khiến Tiêu Ngũ á khẩu không trả lời được, lãnh đạo gật đầu:
- Sở Triều Huy sau khi phân tích không chỉ đưa ra số liệu mà còn căn cứ vào từng tình huống có khả năng đột nhiên xảy ra đưa ra phán đoán lý trí. Tiêu Ngũ, nếu chỗ giao nhau có sự cố trọng đại xảy ra thì kết quả trinh sát của cậu có thể làm quan chỉ huy đưa ra phán đoán chính xác hay là kết quả của Sở Triều Huy? Một người lính trinh sát có thể đưa ra càng nhiều tham khảo có giá trị thì quan chỉ huy càng có thể đưa ra mệnh lệnh chính xác, từ đó quyết định thắng bại của một trận chiến!
Lúc Sở Triều Huy làm lính đã vậy, sau khi trở thành trợ lực cho Quan Doãn cũng như vậy. Cũng bởi vì anh ta có tính cách nghiêm túc và năng lực suy một ra ba nên mới có thể theo dõi Hồng Nhan Hinh, phát hiện ra bí mật vô cùng trọng đại.
Mặc dù Hoàng Hán và Hồng Nhan Hinh đồng thanh nhận định Triệu Bưu bị người khác ám sát nhưng Sở Triều Huy biết rõ, dựa vào bản lĩnh nhìn mặt đoán lòng của anh ta, chú ý thấy Hoàng Hán trấn tĩnh tự nhiên, không có một tia dị thường, còn lúc Hồng Nhan Hinh nói, ánh mắt úp mở và đảo đi đảo lại, hiển nhiên là cô ta chột dạ.
Trịnh Thiên Tắc chỉ lo trong cơn giận dữ không để ý đến Hồng Nhan Hinh thần sắc biến hoá, nếu không dựa vào kinh nghiệm của gã, liếc một cái là biết Hồng Nhan Hinh trong lòng có quỷ. Có điều mọi chuyện thường thường như vậy, có khi sơ sẩy một chút, có lẽ sẽ tạo ra sai lầm lớn. Trịnh Thiên Tắc cho dù mơ hồ hoài nghi cái gì, cuối cùng vẫn là từ bỏ suy nghĩ Hoàng Hán và Hồng Nhan Hinh liên thủ. Một là gã tin lòng trung thành của Hồng Nhan Hinh đối với gã, hai là Hoàng Hán không cần thiết phải diệt trừ Triệu Bưu, càng không cần vì đổ tội cho Triệu Bưu mà tạo ra vụ tai nạn xe.
Cho dù Trịnh Thiên Tắc không phải chưa từng nghĩ Hoàng Hán muốn thay thế vị trí của gã nhưng gã vẫn nghĩ Hoàng Hán rời gã đi thì sẽ không có chỗ đứng ở Hoàng Lương, vì vậy cho dù Hoàng Hán muốn diệt trừ Triệu Bưu cũng sẽ không mượn danh nghĩa vụ tai nạn xe mà giá hoạ cho Triệu Bưu, hại gã suýt chết, Hoàng Hán sẽ không thể không hiểu đạo lý môi hở răng lạnh.
Dựa vào thủ đoạn của Hoàng Hán, có quá nhiều cách để đưa Triệu Bưu vào chỗ chết.
Chẳng qua Trịnh THiên Tắc phạm phải lỗi mà tất cả mọi người đều phạm phải --- bên người không có phong cảnh, bên gối không có vĩ nhân, khoảng cách gần nhau, cứ ngỡ là hiểu toàn bộ về một người, vấn đề là, nội tâm một người vĩnh viễn ẩn sâu trong nơi sâu nhất, làm sao có thể hoàn toàn lộ ra?
Đang lúc Sở Triều Huy tiếp tục nghiêng tai lắng nghe cuộc nói chuyện của ba người, Hoàng Hán thình lình đưa ra một câu khiến anh ta chấn động.
- Cục trưởng Hoàng, vụ tai nạn xe, tôi nghi ngờ là do Chủ tịch thành phố Hô Diên ra tay!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận