Quan Vận

Trong phòng Tề Ngang Dương ngoài Quan Doãn và Tề Ngang Dương còn có Lý Mộng Hàm, Tô Mặc Ngu và Tiểu Muội. Bình thường Quan Doãn tuyệt đối không nhắc đến thế cục Hoàng Lương hay vấn đề chính trị trước mặt Tiểu Muội, nhưng hôm nay hắn không kiêng kị việc Tiểu Muội cũng có mặt.
- Hoàng Hán?
Tề Ngang Dương hơi ngẩn người:
- Hoàng Hán thì có bản lĩnh gì? Liên hợp với y, y có thể đem lại lợi ích gì cho chúng ta chứ?
Quan Doãn khẽ mỉm cười, vừa nãy hắn đột ngột hỏi, vừa có ý muốn liên hợp với Hoàng Hán, vừa có ý thăm dò suy nghĩ của Tề Ngang Dương, thấy Tề Ngang Dương hiểu biết có hạn về Hoàng Hán, không có hứng thú, có lẽ Hoàng Hán quả thực không phải là cái đinh mà Tề Ngang Dương cắm ở Hoàng Lương, hắn cũng liền chuyển hướng đề tài:
- Tiểu Muội, đi về thôi.
Tề Ngang Dương tưởng Quan Doãn thấy có quá nhiều người ở đây, không tiện nói cụ thể, cũng không truy hỏi, đi cùng với Lý Mộng Hàm, Tô Mặc Ngu cùng tiễn Quan Doãn. Ra ngoài, y vỗ vai Quan Doãn nói:
- Có thời gian thì nói chuyện riêng một chút, tôi càng ngày càng hứng thú với thế cục Hoàng Lương rồi.
- Đừng vội nói chuyện thế cục Hoàng Lương nữa, tối nay anh ngủ thế nào?
Quan Doãn cười ha hả:
- Anh muốn nhân cơ hội làm chuyện xấu là không được, có Mặc Ngu ở đây, anh cẩn thận.
- Đi chết đi, nghĩ linh tinh, anh đây là loại người gì chứ?
Tề Ngang Dương ngoài miệng chính khí nghiêm nghị, trong ánh mắt lại để lộ ra một tia giảo hoạt:
- Tình không biết do gì gây ra, dần dần sâu đậm, tình cảm sâu đậm thì tất cả mọi việc đều thuận theo tự nhiên…
Quan Doãn cười ha ha, phất tay mà đi, Tiểu Muội nhắm mắt theo đuôi, theo sát phía sau. Tô Mặc Ngu nhìn bóng lưng tiêu sái của Quan Doãn, hai mắt hơi có chút mơ màng, thật lâu không nói gì.
Khách sạn Sơn Hải Thiên cách tòa nhà Thành ủy số 2 không xa, đi không bao lâu liền về đến nhà. Tiểu Muội lần đầu tiên đến, thấy căn phòng Quan Doãn ở vừa to vừa ấm áp, không khỏi mừng rỡ.
- Anh, một mình anh ở ngôi nhà to thế này, thật sự không tệ chút nào.
Tiểu Muội đi đi lại lại xem xét, cực kỳ tò mò:
- Có điều hơi loạn một chút, bẩn một chút, nếu dọn dẹpp sạch sẽ, sắp xếp đơn giản một chút thì hoàn mỹ rồi. Nhưng mà cũng đúng, dù sao anh cũng là một người đàn ông, không làm được việc nhà, trong nhà không có người phụ nữ là không được.
Thấy Tiểu Muội lộ ra tính cách trẻ con, Quan Doãn vui vẻ cười. Hắn đi đun nước nóng, lại mang chăn ra, sắp xếp cho Tiểu Muội ở phòng khách.
Kỳ thật Quan Doãn cũng không lười, cũng thường xuyên quét dọn phòng. Mặc dù người tinh mắt sẽ bắt bẻ không sạch sẽ cho lắm nhưng cũng không tồi, ít nhất cũng không loạn hết cả lên. Quan Doãn từ nhỏ đến lớn cũng không làm bao nhiêu việc nhà, một là mẹ hắn tương đối chịu khó, việc gì cũng tự làm. Hai là hắn lại có Tiểu Muội, đương nhiên không cần hắn nhúng tay, dần dà hắn liền hình thành thói quen đứng nhìn.
Vì vậy ngoài làm việc ra hắn còn dọn dẹp phòng sạch sẽ là tốt lắm rồi. Đương nhiên, cũng có cả công lao của Ôn Lâm.
Không bao lâu sau nước sôi, Quan Doãn bảo Tiểu Muội đi tắm. Trong nhà không có quần áo thừa, Quan Doãn liền lấy một chiếc áo của hắn. Tiểu Muội vào trong phòng, đóng cửa, trong đó liền vang lên tiếng nước chảy ào ào.
Quan Doãn đến thư phòng, ngồi trên ghế, trong lòng tư tưởng sấm dậy. Từ lúc hội nghị kinh tế toàn thành phố, mâu thuẫn giữa Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác công khai, đến chuyện Bạch Sa ngầm tiết lộ ảnh của Trần Vũ Tường và Lãnh Thư, lại thêm chuyện Tiểu Muội và Tề Ngang Dương cùng những người khác đến thăm, cùng với việc thi thể Triệu Bưu bị phát hiện, Trịnh Thiên Tắc bị Hoàng Hán và Hồng Nhan Hinh liên thủ… Một loạt việc xảy ra làm cho thế cục Hoàng Lương một lần nữa phát triển theo hướng khó bề phân biệt.
Đúng rồi, còn có huyện Khổng, cũng không biết Bạch Sa lần này đến huyện Khổng sẽ gặp phải cục diện như thế nào, dựa vào Lãnh Phong cũng đủ mạnh và chuẩn bị đầy đủ cho việc chờ đợi kết quả tốt đẹp, lại thêm việc ra tay bất đắc dĩ của Bạch Sa, tin rằng việc Trần Vũ Tường sẽ có kết quả ngoài mong đợi của mọi người.
- Anh, giúp em một chút.
Lúc Quan Doãn đang suy nghĩ tới mức xuất thần thì có tiếng kêu của Tiểu Muội truyền đến:
- Nhà vệ sinh của anh có một móc treo bị hỏng, móc luôn quần áo của em, em với không tới.
Quan Doãn lắc đầu cười, cũng không nghĩ nhiều, đến nhà vệ sinh giơ tay mở cửa. Cửa vừa mở, cùng với một luồng khí nóng xộc vào mặt là một ngọc thể trắng nõn, đầy sức hấp dẫn. Tiểu Muội vươn người đứng thẳng, cao vút như tiên nữ. Chỉ mặc nội y, đôi chân dài mà đẹp không sao tả xiết toả ra sức hút mê người của người con gái tuổi thanh xuân.
Vẻ đẹp phụ nữ, ba phần là ở khuôn mặt, ba phần ở vóc dáng, bốn phần là ở đôi chân. Có một đôi chân đẹp, chỉ cần đứng trước mặt, không cần một câu nói một ánh mắt liền có thể đánh vào thị giác linh hồn tâm khảm của người khác.
Vẻ đẹp thục nữ, da dẻ lại nhẵn nhụi, nhà họ Quan có con gái sắp trưởng thành. Quan Doãn vẫn coi Tiểu Muội là người đi theo sau hắn đòi ăn kẹo như ngày nào, trong thoáng chốc, người con gái trước mặt rõ ràng kiều diễm mày ngài như mây, làm hắn nhất thời hoa mắt thần mê.
Cổ nhân lễ giáo rất nghiêm, nam nữ bảy tuổi không ngồi cùng chiếu. Quan Doãn mặc dù không nghiêm khắc như vậy, từ nhỏ đến lớn, mẹ hắn rất chú trọng ngăn cách giữa nam nữ với nhau, cũng rất để ý đến khác biệt nam nữ giữa Quan Doãn và Tiểu Muội, cũng nhiều lần dùng lễ giáo dạy bảo hai người phải tuân thủ nghiêm ngặt đạo lý làm người. Cũng may Quan Doãn là một đứa con ngoan, luôn quan tâm bảo vệ em y như em gái ruột, chưa từng có suy nghĩ nam nữ gì.
Nhưng trên thế gian có rất nhiều việc không sợ không nghĩ, chỉ sợ người khác vạch trần. Tề Ngang Dương vừa nói hắn có thể cưới Tiểu Muội, Quan Doãn mặc dù không nghĩ nhiều nhưng lúc này nhìn đôi chân hoàn mỹ cân xứng, ngọn núi sừng sững cùng với cái eo nhỏ của Tiểu Muội, hơn nữa Tiểu Muội mặc quần áo trong chỉ đủ che đậy cái mông lộ ra bắp đùi kiều diễm, lại thêm việc phòng tắm đầy hơi nước bốc lên, Tiểu Muội ở trong đó, dáng người như ẩn như hiện, phiêu diêu như tiên, trong nháy mắt, hắn sững sờ ngay tại chỗ!
Chu phấn bất thâm quân, nhàn hoa đạm đạm hương. Nhìn kỹ thấy chỗ nào cũng đẹp, lại nói mặt như trăng, eo thân như liễu…
- Anh…
Tiểu Muội rất ít khi đỏ mặt trước mặt Quan Doãn lại đột nhiên sắc mặt ửng đỏ, thẹn thùng vô hạn:
- Mau giúp em.
Quan Doãn ngay lập tức bừng tỉnh, thầm nói một tiếng hổ thẹn, lại thấy Tiểu Muội sắc mặt hồng nhuận như ngọc, mái tóc hơi ẩm, quả nhiên là nước nhuận đỏ hồng kiều, hắn ha hả cười:
- Đều nói con gái yêu kiều, vẫn là em đẹp. Em à, em càng ngày càng xinh đẹp đấy.
Vừa nói hắn vừa đến phía sau người em gái, dán chặt phía sau cái lưng mềm mại của em gái, thay em gái tháo góc áo bị móc quần áo móc vào.
- Em cả đời không lấy ai, chỉ làm em gái được anh yêu nhất trên đời được không?
Tiểu Muội níu chặt lấy cánh tay Quan Doãn, cùng hắn ra khỏi nhà vệ sinh:
- Vừa nãy em còn nghĩ nếu sau này phải gả cho người khác, sống chung một mái nhà với một người con trai xa lạ cả đời là một chuyện thật đáng sợ.
Quan Doãn thương tiếc mà cười:
- Con bé ngốc, gả cho người khác, người đó liền không phải người lạ nữa, là người yêu cả đời của em. Em sẽ yêu người đó hơn cả tính mạng, người đó chính là thế giới của em.
- Sẽ không!
Tiểu Muội kiên định lắc đầu:
- Em không nghĩ em sẽ yêu người con trai khác sâu đậm như vậy, ngoài bố và anh, em không thể yêu người nào khác nữa.
- Em còn có thể. Rất nhiều đời người vẫn chưa có trải nghiệm, đợi trải nghiệm rồi liền biết rất nhiều khi tự mình không làm chủ được.
Quan Doãn dùng lực ôm vai em gái, cảm thấy bả vai không hề gầy yếu của em gái vô tình có lực lượng chống đỡ, hắn liền biết, em gái quả thật trưởng thành rồi, không những thân thể trưởng thành mà tâm trí cũng thành thục rồi.
- Chuyện sau này để sau này nói.
Tiểu Muội nghiêng đầu tựa vào vai Quan Doãn:
- Anh, em đến Bắc Kinh học, nhỡ nhà họ Dung đến tìm em. Em nên làm thế nào?
- Không cần lo lắng, đến lúc đó để anh xử lý.
Quan Doãn an ủi Tiểu Muội, trong lòng lại nghĩ nhà họ Dung tung tin không có người con gái thất lạc nào, chỉ sợ lại thay đổi chủ ý nhận Tiểu Muội về. Cho dù xuất phát từ nguyên nhân gì, e rằng trong khoảng thời gian khá dài từ nay về sau, nhà họ Dung sẽ không có hành động nhận họ hàng.
Nghĩ như vậy, Quan Doãn yên tâm hơn rất nhiều. Hắn cũng sợ nhà họ Dung muốn nhận lại Tiểu Muội, thậm chí không tiếc dùng chính trị để tạo áp lực. Đến lúc đó Tiểu Muội không muốn, hắn không đồng ý, bố mẹ cũng không muốn buông tay, giằng co như thế không chừng sẽ xảy ra nhiễu loạn. Bây giờ tốt rồi, mọi việc yên ổn giải quyết trong giai đoạn mới nảy sinh, chắc là bút tích của ông cụ Dung.
Sau khi sắp xếp cho em gái ngủ, Quan Doãn cũng buồn ngủ, quay về phòng, đầu vừa đặt xuống gối liền ngủ luôn. Mơ mơ màng màng, cũng không biết ngủ được bao lâu, hình như có người mở cửa, hắn cũng không để ý, trong lòng nghĩ không thể có người mở cửa, hắn đang ở phòng của Lãnh Nhạc, chỉ vài người biết, càng không có chuyện đưa chìa khoá cho người khác… Vậy thì rõ rồi, chắc chắn đang mơ.
Nằm mơ thì nằm mơ, mặc kệ. Quan Doãn lật người tiếp tục ngủ, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân nhẹ nhàng, tiếng bước chân tiến về phòng ngủ của hắn, không đợi hắn mở mắt, hương hoa nhàn nhạt lao thẳng vào mũi.
Phải… là mùi hương của hoa hướng dương.
Quan Doãn lập tức bừng tỉnh, bỗng nhiên lật người, tránh đòn tập kích của đối phương, sau đó lại lật người đem đối phương đè dưới người, cười ha hả:
- Muốn tập kích trộm anh? Không có cửa đâu!
Người tới không phải ai khác là Ôn Lâm.
Ôn Lâm một thân lành lạnh, bị Quan Doãn đè dưới thân, cười khúc khích, vươn bàn tay lạnh lẽo đặt lên eo Quan Doãn:
- Lạnh chết anh đi, lạnh chết anh đi!
Khuya khoắt đưa đến tận cửa, vốn dĩ là chuyện hay, chỉ là trong nhà không phải chỉ mình Quan Doãn, Quan Doãn vội vươn tay làm động tác chớ có lên tiếng:
- Nhỏ tiếng một chút, trong phòng có người ngoài.
- Hả?
Ôn Lâm chấn động:
- Anh nhanh như vậy liền có người con gái khác? Là ai, để em xem có đẹp không?
Lần trước Ôn Lâm ở nhà sống vài ngày, Quan Doãn cũng để cô ấy làm một chiếc chìa khoá, thuận tiện cho cô ấy đến bất cứ lúc nào, dù sao huyện Khổng cách Hoàng Lương rất gần, đợi Ôn Lâm có xe, đến Hoàng Lương là chuyện cơm bữa. Không ngờ Ôn Lâm nhớ hắn quá, muộn như vậy rồi còn đến.
Quan Doãn bị lời nói của Ôn Lâm chọc cười:
- Xinh đẹp, rất xinh đẹp, cô ấy tên là Dung Tiểu Muội.
- Anh đi chết đi, doạ em sợ chết khiếp.
Ôn Lâm đánh Quan Doãn một quyền, lại hôn hắn một cái:
- Hay là chúng ta lặng lẽ…
Quan Doãn không nói gì, đang định xé quần áo của Ôn Lâm, đột nhiên có tiếng gõ cửa, một người nhẹ nhàng nói:
- Quan Doãn, là em, anh mở cửa đi.
Quan Doãn và Ôn Lâm liếc nhau, quá sợ hãi. Nếu chuyện hắn và Ôn Lâm bị Tiểu Muội phát hiện vẫn không sao, thì việc bị Kim Nhất Giai bắt lấy điểm yếu liền phiền toái lớn rồi.
Mà người gõ cửa chính là Kim Nhất Giai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui